Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Tối bị phạt nên ngủ muộn, sáng ra lại phải dậy sớm khiến mặt mũi Du Uyên Nhi bơ phờ, lúc đứng ở bồn nước súc miệng, những tiếng nói xì xầm bàn tán về cô lại vang bên tai.
“Cô ta đó, nghe nói tối qua vừa dựa hơi Khang Bất Dịch ăn hiếp nữ sinh lớp khác, sau đó còn rủ rê bạn bè ăn vụng trong phòng ký túc xá nữa, đúng là xấu người xấu nết”
“Mày nói cái gì hả?!!” Ái Ái giận dữ quát lớn thu hút cả sự chú ý của nam sinh ở ngay bồn nước trước nhà tắm nam phía bên cạnh.
Hai nữ sinh ôm chặt cánh tay nhau vội vàng rời khỏi trước khi Khang Bất Dịch xuất hiện, nhưng họ vừa đi được vài bước đã suýt va ngay vào anh. Khang Bất Dịch vẫn còn mặc đồ thường, anh đút hai tay trong túi quần, dáng vẻ bất mãn nhìn hai nữ sinh khúm núm trước mặt.
Nhìn thấy Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi vội chạy đến chổ anh, căng thẳng phân dời sự chú ý của anh: “Bất... Dịch”
Khang Bất Dịch bỗng gác tay lên vai Du Uyên Nhi, chăm chú nhìn cô một lúc, chỉ vì không muốn anh động thủ mà cô hết lần này đến lần khác cam chịu bị người ta nói này nói nọ, cô có thể tiếp tục nhịn, anh thì không. Anh chợt nhếch môi cười ẩn ý, giọng nói điềm tĩnh xoa dịu sự lo lắng trên mặt của Du Uyên Nhi: “Yên tâm, tôi đã hứa gì với cậu, tôi nhất định làm được”
Nói rồi Khang Bất Dịch kéo Du Uyên Nhi về phía mình cùng đối mặt với hai nữ sinh kia, sự bình tĩnh của anh được thay bằng sự lạnh lẽo khi cô không quan sát được biểu cảm trên gương mặt anh, ánh mắt của anh tựa như lưỡi dao cứa đứt khát khao được thoát thân của hai nữ sinh, giọng anh trầm xuống: “Bạn gái không cho đánh người thì không đánh”
Cánh tay Khang Bất Dịch vẫn ôm ngang cổ Du Uyên Nhi, tầm mắt anh chuyển sang Ái Ái, thư thả nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Nhận được sự bảo hộ của Khang Bất Dịch, bao nhiêu bực tức từ lúc Du Uyên Nhi bị nói xấu từ trước đến nay Ái Ái quyết ra tay dạy dỗ dằn mặt những nữ sinh trong trường vì dám động đến bạn cô. Khang Bất Dịch vừa dứt lời, Ái Ái lao tới nắm tóc một trong hai nữ sinh kia tát mạnh liên tiếp vào mặt, người còn lại vội vã quỳ xuống khóc lớn cầu xin anh.
Khung cảnh hỗn loạn diễn ra trước mắt, Du Uyên Nhi không thể thoát khỏi tay Khang Bất Dịch để cản Ái Ái lại, lời nói của cô lúc này không hề tác động được đến Ái Ái, cô nóng lòng gỡ tay Khang Bất Dịch ra, nghiêm trọng trách móc: “Bất Dịch, cậu đã hứa không đánh người!”
“Tôi đang ôm cậu, không hề đánh người” Khang Bất Dịch bình thản đáp.
Biết Ái Ái động thủ theo lệnh Khang Bất Dịch nhưng Du Uyên Nhi không có bằng chứng bởi anh không hề gọi đích danh, cô khổ ra dùng sức vùng vẫy thoát khỏi tay anh, miệng không ngừng gọi lớn: “Ái Ái, đừng đánh nữa! Mau dừng lại!”
