-
Chương 50: Bị tập kích giữa đường
Nhìn người đàn ông cợt nhả này, Ninh Tĩnh chỉ cảm thấy chán ghét.
"Trần Triệu Dương, anh đừng tưởng rằng có chủ tịch chống lưng cho anh thì anh có thể làm loạn trong công ty", Ninh Tĩnh nhìn Trần Triệu Dương, cô ta cảnh cáo: "Loại bảo vệ quèn như anh thật sự chẳng quan trọng gì hết, công ty có thể sa thải anh bất cứ lúc nào".
"Tôi biết", Trần Triệu Dương cười một cách thản nhiên: "Nhưng tôi không quan tâm".
Hơ!
Ninh Tĩnh không hề nghĩ rằng mình lại nghe được câu trả lời như vậy.
"Hơn nữa tôi biết là tôi rất quan trọng với công ty, công ty không nỡ sa thải tôi đâu", Trần Triệu Dương lại cười nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà tổng giám đốc Nam Cung còn để tôi làm, đồng thời còn năm lần bảy lượt gọi điện mời tôi về, vậy nên thư ký Ninh đừng lo cho tôi. Chưa biết chừng trong tương lai không xa tôi sẽ được thăng chức tăng lương, lên làm CEO, cưới tiểu thư con nhà giàu, bước l3n đỉnh vinh quang ấy chứ".
Nghe anh nói vậy, Ninh Tĩnh cảm thấy cạn lời.
Mức độ trơ tráo của ai kia đã nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta rồi.
Hơn nữa ai kia đúng là hão huyền, chỉ là một tên bảo vệ quèn, đi làm thì lười biếng, không có năng lực gì mà còn đòi bước l3n đỉnh đỉnh vinh quang?
Trong cái nhìn của Ninh Tĩnh, hôm nay Trần Triệu Dương được đi theo làm vệ sĩ cũng là ý của Nam Cung Minh Đức, vậy mà anh còn từ chối ngoay ngoảy.
Đúng là loại người không biết điều.
"Làm người phải tự biết sức nặng của mình, đừng như ếch ngồi đáy giếng", Ninh Tĩnh nghiến răng nói.
Ninh Tĩnh thực sự rất coi thường loại người không có chí hướng, không có thực lực, suốt ngày mơ mộng hão huyền như vậy.
A!
Nhưng Ninh Tĩnh vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương bỗng vươn tay ra dúi đầu cô ta xuống.
"Anh làm gì đấy?"
Rốt cuộc Ninh Tĩnh cũng không kìm nén được cơn tức.
"Thư ký Ninh, cô cúi đầu xuống đi, chúng ta đang bị theo dõi."
Trần Triệu Dương nói: "Rất có thể kẻ đằng sau còn có cả súng".
"Chúng ta bị theo dõi? Anh giỡn với tôi hả?"
Pằng!
Vừa dứt lời, Ninh Tĩnh liền nghe thấy tiếng súng, ngay sau đó kính xe lập tức vỡ nát.
A!
Ninh Tĩnh vô thức kêu lên.
"Chúng ta phải làm sao đây?", Ninh Tĩnh mất bình tĩnh, cô ta hét lên.
Cô ta chưa gặp tình huống này bao giờ.
"Cô cúi đầu xuống, đừng nói gì hết".
Trần Triệu Dương nói.
Tiếp đó, Trần Triệu Dương lấy bộ đàm ra nói: "Đường Võ, Đường Võ, có xe đang bám đuôi chúng ta, hơn nữa bọn chúng còn nổ súng".
"Vậy phải làm gì bây giờ, anh Dương?", Đường Võ hỏi: "Có cần chúng tôi giúp không?"
"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, bảo vệ cô Nam Cung cho tốt, xe đằng sau cứ giao cho tôi".
Trần Triệu Dương nói.
"Anh Dương, một mình anh có xử lý được không?", Đường Võ vẫn thấy hơi lo lắng: "Hay là em bảo người đằng sau hỗ trợ anh?"
