Phiên ngoại một
Tôi là Liễu Liễu, là chữ Liễu trong kết thúc.
Haha, nghe là biết lúc ba tôi đặt tên cho tôi đã mang theo bao nhiêu oán hận.
Hận tôi vì cái gì không phải là một đứa con trai, hận mẹ tôi vì sao lại sinh ra một đứa con gái.
Thế nhưng mẹ tôi có lỗi gì đâu.
Vì cái gì mà sinh con gái thì phải bị nhà chồng ức hi.ếp tận mấy chục năm chứ.
Tôi không hiểu được.
Giống như tôi không hiểu được mẹ tôi vì sao từ đó đến giờ đều không phản kháng, giống như không có dũng khí, vĩnh viễn không vui vẻ, cũng không tức giận.
Mỗi lần nhìn bà ấy mang vẻ mặt đó, tôi đều rất tức giận. Tôi không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy, chỉ biết nếu không trút được cơn giận này, tôi nhất định sẽ nổi đ.iên.
Vậy mà mẹ tôi còn im lìm chịu đựng cơn giận này của tôi.
Bà luôn ngơ ngác, sau đó dịu dàng nói xin lỗi với tôi.
Vì cái gì lại xin lỗi, bà ấy có làm gì sai đâu chứ.
Trông dáng vẻ mẹ tôi hèn mọn nói xin lỗi với tôi, khiến tôi cảm thấy cực kì khó chịu.
Cái vòng tròn này lặp đi lặp lại khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mối quan hệ của chúng tôi cũng luôn ở tình trạng này, giống như tôi ở trên bà ấy ở dưới.
Cho đến khi tôi không chịu được nữa, rời nhà trốn đi.
Mấy năm sau, tôi nhận được tin tức đầu tiên ở quê gửi đến.
Là tin mẹ tôi qua đời vì bệnh.
Tôi trở về quê cũ, bình tĩnh tham gia tang lễ của bà.
Tôi không gặp bà ấy lần cuối, cũng không rơi nước mắt, chỉ biết ôm ảnh chụp của bà ấy ngơ ngác đứng đó.
Cảm xúc vô cùng trấn định hoàn thành toàn bộ nghi thức.
Bởi vì không thể đi cả đêm để về thành phố, tôi ở lại trong căn phòng hồi nhỏ của mình.
Tôi mở cửa ra, căn phòng sạch sẽ không dính một chút bụi, giống như người ở đây vẫn chưa từng rời đi.
Tôi mở ngăn kéo, quần áo tôi mặc từ nhỏ tới lớn đều ở bên trong, được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, sắp xếp một cách khéo léo chỉnh tề.
Lại mở một ngăn kéo khác, bên trong chứa đầy ảnh chụp của tôi, đằng sau mỗi tấm hình đều được cẩn thận chú thích.
Ví dụ như tấm này, đằng sau viết: Lần đầu tiên con bé gọi mẹ.
Lần đầu tiên tập đi.
Sinh nhật lần đầu tiên.
Tôi bật cười.
Tôi không muốn thừa nhận, chóp mũi của tôi cảm thấy rất chua xót.
Tủ đầu giường vẫn là cái trước kia.
Tôi tiện tay kéo ra, bên trong đầy ắp những xấp phong thư.
Tôi mở ra một bìa thư, nhìn thấy bên trong có một lá thư.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, tôi mở lá thư ra, trên đó là chữ viết của mẹ tôi.
“Gần đây mẹ cảm thấy có chút khó chịu. Thời điểm quét dọn phòng con còn phải dừng lại nghỉ vài lần. Xem ra mẹ đã già rồi. Không biết mẹ có còn được gặp lại con lần nữa không. Mẹ đi phòng y tế ở trong thôn, bác sĩ nói bệnh này đã quá khả năng mà ông ấy có thể chữa trị, đề nghị mẹ vào thành phố khám thử xem. Mẹ hiểu rõ bản thân mình, chắc là mẹ đã bệnh rất nặng rồi. Mẹ đi đến thành phố con ở, mẹ nghĩ biết đâu may mắn gặp được con. Thế nhưng mà mẹ đi thật nhiều thật nhiều lần, đi đến mức đế giày cũng mòn, thậm chí còn ngất xỉu ở bên đường cũng không gặp được con. Chắc là không có duyên rồi, con nói xem, có phải mẹ rất vô dụng không?”