Ái Ái được dịp liền đánh đã tay mới chịu ngừng lại, hai nữ sinh trước mặt Khang Bất Dịch vì sợ hậu quả nghiêm trọng hơn mà không dám phản kháng, lúc kết thúc thì đầu tóc bị nắm đến rối xù, máu mũi máu miệng đều chảy ra. Học sinh vây quanh xem, có người còn lấy điện thoại ra quay, lúc giáo viên chạy đến thì chuyện đã xong.
Thấy Khang Bất Dịch đứng trước hai nữ sinh, giáo viên muốn lên tiếng trách phạt cũng không dám, chỉ còn cách đưa hai nữ sinh đến phòng y tế và giải tán đám đông đang vây quanh.
Sau khi tất cả kết thúc, Khang Bất Dịch mới buông Du Uyên Nhi ra, cô khẽ cau mày không vui nhìn anh, anh lại tỏ ra thản nhiên bởi anh không hề thất hứa với cô, cũng không hề chỉ định xúi giục người khác đánh thay anh.
Trở về phòng chuẩn bị ra sân tập hợp, Du Uyên Nhi trong lòng thấp thỏm lo sợ không yên vì hành động của Ái Ái, cô nghiêm trọng dặn dò: "Cậu đừng vì bênh mình mà đánh người, họ nói gì mặc kệ họ, cậu làm như vậy thật sự không tốt đâu"
"Bé nhỏ, cậu nhịn được nhưng mình không nhịn được, không đánh không chừa, đều do bọn nó cái miệng hại cái thân, với lại cậu nên vui vì người ra tay là mình, nếu là Khang Bất Dịch thì bọn nó đã không đơn giản chỉ phải lên phòng y tế"
Lời Ái Ái hoàn toàn có lý, đổi lại khi nãy người ra tay là Khang Bất Dịch thì càng thê thảm hơn, nhưng có lẽ sau chuyện lần này cũng không còn ai cố tình nói này nói nọ, bọn họ bị như thế kia đều vì nói xấu người khác công khai, có điều trong lòng Du Uyên Nhi cũng có chút áy náy bởi nguyên nhân đều do cô mà ra.
Chuẩn bị xong rời khỏi ký túc xá đến sân tập, mặt trời vẫn chưa lên hẳn, trên sân đã có nhiều người có mặt, nhưng hầu như đều trong trạng thái ngái ngủ và uể oải.
Lướt qua những nhóm người tụm ba tụm bảy, lọt vào tai Du Uyên Nhi là sự việc hai nữ sinh lúc sớm bị Ái Ái thay mặt Khang Bất Dịch dạy dỗ vẫn chưa đủ khiến anh cảm thấy hài lòng, có người còn nói hậu quả thật sự của hai nữ sinh kia vẫn chưa thực sự gánh chịu xong. Lồng ngực Du Uyên Nhi đập mạnh như muốn nổ tung, cô thật sự không dám tưởng tượng đến những hình ảnh Khang Bất Dịch tự mình ra tay để dạy dỗ hai nữ sinh kia.
Đến trước mặt Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi trầm lặng nhìn anh, dáng vẻ bình thản của anh lúc này càng khiến lòng cô thêm bất an, yên bình trước sóng gió mới chính là điều đáng sợ nhất.
Sắc mặt kém đi của Du Uyên Nhi không cần hỏi đến cũng biết tâm trạng của cô đang không ổn, Khang Bất Dịch trong lòng vốn đã buồn bực vì không thể tự tay xử lý những kẻ động chạm đến cô, giờ nhìn cô không vui càng làm anh muốn phá vỡ đi lời hứa trước đó.
Thấy Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi im lặng nhìn nhau như đang đấu mắt, Lý Vũ Hàn và Ái Ái bên cạnh nhìn nhau với biểu cảm bất lực, đổi lại là ngày trước có lẽ dễ xử hơn khi Du Uyên Nhi vẫn luôn lo sợ Khang Bất Dịch, còn Khang Bất Dịch đã thẳng thắn ra tay mà không cần phải nhìn đến sắc mặt của Du Uyên Nhi.
