Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29
“Thực tập sinh mới tới kia, tôi còn tưởng là ít nhất anh cũng sẽ cho người ta một ít thể diện.”
Ngồi lên xe, Diệp Tri Chi cầm lấy dây an toàn rồi nhìn Giang Yến Từ nói: “Dù sao cũng là thực tập sinh được luật sư Từ dẫn đến.”
Giang Yến Từ dừng động tác lại, quay đầu đi: “Diệp Tiểu Thu, đôi khi nuôi dưỡng chí khí của người khác là huỷ diệt uy phong của chính mình, đây không phải là một chuyện tốt.”
“Không phải anh được tập đoàn C.Z. đề cử tới đây sao?” Diệp Tri Chi hỏi.
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, tay đặt lên vô lăng: “Không tính là vậy.”
“Không tính là vậy hả?”
Diệp Tri Chi nhịn không được bèn hỏi: “Anh không lo lắng chuyện Từ Hải Yến gây khó dễ cho anh à?”
“Chẳng lẽ chuyện cô ta gây khó dễ cho tôi còn hiếm gặp sao?” Giang Yến Từ nhếch khóe miệng, lại nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Vả lại, đến tôi còn không thèm lo, em lại lo lắng cái gì?”
Diệp Tri Chi ngẩn người.
Đúng vậy, cô đang lo lắng cái gì vậy?
Dạo gần đây có vẻ như cô rất hay đau lòng vì những chuyện của Giang Yến Từ.
Có lẽ là vì cô đã đứng chung một đội với anh, nếu như anh bị Từ Hải Yến đuổi, cô cũng khó mà nán lại lâu ở công ty luật này.
Đúng, nhất định là như vậy.
Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn về xấp tài liệu trên tay, ép buộc bản thân chú ý việc khác, đồng thời chuyển đề tài nói chuyện.
“Tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ. Tại sao sau khi tập đoàn mỹ phẩm E-Angla biết chuyện lại muốn lấy chuyện này để làm lợi thế đàm phán mà không phải là chấm dứt hợp tác với Thải Vân Truy Nguyệt, tìm một đối tác khác?”
“Là do không kịp thời gian? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?”
“Dự án sáp nhập.”
Diệp Tri Chi lật xem tài liệu trên tay, khi lật đến một trang nào đó thì đột nhiên dừng lại.
Là bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó.
[Hà Vân Duyệt: “Ưu thế của chúng tôi chính là có xưởng gia công riêng của công ty. Đúng vậy, mỗi một sản phẩm của công ty chúng tôi đều được sản xuất ra từ xưởng gia công riêng này, đặc biệt xưởng gia công của chúng tôi sẽ không nhận gia công OEM thay cho bất kỳ thương hiệu nào. Ngoài ra, phương pháp điều chế sản phẩm của chúng tôi đều do tôi và nhóm của tôi đích thân nghiên cứu tạo ra…” ]
Xưởng gia công riêng… Phương pháp điều chế… Tự nghiên cứu phát minh?
Diệp Tri Chi: “Hình như tôi biết vì sao rồi!”
Giang Yến Từ hơi giật mình: “Cái gì?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Mục đích thật sự của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla rất có khả năng là xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt!”
Cô hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Khi tôi nghiên cứu bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó thì nhận ra, xưởng gia công của công ty cô ấy khác với những công ty mỹ phẩm khác, các công ty mỹ phẩm khác hầu như toàn là thuê xưởng gia công bên ngoài để gia công hộ. Xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt là thuộc sở hữu của Hà Vân Duyệt. Hơn nữa, phương pháp điều chế sản phẩm đều là do nhóm Hà Vân Duyệt tự nghiên cứu phát minh ra.”
“Vấn đề của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla chính là xưởng gia công lớn của bọn họ, nhưng xưởng lớn của bọn họ trải rộng trên toàn cầu, nếu một chỗ xảy ra vấn đề, bọn họ cũng rất khó để bảo đảm được là những nhà xưởng lớn khác không xuất hiện vấn đề.”
“Cho nên, tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đang để mắt tới nhà xưởng của Hà Vân Duyệt, xưởng của cô ấy là một ưu thế mà các công ty mỹ phẩm quốc nội rất ít có được.”
“Nếu E-Angla để mắt tới nhà xưởng, thì rất có khả năng phương pháp điều chế của Hà Vân Duyệt cũng đã bị để mắt tới.”
“Nếu là vậy thì tất cả những chuyện này đều được giải thích rồi!”
Giang Yến Từ lắng nghe suy luận logic của cô, khóe miệng bất giác cong lên.
“Sao anh không ngạc nhiên chút nào hết vậy?” Diệp Tri Chi trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Giang Yến Từ cong khóe miệng: “Suy luận rất xuất sắc, Diệp Tiểu Thu.”
Diệp Tri Chi sửng sốt, nhịn không được mà hơi đỏ mặt. Cô rũ mắt, thầm nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, không cho gọi tôi là Diệp Tiểu Thu.”
“Hửm?” Giang Yến Từ liếc mắt.
“Không, không sao. Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng gọi một chút cũng không phải không được.” Diệp Tri Chi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta tới rồi, nhanh chóng đỗ xe đi.”
Giang Yến Từ lặng lẽ mỉm cười.
***
Xe dừng lại, Diệp Tri Chi dùng động tác nhanh nhẹn tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe.
Vào đúng lúc này, di động của cô vang lên.
“Tôi đi nhận điện thoại.”
Diệp Tri Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm di động tránh đi chỗ khác.
Cô mới vừa đi khỏi vài bước, điện thoại của Giang Yến Từ lại vang lên.
Anh nhìn thông báo trên màn hình rồi nhận cuộc gọi.
“Giám đốc Giang.” Giọng Trần Dương hơi thấp: “Tôi đã tra ra được thông tin về người đàn ông quấy rối cô Diệp.”
Giang Yến Từ đặt một tay lên vô lăng, ngước mắt nhìn về phía Diệp Tri Chi, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
Trần Dương nói: “Người đàn ông đó tên là Lưu Đại Vĩ, 42 tuổi, là công chức thất nghiệp. Tuần trước, ông ta đã lén tiếp xúc với luật sư Quý An Ninh của công ty luật Nghị Tư.”
Phía bên kia, cuộc trò chuyện của Diệp Tri Chi cũng kết thúc.
Cô nhanh chân quay lại đứng trước xe, giọng nói có mang theo một chút vui mừng.
“Giang par, bên đồn công an gọi điện thoại tới, nói là đã bắt được tên kia!”
Hay tin kẻ khả nghi đã bị bắt, Diệp Tri Chi không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc tên Lưu Đại Vĩ kia quay lại phá hoại cửa nhà một lần nữa thì đã bị cảnh sát đang tuần tra gần đó bắt được.
