Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
So với một nụ cười thì ánh mắt có lẽ là nơi khó che giấu cảm xúc nhất, tựa như việc xác định tâm trạng của một người hãy nhìn sâu vào ánh mắt của họ. Nhưng, có người sẽ thể hiện vui buồn qua ánh mắt, có người lại rất giỏi che giấu đi xúc cảm thật sự, muốn nhìn thấu được ai đó trước tiên hãy cảm họ.
Thích thầm một người cũng giống như chờ vé số xổ, trúng thì ăn, trật thì thua, tương tự như đúng người đúng thời điểm tình cảm sẽ được đền đáp, sai người sai thời điểm buộc mình phải tự ôm lấy mối tình đơn phương biết trước kết quả là con số không.
Đêm muộn, một mình cầm chặt cây kẹo mút trong tay, Du Uyên Nhi ngẫm nghĩ về những rung động khi cô nghĩ về Khang Bất Dịch, cô luôn có cảm giác đang dần lấy lại được những cảm xúc khi xưa, trong tâm thức của cô luôn nhận ra một khía cạnh dịu dàng của anh mà không ai có thể nhìn thấy được.
Du Uyên Nhi không rõ tình cảm dành cho Khang Bất Dịch gọi là gì, thứ duy nhất cô cảm nhận được là một trái tim đập loạn nhịp và cảm xúc hưng phấn khi nghĩ về anh. Có lẽ mọi chuyện vẫn còn quá sớm để gọi là yêu, nó chỉ dừng ở mức độ thích một người bởi người đó mang lại cảm giác đặc biệt.
Buổi sáng dưới sân tập trung, Du Uyên Nhi nhìn thấy Khang Bất Dịch từ xa đã cảm thấy ngại ngùng, sự xấu hổ níu bước chân cô vô tình chậm lại, cử chỉ trước mặt anh trở nên ngượng nghịu, mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Trong mắt Khang Bất Dịch, anh chỉ nhìn thấy mỗi cảnh tượng Du Uyên Nhi đang cố tình tránh né anh, rõ ràng tối qua mọi chuyện đã đâu vào đó, chẳng lý nào sáng ra đến mặt anh cô cũng không chịu nhìn tới.
Buổi trưa cùng nhau ngồi trên một bàn ăn, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân ngơ ngác nhìn Du Uyên Nhi ăn một cách thẹn thùng, mỗi một lần chỉ gắp một miếng nhỏ, lúc bỏ vào miệng cũng không há lớn thoải mái như mọi khi.
Không chỉ Ái Ái và Trư Mỹ Nhân, Khang Bất Dịch và Lý Vũ Hàn ngồi phía đối diện cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, nhất là cử chỉ khác thường của Du Uyên Nhi.
Qua tuần đầu làm quen với việc luyện tập thông thường, lớp của Du Uyên Nhi là một trong bốn lớp được làm quen với súng AK đầu tiên. Nắm được lý thuyết cơ bản, ngày được cầm súng trên tay thực sự đã đến, nam sinh trong lớp hầu như ai cũng tỏ ra hào hứng, chỉ riêng Khang Bất Dịch một màu ảm đạm không hứng thú.
Du Uyên Nhi đứng cùng nhóm Ái Ái, Trư Mỹ Nhân và một số bạn nữ khác cùng nhau luyện tập cách tháo lắp súng, lúc nhìn trộm Khang Bất Dịch nhận ra anh lơ đễnh không có ý hòa nhập cùng mọi người cùng nhóm, có anh thì những người đó cũng không thể tự nhiên nói cười. Sau vài giây lưỡng lự, Du Uyên Nhi đi đến bên cạnh Khang Bất Dịch ngó nghiêng giả vờ “lạc bước”, mặc dù xem bạn cùng nhóm của anh luyện tập nhưng tâm trí hoàn toàn đặt ở chổ anh.
Khang Bất Dịch đưa mắt nhìn Du Uyên Nhi, trên mặt hiện lên ý cười vẫn tỏ ra lãnh đạm hỏi: “Làm gì?”
