Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, có chút kinh ngạc: “Sao em tới lẹ vậy? Ăn chưa?”
“Ăn rồi. Anh ngồi đây ăn à?”
“Đương nhiên, cơm trưa, cơm chiều đều ở chỗ này. Gọi điện thoại kêu cơm hộp, người nhận order vừa nghe máy thấy đưa tới đèn đường thứ tư trên nhịp cầu thứ ba thì cho rằng anh là ăn mày, hỏi anh là có muốn cho thêm đùi gà không. Hóa ra giờ ăn mày đều hay gọi thế.”
“Sao anh không về nhà ăn?”
Ngưu Lực Phàm buông hộp cơm ra, nói với tôi: “Tông Thịnh trả anh nhiều tiền chỉ để cho anh trực ở đây không cho ai tới gần. Em đến vừa kịp lúc, giúp anh trông vài phút, anh đi vệ sinh cái, cả ngày nay không có đi tè rồi.” Nói xong, hắn co giò chạy mất.
Không biết Tông Thịnh đã cho Ngưu Lực Phàm bao nhiêu tiền mà hắn lại tự nguyện làm như vậy, xem ra bọn họ đã sớm thương thảo ra đối sách rồi nên cắt cử Ngưu Lực Phàm ở lại đây, cũng thật sự yên tâm.
Tôi ngồi xuống chỗ Ngưu Lực Phàm vừa ngồi ban nãy, nhìn mấy thứ hắn để lại thấy dường như hắn cũng thật nhàm chán, sạc dự phòng cũng để đó. Ngoài cơm hộp còn dư, Coca, sạc dự phòng, còn có một túi được bao lại bằng lá bùa vàng. Tôi nghi hoặc cầm lấy chiêc túi, nếu thứ này thật sự quan trọng thì sao Ngưu Lực Phàm lại vứt lại ở đây?!
Tôi hoài nghi mở túi ra, dưới ánh đèn đường tù mù tôi thấy trong túi có chút bột đất, dùng tay chà chà thấy có cả xi măng. Tôi đột nhiên nghĩ ra, cái này chắc do hôm qua Tông Thịnh sai người đi qua khách sạn Sa Ân cạo lấy, chẳng phải đây chính là máu huyết, thậm chí là thịt xương của Vương Càn sao?
Tôi run run ném cái túi ra, vừa khéo rơi lả tả lên hộp cơm của Ngưu Lực Phàm.
Hắn về vừa lúc thấy thì nói: “Mịe, may mà anh ăn no rồi chứ nếu không cũng không ăn nổi nữa, em phá cái gì?”
“Em, em chỉ là tò mò thôi, cái này…”
“Không sao, đã dùng xong rồi, dù sao cũng không còn giá trị sử dụng nữa.” Hắn vươn tay gom rác lại ném vào trong thùng rác gần đó, uống mấy ngụm Coca to/
“Kế hoạch của hai người là thế nào?” Bọn họ phối hợp tốt đến vậy chắc chắn đã lên kế hoạch tốt chứ không cũng sẽ không bình tĩnh tới như vậy.
Ngưu Lực Phàm duỗi duỗi tay chân nói: “Người đàn ông của em tối qua tầm ba giờ sáng tới gõ cửa nhà anh. Anh nghĩ, dạo gần đây cũng chẳng có làm việc gì trái lương tâm đâu mà sao bị quỷ tới gõ cửa!!
Sau đó, hắn ngồi hút thuốc với anh, hỏi làm sao thì cứ im im chả nói gì. Tới tận khi trời gần sáng mới nói với anh, kêu anh là hắn về công ty nhà một chuyến, kêu anh chuẩn bị rồi đi thẳng qua chỗ cầu Tam Kiều.
Sau đó từ Tam Kiều bắt đầu tìm đầu Vương Càn. Trong tay hắn có cát và xi măng ở lầu 16, muốn tìm đầu Vương Càn rất dễ dàng. Anh đem Vương Càn đèn hộ hồn tới.
