Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: 39: Phát Hiện
...!
Kết thúc cuộc gọi cô nhận được lời động viên và quan tâm của Yên Yên.
Tâm trạng cô cũng bớt đi phần nào.
Tâm sự ra mới biết người khác thế nào.
Không biết thế nào cô lại chạy xuống nhà đi tìm Tiêu Tiêu.
Từ xa nhìn thấy Tiêu Tiêu nó đang ăn thịt.
Cô ngồi thụp xuống cạnh tay xoa nhẹ lông mượt mà của nó.
Tiêu Tiêu nó biết là cô nên không để ý.
Thứ nó để ý duy nhất là chỗ thức ăn tối này.
"Tiêu Tiêu...!tao ước gì được tự do và sẽ hạnh phúc biết nhường nào " Cô nói hết những điều trong lòng mình dù thế nào nó chỉ là bơ vơ.
Nó nhai miếng thịt trong miệng nghe lời cô gái này nói thấy khác lạ.
Nó chạy ra đằng xa sủa gâu gâu.
Bạch Lan Hương theo chân nó ra chỗ bức tường vắng vẻ.
Hỏi tại sao biệt thự của hắn lại có nơi không người lui tới này.
"Gâu...!gâu...gâu "
Cô khó hiểu nhìn nó ý Tiêu Tiêu là gì.
Có chuyện gì với bức tường này cô chỉ nói ra lời trong lòng nhưng phản ứng của Tiêu Tiêu lại mạnh đến vậy.
Cô rốt cuộc cũng không nhìn ra thứ nó nói.
Vẫn là một thứ nghĩ rằng bí ẩn không có lời giải đáp.
Cô đi vào nhà không còn nghĩ nhiều đến bức tường đó nữa.
...!
Sáng hôm sau,
Cộc...!cộc
Cánh cửa phòng rung tay cầm nắm cửa.
Theo bản năng cô đi đến cánh cửa mở khóa.
Người phụ nữ trước mặt này là thím An trên tay còn cầm theo dụng cụ dọn dẹp.
Nhìn cũng biết lại giao việc cho cô làm.
" Cô đi đến thư phòng quét dọn" Lời đề nghị đặt ra, giọng nói bà nghiêm khắc.
Bạch Lan Hương có chút rén lại gần cầm lấy dụng cụ làm.
Cô vẫn còn chưa đi giọng nói nhỏ cất lên đủ nghe.
" Nhưng...!anh ta" Cô là sợ hắn.
Thím An liếc nhìn cô giọng nói thúc giục không mấy thiện cảm.
" Cậu chủ đi công tác rồi"
Bạch Lan Hương thầm vui mừng.
Vậy là sẽ không gặp hắn cũng không phải phục vụ hắn.
Lên tâm trạng cô vui lắm.
Vui đến mấy cô cũng không được bộc phát ra bên ngoài hắn mà nghe được người làm nói cô rất vui khi hắn đi xa.
Thì cái mạng nhỏ này như tiêu đời.
Bạch Lan Hương đã đi xa chỗ thím An với Mãn Mãn đứng.
Hai người họ quan xác bóng dáng cô không còn mới lên tiếng.
" Thím An thật thông minh cậu chủ rất ghét ai vào thư phòng.
Chỉ cần đợi cậu chủ về thì có thể tống cổ cô ta" Mãn Mãn khoanh tay trước ngực nụ cười đắc thắng.
" Loại người như cô ta tôi không tốn chút công sức để giải quyết" Ý bà đây là con mồi dễ ra tay hành động tốn ít công là thành công đuổi cổ.
Bạch Lan Hương đi đến căn phòng thư phòng của hắn.
Nó ở cuối dãy hành lang, thường ngày cô thấy hắn rất hay lui tới vào đây.
Chắc là nó có gì rất quan trọng cô cần phải dọn dẹp cẩn thận mới được.
Cô đẩy cửa thư phòng bước vào.
Quả thật phải lác mắt nhìn xung quanh.
Gồm hai tầng sách, bên dưới đã chứa đầy sách rồi bên trên còn nhiều hơn.
Chính giữa là bàn làm việc của hắn.
Căn phòng này dọn dẹp bao giờ mới xong.
Bạch Lan Hương tiến tới bàn làm việc chứa nhiều tài liệu cô để gọn vào một chỗ rồi lấy khăn nhúng nước lau.
Mà căn phòng này không lắp camera, thấy cũng lạ nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Để dành thời gian cho dọn dẹp căn phòng lớn chứa nhiều sách này không phải vài chục phút.
