-
Chương 48: Mục đích khác
Giang Tử Phong nói vậy, sắc mặt của Tôn Vĩnh An trở nên lúng túng.
Trần Triệu Dương lại lấy làm vui mừng, anh cảm thấy nhận Giang Tử Phong là đàn em cũng không tệ, có đôi khi rất nhiều chuyện không cần anh tự đứng ra.
Ví dụ như chuyện đang xảy ra lúc này chẳng hạn.
Nói thật, Trần Triệu Dương không rộng lượng đến thế, vừa rồi Tôn Vĩnh An và phụ tá của ông ta luôn mồm nhạo báng anh, còn mắng anh là kẻ lừa đảo.
Trần Triệu Dương cảm thấy không dạy cho bọn họ một bài học thì rất có lỗi với bản thân, đương nhiên là anh cũng còn một mục đích khác.
"Tử Phong này, dù gì bác sĩ Tôn cũng là một danh y".
Trần Triệu Dương trách móc: "Sao cậu lại ăn nói với ông ấy như thế?"
Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, Tôn Vĩnh An tưởng Trần Triệu Dương đang giải vây cho mình. Ông ta hừ thầm trong lòng, coi như anh biết điều.
"Cậu lập tức xin lỗi bác sĩ Tôn cho tôi, người ta là danh y, đương nhiên là dám chơi dám chịu, không có chuyện ông ấy nuốt lời đâu".
Tiếp đó Trần Triệu Dương lại cười nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong hiểu ra ngay, cậu ấy lập tức cười nói: "Bác sĩ Tôn, tôi xin lỗi".
Trong mắt ông cụ Cố cũng hiện lên ý cười.
"Gian xảo", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.
"Bác sĩ Tôn, chắc không có chuyện ông nuốt lời đâu nhỉ?", Trần Triệu Dương cười nói.
Lúc này sắc mặt của Tôn Vĩnh An âm trầm tột độ, ông ta nghiến răng nói: "Ông!"
"Ông, tôi xin lỗi".
Phụ tá của Tôn Vĩnh An cũng nói.
"Ừm, ngoan lắm!", Trần Triệu Dương gật đầu cười.
"Hừ!"
Tôn Vĩnh An không nuốt trôi cục tức này, ông ta hừ một tiếng, sầm mặt dẫn phụ tá của mình đi.
Nhìn Tôn Vĩnh An đi xa, Giang Tử Phong nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đây là kết cục khi dám mắng anh Dương của tôi là kẻ lừa đảo".
"Ông nội, loại người này có chút tài lẻ mà đã lên mặt, cháu thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam đâu".
Cố Lăng Nhi nói với vẻ khó chịu.
"Lăng Nhi, ông lại cảm thấy Trần Triệu Dương đã làm một chuyện tốt", Cố Kiến Trung trầm giọng nói.
"Ông nội, anh ta đả kích người khác như thế mà còn là chuyện tốt sao?", Cố Lăng Nhi khó chịu gào lên. Cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thuốc lú của Trần Triệu Dương rồi, lúc nào ông cũng bảo vệ anh.
Cố Kiến Trung trầm ngâm nói: "Ông nói nghiêm túc đó, mấy năm gần đây người ta ca tụng Vĩnh An quá đà, tính cách ngày một cao ngạo, nhưng y thuật thì lại chẳng tiến bộ là bao. Trần Triệu Dương làm như vậy chủ yếu là để áp chế khí thế của ông ấy, để ông ấy biết núi cao còn có núi cao hơn. Đả kích cũng đồng nghĩa với cơ hội, để ông ấy tự kiểm điểm lại mình, Trần Triệu Dương làm người xấu cũng là vì muốn tốt cho Vĩnh An thôi".
"Ha ha, ông cụ Cố hiểu tôi thật đấy", Trần Triệu Dương cười nhạt.
Giang Tử Phong lập tức dựng ngón cái lên nói: "Anh Dương, thì ra còn có chuyện này nữa, đúng là đức độ thật, em phục".