“Bác sĩ nói bệnh của mẹ quá nghiêm trọng rồi, muốn trị liệu phải tốn rất nhiều tiền, còn bảo mẹ gọi con gái đến trông nom. Mẹ liền nói với ông ấy, không cần đâu, mẹ đã sống ngần này tuổi rồi, cũng không thể bắt con gái phải hi sinh vì mình. Con còn trẻ, con có tuổi thanh xuân với vô vàn điều tốt đẹp phía trước, không cần phải sống như mẹ, vừa mệt mỏi lại vô dụng như vậy.”
“Gần đây mắt của mẹ không nhìn rõ nữa rồi. Chắc là không làm được áo len năm nay cho con, thật xin lỗi con gái nhé. Mẹ thật vô dụng, thật sự mẹ rất muốn làm cho con thêm một chiếc cuối cùng.”
“Chân của mẹ rất đau, đau đến mức phải thức trắng cả đêm, nhịn không được phải kêu ra tiếng. Cha con bảo mẹ làm phiền giấc ngủ của ông ấy. Nếu như con có ở đây, chắc chắn sẽ ra mặt bênh vực mẹ đúng không?”
“Có khả năng mẹ không thể nhìn thấy con gái của mẹ đi lấy chồng, mẹ thật sự rất mệt mỏi, không biết có còn cơ hội gặp lại con gái của mẹ không..”
Nước mắt tôi nhỏ trên tờ giấy, thấm ướt chữ viết, tôi lấy tay áo gạt đi nước mắt.
Cảm xúc hổ thẹn mãnh liệt ép đến mức tôi không thể thở nổi, giống như bị người khác đặt một tảng đá lớn chèn ngang ngực.
Tôi hít thật sâu rồi thở mạnh, muốn cố gắng trấn áp cảm giác khó chịu này.
Thế nhưng tôi không có cách nào, tâm trạng hiện tại của tôi đã trực tiếp sụp đổ.
Nghị lực duy nhất để mẹ tôi vượt qua những ngày cuối cùng chính là muốn gặp mặt tôi lần cuối.
Mà tôi cái gì cũng không biết.
Trái tim tôi đau đớn đến mức kịch liệt run rẩy, đau đến mức tôi không cách nào thở nổi.
Trên mặt tôi giàn giụa nước mắt, xuyên qua màn nước mắt, tôi giống như mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt dịu dàng hiền lành của mẹ tôi.
Tôi hối hận, áy náy đến cả đêm đều ngủ không yên, tinh thần căng thẳng cực độ.
Dây thần kinh căng đến mức chỉ cần có người vô tình chạm nhẹ sẽ thì nó sẽ đứt ngay lập tức.
Tôi không chịu nổi, tôi không cách nào chịu đựng nổi sự đau khổ này.
Tôi chạy tới đỉnh núi, cảm thấy vô cùng lạnh, nhìn xuống vực sâu thâm thẩm dưới chân tôi, bỗng nhiên tôi cảm thấy như mình được giải thoát.
Tôi đưa chân tiến lên một bước, thả mình vào vực sâu.
Phiên ngoại hai
Con tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một niên đại lạ lẫm.
Con xuyên vào con gái của một gia đình giàu có, chủ nhân của thân thể này dường như vừa trải qua một chấn thương nào đó, nên khi con tỉnh lại cả nhà đều nhìn có chút sốt ruột.
Đợi con hồi phục tốt một chút, con mới nhận ra rằng mình đã quay về quá khứ.
Về tới năm mà mẹ vừa mới chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi.
Con rất vui vẻ, bướng bỉnh yêu cầu người trong nhà cho con chuyển trường.
Người lớn dù không biết con bị gì nhưng không lay chuyển được con, cuối cùng đành chấp nhận.
Ngày chuyển đến trường mới, con vui đến mức cả đêm không ngủ được.
Lúc đứng trên bục giảng, ánh mắt của con chỉ chăm chú nhìn về phía bạn nhỏ Tố Lan.
Thì ra lúc mẹ còn trẻ trông như thế này.
Dáng dấp ngoan ngoãn, khuôn mặt hình trăng non.
Con cố ý nói với cô chủ nhiệm rằng con muốn ngồi bên cạnh mẹ.