“Hai thứ cùng phối hợp, một lát đã tìm thấy thứ kia.” Hắn chỉ chỉ dưới chân, “Đèn hộ hồn cháy bừng bừng luôn, anh tưởng là thùng dưới nước chứ, nhưng mà hắn lại bảo lửa mạnh vầy thì chỉ ở gần đây thôi, ở ngay dưới cầu. Hắn chuẩn bị nhảy xuống thì anh bảo là nhìn như tự sát ấy, khẳng định sẽ có người tới xem náo nhiệt. Bọn anh liền lên kế hoạch, có người tới xem thì nói, anh sẽ ở bên trên để ý giúp hắn. Hắn tìm được đồ vật, thì sẽ lưu lại manh mối không mang theo. Đám người giải tán thì quay lại lấy. Nếu hắn trực tiếp mang cái thùng lên thì cảnh sát tới mang đi xét nghiệm thì mọi việc càng thêm phiền toái. Hắn vừa lên tới liền ôm em nên anh biết là đã để manh mối lại cho em rồi. Sao nào? Giờ hai chúng ta làm thế nào?”
“Ở phía sau rào chắn kia, cột lại bằng dây thừng.” tôi nói xong Ngưu Lực Phàm liền ngồi xổm xuống xem xét rào chắn, tôi cũng chạy sang nhìn. Tích tắc, chúng tôi đã tìm thấy một sợi chỉ đỏ rất mảnh cột ở ngay rào chắn. Nếu không phải chúng tôi cố ý tìm có lẽ sẽ không nhìn thấy.
Tôi thật cẩn thận mà kéo sợi chỉ đỏ lên, gần như nín thở, tôi có cảm giác sợi chỉ sẽ đứt trong bất kỳ lúc nào, như vậy thùng gỗ sẽ rớt xuống sông.
Thùng kéo lên tới nơi, vừa nhìn thấy tôi đã cả kinh mà buông tay, lùi lại. Tim đập hụt một nhịp.
Trong thùng nhìn thấy rõ một hình đầu người, chỉ còn có một nửa, hổng một lỗ thật to. Tuy ở trng thùng, nhưng xương cốt nhìn thấy rõ ràng. Không phải là đổ xi măng hay sao? Sao lại nhìn thấy xương khô rõ ràng tới vậy?
“Ăn rồi. Anh ngồi đây ăn à?”
“Đương nhiên, cơm trưa, cơm chiều đều ở chỗ này. Gọi điện thoại kêu cơm hộp, người nhận order vừa nghe máy thấy đưa tới đèn đường thứ tư trên nhịp cầu thứ ba thì cho rằng anh là ăn mày, hỏi anh là có muốn cho thêm đùi gà không. Hóa ra giờ ăn mày đều hay gọi thế.”
“Sao anh không về nhà ăn?”
Ngưu Lực Phàm buông hộp cơm ra, nói với tôi: “Tông Thịnh trả anh nhiều tiền chỉ để cho anh trực ở đây không cho ai tới gần. Em đến vừa kịp lúc, giúp anh trông vài phút, anh đi vệ sinh cái, cả ngày nay không có đi tè rồi.” Nói xong, hắn co giò chạy mất.
Không biết Tông Thịnh đã cho Ngưu Lực Phàm bao nhiêu tiền mà hắn lại tự nguyện làm như vậy, xem ra bọn họ đã sớm thương thảo ra đối sách rồi nên cắt cử Ngưu Lực Phàm ở lại đây, cũng thật sự yên tâm.
Tôi ngồi xuống chỗ Ngưu Lực Phàm vừa ngồi ban nãy, nhìn mấy thứ hắn để lại thấy dường như hắn cũng thật nhàm chán, sạc dự phòng cũng để đó. Ngoài cơm hộp còn dư, Coca, sạc dự phòng, còn có một túi được bao lại bằng lá bùa vàng. Tôi nghi hoặc cầm lấy chiêc túi, nếu thứ này thật sự quan trọng thì sao Ngưu Lực Phàm lại vứt lại ở đây?!
Tôi hoài nghi mở túi ra, dưới ánh đèn đường tù mù tôi thấy trong túi có chút bột đất, dùng tay chà chà thấy có cả xi măng. Tôi đột nhiên nghĩ ra, cái này chắc do hôm qua Tông Thịnh sai người đi qua khách sạn Sa Ân cạo lấy, chẳng phải đây chính là máu huyết, thậm chí là thịt xương của Vương Càn sao?
