6.
"Tố Lan, cậu có chuyện gì vậy?" Liễu Liễu nhận ra tôi có vẻ không ổn, hỏi thăm tôi.
"Tớ sắp phải bỏ học rồi."
"Sao lại đột ngột vậy?" Cậu ấy ngạc nhiên.
"Gia đình đã sắp xếp cho tớ một mối, tớ không thể tiếp tục đi học nữa."
Tôi nói một cách thản nhiên như đang nói về chuyện của người khác.
Liễu Liễu nhìn tôi, rồi đưa tay chống hông la lên: "Thật là một xã hội ăn thịt người mà."
Cậu ấy có vẻ giận lắm.
Tôi nghĩ cậu ấy tức giận phần lớn là vì số phận của cậu ấy sau này cũng sẽ giống như tôi.
Khi tôi trở về nhà nghe em trai đắc ý nói về cô vợ sắp cưới của mình có bao nhiêu xinh đẹp.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng người nhà tôi đã sắp xếp cho tôi một "cuộc hôn nhân" bởi vì muốn cho em trai tôi có thể cưới được vợ mà không cần phải trả tiền sính lễ.
Nhà tôi đưa qua một cô con gái, nhà bên kia sẽ đưa lại cho nhà tôi một cô con dâu.
Trùng hợp thay tôi là cô con gái bị đưa đi đó.
Gia đình nghèo khó, việc lấy vợ cho cả hai em trai tôi là một áp lực rất lớn, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp này.
Còn tôi làm gì có quyền được ý kiến, tôi chẳng qua chỉ là người được thông báo cuối cùng mà thôi.
Ngày cưới sắp đến, tôi không biết chồng tương lai của mình trông như thế nào, tính cách ra sao.
Mà thôi, ai sinh ra lớn lên ở đây mà chẳng như vậy.
Lo lắng, buồn rầu hay đau khổ thì cũng không thay đổi được gì.
Phải làm gì ư?
Cứ vậy mà sinh hoạt, chớp mắt là sẽ qua một đời thôi.
Tôi đã chấp nhận số mệnh của mình rồi.
7.
Tôi rất trân trọng những ngày được đi học cuối cùng.
Đó nên là những ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Liễu Liễu hỏi tôi một cách bí ẩn. "Cậu sắp lấy chồng à? Có phải nhà chồng cậu họ Liễu không?"
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Làm sao cậu biết được?" Mẹ chỉ mới nói với tôi những điều này vào tối hôm qua.
Cậu ấy mỉm cười với tôi. "Hẹn gặp cậu 8 giờ tối nay ở đầu cầu."
Sau khi nói xong, trước khi tôi trả lời, Liễu Liễu đã quay người chạy đi.
Gia đình tôi đi ngủ lúc 7 giờ tối. Làm sao mà tôi gặp cậu ấy lúc 8 giờ được?
Tôi nghĩ rằng là người bình thường thì nên giữ lời hứa.
Khi kim đồng hồ chỉ tới 8 giờ, tôi cảm thấy cả người đầy bồn chồn, lo lắng.
Khi nhắm mắt lại, tôi chỉ nghe thấy giọng của Liễu Liễu nói: "Hẹn gặp cậu lúc 8 giờ."
8.
Tôi quyết tâm bò dậy, vén chăn bò ra ngoài.
Mọi người trong làng đi ngủ sớm, sau 8 giờ chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng chim kêu.
Địa điểm gặp mặt là ở chỗ giao của hai cây cầu. Tôi đứng đó nhưng không thấy Liễu Liễu đâu.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, tôi ôm chặt lấy chính mình, xoa xoa hai cánh tay.
Có âm thanh phát ra từ bụi cỏ. Tôi giật mình muốn hét lên có rắn, nhưng lại thấy một cái đầu lò ra.
Là Liễu Liễu.
"Tố Lan, lại đây." Cậu ấy vẫy tay về phía tôi.
Tôi tiến tới, muốn xem cậu ấy đang lên kế hoạch gì.