Cô chủ nhiệm nhận quà của người nhà con, chút chuyện nhỏ này đương nhiên là đồng ý với con rồi. Con được thỏa nguyện ngồi bên cạnh mẹ, nhưng dường như mẹ có chút không thích giao tiếp với mọi người.
Phải làm sao bây giờ, con không thích mặt nóng dán mông lạnh đâu.
(*): nhiệt tình nhưng bị đáp trả lạnh lùng
Bạn học Tố Lan, tại sao bạn lớn lên lại nhỏ con như vậy, da thì ngăm mà lòng bàn tay cũng chai sạn.
Hừ, làm gì có cô gái nào thích dáng vẻ như thế này.
Người trong nhà vì muốn con mau bình phục, mỗi ngày đều chuẩn bị cho con sữa bò để tẩm bổ thân thể. Con lén giấu vào trong cặp đi học, mang đến cho mẹ tôi uống.
Đây đều là con không uống để dành cho mẹ đó, mẹ xem con có thương mẹ không.
Còn có, con trộm dưỡng da của “mẹ” đem cho bạn học Tố Lan dùng.
Thế nhưng mẹ lại đành lòng nhìn con vì không giải được bài toán mà bị thầy giáo mắng.
Thời điểm con hỏi tới, mẹ còn vô cùng bình tĩnh nói học hành là cho bản thân mình chứ cho ai. Thì ra không phải bởi vì mẹ là mẹ con nên mới nói như vậy.
Mà là từ khi còn bé đã có dáng vẻ bà cụ non như thế này rồi.
Mặc dù hiện tại mẹ thắt tóc vừa xấu vừa lỏng lẻo.
Nhưng không sao cả, sau này mẹ sẽ thắt được rất nhiều kiểu tóc đẹp thôi.
Ừm thì ra lúc trước mẹ đã phải tập đi tập lại nhiều lần như vậy.
Sau khi chúng ta trở thành bạn học không lâu, mẹ liền nói với con, mẹ sắp nghỉ học để kết hôn.
Con tức giận nghĩ, tuổi của mẹ hiện tại chính là thời điểm nên vô lo vô nghĩ, chỉ có thể nói rằng thời đại này vô cùng đáng sợ.
Con nhớ lúc nhỏ mẹ thường ôm con, kể con nghe chuyện khi mẹ còn trẻ.
Mẹ nói với con, hôn nhân của mẹ là kiểu trao đổi.
Con ngơ ngác hỏi, trao đổi hôn sự là gì?
Mẹ ôm con, suy nghĩ một chút rồi trả lời, trao đổi hôn sự chính là con gái nhà này lấy con trai nhà kia, rồi nhà kia lại đem con gái họ gả lại cho con trai nhà này.
Lúc đó con còn không hiểu nghĩa của câu này.
Nhưng hiện tại con chỉ muốn mắng người.
Làm gì có cái kiểu gả con gái qua loa như vậy.
Nhìn mẹ suốt ngày cau mày buồn bã, con chỉ muốn mẹ sống vui vẻ mà thôi.
Thế là con hẹn mẹ 8 giờ gặp mặt.
Dưa leo trong vườn rau nhà Lâm gia là thứ mà mẹ muốn ăn.
Có lẽ mẹ không nhớ rõ, khi con còn nhỏ, mẹ luôn ôm con nói. Khi mẹ còn bé nhà mẹ rất nghèo, không có tiền mua đồ ăn vặt. Thế nhưng trẻ con thì luôn luôn thèm ăn. Mỗi lần mẹ đi ngang vườn rau, từ xa thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi dưa leo thơm mát, chỉ nghe mùi thôi đã khiến nước miếng chảy ròng ròng. Bị mẹ miêu tả như vậy, con vẫn luôn cho rằng việc không được ăn dưa leo là một chuyện đáng tiếc của đời người.
Cho nên hôm nay con mang mẹ đến để hiện thực hóa giấc mơ này.
Quả nhiên ăn rất ngon. Bạn học Tố Lan, xem như mẹ có mắt ăn hàng!
Lên lớp mẹ lúc nào cũng chăm chú nghe giảng bài nên con không thể nói chuyện với mẹ được, nghỉ giữa giờ thì có mười phút thôi, căn bản không đủ để nói chuyện.