Cô hiếu kì lấy một quyển sách nổi bật trong kệ sách, nó cũng thấp nên dễ dàng với lấy.
Nội dung khá nhiều, chữ nhiều nhìn thôi đã thấy buồn ngủ.
Khi đặt nó lại chỗ cũ một thứ lạ trong sách rơi xuống.
Tờ giấy gập đôi trông khá cũ nó cứ như là một bản đồ vậy.
Đường đi rất rõ ràng không bị mờ.
Địa điểm này rất giống với khu hôm qua Tiêu Tiêu chỉ.
Cô ra ngoài cánh cửa sổ so sánh hai thứ tờ giấy và bức tường hoang vắng.
Nó rất giống nhau, tìm hiểu thêm về nó Bạch Lan Hương đã cung cấp thêm thông tin.
Là nối đi bí mật của khu biệt thự, cô bàng hoàng nhìn chằm chằm vào tờ bản đồ.
Sau cánh cửa bí mật là một khu rừng đoạn đường dài không phải muốn đi ra ngoài là được.
Cô ghi lại ra tờ giấy khác cất đi để khi cần thiết sẽ dùng.
Hắn mà biết thì cô như toi rồi.
Công cuộc chạy thoát của cô được bắt đầu.
Hắn là con người như nào thì ai cũng biết.
Chức vị lớn danh tiếng còn lấn sang nước ngoài.
Một người đầy nguy hiểm rình rập lúc nào không hay.
Người của hắn canh chừng cô rất nhiều.
Vệ sĩ nhiều không phải muốn chạy trốn là một chuyện đơn giản.
" Trước tiên phải gác lại việc chạy trốn đã...!còn lối đi đó nhất định phải khám phá" Trong lòng hào hứng chờ thời cơ thích hợp sẽ tẩu thoát.
Nội trong nửa tháng hắn đi công tác.
Bạch Lan Hương có thể sử dụng nối đi bí mật để có thể ra ngoài rồi.
Trước mắt cô phải dọn dẹp chỗ này không làm xong được thì bị thím An la mất.
Nghĩ thế cô liền cực lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Đống sách bám đầy bụi bẩn không thể không dọn..
Kết thúc cuộc gọi cô nhận được lời động viên và quan tâm của Yên Yên.
Tâm trạng cô cũng bớt đi phần nào.
Tâm sự ra mới biết người khác thế nào.
Không biết thế nào cô lại chạy xuống nhà đi tìm Tiêu Tiêu.
Từ xa nhìn thấy Tiêu Tiêu nó đang ăn thịt.
Cô ngồi thụp xuống cạnh tay xoa nhẹ lông mượt mà của nó.
Tiêu Tiêu nó biết là cô nên không để ý.
Thứ nó để ý duy nhất là chỗ thức ăn tối này.
"Tiêu Tiêu...!tao ước gì được tự do và sẽ hạnh phúc biết nhường nào " Cô nói hết những điều trong lòng mình dù thế nào nó chỉ là bơ vơ.
Nó nhai miếng thịt trong miệng nghe lời cô gái này nói thấy khác lạ.
Nó chạy ra đằng xa sủa gâu gâu.
Bạch Lan Hương theo chân nó ra chỗ bức tường vắng vẻ.
Hỏi tại sao biệt thự của hắn lại có nơi không người lui tới này.
"Gâu...!gâu...gâu "
Cô khó hiểu nhìn nó ý Tiêu Tiêu là gì.
Có chuyện gì với bức tường này cô chỉ nói ra lời trong lòng nhưng phản ứng của Tiêu Tiêu lại mạnh đến vậy.
Cô rốt cuộc cũng không nhìn ra thứ nó nói.
Vẫn là một thứ nghĩ rằng bí ẩn không có lời giải đáp.
Cô đi vào nhà không còn nghĩ nhiều đến bức tường đó nữa.
...!
Sáng hôm sau,
Cộc...!cộc
Cánh cửa phòng rung tay cầm nắm cửa.
Theo bản năng cô đi đến cánh cửa mở khóa.
Người phụ nữ trước mặt này là thím An trên tay còn cầm theo dụng cụ dọn dẹp.
Nhìn cũng biết lại giao việc cho cô làm.
" Cô đi đến thư phòng quét dọn" Lời đề nghị đặt ra, giọng nói bà nghiêm khắc.
Bạch Lan Hương có chút rén lại gần cầm lấy dụng cụ làm.