“Mình...” Du Uyên Nhi nghiêm túc suy nghĩ đưa ra lý do đầy thuyết phục: “Mình không hiểu lắm, muốn nhờ cậu hướng dẫn lần nữa”
Khang Bất Dịch không có ý từ chối, anh cầm lấy cây súng trên bàn tháo ra từng món và lắp lại cho Du Uyên Nhi tận mắt xem, nhưng tốc độ của anh nhanh đến mức cô chỉ nghe những tiếng “Cạch, cạch,...” chớp mắt vài cái thì anh đã làm xong.
Nhìn gương mặt ngơ ra của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch nhịn cười hỏi: “Rõ chưa?”
Du Uyên Nhi nghiêm túc lắc đầu.
Không còn là một Khang Bất Dịch nóng nảy, sắc mặt anh vẫn rất điềm nhiên không có dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn, anh thực hiện động tác lại một lần nữa, chậm rãi tháo từng món một, còn chỉ luôn cả những chi tiết nhỏ. Du Uyên Nhi tập trung nghe Khang Bất Dịch giảng dạy, Lý Vũ Hàn cùng những người bạn cùng nhóm tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thậm chí đã nghĩ rằng Khang Bất Dịch không rành nên không hứng thú, thực chất anh rất biết rõ là khác.
Được Khang Bất Dịch chỉ dẫn xong, Du Uyên Nhi vui vẻ trở về nhóm của mình, xoay đầu lại kiểm tra phát hiện bầu không khí trong nhóm anh đã trở nên thoải mái không còn căng thẳng. Ngay cả Ái Ái và Trư Mỹ Nhân cũng phải cảm thán trước sức ảnh hưởng của Du Uyên Nhi đối với Khang Bất Dịch.
Hà Quân âm thầm quan sát Du Uyên Nhi và Khang Bất Dịch, nhân cơ hội những người khác đang chìm đắm trong việc luyện tập súng, anh liền đến gần đề nghị: “Uyên Nhi, đến đây một lát!”
Du Uyên Nhi khó hiểu khi Hà Quân muốn gặp riêng, có một chuyện linh tính cô luôn dự đoán chính xác là có liên quan đến Khang Bất Dịch, chỉ sợ là những vấn đề xảy ra với nữ sinh bị đánh nên mới muốn gặp cô.
Đến trong sảnh cách xa khu luyện tập một đoạn, Hà Quân tháo kính râm mỉm cười nhìn Du Uyên Nhi: “Em với cậu Khang Bất Dịch đó hẹn hò, anh trai em biết chưa?”
Trên gương mặt Du Uyên Nhi hiện rõ sự nghi hoặc, cô nhìn kỹ Hà Quân với ánh mắt dè dặt: “Tại sao thầy biết em với Bất Dịch hẹn hò? Và còn biết em có anh trai?”
Hà Quân cong môi cười, sớm đã biết Du Uyên Nhi không hề nhận ra, anh chậm rãi nhắc lại chuyện cũ: “Em thực sự quên rồi sao? Trước lúc anh trai em du học, và tết hai năm trước anh từng đến nhà em chơi”
Nghe thấy vậy Du Uyên Nhi liền quét mắt trên người Hà Quân một lượt, trong ký ức của cô quả thật đã nhận ra người đàn ông trước mặt đôi chút, cô vẫn không thể nào tin được đây là sự thật: “Em nhớ lúc đó... anh đâu có đẹp trai như bây giờ?”
Hà Quân bật cười thành tiếng, thốt lên: “Em cũng chính miệng thừa nhận khen anh đẹp trai?”
Du Uyên Nhi bĩu môi, dáng vẻ kiêng dè lập tức được thay thế bằng sự nghiêm túc dò xét: “Anh đã sớm nhận ra em đến giờ mới nói, còn lôi cả anh trai em vào, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Anh cũng đâu có ngờ chúng ta gặp lại nhau trong trường hợp này, còn tưởng là duyên phận, hóa ra gặp lại lúc em đã có bạn trai. Anh đã để ý hơn cả tuần nay rồi, cũng xác định được em có cảm tình với cậu bạn đó, nhưng em nói xem anh trai em mà biết em có bạn trai, cậu ta liệu có mua vé máy bay về đây ngay không?” Hà Quân cười cười buông lời đe dọa.
“Em... anh muốn gì?” Du Uyên Nhi nhíu mày hoài nghi, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác lo sợ, anh trai cô vốn không phải người bình thường, nhỡ Hà Quân nói cho anh cô biết cô có bạn trai thì e là nguy to.