Con suy nghĩ tìm cách nói chuyện với mẹ, cùng mẹ đi chơi nhiều hơn.
Thế nhưng mẹ luôn luôn bận rộn, tan học còn phải lên rừng đốn củi.
Bảo sao mẹ không cao lên nổi.
Con muốn dẫn mẹ đi chơi, nhưng mẹ lại bảo không chặt hết mớ củi này thì không đi đâu được.
Ông bà ngoại sao có thể xấu tính từ khi còn trẻ đến tận khi về già nhỉ?
Hai người bọn họ đều không phải cha mẹ tốt.
Con nhớ mẹ từng nói ở trong thôn có người chặt củi chỉnh tề, đặt ở bên một gốc đại thụ.
Con làm theo lời mẹ nói, chạy đến nơi đó tìm, thực sự có, còn là loại được cột dây đỏ sắp xếp ngay ngắn.
Mẹ cũng biết cái lưng nhỏ này của con vác củi có bao nhiêu vất vả mà, đã nhiều lần con định từ bỏ vì quá mệt, thế nhưng nghĩ tới việc mỗi ngày mẹ đều phải vác cái này, con cắn răng, gắng gượng đi tiếp.
Con chỉ là ngẫu nhiên muốn trải nghiệm một lần.
Mà mẹ ngày nào cũng phải sống như thế.
Phiên ngoại ba
Mẹ gần đây vì việc phải nghỉ học để kết hôn mà ưu sầu.
Lúc đi chơi với con cũng không tập trung.
Cha con, cái kẻ họ Liễu kia, thật sự không phải người tốt.
Con không thể trơ mắt nhìn mẹ gả cho ông ta thêm một lần nữa.
Thế là con đi tìm sự “giúp đỡ”.
Thu muội.
Bà ta là kiểu thích tát người khác, chỉ cần không hợp nhau, bà ta liền tìm mọi cách đem thứ mà người ta thích nhất chiếm đoạt.
Con nghĩ, quả là một người kỳ lạ.
Trùng hợp làm sao, con chính là đang muốn tìm một người kỳ lạ như vậy.
Thế là con cố tình đi khiêu khích bà ta. Bà ta ngại gia thế của con nên cũng không dám kiếm chuyện. Sau này con canh me lúc bà ta ngủ mà cắt tóc bà, cho nên bà ấy mới tức giận đùng đùng chạy đến lớp tìm con.
Con đi theo bà ta về căn cứ bí mật.
Con nói năng lỗ mãng, bà ta đem con đẩy ngã xuống đất, con lại làm như “vô tình” làm rơi ảnh chụp của cha.
Trên ảnh là Liễu Chí, đằng sau còn ghi rõ tên, thân phận, địa chỉ, con mà có số chứng minh thư của ông ấy thì con cũng sẽ viết lên luôn.
Thu muội nhặt ảnh chụp lên, hỏi con đây là cái gì.
Con giả vờ đánh mất bình tĩnh, bối rối ngại ngùng, ôm đùi cầu xin bà ta tha thứ, xin bà ta đừng động đến ông ấy. Ông ấy đang chuẩn bị đính hôn cùng bạn thân nhất của con, nhưng con không kìm lòng được thích ông ấy, xin bà ấy đừng tìm đến ông ta.
Thu muội cười nhếch môi, bảo, “À, thì ra là thế.”
Con giả vờ sợ hãi, năn nỉ bà ta, bảo là con sẽ mặc cho bà ta xử lý, chỉ xin bà ta đừng tìm đến cha con, đừng quấy rầy ông ấy, con chỉ mong ông ấy có được hạnh phúc thôi.
Lại nhấn mạnh xin bà ta đừng chủ động đến trước mặt ông ấy, ông ấy không chịu được quyến rũ đâu.
Thu muội đẩy con ra, cầm tấm ảnh rồi cười sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Con ngồi dưới đất vừa định cười ra tiếng thì mẹ tìm đến.
Mẹ rất lo lắng cho con.
Lo đến mức thành tích nhất khối cũng dẹp sang một bên luôn.
Nói thật, con rất vui vẻ.
So với thành tích, con quan trọng hơn!
Dì Xuân Quyên là do con cố tình tiếp cận.