Lưu Đại Vĩ không chần chừ thú nhận, khai ra là mình được người khác sai khiến, nhưng lại không cung cấp được chứng cứ nào.
“Lưu Đại Vĩ nói, người đã chỉ thị ông ta là Quý An Ninh.”
Thần sắc Diệp Tri Chi trở nên nặng nề: “Nhưng cảnh sát đã tra hỏi rồi, Quý An Ninh một mực khẳng định Lưu Đại Vĩ chỉ tới vì vấn đề cố vấn pháp luật, Lưu Đại Vĩ cũng không thể cung cấp bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh cô ta là người chỉ thị.”
Cô thở dài: “Không có cách nào để chứng minh cô ta có tội, đúng là có hơi đáng tiếc.”
Ánh mắt Giang Yến Từ hơi trầm xuống, khuôn mặt có một vài cảm xúc không rõ: “Không, ít nhất chúng ta đã biết, chuyện này nhất định có liên quan đến “Hoạ Khanh Nhan”.”
Quý An Ninh là luật sư đại diện của “Họa Khanh Nhan”, lúc trước Diệp Tri Chi cũng đã từng suy đoán như vậy, cuối cùng thì những chuyện này cũng đã được chứng thực.
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt: “Chuyện của công ty luật Nghị Tư và Hoạ Khanh Nhan để xử lý sau đi. Mau đi thôi, chúng ta đến công ty của Hà Vân Duyệt trước.”
Diệp Tri Chi gật đầu.
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đột nhiên đến thăm, làm cho Hà Vân Duyệt có chút kinh ngạc.
“Luật sư Giang?”
“Giám đốc Hà.” Đi vào văn phòng của Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao cô lại phải gạt chúng tôi chuyện nhà xưởng?”
Hà Vân Duyệt ngẩn ra, sau đó mới cười khổ, nặng nề thở dài một hơi: “Không ngờ hai người đã biết rồi.”
“Là luật sư đại diện của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla nói cho chúng tôi biết, trao đổi hợp tác thì dù sao cũng phải cung cấp thông tin cho nhau.” Diệp Tri Chi nói: “Giám đốc Hà, tôi biết cô rất muốn thúc đẩy hợp tác, nhưng cô không nên giấu giếm chuyện này với chúng tôi.”
Giang Yến Từ truy hỏi: “Chuyện này cụ thể là như thế nào?”
Hà Vân Duyệt gật đầu, chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện: “Luật sư cố vấn cũ của tôi nói là trong “Luật về hợp đồng lao động” đã quy định, nếu người lao động dối trá, vậy thì hợp đồng đó không còn hiệu lực, hơn nữa còn không cần bồi thường tiền để bọn tôi an tâm giải hòa với công nhân kia, rồi thanh toán tiền lương tháng đó cho cô ta nên cũng không quá để ý nữa.”
Giang Yến Từ nói: “Theo lời vị luật sư kia, có lẽ đó là nội dung điều thứ tám của “Luật về hợp đồng lao động”: “Đơn vị sử dụng lao động có quyền được biết về tình huống cơ bản có liên quan trực tiếp đến người lao động và đến hợp đồng lao động, người lao động phải giải thích rõ đúng theo sự thật’.”
Anh tạm dừng, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhưng, phải là tình huống có liên quan trực tiếp đến hợp đồng lao động.”
“Chuyện mang thai là chuyện thuộc về phạm vi riêng tư của cá nhân người lao động, thật ra cũng không nằm trong phạm vi “tình huống cơ bản”.” Giang Yến Từ nhướng mày: “Cho nên, chuyện các người đuổi việc công nhân che giấu sự thật đang mang thai là trái pháp luật.”
“Thật ra, nữ công nhân kia bị sa thải, cũng không phải vì che giấu chuyện mang thai.” Hà Vân Duyệt giải thích: “Mà là vì thường xuyên bỏ bê công việc, cô ta nghỉ liên tục hai tuần không đi làm.”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Vậy tại sao nhà xưởng kia lại không khởi tố cô ta?”
Hà Vân Duyệt cau mày, nhớ lại một vài chi tiết ngày trước: “Bởi vì khi đó cô ta đã cung cấp một tờ giấy khám bệnh có kết quả chẩn đoán đã mang thai hai tháng, còn có cả giấy chứng nhận về dự báo sinh non của bác sĩ, luật sư cố vấn khi đó đã nói là nếu đưa trường hợp này ra kiện cáo, sẽ có bất lợi cho nhà xưởng.”
“Vào lúc đó luật sư kiến nghị hai bên giải hoà, đối phương cũng đồng ý, chúng tôi cho rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thôi.” Trong ánh mắt cô ấy hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô ta lại đột nhiên nhảy ra, yêu cầu chúng tôi bồi thường, nếu không sẽ tìm truyền thông đưa chúng tôi ra ánh sáng.”
Diệp Tri Chi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề là luật sư đại diện cũ của quý công ty là vị nào được không?”
Hà Vân Duyệt nói: “Lúc trước chúng tôi đã mời luật sư Trương Tư của công ty luật Nghị Tư làm cố vấn pháp luật, sau đó luật sư Trương đổi nghề nên nghỉ việc, công ty luật Nghị Tư phái một vị luật sư họ Quý đến tiếp nhận, chuyện này là do cô ta xử lý.”
Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi cũng không vừa ý luật sư mới này cho lắm, cho nên mới huỷ bỏ thoả thuận cố vấn pháp luật với công ty luật Nghị Tư.”
“Công ty luật Nghị Tư?”
Diệp Tri Chi cùng Giang Yến Từ liếc nhìn nhau.
“Luật sư họ Quý đó, tên là Quý An Ninh đúng không?”
Hà Vân Duyệt có hơi kinh ngạc: “Không sai, chính là cái tên này, luật sư Diệp cũng quen biết cô ta hả?”
Diệp Tri Chi đang định nói tiếp, thì Giang Yến Từ đã chuyển đề tài.
“Giám đốc Hà, nếu cô chỉ lo lắng về chuyện nhà xưởng, thì ở chỗ tôi cũng có một biện pháp để giải quyết.”
Anh nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, giọng nói lại rất cương quyết.
“Có điều, cô cần phải phối hợp.”
Hà Vân Duyệt ngẩn ra.
***
Sau khi kết thúc buổi đàm phán với Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ chạy xe thẳng về Sao Trời Hải Đô.
Diệp Tri Chi nghi ngờ hỏi: “Không quay lại công ty luật hả?”
Giang Yến Từ nói: “Không quay lại, về thẳng nhà luôn.”
Về nhà.