Hà Quân chắp hai hai sau lưng, từng bước nhích đến gần chổ Du Uyên Nhi với nụ cười nham hiểm, chợt thì thầm: “Anh muốn...”
Thích thầm một người cũng giống như chờ vé số xổ, trúng thì ăn, trật thì thua, tương tự như đúng người đúng thời điểm tình cảm sẽ được đền đáp, sai người sai thời điểm buộc mình phải tự ôm lấy mối tình đơn phương biết trước kết quả là con số không.
Đêm muộn, một mình cầm chặt cây kẹo mút trong tay, Du Uyên Nhi ngẫm nghĩ về những rung động khi cô nghĩ về Khang Bất Dịch, cô luôn có cảm giác đang dần lấy lại được những cảm xúc khi xưa, trong tâm thức của cô luôn nhận ra một khía cạnh dịu dàng của anh mà không ai có thể nhìn thấy được.
Du Uyên Nhi không rõ tình cảm dành cho Khang Bất Dịch gọi là gì, thứ duy nhất cô cảm nhận được là một trái tim đập loạn nhịp và cảm xúc hưng phấn khi nghĩ về anh. Có lẽ mọi chuyện vẫn còn quá sớm để gọi là yêu, nó chỉ dừng ở mức độ thích một người bởi người đó mang lại cảm giác đặc biệt.
Buổi sáng dưới sân tập trung, Du Uyên Nhi nhìn thấy Khang Bất Dịch từ xa đã cảm thấy ngại ngùng, sự xấu hổ níu bước chân cô vô tình chậm lại, cử chỉ trước mặt anh trở nên ngượng nghịu, mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Trong mắt Khang Bất Dịch, anh chỉ nhìn thấy mỗi cảnh tượng Du Uyên Nhi đang cố tình tránh né anh, rõ ràng tối qua mọi chuyện đã đâu vào đó, chẳng lý nào sáng ra đến mặt anh cô cũng không chịu nhìn tới.
Buổi trưa cùng nhau ngồi trên một bàn ăn, Ái Ái và Trư Mỹ Nhân ngơ ngác nhìn Du Uyên Nhi ăn một cách thẹn thùng, mỗi một lần chỉ gắp một miếng nhỏ, lúc bỏ vào miệng cũng không há lớn thoải mái như mọi khi.
Không chỉ Ái Ái và Trư Mỹ Nhân, Khang Bất Dịch và Lý Vũ Hàn ngồi phía đối diện cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, nhất là cử chỉ khác thường của Du Uyên Nhi.
Qua tuần đầu làm quen với việc luyện tập thông thường, lớp của Du Uyên Nhi là một trong bốn lớp được làm quen với súng AK đầu tiên. Nắm được lý thuyết cơ bản, ngày được cầm súng trên tay thực sự đã đến, nam sinh trong lớp hầu như ai cũng tỏ ra hào hứng, chỉ riêng Khang Bất Dịch một màu ảm đạm không hứng thú.
Du Uyên Nhi đứng cùng nhóm Ái Ái, Trư Mỹ Nhân và một số bạn nữ khác cùng nhau luyện tập cách tháo lắp súng, lúc nhìn trộm Khang Bất Dịch nhận ra anh lơ đễnh không có ý hòa nhập cùng mọi người cùng nhóm, có anh thì những người đó cũng không thể tự nhiên nói cười. Sau vài giây lưỡng lự, Du Uyên Nhi đi đến bên cạnh Khang Bất Dịch ngó nghiêng giả vờ “lạc bước”, mặc dù xem bạn cùng nhóm của anh luyện tập nhưng tâm trí hoàn toàn đặt ở chổ anh.
Khang Bất Dịch đưa mắt nhìn Du Uyên Nhi, trên mặt hiện lên ý cười vẫn tỏ ra lãnh đạm hỏi: “Làm gì?”
“Mình...” Du Uyên Nhi nghiêm túc suy nghĩ đưa ra lý do đầy thuyết phục: “Mình không hiểu lắm, muốn nhờ cậu hướng dẫn lần nữa”
Khang Bất Dịch không có ý từ chối, anh cầm lấy cây súng trên bàn tháo ra từng món và lắp lại cho Du Uyên Nhi tận mắt xem, nhưng tốc độ của anh nhanh đến mức cô chỉ nghe những tiếng “Cạch, cạch,...” chớp mắt vài cái thì anh đã làm xong.