Cậu ấy chỉ về một vườn rau trên một ngọn đồi nhỏ không xa.
"Cậu thấy không? Họ trồng dưa chuột và mơ ở đó, tớ luôn cảm thấy thèm mỗi khi đi ngang qua đây."
Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ. Tôi biết nơi đó, đó là vườn rau của một gia đình giàu có trong làng, hình như là họ Lâm.
Có vài người con của gia đình họ cũng học cùng trường với chúng tôi, tôi thỉnh thoảng cũng đụng mặt các cậu ấy.
"Tớ không thể chịu đựng nữa, tớ phải hái và thử chúng ngay tối nay!" Liễu Liễu nói rồi chạy về phía vườn rau.
Cậu ấy định đi ăn trộm dưa chuột và mơ hả? Chúng tôi đều là người trong cùng một làng, nếu bị phát hiện thì sao?
Tôi không thể ngăn cản cậu ấy được. Mới chớp mắt một cái, cậu ấy đã chạy đến sát hàng rào của vườn rau rồi.
Chỗ đó không thể tùy tiện xông vào, bọn họ trồng cây công nghiệp, cực kỳ sợ bị trộm.
Bên ngoài vườn rau có một vòng lưới điện bao xung quanh.
Là loại lưới điện có thể giật ch.ết người.
Đêm khuya yên tĩnh nên tôi không thể hô to, chỉ có thể chạy tới sau lưng cậu ấy, ngăn cản cái ý định ngây thơ của cậu ấy lại.
Tôi vừa đuổi kịp, cứ tưởng có thể bắt được cậu ấy, lại thấy cậu ấy lấy ra một cái gậy gỗ không biết tìm thấy ở đâu.
"Nào, đeo cái này vào."
Liễu Liễu lôi từ trong túi ra hai đôi găng tay, đưa cho tôi một đôi.
Sau khi tôi đeo vào xong, cậu ấy liền dẫn đầu bước vào vườn rau.
Khoan đã! Không phải tôi chạy lại đây là để ngăn cậu ấy lại sao? Tại sao hiện tại lại ngoan ngoãn đeo găng tay đi trộm đồ vào rồi.
Tôi giậm chân, tôi đang làm cái trò gì thế này.
Tôi vừa tiến vào vườn rau vừa nhỏ giọng gọi tên Liễu Liễu.
"Đừng gọi nữa, tớ ở đây nè."
Cậu ấy từ bên trong ném ra cho tôi hai trái dưa leo.
Sau đó lại cầm dưa leo chà lên quần áo rồi cắn một cái, tiếng 'rắc' giòn tan kích thích cái cảm giác thèm thuồng trong tôi.
"Thử đi, thật sự rất ngon luôn, đã lâu rồi không được ăn dưa leo tươi như vậy."
Tôi nhìn quả dưa leo mà cậu ấy đưa cho tôi, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu ấy, đưa lên miệng cắn một cái.
Thật sự ngọt ngào và giòn tan luôn!
"Ăn ngon đúng không?" Cậu ấy đắc ý hất hàm, "Tớ nói rồi, tớ đã nói là cấm có sai mà cậu vẫn luôn không chịu tin."
Tôi yếu ớt phản kháng: "Không phải tớ không tin cậu, chỉ là chúng ta không nên.."
Tôi còn chưa kịp nói hết, Liễu Liễu đã bắt đầu đặt chân chuẩn bị trèo lên cây mơ.
"Không được, không được đâu."
Cây mơ quá cao, rất dễ bị ngã xuống.
Liễu Liễu leo được một nửa đột nhiên dừng lại, quay đầu mỉm cười với tôi:
"Sao mà cậu thật thà ghê, chúng ta có thể dùng cách khác mà."
Cô nàng chỉ vào cái sào nằm trong góc.
Được rồi, đúng là tôi ngây thơ thật.
9.
Liễu Liễu chọc chọc cây mơ bằng một cái sào.
Dáng vẻ nhiệt tình hăng hái hơn rất nhiều so với lúc học hành.