"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, tìm một nơi nào đó an toàn", Trần Triệu Dương kiên định nói: "Chuyện đằng sau để một mình tôi lo là được rồi".
"Vâng, anh cẩn thận đấy nhé", một lát sau, Đường Võ mới nói.
"Xe đằng sau có súng, hơn nữa còn có mấy chiếc xe, không ít người đâu. Chúng ta có thể giải quyết được không?"
Ninh Tĩnh hoảng sợ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần hỗ trợ".
"Thư ký Ninh, cô cứ cúi đầu xuống là được".
Trần Triệu Dương đang quan sát khung cảnh bên ngoài, bây giờ làm gì đủ thời gian chờ người đến hỗ trợ cơ chứ, hơn nữa nhiều người còn vướng tay vướng chân anh hơn.
Lúc này chiếc xe đang vòng ra khỏi đường quốc lộ, nghe nói có người hẹn Nam Cung Yến tới một sơn trang ăn cơm.
Hiện giờ có mấy chiếc xe đi theo, chỉ có một con đường lên núi, không còn đường nào để quay lại cả.
Pằng!
Xịt!
Tiếng súng lại vang lên, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng nổ lốp xe, ngay sau đó là tiếng phanh xe.
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy chiếc xe đang xiên ra vách núi.
A! A!
Thấy vậy, Ninh Tĩnh sợ tái mặt, cô ta hét lên thất thanh.
Cô ta biết, nếu cả người cả xe đều lăn xuống vách núi thì sẽ chết là cái chắc.
Giờ khắc này, Trần Triệu Dương đang không ngừng xoay tay lái.
Cuối cùng anh giữ chặt vô lăng, chiếc xe dừng lại ở ngay sát vách núi.
Xe vừa dừng lại là Trần Triệu Dương lập tức điều khiển chiếc xe đã nổ lốp này lùi về sau, chặn ngay chiếc xe vào giữa.
"Thư ký Ninh, cô mở cửa xe bên phía cô ra".
Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
"Mở cửa ra thì chúng ta chỉ còn đường chết thôi", Ninh Tĩnh lo sợ nói.
Cô ta có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần xuống xe là người đằng sau sẽ bắn chết bọn họ. . Ngôn Tình Hay
Ninh Tĩnh còn đang nói thì Trần Triệu Dương đã rướn người về phía cô ta.
"Anh định làm gì?"
Ninh Tĩnh vội vàng hô lên.
"Thư ký Ninh, mạo phạm rồi".
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa đấm vỡ cửa xe bên phía Ninh Tĩnh, anh lập tức kéo Ninh Tĩnh ra ngoài, sau đó ôm cô ta lăn về phía vách núi.
Pằng! Pằng!
Lúc này lại có đạn bắn từ đằng sau tới.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Ninh Tĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta mở mắt ra nhìn, thấy bọn họ đã lăn tới vách núi rồi.
"Sắp rơi xuống rồi, dừng lại".
Ninh Tĩnh hô to.
Thế nhưng Trần Triệu Dương không có ý định dừng lại, anh ôm Ninh Tĩnh cứ thế lăn xuống.
A!
Ninh Tĩnh che mắt thét lên.
Nhưng còn chưa thét xong thì cô ta đã nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương: "Thư ký Ninh, đừng hét nữa, cô mở mắt ra xem đi".
Ninh Tĩnh mở mắt ra nhìn, thấy Trần Triệu Dương đang ôm mình treo ở trên vách núi, bên dưới là chân núi đen kịt.
“Thư ký Ninh, bên cạnh có một tảng đá, cô đứng ra chỗ đó đi".
Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
Lúc này Ninh Tĩnh mới phát hiện ra bên cạnh có một tảng đá nhô ra, vừa đủ để một người đứng đó.
Trần Triệu Dương đẩy Ninh Tĩnh tới đó, cô ta đứng vững trên tảng đá rồi mới khẽ hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Chỉ đủ đứng một người thôi, cô cứ đứng đó là được".
