Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-647
Chương 308: Hoạn nạn có nhau
Tôi đứng cùng anh dưới tấm vải bố, bên cạnh cũng có vài quản lý của khu mỏ, nhưng bọn họ đứng để chỉ đạo việc cứu hộ, chỉ có Tông Thịnh là người thay mặt Tông Gia đứng ra, cho họ sự đảm bảo rằng Tông gia sẽ không trốn tránh vấn đề, sẽ không chạy trốn, cũng nguyện gánh vác mọi khoản đền bù.
Nói khó nghe một chút thì anh đứng ở đây cho bọn họ nhìn thấy, lúc cần thì cho bọn họ đánh vài cái có tác dụng giảm bớt căm phẫn.
Cách đó không xa, trong một chiếc lều có vài thợ mỏ, kỹ thuật viên của mỏ và nhân viên phòng cháy cứu hộ đang cùng nhau nghiên cứu bản vẽ để tìm những nơi có khả năng có công nhân còn kẹt lại.
Mà tôi cùng Tông Thịnh cũng chỉ đứng như vậy, dùng hành động để nói với mọi người ở đây rằng nhà của anh không vứt bỏ mọi người, không bỏ rơi những người đang mắc kẹt bên dưới hầm mỏ. Kỳ thật, chuyện xảy ra như vậy thì về mặt pháp luật bà sẽ phải đền bù một khoản không nhỏ.
Cái nghề khai thác quặng này cũng lắm thứ nhiêu khê, mỏ này có lẽ cũng sẽ phải ngưng hoạt động một thời gian, thậm chí có khả năng sẽ bị thu hồi hoặc hủy giấy phép gì đó. Trước đây, có vài chủ mỏ khi xảy ra sự cố này đều cao chạy xa bay, nhưng gia đình Tông Thịnh hiển nhiên sẽ không làm như vậy.
Tất cả đều là người thân trong cùng một thôn, nên anh cần phải có mặt nơi đây. Mà tôi, cũng nguyện ý đứng bên cạnh nắm chặt tay anh trong thời điểm này.
Ánh mắt người nhà bọn họ giống như muốn ăn thịt chúng tôi, nhưng không ai dám tiến lên đánh Tông Thịnh cái nào. Ngược lại với chúng tôi, quản lý khu mỏ đứng cách đây không xa đã bị đánh sưng vù như cái đầu heo. Ông tôi còn phải ngồi ôm eo, ngồi lệch trên ghế, không bước đi nổi. Tôi nói thầm:
“Chú Thành bị thương hả?”
“Ừ, anh bảo đi về trước, ra bệnh viện khám đi mà không chịu, cứ đòi ở lại đây chờ”
Xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn, chú Thành có lẽ trong lòng cũng sốt ruột lắm. Tông Thịnh im lặng một lúc rồi mới nói khẽ:
“Chân em sao rồi? Đi giày cao gót tới khu mỏ, Tông Ưu Tuyền em là người đầu tiên á.”
Tôi cong môi: “Không sao.”
Ban nãy tôi ngã, tất thì rách, đầu gối cũng bị trầy da chảy máu, lòng bàn chân cũng bị xỉ quặng cào thành vết thương. Giờ, người nhà người tôi còn chưa biết sống chết ra sao, chút thương tích này của tôi có là gì.
Đúng lúc này, Tông Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn ra sau chúng tôi rồi hô khẽ: “Lão Bắc!” Miệng vừa kêu thì người đã chạy về phía bên kia.
Tôi đứng cùng anh dưới tấm vải bố, bên cạnh cũng có vài quản lý của khu mỏ, nhưng bọn họ đứng để chỉ đạo việc cứu hộ, chỉ có Tông Thịnh là người thay mặt Tông Gia đứng ra, cho họ sự đảm bảo rằng Tông gia sẽ không trốn tránh vấn đề, sẽ không chạy trốn, cũng nguyện gánh vác mọi khoản đền bù.
Nói khó nghe một chút thì anh đứng ở đây cho bọn họ nhìn thấy, lúc cần thì cho bọn họ đánh vài cái có tác dụng giảm bớt căm phẫn.
Cách đó không xa, trong một chiếc lều có vài thợ mỏ, kỹ thuật viên của mỏ và nhân viên phòng cháy cứu hộ đang cùng nhau nghiên cứu bản vẽ để tìm những nơi có khả năng có công nhân còn kẹt lại.
Mà tôi cùng Tông Thịnh cũng chỉ đứng như vậy, dùng hành động để nói với mọi người ở đây rằng nhà của anh không vứt bỏ mọi người, không bỏ rơi những người đang mắc kẹt bên dưới hầm mỏ. Kỳ thật, chuyện xảy ra như vậy thì về mặt pháp luật bà sẽ phải đền bù một khoản không nhỏ.
Cái nghề khai thác quặng này cũng lắm thứ nhiêu khê, mỏ này có lẽ cũng sẽ phải ngưng hoạt động một thời gian, thậm chí có khả năng sẽ bị thu hồi hoặc hủy giấy phép gì đó. Trước đây, có vài chủ mỏ khi xảy ra sự cố này đều cao chạy xa bay, nhưng gia đình Tông Thịnh hiển nhiên sẽ không làm như vậy.
Tất cả đều là người thân trong cùng một thôn, nên anh cần phải có mặt nơi đây. Mà tôi, cũng nguyện ý đứng bên cạnh nắm chặt tay anh trong thời điểm này.
Ánh mắt người nhà bọn họ giống như muốn ăn thịt chúng tôi, nhưng không ai dám tiến lên đánh Tông Thịnh cái nào. Ngược lại với chúng tôi, quản lý khu mỏ đứng cách đây không xa đã bị đánh sưng vù như cái đầu heo. Ông tôi còn phải ngồi ôm eo, ngồi lệch trên ghế, không bước đi nổi. Tôi nói thầm:
“Chú Thành bị thương hả?”
“Ừ, anh bảo đi về trước, ra bệnh viện khám đi mà không chịu, cứ đòi ở lại đây chờ”
Xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn, chú Thành có lẽ trong lòng cũng sốt ruột lắm. Tông Thịnh im lặng một lúc rồi mới nói khẽ:
“Chân em sao rồi? Đi giày cao gót tới khu mỏ, Tông Ưu Tuyền em là người đầu tiên á.”
Tôi cong môi: “Không sao.”
Ban nãy tôi ngã, tất thì rách, đầu gối cũng bị trầy da chảy máu, lòng bàn chân cũng bị xỉ quặng cào thành vết thương. Giờ, người nhà người tôi còn chưa biết sống chết ra sao, chút thương tích này của tôi có là gì.
Đúng lúc này, Tông Thịnh đột nhiên quay đầu nhìn ra sau chúng tôi rồi hô khẽ: “Lão Bắc!” Miệng vừa kêu thì người đã chạy về phía bên kia.
Bình luận facebook