Lúc này Cố Lăng Nhi không phản bác gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ai kia, cô ta vẫn chu miệng nói: "Cháu thấy ai kia chỉ ngạo mạn mà thôi".
"Ha ha, tuổi trẻ ngạo mạn thì cũng phải có tư cách", Cố Kiến Trung nhìn Trần Triệu Dương cười nói: "Ông cảm thấy không có vấn đề gì hết".
Lúc này Cố Lăng Nhi thật sự rất bực.
"Lăng Nhi, cháu đi lấy túi trà ngon mà ông cất kỹ ra đây, ông muốn đích thân pha trà cho Trần Triệu Dương thưởng thức".
Cố Kiến Trung còn nói thêm.
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông nội, ông đang nói tới trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn mà ông Hoàng tặng ông, chính ông cũng không nỡ uống ấy hả?"
"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.
"Ông nội, ông nỡ uống thật sao?", Cố Lăng Nhi hỏi.
Trà Đại Hồng Bào ấy được sản xuất từ mấy cây mẹ trên Vũ Di Sơn, hàng năm chỉ có mấy lạng.
Hơn nữa mấy lạng này đều là dành riêng cho các quan chức cấp cao, Cố Kiến Trung phải dựa vào quan hệ mới lấy được 10 gam.
Thậm chí con trai ông ấy đã xin mấy lần mà ông ấy cũng không lấy ra.
Vậy mà bây giờ Cố Kiến Trung lại muốn lấy ra cho Trần Triệu Dương thưởng thức.
Cố Lăng Nhi không chấp nhận được chuyện cho Trần Triệu Dương uống loại trà ngon như thế.
"Có gì mà không nỡ, chiêu đãi khách quý thì phải dùng tới nó chứ. Đi mau lên...", Cố Kiến Trung nói: "Cháu không đi thì ông sẽ bảo A Hổ đi".
"Cháu đi thì cháu đi".
Cố Lăng Nhi bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện.
Cô ta chạy đi rồi nhanh chóng quay lại.
A Hổ cũng đã sai người chuẩn bị sẵn dụng cụ pha trà.
Thấy mọi người trịnh trọng như thế, Trần Triệu Dương hơi ngại, anh nói: "Ông cụ Cố, tôi không nghiên cứu nhiều về trà, ông pha Đại Hồng Bào cho tôi thì lãng phí quá".
Trần Triệu Dương cũng biết Đại Hồng Bào được sản xuất ra từ mấy cây mẹ nên rất quý giá.
"Hừ, anh biết lãng phí là được rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.
"Không sao", Cố Kiến Trung vừa cười vừa nói: "Chỉ cần cậu thấy không khó uống là được".
Chẳng mấy chốc Cố Kiến Trung đã pha trà xong.
Những người trong đình cũng nhìn thấy Cố Kiến Trung chỉ rót hai chén trà, chứng tỏ chỉ có ông ấy và Trần Triệu Dương là được thưởng thức loại trà này, ngay cả Cố Lăng Nhi cũng không được uống, đủ để thấy ông cụ Cố coi trọng Trần Triệu Dương đến mức nào.
"Trần Triệu Dương, uống trà đi".
Cố Kiến Trung cười nói.
Trần Triệu Dương bưng lên, anh uống một hơi cạn sạch mà không hề khách khí chút nào.
"Phí của trời".
Thấy vậy, Cố Lăng Nhi nói.
Giang Tử Phong gật đầu tán thành, uống như Trần Triệu Dương thì đúng là lãng phí.
"Trần Triệu Dương, cậu cảm thấy thế nào?", Cố Kiến Trung hỏi.
"Ngon", Trần Triệu Dương đáp.
"Ngon thì uống nhiều vào", Cố Kiến Trung lại rót cho Trần Triệu Dương một chén nữa.
Trần Triệu Dương ngại ngùng nói: "Ông cụ Cố, ông không sợ tôi lãng phí hả?"
"Sợ cái gì", ông cụ Cố cười nói: "Trà là để uống, cậu cảm thấy ngon là được".