“Cô ta đó, nghe nói tối qua vừa dựa hơi Khang Bất Dịch ăn hiếp nữ sinh lớp khác, sau đó còn rủ rê bạn bè ăn vụng trong phòng ký túc xá nữa, đúng là xấu người xấu nết”
“Mày nói cái gì hả?!!” Ái Ái giận dữ quát lớn thu hút cả sự chú ý của nam sinh ở ngay bồn nước trước nhà tắm nam phía bên cạnh.
Hai nữ sinh ôm chặt cánh tay nhau vội vàng rời khỏi trước khi Khang Bất Dịch xuất hiện, nhưng họ vừa đi được vài bước đã suýt va ngay vào anh. Khang Bất Dịch vẫn còn mặc đồ thường, anh đút hai tay trong túi quần, dáng vẻ bất mãn nhìn hai nữ sinh khúm núm trước mặt.
Nhìn thấy Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi vội chạy đến chổ anh, căng thẳng phân dời sự chú ý của anh: “Bất... Dịch”
Khang Bất Dịch bỗng gác tay lên vai Du Uyên Nhi, chăm chú nhìn cô một lúc, chỉ vì không muốn anh động thủ mà cô hết lần này đến lần khác cam chịu bị người ta nói này nói nọ, cô có thể tiếp tục nhịn, anh thì không. Anh chợt nhếch môi cười ẩn ý, giọng nói điềm tĩnh xoa dịu sự lo lắng trên mặt của Du Uyên Nhi: “Yên tâm, tôi đã hứa gì với cậu, tôi nhất định làm được”
Nói rồi Khang Bất Dịch kéo Du Uyên Nhi về phía mình cùng đối mặt với hai nữ sinh kia, sự bình tĩnh của anh được thay bằng sự lạnh lẽo khi cô không quan sát được biểu cảm trên gương mặt anh, ánh mắt của anh tựa như lưỡi dao cứa đứt khát khao được thoát thân của hai nữ sinh, giọng anh trầm xuống: “Bạn gái không cho đánh người thì không đánh”
Cánh tay Khang Bất Dịch vẫn ôm ngang cổ Du Uyên Nhi, tầm mắt anh chuyển sang Ái Ái, thư thả nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Nhận được sự bảo hộ của Khang Bất Dịch, bao nhiêu bực tức từ lúc Du Uyên Nhi bị nói xấu từ trước đến nay Ái Ái quyết ra tay dạy dỗ dằn mặt những nữ sinh trong trường vì dám động đến bạn cô. Khang Bất Dịch vừa dứt lời, Ái Ái lao tới nắm tóc một trong hai nữ sinh kia tát mạnh liên tiếp vào mặt, người còn lại vội vã quỳ xuống khóc lớn cầu xin anh.
Khung cảnh hỗn loạn diễn ra trước mắt, Du Uyên Nhi không thể thoát khỏi tay Khang Bất Dịch để cản Ái Ái lại, lời nói của cô lúc này không hề tác động được đến Ái Ái, cô nóng lòng gỡ tay Khang Bất Dịch ra, nghiêm trọng trách móc: “Bất Dịch, cậu đã hứa không đánh người!”
“Tôi đang ôm cậu, không hề đánh người” Khang Bất Dịch bình thản đáp.
Biết Ái Ái động thủ theo lệnh Khang Bất Dịch nhưng Du Uyên Nhi không có bằng chứng bởi anh không hề gọi đích danh, cô khổ ra dùng sức vùng vẫy thoát khỏi tay anh, miệng không ngừng gọi lớn: “Ái Ái, đừng đánh nữa! Mau dừng lại!”
