Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Tông Thịnh nhảy cầu
Trên mặt Tông Thịnh có vẻ tức giận, nhưng hắn lại không nói chuyện, không trả lời.
Tôi cũng đã biết đáp án, cũng biết hắn chỉ là không biết cách nói chuyện thôi.
Hắn căn bản là không nghĩ tới việc muốn có con! Dù đã quan hệ với tôi, hơn nữa, quan hệ còn được người trong nhà thừa nhận, nhưng hắn vẫn không muốn có con!
Hắn có thể đi luôn, rời khỏi quê, rời khỏi thành phố này.
Nhưng, tôi thì không được. Người trong nhà chắc chắn sẽ muốn tôi sinh đứa nhỏ. Đứa nhỏ chính là kéo dài sinh mệnh, dù cho bây giờ không cần, về sau cũng đều sẽ muốn. Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Hắn không nói gì, tôi đi thẳng vào trong phòng tắm. Lúc tôi tắm xong đi ra thì hắn đã đi mất. Tôi cũng không gọi điện tìm hắn, chỉ nằm một mình trên giường, tự nhủ với bản thân là phải thả lỏng. Thả lỏng rồi, bụng liền sẽ không đau. Nhưng vẫn nhịn không được, cứ lặng lẽ khóc.
Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tối qua tôi ngủ thật sự trễ nên lúc này thật khó khăn mới mở mắt ra được.
Nhìn trên điện thoại là Ngưu Lực Phàm gọi tới, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, trước giờ hắn toàn gọi cho Tông Thịnh, sao giờ lại gọi cho tôi.
Tôi vừa ngái ngủ bắt máy: “alo, sớm vậy.”
“Sao em còn ngủ!! Bạn trai em vài phút nữa chắc lên sóng trực tiếp TV rồi, mau tới đây đi.”
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ. “Làm sao vậy?”
Tôi ngồi dậy, cảm thấy bên dưới thật ẩm ướt và nóng rẫy… rốt cuộc bà dì ghé rồi!
“Em tới đây lẹ lên. Chỗ cầu ba khúc, hắn muốn tự sát!” Ngưu Lực Phàm gào lên vào điện thoại.
Tôi đang nóng lòng, nghe xong lại nằm lại trên giường.
Tông Thịnh sẽ tự sát? Việc này căn bản là không có khả năng.
Ai biết Ngưu Lực Phàm rốt cuộc bị cái gì? Nói tầm bậy tầm bạ như vậy ai mà tin được. “Nói nghiêm túc đi.”
Bụng tôi đã không còn đau, nhưng ‘bạn tốt’ tới khiến tôi rất khó chịu. Vừa nghĩ tới tôi vừa dọn tới đây còn chưa có cả băng vệ sinh ở đây, tiểu khu này thì rộng, còn muốn đi tới siêu thị mua chắc cũng phải hơn mười phút. Thời tiết thì nóng, mà dì thì mạnh mẽ quá, khăn trải giường chắc chắn là giữ không nổi rồi, còn sức đâu mà mua băng vệ sinh chứ?!
Ngưu Lực Phàm nói: “Để anh gửi cái này cho em xem.” sau đó liền cúp máy. Tôi cũng chỉ có thể nhận mệnh, nhưng trước hết phải nghĩ cách giải quyết việc nan giải cái đã. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn kiên định rằng Tông Thịnh không có khả năng tự sát!
Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.
Trên mặt Tông Thịnh có vẻ tức giận, nhưng hắn lại không nói chuyện, không trả lời.
Tôi cũng đã biết đáp án, cũng biết hắn chỉ là không biết cách nói chuyện thôi.
Hắn căn bản là không nghĩ tới việc muốn có con! Dù đã quan hệ với tôi, hơn nữa, quan hệ còn được người trong nhà thừa nhận, nhưng hắn vẫn không muốn có con!
Hắn có thể đi luôn, rời khỏi quê, rời khỏi thành phố này.
Nhưng, tôi thì không được. Người trong nhà chắc chắn sẽ muốn tôi sinh đứa nhỏ. Đứa nhỏ chính là kéo dài sinh mệnh, dù cho bây giờ không cần, về sau cũng đều sẽ muốn. Hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Hắn không nói gì, tôi đi thẳng vào trong phòng tắm. Lúc tôi tắm xong đi ra thì hắn đã đi mất. Tôi cũng không gọi điện tìm hắn, chỉ nằm một mình trên giường, tự nhủ với bản thân là phải thả lỏng. Thả lỏng rồi, bụng liền sẽ không đau. Nhưng vẫn nhịn không được, cứ lặng lẽ khóc.
Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tối qua tôi ngủ thật sự trễ nên lúc này thật khó khăn mới mở mắt ra được.
Nhìn trên điện thoại là Ngưu Lực Phàm gọi tới, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, trước giờ hắn toàn gọi cho Tông Thịnh, sao giờ lại gọi cho tôi.
Tôi vừa ngái ngủ bắt máy: “alo, sớm vậy.”
“Sao em còn ngủ!! Bạn trai em vài phút nữa chắc lên sóng trực tiếp TV rồi, mau tới đây đi.”
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ. “Làm sao vậy?”
Tôi ngồi dậy, cảm thấy bên dưới thật ẩm ướt và nóng rẫy… rốt cuộc bà dì ghé rồi!
“Em tới đây lẹ lên. Chỗ cầu ba khúc, hắn muốn tự sát!” Ngưu Lực Phàm gào lên vào điện thoại.
Tôi đang nóng lòng, nghe xong lại nằm lại trên giường.
Tông Thịnh sẽ tự sát? Việc này căn bản là không có khả năng.
Ai biết Ngưu Lực Phàm rốt cuộc bị cái gì? Nói tầm bậy tầm bạ như vậy ai mà tin được. “Nói nghiêm túc đi.”
Bụng tôi đã không còn đau, nhưng ‘bạn tốt’ tới khiến tôi rất khó chịu. Vừa nghĩ tới tôi vừa dọn tới đây còn chưa có cả băng vệ sinh ở đây, tiểu khu này thì rộng, còn muốn đi tới siêu thị mua chắc cũng phải hơn mười phút. Thời tiết thì nóng, mà dì thì mạnh mẽ quá, khăn trải giường chắc chắn là giữ không nổi rồi, còn sức đâu mà mua băng vệ sinh chứ?!
Ngưu Lực Phàm nói: “Để anh gửi cái này cho em xem.” sau đó liền cúp máy. Tôi cũng chỉ có thể nhận mệnh, nhưng trước hết phải nghĩ cách giải quyết việc nan giải cái đã. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn kiên định rằng Tông Thịnh không có khả năng tự sát!
Tôi bò dậy khỏi giường, khăn trải giường đã bị dính không ít. Tôi xốc chăn đứng dậy định đi gom khăn trải giường đi giặt thì một bọc nhỏ lăn xuống.
Bình luận facebook