Cố Lăng Nhi bĩu môi trước câu nói này của Cố Kiến Trung, cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thật rồi, bình thường ông thương yêu cô ta nhất, hôm nay lại không để ý đến cô ta.
A Hổ và Giang Tử Phong phục sát đất, bọn họ nhìn ra được rằng Trần Triệu Dương có địa vị rất quan trọng trong lòng ông cụ Cố.
Sau đó Trần Triệu Dương vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện với ông cụ Cố.
Reng!
Bọn họ mới trò chuyện được một lát thì chuông điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên.
Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra nhìn, là số của công ty.
"Ông cụ Cố, thật ngại quá, tôi có điện thoại".
Trần Triệu Dương áy náy nói.
"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.
Trần Triệu Dương cầm điện thoại đi sang một bên rồi ấn nút bắt máy.
"Có phải Trần Triệu Dương không?"
Vừa kết nối là anh đã nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên giọng của một cô gái.
"Ừm, đúng thế. Cô là?", Trần Triệu Dương đáp.
"Tôi là Ninh Tĩnh", người đó nói tên mình ra.
"Thư ký Ninh, chào cô, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?", Trần Triệu Dương cười nói: "Nếu cô muốn mời tôi ăn cơm thì có lẽ tôi không rảnh đâu".
"Trần Triệu Dương, đừng có lẻo mép với tôi", Ninh Tĩnh cảnh cáo: "Tổng giám đốc Nam Cung sai tôi gọi điện cho anh, bảo anh về công ty ngay lập tức, cô ấy có chuyện giao cho anh".
"Cô ấy có chuyện giao cho tôi?"
Trần Triệu Dương cảm thấy ngạc nhiên, chẳng phải Nam Cung Yến ghét nhìn thấy anh lắm sao?
"Đúng thế! Anh phải về công ty ngay", Ninh Tĩnh nói.
"Nếu muốn giao việc thì cô bảo cô ấy tự gọi điện cho tôi đi".
"Cái gì?", Ninh Tĩnh sửng sốt.
Lúc này Trần Triệu Dương đã tắt máy luôn rồi.
- -------------------
Trần Triệu Dương lại lấy làm vui mừng, anh cảm thấy nhận Giang Tử Phong là đàn em cũng không tệ, có đôi khi rất nhiều chuyện không cần anh tự đứng ra.
Ví dụ như chuyện đang xảy ra lúc này chẳng hạn.
Nói thật, Trần Triệu Dương không rộng lượng đến thế, vừa rồi Tôn Vĩnh An và phụ tá của ông ta luôn mồm nhạo báng anh, còn mắng anh là kẻ lừa đảo.
Trần Triệu Dương cảm thấy không dạy cho bọn họ một bài học thì rất có lỗi với bản thân, đương nhiên là anh cũng còn một mục đích khác.
"Tử Phong này, dù gì bác sĩ Tôn cũng là một danh y".
Trần Triệu Dương trách móc: "Sao cậu lại ăn nói với ông ấy như thế?"
Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, Tôn Vĩnh An tưởng Trần Triệu Dương đang giải vây cho mình. Ông ta hừ thầm trong lòng, coi như anh biết điều.
"Cậu lập tức xin lỗi bác sĩ Tôn cho tôi, người ta là danh y, đương nhiên là dám chơi dám chịu, không có chuyện ông ấy nuốt lời đâu".
Tiếp đó Trần Triệu Dương lại cười nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Tử Phong hiểu ra ngay, cậu ấy lập tức cười nói: "Bác sĩ Tôn, tôi xin lỗi".
Trong mắt ông cụ Cố cũng hiện lên ý cười.
"Gian xảo", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.
"Bác sĩ Tôn, chắc không có chuyện ông nuốt lời đâu nhỉ?", Trần Triệu Dương cười nói.
Lúc này sắc mặt của Tôn Vĩnh An âm trầm tột độ, ông ta nghiến răng nói: "Ông!"
"Ông, tôi xin lỗi".
Phụ tá của Tôn Vĩnh An cũng nói.
"Ừm, ngoan lắm!", Trần Triệu Dương gật đầu cười.