Nhiều năm trước mẹ cứ thích xem dì ấy trên TV, hâm mộ vô cùng, còn nhắc đi nhắc lại việc mẹ và dì ấy là đồng hương cùng thôn thậm chí còn học cùng trường.
Mẹ nhắc nhiều đến mức tai con cũng muốn mọc kén luôn.
Mẹ nói hồi xưa lúc mẹ đốn củi sau núi thường nghe thấy tiếng dì ấy ca hát.
Thế nhưng mẹ lại không có đến nói chuyện với dì ấy, thật đáng tiếc, nếu không thì mẹ đã trở thành bạn bè của ngôi sao lớn rồi.
Bạn học Tố Lan à, không nghĩ tới mẹ cũng thích mơ mộng nha.
Được thôi, con sẽ giúp mẹ tiếp cận dì ấy, để hoàn thành giấc mộng được làm bạn bè với minh tinh lớn của mẹ.
Tính tình của dì Xuân Quyên thật sự rất tốt, bảo sao dì ấy ngày sau có thể trở thành một ngôi sao nổi tiếng như vậy.
Giọng ca của dì ấy vô cùng hay, chúng ta được thưởng thức sớm một chút.
Con cũng muốn chúc mừng mẹ sớm một chút.
Bạn thân của người nổi tiếng à.
Phiên ngoại bốn
Cuối cùng thì chuyện của Liễu Chí và Thu muội cũng lộ ra.
Chuyện bọn họ lén lút hẹn hò trên núi cũng bị con bí mật báo cho “bà nội”.
“Bà nội” là một người lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ tìm đến chứng thực.
Bà ấy là kiểu người chuyên quậy to chuyện, vậy nên bà ấy biết thì tự nhiên tất cả mọi người cũng đều sẽ biết.
Chuyện này giao cho bà ấy, con rất yên tâm.
Bà ấy rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
Sự thật chứng minh bà ấy không có làm chúng ta thất vọng. Tất cả mọi người trong thôn đều đến chứng kiến cảnh Liễu Chí, người đã đính hôn, lại vụng trộm với người khác.
Chắc chắn ông ấy sẽ cảm thấy đời này không có cách nào ngẩng đầu lên được trước gia đình của mẹ.
Vậy nên ông ấy chắc chắn sẽ liều mạng nói mình với Thu muội là chân ái, nếu không thì làm sao giải thích được cái tính ăn trong bát, nhìn trong nồi của mình.
Mà thật ra thì ông ấy đúng là kẻ như vậy, thật sự không phải là người tốt.
Bạn học Tố Lan à, chúng ta không cần một người đàn ông xấu xa như vậy.
Con sẽ tìm cho mẹ một người đàn ông thật tốt.
Bạn học Lâm cũng không tệ.
Ông ấy còn được mẹ công nhận là một chàng trai tốt mà.
Một cô gái tốt như mẹ nên kết hôn cùng một chàng trai tốt.
Đêm đó con nhìn thấy mẹ chuồn êm vào bên trong vườn rau.
Học tính xấu là điều dễ nhất trên đời. Mẹ nhìn mẹ xem, lần đầu đến còn sợ hãi muốn ch.ết, bây giờ đã quen đường quen nẻo rồi.
Bạn học Lâm cũng là do con gọi đến đó. Con nói với ông ấy, mẹ khóc xỉu lên xỉu xuống nên không cẩn thận đi nhầm vào vườn rau, năn nỉ ông ấy đến giúp con khuyên nhủ mẹ. Nếu không sợ rằng mẹ sẽ nghĩ quẩn, đâm đầu vào lưới điện.
Ông ấy bị con hù sợ gần ch.ết, liền lập tức ra tìm mẹ.
Con ngồi canh, thấy mẹ mãi vẫn chưa ra liền hiểu có lẽ hai người cũng hợp tính. Không uổng công con ngồi xổm trong bụi cỏ bị muỗi đốt lâu như vậy.
Hút tới mức muốn thiếu máu luôn.
Nhìn hai người từ bạn bè trở thành người yêu.
Con thực sự cảm thấy vui cho mẹ.
Mẹ rốt cuộc có thể được tự do yêu đương rồi.
Thoát khỏi kết cục bị ép duyên, tự do mưu cầu hạnh phúc.
Từng bước một tiến dần về phía cuộc sống mới.