Trần Triệu Dương treo người bên cạnh đó nói.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ninh Tĩnh cảm thấy kinh ngạc, cô ta không ngờ là Trần Triệu Dương lại làm được như vậy trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
"Đâu rồi?"
"Hình như lăn xuống rồi".
"Sai người tới vách núi xem thử, nếu rơi xuống rồi thì thôi".
"Vâng".
"Mục tiêu của chúng ta là Nam Cung Yến, tông chiếc xe chắn đường này ra, chúng ta phải đuổi theo Nam Cung Yến".
Lúc này bên trên vang lên tiếng nói.
Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Nghĩ tới chuyện bọn chúng có súng, cô ta căng thẳng tột độ.
"Cô cứ ở đây, tuyệt đối đừng nhúc nhích gì, mọi chuyện cứ giao cho tôi", Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
"Có ổn không?"
Ninh Tĩnh hỏi nhỏ.
Cô ta vừa hỏi xong thì một bóng người dài ngoằng xuất hiện bên trên.
Cũng vào thời khắc này, Trần Triệu Dương lắc người một cái, mượn lực bật lên trên.
A!
Ninh Tĩnh nhìn thấy Trần Triệu Dương nhảy lên, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.
"Bên này có người".
"Giết hắn!"
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếp đó, Ninh Tĩnh nghe thấy mấy tiếng súng.
Sau khi tiếng súng dừng lại, dường như bên trên bỗng trở nên yên tĩnh.
Ninh Tĩnh đợi một lát mà không thấy tiếng động gì trên đó, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi từng cơn.
Trong lòng cô ta hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ Trần Triệu Dương bị bắn chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Tĩnh bỗng muốn khóc, nếu không vì cứu cô ta thì Trần Triệu Dương đã chẳng bị bắn chết.
"Thư ký Ninh..."
Đang lúc Ninh Tĩnh sắp bật khóc, giọng nói của Trần Triệu Dương bỗng vọng tới từ phía trên
- -------------------
"Trần Triệu Dương, anh đừng tưởng rằng có chủ tịch chống lưng cho anh thì anh có thể làm loạn trong công ty", Ninh Tĩnh nhìn Trần Triệu Dương, cô ta cảnh cáo: "Loại bảo vệ quèn như anh thật sự chẳng quan trọng gì hết, công ty có thể sa thải anh bất cứ lúc nào".
"Tôi biết", Trần Triệu Dương cười một cách thản nhiên: "Nhưng tôi không quan tâm".
Hơ!
Ninh Tĩnh không hề nghĩ rằng mình lại nghe được câu trả lời như vậy.
"Hơn nữa tôi biết là tôi rất quan trọng với công ty, công ty không nỡ sa thải tôi đâu", Trần Triệu Dương lại cười nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà tổng giám đốc Nam Cung còn để tôi làm, đồng thời còn năm lần bảy lượt gọi điện mời tôi về, vậy nên thư ký Ninh đừng lo cho tôi. Chưa biết chừng trong tương lai không xa tôi sẽ được thăng chức tăng lương, lên làm CEO, cưới tiểu thư con nhà giàu, bước l3n đỉnh vinh quang ấy chứ".
Nghe anh nói vậy, Ninh Tĩnh cảm thấy cạn lời.
Mức độ trơ tráo của ai kia đã nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta rồi.
Hơn nữa ai kia đúng là hão huyền, chỉ là một tên bảo vệ quèn, đi làm thì lười biếng, không có năng lực gì mà còn đòi bước l3n đỉnh đỉnh vinh quang?
Trong cái nhìn của Ninh Tĩnh, hôm nay Trần Triệu Dương được đi theo làm vệ sĩ cũng là ý của Nam Cung Minh Đức, vậy mà anh còn từ chối ngoay ngoảy.
Đúng là loại người không biết điều.
"Làm người phải tự biết sức nặng của mình, đừng như ếch ngồi đáy giếng", Ninh Tĩnh nghiến răng nói.