Ái Ái được dịp liền đánh đã tay mới chịu ngừng lại, hai nữ sinh trước mặt Khang Bất Dịch vì sợ hậu quả nghiêm trọng hơn mà không dám phản kháng, lúc kết thúc thì đầu tóc bị nắm đến rối xù, máu mũi máu miệng đều chảy ra. Học sinh vây quanh xem, có người còn lấy điện thoại ra quay, lúc giáo viên chạy đến thì chuyện đã xong.
Thấy Khang Bất Dịch đứng trước hai nữ sinh, giáo viên muốn lên tiếng trách phạt cũng không dám, chỉ còn cách đưa hai nữ sinh đến phòng y tế và giải tán đám đông đang vây quanh.
Sau khi tất cả kết thúc, Khang Bất Dịch mới buông Du Uyên Nhi ra, cô khẽ cau mày không vui nhìn anh, anh lại tỏ ra thản nhiên bởi anh không hề thất hứa với cô, cũng không hề chỉ định xúi giục người khác đánh thay anh.
Trở về phòng chuẩn bị ra sân tập hợp, Du Uyên Nhi trong lòng thấp thỏm lo sợ không yên vì hành động của Ái Ái, cô nghiêm trọng dặn dò: "Cậu đừng vì bênh mình mà đánh người, họ nói gì mặc kệ họ, cậu làm như vậy thật sự không tốt đâu"
"Bé nhỏ, cậu nhịn được nhưng mình không nhịn được, không đánh không chừa, đều do bọn nó cái miệng hại cái thân, với lại cậu nên vui vì người ra tay là mình, nếu là Khang Bất Dịch thì bọn nó đã không đơn giản chỉ phải lên phòng y tế"
Lời Ái Ái hoàn toàn có lý, đổi lại khi nãy người ra tay là Khang Bất Dịch thì càng thê thảm hơn, nhưng có lẽ sau chuyện lần này cũng không còn ai cố tình nói này nói nọ, bọn họ bị như thế kia đều vì nói xấu người khác công khai, có điều trong lòng Du Uyên Nhi cũng có chút áy náy bởi nguyên nhân đều do cô mà ra.
Chuẩn bị xong rời khỏi ký túc xá đến sân tập, mặt trời vẫn chưa lên hẳn, trên sân đã có nhiều người có mặt, nhưng hầu như đều trong trạng thái ngái ngủ và uể oải.
Lướt qua những nhóm người tụm ba tụm bảy, lọt vào tai Du Uyên Nhi là sự việc hai nữ sinh lúc sớm bị Ái Ái thay mặt Khang Bất Dịch dạy dỗ vẫn chưa đủ khiến anh cảm thấy hài lòng, có người còn nói hậu quả thật sự của hai nữ sinh kia vẫn chưa thực sự gánh chịu xong. Lồng ngực Du Uyên Nhi đập mạnh như muốn nổ tung, cô thật sự không dám tưởng tượng đến những hình ảnh Khang Bất Dịch tự mình ra tay để dạy dỗ hai nữ sinh kia.
Đến trước mặt Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi trầm lặng nhìn anh, dáng vẻ bình thản của anh lúc này càng khiến lòng cô thêm bất an, yên bình trước sóng gió mới chính là điều đáng sợ nhất.
Sắc mặt kém đi của Du Uyên Nhi không cần hỏi đến cũng biết tâm trạng của cô đang không ổn, Khang Bất Dịch trong lòng vốn đã buồn bực vì không thể tự tay xử lý những kẻ động chạm đến cô, giờ nhìn cô không vui càng làm anh muốn phá vỡ đi lời hứa trước đó.
Thấy Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi im lặng nhìn nhau như đang đấu mắt, Lý Vũ Hàn và Ái Ái bên cạnh nhìn nhau với biểu cảm bất lực, đổi lại là ngày trước có lẽ dễ xử hơn khi Du Uyên Nhi vẫn luôn lo sợ Khang Bất Dịch, còn Khang Bất Dịch đã thẳng thắn ra tay mà không cần phải nhìn đến sắc mặt của Du Uyên Nhi.
Bình luận facebook