Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-649
Chương 308-3: Hoạn nạn có nhau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sẽ không, Tông Thịnh sẽ không chạy! Tin tưởng tôi!” Tôi chưa nói xong thì bàn tay kia lại nện xuống đầu tôi, tai tôi ù cả lên, sau vài giây tôi mới hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi tôi hiểu ra thì bàn tay lại hạ xuống tiếp!
“Tại sao tao phải tin tưởng chúng mày? Dựa vào cái gì mà tin tưởng tụi mày?”
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kêu, “Chồng tao, cha của con tao đã chết ở dưới kia, chết ở dưới kia kìa!” Bà ta dùng sức đẩy tôi, tôi lui về sau vài bước. Một người kéo bà ta lại:
“Mẹ của Hồng nhi từ từ, đánh cô ta cũng thế thôi. Bình tĩnh chút đi, cứu hộ đã xuống rồi, chồng bà sẽ không sao đâu!”
Bà ta vẫn không dừng tay, vừa khóc vừa la xông tới vừa đẩy tôi, vừa đánh túi bụi lên đầu tôi.
Tôi không dám đánh trả. Tôi biết mình hiện tại đang đại diện cho người nhà Tông Thịnh, nên tôi không thể đánh trả. Trước kia, tôi không biết là đau đến vậy. Bàn tay to kia vừa đánh xuống khiến tôi ù tai không nghe được gì, trước mắt chỉ thấy một màu đen.
Tôi nghe tiếng mẹ vang lên: “Đừng đánh Ưu Tuyền! Đừng đánh Ưu Tuyền nhà tôi! Ưu Tuyền nó có làm cái gì đâu, đó có phải lỗi của nó đâu! Mọi người đừng đánh con bé mà!”
Ba mẹ tôi cũng tới, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, mẹ tôi định xông vào nhưng ba tôi lại kéo lại. Người đàn ông mặc áo đen nói gì đó, cảnh sát mới đi tới kéo người phụ nữ kia ra. Ông ta lại tới an ủi mẹ Hồng nhi, nói cái gì mà đang cứu viện, sẽ tận lực đem người cứu đi lên. Bao nhiêu người đều đang tìm cách sẽ không xảy ra việc gì.
Một cảnh sát khác đứng trước mặt tôi hỏi: “Cô tên gì, có quan hệ gì với nhà bọn họ?”
Tôi bị đánh hình như bốn năm cú vào đầu, trong lúc nhất thời bị choáng váng, đầu ong ong cả lên, “Tông Ưu Tuyền, tôi là… cháu dâu.”
Có lẽ thấy tôi có chút bất ổn, cảnh sát hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi…” tôi chưa nói xong thì loạng choạng ngã luôn xuống đất.
Mẹ Hồng Nhi bên kia thấy tôi vậy thì lại gào lên: “Tông Ưu Tuyền! Mày còn không hiểu à? Nhà chúng nó bỏ chạy hết rồi? Nhà tao biết phải làm sao bây giờ? Làm sao có tiền cho Hồng nhi đi học? Mày bị nhà họ bỏ rơi ở đây đó, ở đó còn giúp chúng nó! Tông Thịnh là quỷ thai, chuyện xảy ra lần này không chừng do nó tạo ra. Mỏ này bao năm nay chưa từng xảy ra chuyện! Đồ quỷ thai đó về chưa tới nửa năm đã xảy ra chuyện! Chúng mày, tất cả chúng mày cứ chờ đi, cả nhà chúng mày sẽ bị nó khắc cho chết hết! Chồng tao không sống thì tao cũng không sống nổi! Hồng Nhi nhà tao cũng không sống nổi!”
Tôi ngồi thụp dưới đất, tay ôm đầu, miệng há to thở hổn hển. Tôi không tin Tông Thịnh bỏ rơi tôi. Tôi cũng không tin ông bà sẽ bỏ rơi Tông Thịnh.
Mẹ tôi sau cùng đã xông vào trong, chạy đến bên cạnh ngồi thụp xuống, đỡ tôi lên, kéo ghế cho tôi ngồi lên, ôm lấy tôi rồi nói: “ƯuTuyền à, con tới đây làm gì chứ?
Mấy chuyện này người ta trốn còn không kịp, còn con thì ngược lại, tự mình đâm đầu tới. Đi, chúng ta về nhà, chuyện này cùng nhà chúng ta không liên quan. Con còn chưa gả ra cửa, việc này không liên quan tới con, chúng ta trở về.”