Ninh Tĩnh thực sự rất coi thường loại người không có chí hướng, không có thực lực, suốt ngày mơ mộng hão huyền như vậy.
A!
Nhưng Ninh Tĩnh vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương bỗng vươn tay ra dúi đầu cô ta xuống.
"Anh làm gì đấy?"
Rốt cuộc Ninh Tĩnh cũng không kìm nén được cơn tức.
"Thư ký Ninh, cô cúi đầu xuống đi, chúng ta đang bị theo dõi."
Trần Triệu Dương nói: "Rất có thể kẻ đằng sau còn có cả súng".
"Chúng ta bị theo dõi? Anh giỡn với tôi hả?"
Pằng!
Vừa dứt lời, Ninh Tĩnh liền nghe thấy tiếng súng, ngay sau đó kính xe lập tức vỡ nát.
A!
Ninh Tĩnh vô thức kêu lên.
"Chúng ta phải làm sao đây?", Ninh Tĩnh mất bình tĩnh, cô ta hét lên.
Cô ta chưa gặp tình huống này bao giờ.
"Cô cúi đầu xuống, đừng nói gì hết".
Trần Triệu Dương nói.
Tiếp đó, Trần Triệu Dương lấy bộ đàm ra nói: "Đường Võ, Đường Võ, có xe đang bám đuôi chúng ta, hơn nữa bọn chúng còn nổ súng".
"Vậy phải làm gì bây giờ, anh Dương?", Đường Võ hỏi: "Có cần chúng tôi giúp không?"
"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, bảo vệ cô Nam Cung cho tốt, xe đằng sau cứ giao cho tôi".
Trần Triệu Dương nói.
"Anh Dương, một mình anh có xử lý được không?", Đường Võ vẫn thấy hơi lo lắng: "Hay là em bảo người đằng sau hỗ trợ anh?"
"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, tìm một nơi nào đó an toàn", Trần Triệu Dương kiên định nói: "Chuyện đằng sau để một mình tôi lo là được rồi".
"Vâng, anh cẩn thận đấy nhé", một lát sau, Đường Võ mới nói.
"Xe đằng sau có súng, hơn nữa còn có mấy chiếc xe, không ít người đâu. Chúng ta có thể giải quyết được không?"
Ninh Tĩnh hoảng sợ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần hỗ trợ".
"Thư ký Ninh, cô cứ cúi đầu xuống là được".
Trần Triệu Dương đang quan sát khung cảnh bên ngoài, bây giờ làm gì đủ thời gian chờ người đến hỗ trợ cơ chứ, hơn nữa nhiều người còn vướng tay vướng chân anh hơn.
Lúc này chiếc xe đang vòng ra khỏi đường quốc lộ, nghe nói có người hẹn Nam Cung Yến tới một sơn trang ăn cơm.
Hiện giờ có mấy chiếc xe đi theo, chỉ có một con đường lên núi, không còn đường nào để quay lại cả.
Pằng!
Xịt!
Tiếng súng lại vang lên, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng nổ lốp xe, ngay sau đó là tiếng phanh xe.
Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy chiếc xe đang xiên ra vách núi.
A! A!
Thấy vậy, Ninh Tĩnh sợ tái mặt, cô ta hét lên thất thanh.
Cô ta biết, nếu cả người cả xe đều lăn xuống vách núi thì sẽ chết là cái chắc.
Giờ khắc này, Trần Triệu Dương đang không ngừng xoay tay lái.
Cuối cùng anh giữ chặt vô lăng, chiếc xe dừng lại ở ngay sát vách núi.
Xe vừa dừng lại là Trần Triệu Dương lập tức điều khiển chiếc xe đã nổ lốp này lùi về sau, chặn ngay chiếc xe vào giữa.
"Thư ký Ninh, cô mở cửa xe bên phía cô ra".
Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
"Mở cửa ra thì chúng ta chỉ còn đường chết thôi", Ninh Tĩnh lo sợ nói.