"Hừ!"
Tôn Vĩnh An không nuốt trôi cục tức này, ông ta hừ một tiếng, sầm mặt dẫn phụ tá của mình đi.
Nhìn Tôn Vĩnh An đi xa, Giang Tử Phong nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đây là kết cục khi dám mắng anh Dương của tôi là kẻ lừa đảo".
"Ông nội, loại người này có chút tài lẻ mà đã lên mặt, cháu thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam đâu".
Cố Lăng Nhi nói với vẻ khó chịu.
"Lăng Nhi, ông lại cảm thấy Trần Triệu Dương đã làm một chuyện tốt", Cố Kiến Trung trầm giọng nói.
"Ông nội, anh ta đả kích người khác như thế mà còn là chuyện tốt sao?", Cố Lăng Nhi khó chịu gào lên. Cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thuốc lú của Trần Triệu Dương rồi, lúc nào ông cũng bảo vệ anh.
Cố Kiến Trung trầm ngâm nói: "Ông nói nghiêm túc đó, mấy năm gần đây người ta ca tụng Vĩnh An quá đà, tính cách ngày một cao ngạo, nhưng y thuật thì lại chẳng tiến bộ là bao. Trần Triệu Dương làm như vậy chủ yếu là để áp chế khí thế của ông ấy, để ông ấy biết núi cao còn có núi cao hơn. Đả kích cũng đồng nghĩa với cơ hội, để ông ấy tự kiểm điểm lại mình, Trần Triệu Dương làm người xấu cũng là vì muốn tốt cho Vĩnh An thôi".
"Ha ha, ông cụ Cố hiểu tôi thật đấy", Trần Triệu Dương cười nhạt.
Giang Tử Phong lập tức dựng ngón cái lên nói: "Anh Dương, thì ra còn có chuyện này nữa, đúng là đức độ thật, em phục".
Lúc này Cố Lăng Nhi không phản bác gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ai kia, cô ta vẫn chu miệng nói: "Cháu thấy ai kia chỉ ngạo mạn mà thôi".
"Ha ha, tuổi trẻ ngạo mạn thì cũng phải có tư cách", Cố Kiến Trung nhìn Trần Triệu Dương cười nói: "Ông cảm thấy không có vấn đề gì hết".
Lúc này Cố Lăng Nhi thật sự rất bực.
"Lăng Nhi, cháu đi lấy túi trà ngon mà ông cất kỹ ra đây, ông muốn đích thân pha trà cho Trần Triệu Dương thưởng thức".
Cố Kiến Trung còn nói thêm.
Nghe vậy, Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông nội, ông đang nói tới trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn mà ông Hoàng tặng ông, chính ông cũng không nỡ uống ấy hả?"
"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.
"Ông nội, ông nỡ uống thật sao?", Cố Lăng Nhi hỏi.
Trà Đại Hồng Bào ấy được sản xuất từ mấy cây mẹ trên Vũ Di Sơn, hàng năm chỉ có mấy lạng.
Hơn nữa mấy lạng này đều là dành riêng cho các quan chức cấp cao, Cố Kiến Trung phải dựa vào quan hệ mới lấy được 10 gam.
Thậm chí con trai ông ấy đã xin mấy lần mà ông ấy cũng không lấy ra.
Vậy mà bây giờ Cố Kiến Trung lại muốn lấy ra cho Trần Triệu Dương thưởng thức.
Cố Lăng Nhi không chấp nhận được chuyện cho Trần Triệu Dương uống loại trà ngon như thế.
"Có gì mà không nỡ, chiêu đãi khách quý thì phải dùng tới nó chứ. Đi mau lên...", Cố Kiến Trung nói: "Cháu không đi thì ông sẽ bảo A Hổ đi".
"Cháu đi thì cháu đi".
Cố Lăng Nhi bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện.
Cô ta chạy đi rồi nhanh chóng quay lại.
A Hổ cũng đã sai người chuẩn bị sẵn dụng cụ pha trà.