“Mẹ!” Tôi nói, không đi theo mẹ, “Chẳng lẽ mẹ cũng cảm thấy nhà bọn họ bỏ trốn sao? Lúc con về, con nhìn thấy bà và cô đang ở trên xe cấp cứu, ông đang được đưa về nội thành để cấp cứu. Tông Thịnh vẫn luôn ở chỗ này. Nếu anh muốn chạy trốn thì sẽ không phải chạy từ nội thành về đây. Hơn nữa, ban nãy Tông Thịnh rời đi, cũng là có chuyện rất trọng yếu. Chỉ một chút nữa anh ấy sẽ trở lại.”
“Con cứ thế tin tưởng quỷ thai kia sao?” Mẹ tôi hỏi, “Hôn sự của con bọn họ lần lữa bao lần rồi, tính toán tới lui sao vậy con biết không?”
Tôi không muốn nói gì, chỉ ngồi nghỉ ngơi, đầu vẫn đau từng đợt, mẹ tôi vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, im lặng, chỉ ngồi cạnh tôi như vậy.
Bên kia mẹ Hồng Nhi và người nhà vẫn nỉ non khóc. Nhân viên cứu hộ đã nghĩ cách khác để vào thì bên dưới có tin là lại sập thêm một mảng rất lớn, nên miệng lối vào hiện tại không thể sử dụng nữa mà phải đào một đường hầm khác. Hơn nữa chỗ sụp xuống chính là chỗ các công nhân đang làm việc.
Tin truyền tới làm người nhà bọn họ lại rối loạn cả lên, có một người khá lớn tuổi thì ngã nhào ngất xỉu, đám người trẻ cuống cuồng đưa đi cấp cứu. Trong lúc đưa bà ấy đi, không biết ai đã đẩy tôi ngã rồi đưa chân đạp thẳng vào bụng tôi.
Cơn đau truyền thẳng tới tận xương tủy tôi, trong nháy mắt tôi toát mồ hôi lạnh. Cảnh sát cũng vội chạy tới, kéo người đó ra nghiêm khắc mắng: “Người ta là con gái, ra tay như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì vào tù mà bóc lịch!”
Tôi ôm bụng nằm, nghĩ lại nếu là Tông Thịnh thì liệu có phải bọn họ sẽ để cho đánh thoải mái hay không!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sẽ không, Tông Thịnh sẽ không chạy! Tin tưởng tôi!” Tôi chưa nói xong thì bàn tay kia lại nện xuống đầu tôi, tai tôi ù cả lên, sau vài giây tôi mới hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi tôi hiểu ra thì bàn tay lại hạ xuống tiếp!
“Tại sao tao phải tin tưởng chúng mày? Dựa vào cái gì mà tin tưởng tụi mày?”
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa kêu, “Chồng tao, cha của con tao đã chết ở dưới kia, chết ở dưới kia kìa!” Bà ta dùng sức đẩy tôi, tôi lui về sau vài bước. Một người kéo bà ta lại:
“Mẹ của Hồng nhi từ từ, đánh cô ta cũng thế thôi. Bình tĩnh chút đi, cứu hộ đã xuống rồi, chồng bà sẽ không sao đâu!”
Bà ta vẫn không dừng tay, vừa khóc vừa la xông tới vừa đẩy tôi, vừa đánh túi bụi lên đầu tôi.
Tôi không dám đánh trả. Tôi biết mình hiện tại đang đại diện cho người nhà Tông Thịnh, nên tôi không thể đánh trả. Trước kia, tôi không biết là đau đến vậy. Bàn tay to kia vừa đánh xuống khiến tôi ù tai không nghe được gì, trước mắt chỉ thấy một màu đen.
Tôi nghe tiếng mẹ vang lên: “Đừng đánh Ưu Tuyền! Đừng đánh Ưu Tuyền nhà tôi! Ưu Tuyền nó có làm cái gì đâu, đó có phải lỗi của nó đâu! Mọi người đừng đánh con bé mà!”
Ba mẹ tôi cũng tới, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, mẹ tôi định xông vào nhưng ba tôi lại kéo lại. Người đàn ông mặc áo đen nói gì đó, cảnh sát mới đi tới kéo người phụ nữ kia ra. Ông ta lại tới an ủi mẹ Hồng nhi, nói cái gì mà đang cứu viện, sẽ tận lực đem người cứu đi lên. Bao nhiêu người đều đang tìm cách sẽ không xảy ra việc gì.
Một cảnh sát khác đứng trước mặt tôi hỏi: “Cô tên gì, có quan hệ gì với nhà bọn họ?”