Hai chữ này được nói ra từ miệng Giang Yến Từ, hình như cô có hơi không quen cho lắm.
Diệp Tri Chi lại không hiểu sao mà nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, cô bất cẩn xông vào trong phòng Giang Yến Từ, thấy được…
Dừng ngay! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Cho đến lúc dừng suy nghĩ, Diệp Tri Chi đã ngồi trên sô pha trong căn hộ.
Trì Trì trong tay cô bị cô vuốt ve đến nỗi kêu meo meo liên tục. Cô kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng buông tay ra, mèo con đáng thương lập tức nhảy xuống đất, nhanh chân chạy mất.
Diệp Tri Chi bèn mở một gói khoai tây chiên cắt lát, vừa ăn vừa xem tin tức trên mạng.
Bỗng nhiên cảm giác sô pha bị lún xuống một chút, cô quay đầu theo bản năng, thấy Giang Yến Từ đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Cái sô pha này cũng không lớn, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người.
Sau khi Giang Yến Từ ngồi vào, sô pha rõ ràng đã trở nên chật chội hơn. Hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ, chỉ còn cách nhau một cái nắm tay, gần nhau như vậy đấy.
Bên cạnh vẫn còn một ghế sô pha đơn, sao anh lại cứ phải ngồi đây chứ?
Diệp Tri Chi có hơi không được tự nhiên, nên ôm túi khoai tây chiên dịch người sang bên kia một chút, âm thầm mà kéo giãn khoảng cách với anh. Lúc ngẩng đầu lên lại thì phát hiện Giang Yến Từ đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm… túi khoai tây chiên cắt lát trên tay cô.
Cô chớp mắt, có hơi không biết phải làm sao, nên cô đưa túi khoai tây chiên qua theo phản xạ rồi hỏi : “Anh… Muốn ăn hả?”
Diệp Tri Chi vốn cho rằng đoá hoa cao ngạo lạnh lùng như Giang Yến Từ sẽ không có hứng thú gì đối với loại thực phẩm như khoai tây chiên cắt lát này.
Nào ngờ, Giang Yến Từ thật sự duỗi tay cầm lấy một miếng, nói: “Cảm ơn.”
“…”
Diệp Tri Chi thu tay về, tùy tiện tìm một chủ đề để nói: “Quý An Ninh từng làm cố vấn pháp luật cho công ty của Hà Vân Duyệt, rõ ràng đã biết cơ mật thương nghiệp của Thải Vân Truy Nguyệt, vậy mà lại quay đầu giúp đỡ công ty đối thủ cạnh tranh với công ty cũ, chuyện này rõ ràng là đi ngược lại với quy tắc về quyền lợi và mâu thuẫn của luật sư đại diện mà?”
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cuốn sổ tay, nhẹ nhàng nói: “Vì thắng kiện, có một vài luật sư quả thật là không từ thủ đoạn, chuyện này cũng không hiếm.”
Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Có điều, nếu đã dám làm vậy, thì phải trả lại một cái giá tương ứng.”
Diệp Tri Chi mở miệng đang định nói gì đó, bỗng nhiên trên đùi có cảm giác bị vật nặng đè lên.
Trì Trì lại nhảy lên sô pha, chen vào giữa hai người, dùng một tư thế ngang ngược vắt ngang giữa hai người bọn họ. Đầu nó gối lên đùi Diệp Tri Chi, nửa người sau lại duỗi ra gác lên Giang Yến Từ.
“…”
Tình huống này làm cho hai người hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Để chiều theo Trì Trì, Diệp Tri Chi chỉ có thể cúi đầu thấp hơn nữa, làm bộ nghiêm túc mà tiếp tục xem tin tức.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhưng lại thất thần, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu buồn ngủ.
Giang Yến Từ vừa mới xử lý xong một phần tài liệu, thì cảm giác được bên cạnh có thứ gì đó đang động đậy.
Trì Trì nhảy xuống khỏi sô pha, chạy vào cái ổ nhỏ của nó mà uống nước.
Anh quay đầu, thấy Diệp Tri Chi đã nhắm mắt lại, đầu gật lên gật xuống, mơ màng sắp ngủ.
Có vẻ như cô đã không chịu được nữa nên cả người ngã vào một hướng trên ghế sô pha.
Giang Yến Từ nhanh nhẹn buông laptop xuống, duỗi tay muốn nâng cô dậy, nhưng anh đã đoán sai về trọng lượng cơ thể của Diệp Tri Chi, nên cả người anh cũng bị kéo theo mà ngã xuống.
Diệp Tri Chi cảm giác được cơ thể mình đang lắc lư, giật mình một cái rồi tỉnh táo lại. Nhưng mà lúc vừa ngẩng đầu dậy, thì lập tức đụng phải một ánh mắt đen láy sâu thẳm.
Cô ngã vào sô pha, còn Giang Yến Từ thì lại đang ở phía trên, hai cánh tay chống bên người cô, nhìn cô ở góc độ cực kỳ mờ ám.
Sô pha vốn dĩ không chịu nổi trọng lượng của hai người mà liền đổ sập xuống.
Trái tim cô không thể kiểm soát được mà nhanh chóng nhảy nhót trong lồng ngực.
Chương 30
Phòng khách chìm vào yên lặng.
Phù phù! Phù phù!
Hai người áp sát, hô hấp của họ quyện vào nhau, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
Không gian trên sô pha rất chật chội, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế này, đối mặt nhìn nhau.
Trì Trì uống nước xong, bước những bước chân bé nhỏ đến trước ghế sô pha.
“Meo?” Như đang tò mò, nó ngẩng đầu nhìn hai người, rồi nhảy lên ghế sô pha, cố gắng chen vào giữa hai người.
Ý thức đột nhiên quay trở lại, Diệp Tri Chi vội vàng dời mắt đi.
“Tôi không cố ý.” Giang Yến Từ khẽ giải thích: “Vừa nãy tôi nhìn thấy em đang ngủ nên muốn qua dìu em lên, nhưng lại không ngờ rằng…”
Diệp Tri Chi không kìm được mà đỏ bừng tai: “Tôi biết rồi, anh, anh đứng lên rồi nói tiếp.”
“Được.”
Giang Yến Từ dời mắt, từ từ đứng dậy từ trên ghế sô pha.
Diệp Tri Chi dường như đã thở phào một hơi, cũng đứng lên theo. Khi hai chân vừa chạm đất thì Trì Trì cũng nhảy xuống bên cạnh chân cô. Vì tránh nó nên cô đã lảo đảo, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, ngã ra trước.
Cô vươn tay theo bản năng để có thể bám víu được thứ gì đó.
“Coi chừng…”
Lòng bàn tay ấm áp dán lên eo cô, nhưng cùng lúc đó, giọng nói cũng chợt ngừng lại.