Cô ta có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần xuống xe là người đằng sau sẽ bắn chết bọn họ. . Ngôn Tình Hay
Ninh Tĩnh còn đang nói thì Trần Triệu Dương đã rướn người về phía cô ta.
"Anh định làm gì?"
Ninh Tĩnh vội vàng hô lên.
"Thư ký Ninh, mạo phạm rồi".
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa đấm vỡ cửa xe bên phía Ninh Tĩnh, anh lập tức kéo Ninh Tĩnh ra ngoài, sau đó ôm cô ta lăn về phía vách núi.
Pằng! Pằng!
Lúc này lại có đạn bắn từ đằng sau tới.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Ninh Tĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta mở mắt ra nhìn, thấy bọn họ đã lăn tới vách núi rồi.
"Sắp rơi xuống rồi, dừng lại".
Ninh Tĩnh hô to.
Thế nhưng Trần Triệu Dương không có ý định dừng lại, anh ôm Ninh Tĩnh cứ thế lăn xuống.
A!
Ninh Tĩnh che mắt thét lên.
Nhưng còn chưa thét xong thì cô ta đã nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương: "Thư ký Ninh, đừng hét nữa, cô mở mắt ra xem đi".
Ninh Tĩnh mở mắt ra nhìn, thấy Trần Triệu Dương đang ôm mình treo ở trên vách núi, bên dưới là chân núi đen kịt.
“Thư ký Ninh, bên cạnh có một tảng đá, cô đứng ra chỗ đó đi".
Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
Lúc này Ninh Tĩnh mới phát hiện ra bên cạnh có một tảng đá nhô ra, vừa đủ để một người đứng đó.
Trần Triệu Dương đẩy Ninh Tĩnh tới đó, cô ta đứng vững trên tảng đá rồi mới khẽ hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Chỉ đủ đứng một người thôi, cô cứ đứng đó là được".
Trần Triệu Dương treo người bên cạnh đó nói.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ninh Tĩnh cảm thấy kinh ngạc, cô ta không ngờ là Trần Triệu Dương lại làm được như vậy trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
"Đâu rồi?"
"Hình như lăn xuống rồi".
"Sai người tới vách núi xem thử, nếu rơi xuống rồi thì thôi".
"Vâng".
"Mục tiêu của chúng ta là Nam Cung Yến, tông chiếc xe chắn đường này ra, chúng ta phải đuổi theo Nam Cung Yến".
Lúc này bên trên vang lên tiếng nói.
Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Nghĩ tới chuyện bọn chúng có súng, cô ta căng thẳng tột độ.
"Cô cứ ở đây, tuyệt đối đừng nhúc nhích gì, mọi chuyện cứ giao cho tôi", Trần Triệu Dương nói với Ninh Tĩnh.
"Có ổn không?"
Ninh Tĩnh hỏi nhỏ.
Cô ta vừa hỏi xong thì một bóng người dài ngoằng xuất hiện bên trên.
Cũng vào thời khắc này, Trần Triệu Dương lắc người một cái, mượn lực bật lên trên.
A!
Ninh Tĩnh nhìn thấy Trần Triệu Dương nhảy lên, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.
"Bên này có người".
"Giết hắn!"
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếp đó, Ninh Tĩnh nghe thấy mấy tiếng súng.
Sau khi tiếng súng dừng lại, dường như bên trên bỗng trở nên yên tĩnh.
Ninh Tĩnh đợi một lát mà không thấy tiếng động gì trên đó, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi từng cơn.
Trong lòng cô ta hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ Trần Triệu Dương bị bắn chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Tĩnh bỗng muốn khóc, nếu không vì cứu cô ta thì Trần Triệu Dương đã chẳng bị bắn chết.
"Thư ký Ninh..."
Đang lúc Ninh Tĩnh sắp bật khóc, giọng nói của Trần Triệu Dương bỗng vọng tới từ phía trên
- -------------------
Bình luận facebook