Tôi run run ném cái túi ra, vừa khéo rơi lả tả lên hộp cơm của Ngưu Lực Phàm.
Hắn về vừa lúc thấy thì nói: “Mịe, may mà anh ăn no rồi chứ nếu không cũng không ăn nổi nữa, em phá cái gì?”
“Em, em chỉ là tò mò thôi, cái này…”
“Không sao, đã dùng xong rồi, dù sao cũng không còn giá trị sử dụng nữa.” Hắn vươn tay gom rác lại ném vào trong thùng rác gần đó, uống mấy ngụm Coca to/
“Kế hoạch của hai người là thế nào?” Bọn họ phối hợp tốt đến vậy chắc chắn đã lên kế hoạch tốt chứ không cũng sẽ không bình tĩnh tới như vậy.
Ngưu Lực Phàm duỗi duỗi tay chân nói: “Người đàn ông của em tối qua tầm ba giờ sáng tới gõ cửa nhà anh. Anh nghĩ, dạo gần đây cũng chẳng có làm việc gì trái lương tâm đâu mà sao bị quỷ tới gõ cửa!!
Sau đó, hắn ngồi hút thuốc với anh, hỏi làm sao thì cứ im im chả nói gì. Tới tận khi trời gần sáng mới nói với anh, kêu anh là hắn về công ty nhà một chuyến, kêu anh chuẩn bị rồi đi thẳng qua chỗ cầu Tam Kiều.
Sau đó từ Tam Kiều bắt đầu tìm đầu Vương Càn. Trong tay hắn có cát và xi măng ở lầu 16, muốn tìm đầu Vương Càn rất dễ dàng. Anh đem Vương Càn đèn hộ hồn tới.
“Hai thứ cùng phối hợp, một lát đã tìm thấy thứ kia.” Hắn chỉ chỉ dưới chân, “Đèn hộ hồn cháy bừng bừng luôn, anh tưởng là thùng dưới nước chứ, nhưng mà hắn lại bảo lửa mạnh vầy thì chỉ ở gần đây thôi, ở ngay dưới cầu. Hắn chuẩn bị nhảy xuống thì anh bảo là nhìn như tự sát ấy, khẳng định sẽ có người tới xem náo nhiệt. Bọn anh liền lên kế hoạch, có người tới xem thì nói, anh sẽ ở bên trên để ý giúp hắn. Hắn tìm được đồ vật, thì sẽ lưu lại manh mối không mang theo. Đám người giải tán thì quay lại lấy. Nếu hắn trực tiếp mang cái thùng lên thì cảnh sát tới mang đi xét nghiệm thì mọi việc càng thêm phiền toái. Hắn vừa lên tới liền ôm em nên anh biết là đã để manh mối lại cho em rồi. Sao nào? Giờ hai chúng ta làm thế nào?”
“Ở phía sau rào chắn kia, cột lại bằng dây thừng.” tôi nói xong Ngưu Lực Phàm liền ngồi xổm xuống xem xét rào chắn, tôi cũng chạy sang nhìn. Tích tắc, chúng tôi đã tìm thấy một sợi chỉ đỏ rất mảnh cột ở ngay rào chắn. Nếu không phải chúng tôi cố ý tìm có lẽ sẽ không nhìn thấy.
Tôi thật cẩn thận mà kéo sợi chỉ đỏ lên, gần như nín thở, tôi có cảm giác sợi chỉ sẽ đứt trong bất kỳ lúc nào, như vậy thùng gỗ sẽ rớt xuống sông.
Thùng kéo lên tới nơi, vừa nhìn thấy tôi đã cả kinh mà buông tay, lùi lại. Tim đập hụt một nhịp.
Trong thùng nhìn thấy rõ một hình đầu người, chỉ còn có một nửa, hổng một lỗ thật to. Tuy ở trng thùng, nhưng xương cốt nhìn thấy rõ ràng. Không phải là đổ xi măng hay sao? Sao lại nhìn thấy xương khô rõ ràng tới vậy?
Bình luận facebook