Cánh môi bị chặn lại.
Một cảm giác lạnh lẽo ôn hòa truyền đến, trong nháy mắt đó cô đã biết được rằng mình vừa níu lấy cái gì.
Diệp Tri Chi trợn to hai mắt.
Trong tình trạng hoảng loạn, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế sô pha, sau đó…
“Tôi, tôi không cố ý.”
“Ừ, tôi biết.” Giang Yến Từ chậm rãi đứng lên, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.
Lần này chắc chắn là vì bất ngờ.
Anh biết cái gì!
Diệp Tri Chi không để ý đến phản ứng của anh nữa, đỏ mặt bế Trì Trì đang ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn bọn họ.
“Tôi, tôi chợt nhớ ra có một bộ tài liệu tôi chưa xem xong, về phòng trước đây.”
“Ừm.”
Diệp Tri Chi như đang chạy mất dép.
Giang Yến Từ đưa mắt nhìn cô lên lầu, ngón tay khẽ vuốt nhẹ cánh môi, ánh mắt dần trở nên đen tối.
Xúc cảm vừa nãy vẫn còn ở đây.
***
Diệp Tri Chi cảm thấy mình như một con đà điểu, vùi đầu trong phòng của mình không dám đi ra ngoài nữa.
Ngay cả bữa ăn tối cũng gọi đồ ăn ngoài, giải quyết ở trong phòng luôn.
Không giống với cảm giác lúc trước ở trên xe vô ý lướt qua, lần này dường như vẫn còn nhiệt độ trên môi cô, cho đến trước khi ngủ vẫn xua mãi không đi.
Buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên giường lướt Weibo, không ngừng tự thôi miên rằng chính mình đã quên đi chuyện xảy ra lúc nãy. Nhưng không biết tại sao, chỉ cần suy nghĩ đến ba chữ “Giang Yến Từ” thì nỗi ưu tư vừa dịu lại lại dâng lên.
“Meo~” Trì Trì đi đến bên cạnh cô, khoanh cái vuốt nhỏ lại rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi tỉnh hồn, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Cô ôm cả gối và Trì Trì, lại dần ngẩn người, cứ như vậy mà không biết từ lúc nào đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay cô cũng không ngủ yên.
Không biết vì sao, cô lại mơ thấy hình ảnh mình và Thịnh Dĩ Nhan đang ngồi trong phòng học vẽ Giang Yến Từ.
Nhưng không giống với lần trước, sau khi bị Giang Yến Từ bắt tại trận, vì để che giấu “chứng cứ phạm tội”, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế rồi hôn.
Ngay sau đó lại chuyển sang cảnh khác.
Hình như là trên đường về nhà, Giang Yến Từ đi phía trước, Diệp Tri Chi ôm cặp đi theo sau lưng anh.
“Giang Yến Từ, rốt cuộc là cậu đang định làm gì thế? Tớ đã đền quần áo lại cho cậu rồi.” Cô khó chịu la to với anh.
Giang Yến Từ bỗng dừng lại.
Diệp Tri Chi không kịp dừng chân đã lập tức đụng thẳng vào lưng anh. Cô dừng lại, khó chịu ngẩng đầu: “Cậu lại thế nào…”
Giang Yến Từ xoay người, lúc này Diệp Tri Chi mới để ý rằng bọn họ đang đứng quá gần nhau.
Giang Yến Từ rũ mắt xuống, nhìn cô từ trên cao xuống.
Diệp Tri Chi muốn lùi ra sau theo bản năng…
Nhưng khung cảnh xung quanh dường như lại thay đổi, cô lại biến thành chú chim hỉ thước bị con chim đỗ quyên kia chiếm ổ nhỏ. Ở trong ổ mình, không thể lùi được nữa, chỉ có thể ngồi trong góc run lẩy bẩy.
Giang Yến Từ ép đến gần.
Anh nói: “Có phải em đã quên rồi không? Em còn thiếu tôi một ổ trứng.”
Điện thoại rung lên từng tiếng, Diệp Tri Chi bị đánh thức.
Cho đến khi nhìn thấy ánh nắng ban mai len lỏi qua chiếc rèm cửa sổ, cô mới nhận ra rằng…
Trời sáng rồi.
Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Ý thức dần trở lại, Diệp Tri Chi dụi mắt, quay đầu nhìn sang Trì Trì đang nằm trên gối.
Trì Trì vẫn còn đang ngủ, dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, nó chẹp chẹp miệng, quay người ngủ tiếp.
Cô vươn tay chọt chọt quả cầu lông vô tâm vô tình này, vén chăn xuống giường.
Cho đến khi xuống lầu, Diệp Tri Chi vẫn đang nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Giang Yến Từ đã thức dậy.
Anh xách vài chiếc túi bán hàng vào phòng, đúng lúc chạm mặt với Diệp Tri Chi đang đi xuống lầu.
Bước chân Diệp Tri Chi hơi khựng lại, thấy anh nhìn sang, chủ động mở miệng: “Chào buổi sáng.”
Giang Yến Từ nhẹ nhàng nói: “Chào.”
“Tôi gọi đồ ăn sáng, ăn xong thì chúng ta đến chỗ Hà Vân Duyệt.”
“Ừ.”
Cuộc đối thoại rất tự nhiên, không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào.
Tựa như việc xảy ra ngày hôm qua chỉ là một ảo giác thôi vậy.
Hôm nay là ngày hẹn đàm phán với tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, ăn sáng xong, bọn họ đi thẳng đến điểm hẹn.
Sau khi lên xe, Diệp Tri Chi chợt nhớ đến một chuyện, không khỏi hỏi: “Phương pháp ngày hôm qua mà anh nói với Hà Vân Duyệt thật sự có ích ư?”
“Không biết.” Giang Yến Từ đáp.
“Không biết?” Động tác cài dây an toàn của Diệp Tri Chi khẽ khựng lại một lúc, rất bất ngờ: “Hôm qua biểu hiện của anh tự tin như vậy, tôi còn tưởng rằng anh nắm chắc phần thắng này chứ.”
“Chưa có kết quả cuối cùng thì tôi không thể đảm bảo sự thắng lợi tuyệt đối nào cả, đây là quy tắc của mỗi một người luật sư.”
Giang Yến Từ hời hợt: “Hôm qua tôi nói như vậy chỉ để cho Hà Vân Duyệt yên tâm mà thôi.”
“Dẫu sao thì muốn có sự tin tưởng của đối phương thì đầu tiên mình cũng phải tin trước đã.”