Không nghĩ tới gần đây mẹ lại gặp phải phiền não mới rồi.
Phiền não này là do ông bà ngoại mang đến.
Bọn họ thực sự rất đáng ghét.
Con thật sự không thích họ.
Bọn họ luôn yêu cầu mẹ tiếp tế cho hai ông cậu của con.
Một lão muốn lập nghiệp liền yêu cầu mẹ cho tiền.
Lão mắc dịch còn lại hết ăn rồi nằm cho ông bà ngoại nuôi, hai người họ làm gì có tiền để nuôi cái kẻ phung phí này.
Cuối cùng còn không phải ngửa tay xin tiền mẹ sao.
Vốn dĩ con nghĩ bọn họ đã tỉnh táo lại, để mẹ gả cho Lâm Xuyên Tư. Thật sự không nghĩ đến bọn họ lại nỡ thách cưới, vì hai đứa con trai mà đành lòng đem bán đứt con gái.
Họ cũng không sợ mẹ bị người khác chê cười, ở nhà chồng không ngóc đầu lên nổi. Thật sự thèm tiền đến điên rồi.
Con trai là do bọn họ sinh ra, tại sao lại bắt mẹ nuôi chứ?
Con mang theo chút tình cảm riêng tư khuyên nhủ mẹ, càng nói càng tức, càng nói càng kích động, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.
May mà con nhịn được.
Bạn học Tố Lan à, mẹ đừng sống lương thiện như vậy, không cần phải lúc nào cũng nghe lời, không cần lúc nào cũng vì người khác mà sống.
Con hi vọng sau này sự vui vẻ của mẹ đều phát ra từ nội tâm.
Phiên ngoại năm
Hôn lễ của mẹ sắp đến rồi, con cảm giác cử động của mình càng lúc càng khó khăn, có đôi khi không nhấc nổi chân lên.
Sau này con đã hiểu ra rồi, bây giờ mẹ không gả cho cha con, vậy thì con căn bản sẽ không tồn tại.
Có lẽ đây là điềm báo của việc con sắp biến mất.
Nhưng mà cũng thật may mắn, con có thể tiễn mẹ đi lấy chồng.
Ngày kết hôn đó, mẹ thật sự rất xinh đẹp.
Quần áo lung linh, trang điểm tinh tế, nét cười cũng rất xinh đẹp.
Nói cho mẹ biết nha, trước đây con cảm thấy mẹ có chút cổ lỗ sĩ, thường xuyên khiến cho con cảm thấy mất mặt, bởi vì lúc nào mẹ cũng ăn mặc lỗi thời cả.
Lúc nào cũng mặc quần áo màu nâu, còn luôn là cùng một kiểu dáng, làn da cũng đen đúa, so với người đồng trang lứa lúc nào nhìn cũng già hơn.
Hiện tại con nhận ra, tất cả điều đó đều là do nhà chồng, do gia đình của mẹ, do con liên lụy.
Thì ra khi còn trẻ mẹ cũng xinh đẹp như vậy.
Xinh đẹp đến mức con không thể dời mắt nổi.
Ôi, trong mắt con đã dâng lên nước mắt rồi.
Thì ra khi nhìn thấy người khác hạnh phúc cũng có thể rơi lệ.
Con thật sự rất vui vẻ.
Mẹ đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình.
Mẹ, mẹ nhất định phải sống thật hạnh phúc nha.
Con ôm mẹ, nhẹ nhàng nói.
Có lẽ đây là lần cuối cùng con được gọi mẹ là mẹ.
Xin hãy tha thứ cho việc con không thể cùng mẹ đi đến hết đời.
Bởi vì sự xuất hiện của con chính là thời điểm bất hạnh của đời mẹ bắt đầu.
Con chính là một tồn tại xui xẻo.
Không cần phải nhớ đến con đâu, con chính là điềm xấu.
Thật ra con đã sớm đưa quà mừng cưới của con cho Lâm Xuyên Tư rồi.
800 khối.
Con hung hăng cảnh cáo ông ấy phải đối xử thật tốt với mẹ.
Ông ấy đồng ý với con rồi, về sau sẽ không để mẹ phải đụng đến một ngón tay.
Vĩnh biệt.
Bạn học Tố Lan của con.
Bình luận facebook