Thấy mọi người trịnh trọng như thế, Trần Triệu Dương hơi ngại, anh nói: "Ông cụ Cố, tôi không nghiên cứu nhiều về trà, ông pha Đại Hồng Bào cho tôi thì lãng phí quá".
Trần Triệu Dương cũng biết Đại Hồng Bào được sản xuất ra từ mấy cây mẹ nên rất quý giá.
"Hừ, anh biết lãng phí là được rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.
"Không sao", Cố Kiến Trung vừa cười vừa nói: "Chỉ cần cậu thấy không khó uống là được".
Chẳng mấy chốc Cố Kiến Trung đã pha trà xong.
Những người trong đình cũng nhìn thấy Cố Kiến Trung chỉ rót hai chén trà, chứng tỏ chỉ có ông ấy và Trần Triệu Dương là được thưởng thức loại trà này, ngay cả Cố Lăng Nhi cũng không được uống, đủ để thấy ông cụ Cố coi trọng Trần Triệu Dương đến mức nào.
"Trần Triệu Dương, uống trà đi".
Cố Kiến Trung cười nói.
Trần Triệu Dương bưng lên, anh uống một hơi cạn sạch mà không hề khách khí chút nào.
"Phí của trời".
Thấy vậy, Cố Lăng Nhi nói.
Giang Tử Phong gật đầu tán thành, uống như Trần Triệu Dương thì đúng là lãng phí.
"Trần Triệu Dương, cậu cảm thấy thế nào?", Cố Kiến Trung hỏi.
"Ngon", Trần Triệu Dương đáp.
"Ngon thì uống nhiều vào", Cố Kiến Trung lại rót cho Trần Triệu Dương một chén nữa.
Trần Triệu Dương ngại ngùng nói: "Ông cụ Cố, ông không sợ tôi lãng phí hả?"
"Sợ cái gì", ông cụ Cố cười nói: "Trà là để uống, cậu cảm thấy ngon là được".
Cố Lăng Nhi bĩu môi trước câu nói này của Cố Kiến Trung, cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thật rồi, bình thường ông thương yêu cô ta nhất, hôm nay lại không để ý đến cô ta.
A Hổ và Giang Tử Phong phục sát đất, bọn họ nhìn ra được rằng Trần Triệu Dương có địa vị rất quan trọng trong lòng ông cụ Cố.
Sau đó Trần Triệu Dương vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện với ông cụ Cố.
Reng!
Bọn họ mới trò chuyện được một lát thì chuông điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên.
Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra nhìn, là số của công ty.
"Ông cụ Cố, thật ngại quá, tôi có điện thoại".
Trần Triệu Dương áy náy nói.
"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.
Trần Triệu Dương cầm điện thoại đi sang một bên rồi ấn nút bắt máy.
"Có phải Trần Triệu Dương không?"
Vừa kết nối là anh đã nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên giọng của một cô gái.
"Ừm, đúng thế. Cô là?", Trần Triệu Dương đáp.
"Tôi là Ninh Tĩnh", người đó nói tên mình ra.
"Thư ký Ninh, chào cô, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?", Trần Triệu Dương cười nói: "Nếu cô muốn mời tôi ăn cơm thì có lẽ tôi không rảnh đâu".
"Trần Triệu Dương, đừng có lẻo mép với tôi", Ninh Tĩnh cảnh cáo: "Tổng giám đốc Nam Cung sai tôi gọi điện cho anh, bảo anh về công ty ngay lập tức, cô ấy có chuyện giao cho anh".
"Cô ấy có chuyện giao cho tôi?"
Trần Triệu Dương cảm thấy ngạc nhiên, chẳng phải Nam Cung Yến ghét nhìn thấy anh lắm sao?
"Đúng thế! Anh phải về công ty ngay", Ninh Tĩnh nói.
"Nếu muốn giao việc thì cô bảo cô ấy tự gọi điện cho tôi đi".
"Cái gì?", Ninh Tĩnh sửng sốt.
Lúc này Trần Triệu Dương đã tắt máy luôn rồi.
- -------------------
Bình luận facebook