Diệp Tri Chi nhìn anh: “Lời nói này…”
Nhìn gò má của anh, cô không khỏi nhớ đến hình ảnh ở phòng khách vào ngày hôm qua, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Giang Yến Từ nghiêng đầu, thấy dáng vẻ như thế của Diệp Tri Chi, không khỏi nhíu mày.
“Em không sao chứ?” Giang Yến Từ ló đầu ra đánh giá cô: “Khuôn mặt lại đỏ bừng thế kia? Không khỏe à?”
“Không, không có, anh đừng đoán mò.”
Diệp Tri Chi thắt chặt dây an toàn, đưa tay che mặt lại, lại đỏ ặt thúc giục: “Mau mau lái xe đi, không thì trễ mất.”
Giang Yến Từ bỗng dưng hiểu rõ.
“Ừ.”
Anh dời mắt, cười khẽ một tiếng, đạp chân ga.
***
Mãi cho đến phòng họp, Diệp Tri Chi cũng không nói câu nào.
Sau khi gặp mặt với người của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đã ngay lập tức vào chủ đề chính.
“Tôi rất vui khi được gặp các vị tại đây.” Thẩm Đình Chi cười nói lời chào đầu, ánh mắt nhìn sang Giang Yến Từ: “Vậy luật sư Giang, điều kiện của các anh là?”
Giang Yến Từ đón lấy ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: “Hà tổng đồng ý với điều kiện của các anh.”
Thẩm Đình Chi tỏ vẻ như trong dự đoán, cười một tiếng: “Vậy thì quả thật là một tin tốt.”
“Hợp đồng đâu? Mang đến chưa?” Giang Yến Từ cũng không khách sáo mà hỏi thẳng.
“Ở đây.”
Thẩm Đình Chi nháy mắt ra hiệu cho người đại diện pháp lý. Người đại diện pháp lý lấy một tập hợp đồng ra từ trong túi công văn.
Giang Yến Từ liếc mắt nói: “Luật sư Thẩm chuẩn bị thật chu đáo.”
“Nào có chứ, chuẩn bị kỹ càng trước khi đàm phán không phải là chuyện rất bình thường ư?” Thẩm Đình Chi cười: “Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với đối tượng hợp tác, chẳng lẽ không đúng sao?”
Giang Yến Từ nhướng mày, hiếm hoi mà đồng ý: “Luật sư Thẩm nói rất đúng.”
Đại diện pháp lý của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đóng dấu rồi đưa hợp đồng qua.
Giang Yến Từ cầm lấy hợp đồng, dường như đang kiểm tra những điều khoản trên đó, lật qua trang khác, vẻ mặt như tùy ý nói: “À đúng rồi, nếu như muốn hợp tác thì có chuyện cần nói cho mọi người.”
“Chuyện gì?” Thẩm Đình Chi nhíu mày.
Giang Yến Từ khép văn kiện lại, nhích lại gần, mới chậm rãi nói: “Về sự kiện tranh chấp giữa chủ và thợ kia, không biết đã để lộ tiếng gió ở đâu. Chuyện này đã ảnh hưởng đến danh dự của hãng, các nhà hợp tác không biết đã nghe tin từ đâu mà rối rít hủy hợp tác với giám đôc Hà. Gần đây có một món tiền sắp đến hạn trả, giám đốc Hà đang lo không trả nổi số tiền vay đó, nên định bán đi khu nhà máy của mình để trả nợ.”
Thẩm Đình Chi ngớ người.
Giang Yến Từ nhìn về phía Hà Vân Duyệt: “Hà tổng, lúc trước ngài nói định bán nhà máy cho hãng nào thế?”
Hà Vân Duyệt nói: “Là tập đoàn mỹ phẩm Aniyah.”
“Úi?”
Diệp Tri Chi vờ ra vẻ bất ngờ, cũng ngầm quan sát vẻ mặt của đối phương: “Giám đốc Hà, tập đoàn mỹ phẩm Aniyah ư? Đó hình như là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla thì phải nhỉ?”
Vừa dứt lời, không ngoài dự đoán, cô đã thấy Thẩm Đình Chi ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thực tập sinh mới tới kia, tôi còn tưởng là ít nhất anh cũng sẽ cho người ta một ít thể diện.”
Ngồi lên xe, Diệp Tri Chi cầm lấy dây an toàn rồi nhìn Giang Yến Từ nói: “Dù sao cũng là thực tập sinh được luật sư Từ dẫn đến.”
Giang Yến Từ dừng động tác lại, quay đầu đi: “Diệp Tiểu Thu, đôi khi nuôi dưỡng chí khí của người khác là huỷ diệt uy phong của chính mình, đây không phải là một chuyện tốt.”
“Không phải anh được tập đoàn C.Z. đề cử tới đây sao?” Diệp Tri Chi hỏi.
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, tay đặt lên vô lăng: “Không tính là vậy.”
“Không tính là vậy hả?”
Diệp Tri Chi nhịn không được bèn hỏi: “Anh không lo lắng chuyện Từ Hải Yến gây khó dễ cho anh à?”
“Chẳng lẽ chuyện cô ta gây khó dễ cho tôi còn hiếm gặp sao?” Giang Yến Từ nhếch khóe miệng, lại nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Vả lại, đến tôi còn không thèm lo, em lại lo lắng cái gì?”
Diệp Tri Chi ngẩn người.
Đúng vậy, cô đang lo lắng cái gì vậy?
Dạo gần đây có vẻ như cô rất hay đau lòng vì những chuyện của Giang Yến Từ.
Có lẽ là vì cô đã đứng chung một đội với anh, nếu như anh bị Từ Hải Yến đuổi, cô cũng khó mà nán lại lâu ở công ty luật này.
Đúng, nhất định là như vậy.
Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn về xấp tài liệu trên tay, ép buộc bản thân chú ý việc khác, đồng thời chuyển đề tài nói chuyện.
“Tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ. Tại sao sau khi tập đoàn mỹ phẩm E-Angla biết chuyện lại muốn lấy chuyện này để làm lợi thế đàm phán mà không phải là chấm dứt hợp tác với Thải Vân Truy Nguyệt, tìm một đối tác khác?”
“Là do không kịp thời gian? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?”
“Dự án sáp nhập.”
Diệp Tri Chi lật xem tài liệu trên tay, khi lật đến một trang nào đó thì đột nhiên dừng lại.
Là bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó.
[Hà Vân Duyệt: “Ưu thế của chúng tôi chính là có xưởng gia công riêng của công ty. Đúng vậy, mỗi một sản phẩm của công ty chúng tôi đều được sản xuất ra từ xưởng gia công riêng này, đặc biệt xưởng gia công của chúng tôi sẽ không nhận gia công OEM thay cho bất kỳ thương hiệu nào. Ngoài ra, phương pháp điều chế sản phẩm của chúng tôi đều do tôi và nhóm của tôi đích thân nghiên cứu tạo ra…” ]
Xưởng gia công riêng… Phương pháp điều chế… Tự nghiên cứu phát minh?