Cô vẫn còn chưa đi giọng nói nhỏ cất lên đủ nghe.
" Nhưng...!anh ta" Cô là sợ hắn.
Thím An liếc nhìn cô giọng nói thúc giục không mấy thiện cảm.
" Cậu chủ đi công tác rồi"
Bạch Lan Hương thầm vui mừng.
Vậy là sẽ không gặp hắn cũng không phải phục vụ hắn.
Lên tâm trạng cô vui lắm.
Vui đến mấy cô cũng không được bộc phát ra bên ngoài hắn mà nghe được người làm nói cô rất vui khi hắn đi xa.
Thì cái mạng nhỏ này như tiêu đời.
Bạch Lan Hương đã đi xa chỗ thím An với Mãn Mãn đứng.
Hai người họ quan xác bóng dáng cô không còn mới lên tiếng.
" Thím An thật thông minh cậu chủ rất ghét ai vào thư phòng.
Chỉ cần đợi cậu chủ về thì có thể tống cổ cô ta" Mãn Mãn khoanh tay trước ngực nụ cười đắc thắng.
" Loại người như cô ta tôi không tốn chút công sức để giải quyết" Ý bà đây là con mồi dễ ra tay hành động tốn ít công là thành công đuổi cổ.
Bạch Lan Hương đi đến căn phòng thư phòng của hắn.
Nó ở cuối dãy hành lang, thường ngày cô thấy hắn rất hay lui tới vào đây.
Chắc là nó có gì rất quan trọng cô cần phải dọn dẹp cẩn thận mới được.
Cô đẩy cửa thư phòng bước vào.
Quả thật phải lác mắt nhìn xung quanh.
Gồm hai tầng sách, bên dưới đã chứa đầy sách rồi bên trên còn nhiều hơn.
Chính giữa là bàn làm việc của hắn.
Căn phòng này dọn dẹp bao giờ mới xong.
Bạch Lan Hương tiến tới bàn làm việc chứa nhiều tài liệu cô để gọn vào một chỗ rồi lấy khăn nhúng nước lau.
Mà căn phòng này không lắp camera, thấy cũng lạ nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Để dành thời gian cho dọn dẹp căn phòng lớn chứa nhiều sách này không phải vài chục phút.
Cô hiếu kì lấy một quyển sách nổi bật trong kệ sách, nó cũng thấp nên dễ dàng với lấy.
Nội dung khá nhiều, chữ nhiều nhìn thôi đã thấy buồn ngủ.
Khi đặt nó lại chỗ cũ một thứ lạ trong sách rơi xuống.
Tờ giấy gập đôi trông khá cũ nó cứ như là một bản đồ vậy.
Đường đi rất rõ ràng không bị mờ.
Địa điểm này rất giống với khu hôm qua Tiêu Tiêu chỉ.
Cô ra ngoài cánh cửa sổ so sánh hai thứ tờ giấy và bức tường hoang vắng.
Nó rất giống nhau, tìm hiểu thêm về nó Bạch Lan Hương đã cung cấp thêm thông tin.
Là nối đi bí mật của khu biệt thự, cô bàng hoàng nhìn chằm chằm vào tờ bản đồ.
Sau cánh cửa bí mật là một khu rừng đoạn đường dài không phải muốn đi ra ngoài là được.
Cô ghi lại ra tờ giấy khác cất đi để khi cần thiết sẽ dùng.
Hắn mà biết thì cô như toi rồi.
Công cuộc chạy thoát của cô được bắt đầu.
Hắn là con người như nào thì ai cũng biết.
Chức vị lớn danh tiếng còn lấn sang nước ngoài.
Một người đầy nguy hiểm rình rập lúc nào không hay.
Người của hắn canh chừng cô rất nhiều.
Vệ sĩ nhiều không phải muốn chạy trốn là một chuyện đơn giản.
" Trước tiên phải gác lại việc chạy trốn đã...!còn lối đi đó nhất định phải khám phá" Trong lòng hào hứng chờ thời cơ thích hợp sẽ tẩu thoát.
Nội trong nửa tháng hắn đi công tác.
Bạch Lan Hương có thể sử dụng nối đi bí mật để có thể ra ngoài rồi.
Trước mắt cô phải dọn dẹp chỗ này không làm xong được thì bị thím An la mất.
Nghĩ thế cô liền cực lực để hoàn thành nhiệm vụ.
Đống sách bám đầy bụi bẩn không thể không dọn..
Bình luận facebook