Tôi nhìn trái nhìn phải, sợ bị phát hiện.
"Phịch", một vài quả mơ từ trên cây rơi xuống.
Liễu Liễu hào hứng chạy tới nhặt lên, lau sơ qua quần áo rồi đưa cho tôi một quả, nhìn tôi đầy mong chờ.
Tôi cầm lấy quả mơ một cách dè chừng, sau đó cẩn thận đưa lên môi cắn một cái.
Mắt tôi lập tức sáng bừng lên.
"Ngon không?"
Liễu Liễu hỏi xong cũng đưa quả mơ lên cắn một cái, vừa ngọt vừa giòn, quả là mỹ vị.
"Thật sự rất là ngon. Đúng là cậu nói không sai" Tôi nói, giọng nói hơi ngọng bởi mấy miếng mơ trong miệng.
"Gì cơ?" Liễu Liễu hỏi lại tôi.
Tôi khoác tay cậu ấy.
"Chúng ta chạy mau đi."
10.
Lúc tôi ngẩng đầu lên từ đống củi thì nhìn thấy Liễu Liễu.
Ánh hoàng hôn nhu hoà toả ra khắp nơi, cậu ấy đứng đó mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
Vừa dịu dàng lại vừa hiền lành.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tôi đứng dậy, ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
Tôi thường xuyên đến đây đốn củi, lại chưa bao giờ gặp cậu ấy ở đây.
"Tớ đến chơi với cậu đó."
"Không được đâu." Tôi nhìn đống củi nằm khắp nơi trên mặt đất.
"Cậu nhất định phải làm những công việc nặng nhọc này sao?"
"Đúng vậy, nếu không làm xong thì khi về nhà sẽ không có cơm ăn."
"Tớ chỉ mới đốn được một ít thôi, vẫn chưa đủ."
Nhà chúng tôi có một quy luật bất thành văn là địa vị của tôi và hai đứa em không giống nhau. Hai đứa em tôi có thể không làm việc nhà, còn tôi nếu không làm thì khỏi ăn cơm.
"Vậy được, cậu chờ tớ một chút."
Liễu Liễu nói, quay đầu chạy về hướng khác.
Cậu ấy đi đâu vậy?
Tôi tiếp tục công việc còn dang dở, chặt tất cả các nhánh cây có thể dùng thành những đoạn bằng nhau sau đó bó lại.
Ngay khi tôi còn đang phân loại củi, Liễu Liễu quay trở lại.
Cậu ấy thở không ra hơi, mồ hôi từ trên trán chảy dọc theo gò má.
Cậu ấy đặt một vật từ trên tay xuống đất rồi lấy tay lau mồ hôi.
"Được rồi, giờ cậu có thể đi chơi với mình chưa?"
Tôi nghi ngờ đứng dậy nhìn kỹ hơn.
Đó không phải là một bó củi được buộc bằng một sợi dây màu đỏ sao?
Gọn gàng và ngăn nắp, có vẻ như nó đã được ai đó sắp xếp qua.
Càng nhìn sợi dây màu đỏ càng thấy quen quen.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Liễu Liễu.
"Đống củi này...không phải do cậu trộm của nhà nào đó chứ?"
Liễu Liễu bối rối một chút, "Rõ ràng như vậy hả?"
Không phải rõ ràng mà là như được viết trên trán của cậu luôn.
"Cậu đừng quan tâm tớ lấy từ đâu. Dù sao vấn đề của cậu đã được giải quyết rồi, hiện tại có thể đi chơi với tớ chưa?"
"Thế nhưng đây không phải.."
"Muốn hay không thì nó cũng nằm đây rồi."
Ừ nhỉ.
Cũng đúng.
Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi nói chuyện thì phải giữ lời.
Tôi không thể phản bác được cậu ấy, mặc dù trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tay chân tôi vẫn thành thật đặt bó củi vào trong kho.
Còn lấy đồ phủ lên nó.
Tôi nghĩ thời kỳ phản nghịch của bản thân đã đến rồi.
Bình luận facebook