Diệp Tri Chi: “Hình như tôi biết vì sao rồi!”
Giang Yến Từ hơi giật mình: “Cái gì?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Mục đích thật sự của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla rất có khả năng là xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt!”
Cô hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Khi tôi nghiên cứu bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó thì nhận ra, xưởng gia công của công ty cô ấy khác với những công ty mỹ phẩm khác, các công ty mỹ phẩm khác hầu như toàn là thuê xưởng gia công bên ngoài để gia công hộ. Xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt là thuộc sở hữu của Hà Vân Duyệt. Hơn nữa, phương pháp điều chế sản phẩm đều là do nhóm Hà Vân Duyệt tự nghiên cứu phát minh ra.”
“Vấn đề của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla chính là xưởng gia công lớn của bọn họ, nhưng xưởng lớn của bọn họ trải rộng trên toàn cầu, nếu một chỗ xảy ra vấn đề, bọn họ cũng rất khó để bảo đảm được là những nhà xưởng lớn khác không xuất hiện vấn đề.”
“Cho nên, tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đang để mắt tới nhà xưởng của Hà Vân Duyệt, xưởng của cô ấy là một ưu thế mà các công ty mỹ phẩm quốc nội rất ít có được.”
“Nếu E-Angla để mắt tới nhà xưởng, thì rất có khả năng phương pháp điều chế của Hà Vân Duyệt cũng đã bị để mắt tới.”
“Nếu là vậy thì tất cả những chuyện này đều được giải thích rồi!”
Giang Yến Từ lắng nghe suy luận logic của cô, khóe miệng bất giác cong lên.
“Sao anh không ngạc nhiên chút nào hết vậy?” Diệp Tri Chi trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Giang Yến Từ cong khóe miệng: “Suy luận rất xuất sắc, Diệp Tiểu Thu.”
Diệp Tri Chi sửng sốt, nhịn không được mà hơi đỏ mặt. Cô rũ mắt, thầm nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, không cho gọi tôi là Diệp Tiểu Thu.”
“Hửm?” Giang Yến Từ liếc mắt.
“Không, không sao. Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng gọi một chút cũng không phải không được.” Diệp Tri Chi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta tới rồi, nhanh chóng đỗ xe đi.”
Giang Yến Từ lặng lẽ mỉm cười.
***
Xe dừng lại, Diệp Tri Chi dùng động tác nhanh nhẹn tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe.
Vào đúng lúc này, di động của cô vang lên.
“Tôi đi nhận điện thoại.”
Diệp Tri Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm di động tránh đi chỗ khác.
Cô mới vừa đi khỏi vài bước, điện thoại của Giang Yến Từ lại vang lên.
Anh nhìn thông báo trên màn hình rồi nhận cuộc gọi.
“Giám đốc Giang.” Giọng Trần Dương hơi thấp: “Tôi đã tra ra được thông tin về người đàn ông quấy rối cô Diệp.”
Giang Yến Từ đặt một tay lên vô lăng, ngước mắt nhìn về phía Diệp Tri Chi, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
Trần Dương nói: “Người đàn ông đó tên là Lưu Đại Vĩ, 42 tuổi, là công chức thất nghiệp. Tuần trước, ông ta đã lén tiếp xúc với luật sư Quý An Ninh của công ty luật Nghị Tư.”
Phía bên kia, cuộc trò chuyện của Diệp Tri Chi cũng kết thúc.
Cô nhanh chân quay lại đứng trước xe, giọng nói có mang theo một chút vui mừng.
“Giang par, bên đồn công an gọi điện thoại tới, nói là đã bắt được tên kia!”
Hay tin kẻ khả nghi đã bị bắt, Diệp Tri Chi không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc tên Lưu Đại Vĩ kia quay lại phá hoại cửa nhà một lần nữa thì đã bị cảnh sát đang tuần tra gần đó bắt được.
Lưu Đại Vĩ không chần chừ thú nhận, khai ra là mình được người khác sai khiến, nhưng lại không cung cấp được chứng cứ nào.
“Lưu Đại Vĩ nói, người đã chỉ thị ông ta là Quý An Ninh.”
Thần sắc Diệp Tri Chi trở nên nặng nề: “Nhưng cảnh sát đã tra hỏi rồi, Quý An Ninh một mực khẳng định Lưu Đại Vĩ chỉ tới vì vấn đề cố vấn pháp luật, Lưu Đại Vĩ cũng không thể cung cấp bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh cô ta là người chỉ thị.”
Cô thở dài: “Không có cách nào để chứng minh cô ta có tội, đúng là có hơi đáng tiếc.”
Ánh mắt Giang Yến Từ hơi trầm xuống, khuôn mặt có một vài cảm xúc không rõ: “Không, ít nhất chúng ta đã biết, chuyện này nhất định có liên quan đến “Hoạ Khanh Nhan”.”
Quý An Ninh là luật sư đại diện của “Họa Khanh Nhan”, lúc trước Diệp Tri Chi cũng đã từng suy đoán như vậy, cuối cùng thì những chuyện này cũng đã được chứng thực.
Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt: “Chuyện của công ty luật Nghị Tư và Hoạ Khanh Nhan để xử lý sau đi. Mau đi thôi, chúng ta đến công ty của Hà Vân Duyệt trước.”
Diệp Tri Chi gật đầu.
Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đột nhiên đến thăm, làm cho Hà Vân Duyệt có chút kinh ngạc.
“Luật sư Giang?”
“Giám đốc Hà.” Đi vào văn phòng của Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao cô lại phải gạt chúng tôi chuyện nhà xưởng?”
Hà Vân Duyệt ngẩn ra, sau đó mới cười khổ, nặng nề thở dài một hơi: “Không ngờ hai người đã biết rồi.”
“Là luật sư đại diện của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla nói cho chúng tôi biết, trao đổi hợp tác thì dù sao cũng phải cung cấp thông tin cho nhau.” Diệp Tri Chi nói: “Giám đốc Hà, tôi biết cô rất muốn thúc đẩy hợp tác, nhưng cô không nên giấu giếm chuyện này với chúng tôi.”
Giang Yến Từ truy hỏi: “Chuyện này cụ thể là như thế nào?”
Hà Vân Duyệt gật đầu, chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện: “Luật sư cố vấn cũ của tôi nói là trong “Luật về hợp đồng lao động” đã quy định, nếu người lao động dối trá, vậy thì hợp đồng đó không còn hiệu lực, hơn nữa còn không cần bồi thường tiền để bọn tôi an tâm giải hòa với công nhân kia, rồi thanh toán tiền lương tháng đó cho cô ta nên cũng không quá để ý nữa.”