Nhìn gương mặt ngơ ra của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch nhịn cười hỏi: “Rõ chưa?”
Du Uyên Nhi nghiêm túc lắc đầu.
Không còn là một Khang Bất Dịch nóng nảy, sắc mặt anh vẫn rất điềm nhiên không có dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn, anh thực hiện động tác lại một lần nữa, chậm rãi tháo từng món một, còn chỉ luôn cả những chi tiết nhỏ. Du Uyên Nhi tập trung nghe Khang Bất Dịch giảng dạy, Lý Vũ Hàn cùng những người bạn cùng nhóm tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thậm chí đã nghĩ rằng Khang Bất Dịch không rành nên không hứng thú, thực chất anh rất biết rõ là khác.
Được Khang Bất Dịch chỉ dẫn xong, Du Uyên Nhi vui vẻ trở về nhóm của mình, xoay đầu lại kiểm tra phát hiện bầu không khí trong nhóm anh đã trở nên thoải mái không còn căng thẳng. Ngay cả Ái Ái và Trư Mỹ Nhân cũng phải cảm thán trước sức ảnh hưởng của Du Uyên Nhi đối với Khang Bất Dịch.
Hà Quân âm thầm quan sát Du Uyên Nhi và Khang Bất Dịch, nhân cơ hội những người khác đang chìm đắm trong việc luyện tập súng, anh liền đến gần đề nghị: “Uyên Nhi, đến đây một lát!”
Du Uyên Nhi khó hiểu khi Hà Quân muốn gặp riêng, có một chuyện linh tính cô luôn dự đoán chính xác là có liên quan đến Khang Bất Dịch, chỉ sợ là những vấn đề xảy ra với nữ sinh bị đánh nên mới muốn gặp cô.
Đến trong sảnh cách xa khu luyện tập một đoạn, Hà Quân tháo kính râm mỉm cười nhìn Du Uyên Nhi: “Em với cậu Khang Bất Dịch đó hẹn hò, anh trai em biết chưa?”
Trên gương mặt Du Uyên Nhi hiện rõ sự nghi hoặc, cô nhìn kỹ Hà Quân với ánh mắt dè dặt: “Tại sao thầy biết em với Bất Dịch hẹn hò? Và còn biết em có anh trai?”
Hà Quân cong môi cười, sớm đã biết Du Uyên Nhi không hề nhận ra, anh chậm rãi nhắc lại chuyện cũ: “Em thực sự quên rồi sao? Trước lúc anh trai em du học, và tết hai năm trước anh từng đến nhà em chơi”
Nghe thấy vậy Du Uyên Nhi liền quét mắt trên người Hà Quân một lượt, trong ký ức của cô quả thật đã nhận ra người đàn ông trước mặt đôi chút, cô vẫn không thể nào tin được đây là sự thật: “Em nhớ lúc đó... anh đâu có đẹp trai như bây giờ?”
Hà Quân bật cười thành tiếng, thốt lên: “Em cũng chính miệng thừa nhận khen anh đẹp trai?”
Du Uyên Nhi bĩu môi, dáng vẻ kiêng dè lập tức được thay thế bằng sự nghiêm túc dò xét: “Anh đã sớm nhận ra em đến giờ mới nói, còn lôi cả anh trai em vào, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Anh cũng đâu có ngờ chúng ta gặp lại nhau trong trường hợp này, còn tưởng là duyên phận, hóa ra gặp lại lúc em đã có bạn trai. Anh đã để ý hơn cả tuần nay rồi, cũng xác định được em có cảm tình với cậu bạn đó, nhưng em nói xem anh trai em mà biết em có bạn trai, cậu ta liệu có mua vé máy bay về đây ngay không?” Hà Quân cười cười buông lời đe dọa.
“Em... anh muốn gì?” Du Uyên Nhi nhíu mày hoài nghi, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác lo sợ, anh trai cô vốn không phải người bình thường, nhỡ Hà Quân nói cho anh cô biết cô có bạn trai thì e là nguy to.
Hà Quân chắp hai hai sau lưng, từng bước nhích đến gần chổ Du Uyên Nhi với nụ cười nham hiểm, chợt thì thầm: “Anh muốn...”
Bình luận facebook