Tôi bị đánh hình như bốn năm cú vào đầu, trong lúc nhất thời bị choáng váng, đầu ong ong cả lên, “Tông Ưu Tuyền, tôi là… cháu dâu.”
Có lẽ thấy tôi có chút bất ổn, cảnh sát hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi…” tôi chưa nói xong thì loạng choạng ngã luôn xuống đất.
Mẹ Hồng Nhi bên kia thấy tôi vậy thì lại gào lên: “Tông Ưu Tuyền! Mày còn không hiểu à? Nhà chúng nó bỏ chạy hết rồi? Nhà tao biết phải làm sao bây giờ? Làm sao có tiền cho Hồng nhi đi học? Mày bị nhà họ bỏ rơi ở đây đó, ở đó còn giúp chúng nó! Tông Thịnh là quỷ thai, chuyện xảy ra lần này không chừng do nó tạo ra. Mỏ này bao năm nay chưa từng xảy ra chuyện! Đồ quỷ thai đó về chưa tới nửa năm đã xảy ra chuyện! Chúng mày, tất cả chúng mày cứ chờ đi, cả nhà chúng mày sẽ bị nó khắc cho chết hết! Chồng tao không sống thì tao cũng không sống nổi! Hồng Nhi nhà tao cũng không sống nổi!”
Tôi ngồi thụp dưới đất, tay ôm đầu, miệng há to thở hổn hển. Tôi không tin Tông Thịnh bỏ rơi tôi. Tôi cũng không tin ông bà sẽ bỏ rơi Tông Thịnh.
Mẹ tôi sau cùng đã xông vào trong, chạy đến bên cạnh ngồi thụp xuống, đỡ tôi lên, kéo ghế cho tôi ngồi lên, ôm lấy tôi rồi nói: “ƯuTuyền à, con tới đây làm gì chứ?
Mấy chuyện này người ta trốn còn không kịp, còn con thì ngược lại, tự mình đâm đầu tới. Đi, chúng ta về nhà, chuyện này cùng nhà chúng ta không liên quan. Con còn chưa gả ra cửa, việc này không liên quan tới con, chúng ta trở về.”
“Mẹ!” Tôi nói, không đi theo mẹ, “Chẳng lẽ mẹ cũng cảm thấy nhà bọn họ bỏ trốn sao? Lúc con về, con nhìn thấy bà và cô đang ở trên xe cấp cứu, ông đang được đưa về nội thành để cấp cứu. Tông Thịnh vẫn luôn ở chỗ này. Nếu anh muốn chạy trốn thì sẽ không phải chạy từ nội thành về đây. Hơn nữa, ban nãy Tông Thịnh rời đi, cũng là có chuyện rất trọng yếu. Chỉ một chút nữa anh ấy sẽ trở lại.”
“Con cứ thế tin tưởng quỷ thai kia sao?” Mẹ tôi hỏi, “Hôn sự của con bọn họ lần lữa bao lần rồi, tính toán tới lui sao vậy con biết không?”
Tôi không muốn nói gì, chỉ ngồi nghỉ ngơi, đầu vẫn đau từng đợt, mẹ tôi vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, im lặng, chỉ ngồi cạnh tôi như vậy.
Bên kia mẹ Hồng Nhi và người nhà vẫn nỉ non khóc. Nhân viên cứu hộ đã nghĩ cách khác để vào thì bên dưới có tin là lại sập thêm một mảng rất lớn, nên miệng lối vào hiện tại không thể sử dụng nữa mà phải đào một đường hầm khác. Hơn nữa chỗ sụp xuống chính là chỗ các công nhân đang làm việc.
Tin truyền tới làm người nhà bọn họ lại rối loạn cả lên, có một người khá lớn tuổi thì ngã nhào ngất xỉu, đám người trẻ cuống cuồng đưa đi cấp cứu. Trong lúc đưa bà ấy đi, không biết ai đã đẩy tôi ngã rồi đưa chân đạp thẳng vào bụng tôi.
Cơn đau truyền thẳng tới tận xương tủy tôi, trong nháy mắt tôi toát mồ hôi lạnh. Cảnh sát cũng vội chạy tới, kéo người đó ra nghiêm khắc mắng: “Người ta là con gái, ra tay như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì vào tù mà bóc lịch!”
Tôi ôm bụng nằm, nghĩ lại nếu là Tông Thịnh thì liệu có phải bọn họ sẽ để cho đánh thoải mái hay không!
Bình luận facebook