Giang Yến Từ nói: “Theo lời vị luật sư kia, có lẽ đó là nội dung điều thứ tám của “Luật về hợp đồng lao động”: “Đơn vị sử dụng lao động có quyền được biết về tình huống cơ bản có liên quan trực tiếp đến người lao động và đến hợp đồng lao động, người lao động phải giải thích rõ đúng theo sự thật’.”
Anh tạm dừng, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhưng, phải là tình huống có liên quan trực tiếp đến hợp đồng lao động.”
“Chuyện mang thai là chuyện thuộc về phạm vi riêng tư của cá nhân người lao động, thật ra cũng không nằm trong phạm vi “tình huống cơ bản”.” Giang Yến Từ nhướng mày: “Cho nên, chuyện các người đuổi việc công nhân che giấu sự thật đang mang thai là trái pháp luật.”
“Thật ra, nữ công nhân kia bị sa thải, cũng không phải vì che giấu chuyện mang thai.” Hà Vân Duyệt giải thích: “Mà là vì thường xuyên bỏ bê công việc, cô ta nghỉ liên tục hai tuần không đi làm.”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Vậy tại sao nhà xưởng kia lại không khởi tố cô ta?”
Hà Vân Duyệt cau mày, nhớ lại một vài chi tiết ngày trước: “Bởi vì khi đó cô ta đã cung cấp một tờ giấy khám bệnh có kết quả chẩn đoán đã mang thai hai tháng, còn có cả giấy chứng nhận về dự báo sinh non của bác sĩ, luật sư cố vấn khi đó đã nói là nếu đưa trường hợp này ra kiện cáo, sẽ có bất lợi cho nhà xưởng.”
“Vào lúc đó luật sư kiến nghị hai bên giải hoà, đối phương cũng đồng ý, chúng tôi cho rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thôi.” Trong ánh mắt cô ấy hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô ta lại đột nhiên nhảy ra, yêu cầu chúng tôi bồi thường, nếu không sẽ tìm truyền thông đưa chúng tôi ra ánh sáng.”
Diệp Tri Chi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề là luật sư đại diện cũ của quý công ty là vị nào được không?”
Hà Vân Duyệt nói: “Lúc trước chúng tôi đã mời luật sư Trương Tư của công ty luật Nghị Tư làm cố vấn pháp luật, sau đó luật sư Trương đổi nghề nên nghỉ việc, công ty luật Nghị Tư phái một vị luật sư họ Quý đến tiếp nhận, chuyện này là do cô ta xử lý.”
Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi cũng không vừa ý luật sư mới này cho lắm, cho nên mới huỷ bỏ thoả thuận cố vấn pháp luật với công ty luật Nghị Tư.”
“Công ty luật Nghị Tư?”
Diệp Tri Chi cùng Giang Yến Từ liếc nhìn nhau.
“Luật sư họ Quý đó, tên là Quý An Ninh đúng không?”
Hà Vân Duyệt có hơi kinh ngạc: “Không sai, chính là cái tên này, luật sư Diệp cũng quen biết cô ta hả?”
Diệp Tri Chi đang định nói tiếp, thì Giang Yến Từ đã chuyển đề tài.
“Giám đốc Hà, nếu cô chỉ lo lắng về chuyện nhà xưởng, thì ở chỗ tôi cũng có một biện pháp để giải quyết.”
Anh nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, giọng nói lại rất cương quyết.
“Có điều, cô cần phải phối hợp.”
Hà Vân Duyệt ngẩn ra.
***
Sau khi kết thúc buổi đàm phán với Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ chạy xe thẳng về Sao Trời Hải Đô.
Diệp Tri Chi nghi ngờ hỏi: “Không quay lại công ty luật hả?”
Giang Yến Từ nói: “Không quay lại, về thẳng nhà luôn.”
Về nhà.
Hai chữ này được nói ra từ miệng Giang Yến Từ, hình như cô có hơi không quen cho lắm.
Diệp Tri Chi lại không hiểu sao mà nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, cô bất cẩn xông vào trong phòng Giang Yến Từ, thấy được…
Dừng ngay! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Cho đến lúc dừng suy nghĩ, Diệp Tri Chi đã ngồi trên sô pha trong căn hộ.
Trì Trì trong tay cô bị cô vuốt ve đến nỗi kêu meo meo liên tục. Cô kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng buông tay ra, mèo con đáng thương lập tức nhảy xuống đất, nhanh chân chạy mất.
Diệp Tri Chi bèn mở một gói khoai tây chiên cắt lát, vừa ăn vừa xem tin tức trên mạng.
Bỗng nhiên cảm giác sô pha bị lún xuống một chút, cô quay đầu theo bản năng, thấy Giang Yến Từ đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Cái sô pha này cũng không lớn, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người.
Sau khi Giang Yến Từ ngồi vào, sô pha rõ ràng đã trở nên chật chội hơn. Hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ, chỉ còn cách nhau một cái nắm tay, gần nhau như vậy đấy.
Bên cạnh vẫn còn một ghế sô pha đơn, sao anh lại cứ phải ngồi đây chứ?
Diệp Tri Chi có hơi không được tự nhiên, nên ôm túi khoai tây chiên dịch người sang bên kia một chút, âm thầm mà kéo giãn khoảng cách với anh. Lúc ngẩng đầu lên lại thì phát hiện Giang Yến Từ đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm… túi khoai tây chiên cắt lát trên tay cô.
Cô chớp mắt, có hơi không biết phải làm sao, nên cô đưa túi khoai tây chiên qua theo phản xạ rồi hỏi : “Anh… Muốn ăn hả?”
Diệp Tri Chi vốn cho rằng đoá hoa cao ngạo lạnh lùng như Giang Yến Từ sẽ không có hứng thú gì đối với loại thực phẩm như khoai tây chiên cắt lát này.
Nào ngờ, Giang Yến Từ thật sự duỗi tay cầm lấy một miếng, nói: “Cảm ơn.”
“…”
Diệp Tri Chi thu tay về, tùy tiện tìm một chủ đề để nói: “Quý An Ninh từng làm cố vấn pháp luật cho công ty của Hà Vân Duyệt, rõ ràng đã biết cơ mật thương nghiệp của Thải Vân Truy Nguyệt, vậy mà lại quay đầu giúp đỡ công ty đối thủ cạnh tranh với công ty cũ, chuyện này rõ ràng là đi ngược lại với quy tắc về quyền lợi và mâu thuẫn của luật sư đại diện mà?”
Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cuốn sổ tay, nhẹ nhàng nói: “Vì thắng kiện, có một vài luật sư quả thật là không từ thủ đoạn, chuyện này cũng không hiếm.”
Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Có điều, nếu đã dám làm vậy, thì phải trả lại một cái giá tương ứng.”
Diệp Tri Chi mở miệng đang định nói gì đó, bỗng nhiên trên đùi có cảm giác bị vật nặng đè lên.
Trì Trì lại nhảy lên sô pha, chen vào giữa hai người, dùng một tư thế ngang ngược vắt ngang giữa hai người bọn họ. Đầu nó gối lên đùi Diệp Tri Chi, nửa người sau lại duỗi ra gác lên Giang Yến Từ.
“…”
Tình huống này làm cho hai người hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Để chiều theo Trì Trì, Diệp Tri Chi chỉ có thể cúi đầu thấp hơn nữa, làm bộ nghiêm túc mà tiếp tục xem tin tức.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhưng lại thất thần, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu buồn ngủ.
Giang Yến Từ vừa mới xử lý xong một phần tài liệu, thì cảm giác được bên cạnh có thứ gì đó đang động đậy.
Trì Trì nhảy xuống khỏi sô pha, chạy vào cái ổ nhỏ của nó mà uống nước.
Anh quay đầu, thấy Diệp Tri Chi đã nhắm mắt lại, đầu gật lên gật xuống, mơ màng sắp ngủ.
Có vẻ như cô đã không chịu được nữa nên cả người ngã vào một hướng trên ghế sô pha.
Giang Yến Từ nhanh nhẹn buông laptop xuống, duỗi tay muốn nâng cô dậy, nhưng anh đã đoán sai về trọng lượng cơ thể của Diệp Tri Chi, nên cả người anh cũng bị kéo theo mà ngã xuống.
Diệp Tri Chi cảm giác được cơ thể mình đang lắc lư, giật mình một cái rồi tỉnh táo lại. Nhưng mà lúc vừa ngẩng đầu dậy, thì lập tức đụng phải một ánh mắt đen láy sâu thẳm.
Cô ngã vào sô pha, còn Giang Yến Từ thì lại đang ở phía trên, hai cánh tay chống bên người cô, nhìn cô ở góc độ cực kỳ mờ ám.
Sô pha vốn dĩ không chịu nổi trọng lượng của hai người mà liền đổ sập xuống.
Trái tim cô không thể kiểm soát được mà nhanh chóng nhảy nhót trong lồng ngực.
Chương 30
Phòng khách chìm vào yên lặng.
Phù phù! Phù phù!
Hai người áp sát, hô hấp của họ quyện vào nhau, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
Không gian trên sô pha rất chật chội, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế này, đối mặt nhìn nhau.
Trì Trì uống nước xong, bước những bước chân bé nhỏ đến trước ghế sô pha.
“Meo?” Như đang tò mò, nó ngẩng đầu nhìn hai người, rồi nhảy lên ghế sô pha, cố gắng chen vào giữa hai người.
Ý thức đột nhiên quay trở lại, Diệp Tri Chi vội vàng dời mắt đi.
“Tôi không cố ý.” Giang Yến Từ khẽ giải thích: “Vừa nãy tôi nhìn thấy em đang ngủ nên muốn qua dìu em lên, nhưng lại không ngờ rằng…”
Diệp Tri Chi không kìm được mà đỏ bừng tai: “Tôi biết rồi, anh, anh đứng lên rồi nói tiếp.”
“Được.”
Giang Yến Từ dời mắt, từ từ đứng dậy từ trên ghế sô pha.
Diệp Tri Chi dường như đã thở phào một hơi, cũng đứng lên theo. Khi hai chân vừa chạm đất thì Trì Trì cũng nhảy xuống bên cạnh chân cô. Vì tránh nó nên cô đã lảo đảo, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, ngã ra trước.
Cô vươn tay theo bản năng để có thể bám víu được thứ gì đó.
“Coi chừng…”
Lòng bàn tay ấm áp dán lên eo cô, nhưng cùng lúc đó, giọng nói cũng chợt ngừng lại.
Cánh môi bị chặn lại.
Một cảm giác lạnh lẽo ôn hòa truyền đến, trong nháy mắt đó cô đã biết được rằng mình vừa níu lấy cái gì.
Diệp Tri Chi trợn to hai mắt.
Trong tình trạng hoảng loạn, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế sô pha, sau đó…
“Tôi, tôi không cố ý.”
“Ừ, tôi biết.” Giang Yến Từ chậm rãi đứng lên, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.
Lần này chắc chắn là vì bất ngờ.
Anh biết cái gì!
Diệp Tri Chi không để ý đến phản ứng của anh nữa, đỏ mặt bế Trì Trì đang ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn bọn họ.
“Tôi, tôi chợt nhớ ra có một bộ tài liệu tôi chưa xem xong, về phòng trước đây.”
“Ừm.”
Diệp Tri Chi như đang chạy mất dép.
Giang Yến Từ đưa mắt nhìn cô lên lầu, ngón tay khẽ vuốt nhẹ cánh môi, ánh mắt dần trở nên đen tối.
Xúc cảm vừa nãy vẫn còn ở đây.
***
Diệp Tri Chi cảm thấy mình như một con đà điểu, vùi đầu trong phòng của mình không dám đi ra ngoài nữa.
Ngay cả bữa ăn tối cũng gọi đồ ăn ngoài, giải quyết ở trong phòng luôn.
Không giống với cảm giác lúc trước ở trên xe vô ý lướt qua, lần này dường như vẫn còn nhiệt độ trên môi cô, cho đến trước khi ngủ vẫn xua mãi không đi.
Buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên giường lướt Weibo, không ngừng tự thôi miên rằng chính mình đã quên đi chuyện xảy ra lúc nãy. Nhưng không biết tại sao, chỉ cần suy nghĩ đến ba chữ “Giang Yến Từ” thì nỗi ưu tư vừa dịu lại lại dâng lên.
“Meo~” Trì Trì đi đến bên cạnh cô, khoanh cái vuốt nhỏ lại rồi nằm xuống.
Diệp Tri Chi tỉnh hồn, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Cô ôm cả gối và Trì Trì, lại dần ngẩn người, cứ như vậy mà không biết từ lúc nào đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay cô cũng không ngủ yên.
Không biết vì sao, cô lại mơ thấy hình ảnh mình và Thịnh Dĩ Nhan đang ngồi trong phòng học vẽ Giang Yến Từ.
Nhưng không giống với lần trước, sau khi bị Giang Yến Từ bắt tại trận, vì để che giấu “chứng cứ phạm tội”, cô đã ấn Giang Yến Từ lên ghế rồi hôn.
Ngay sau đó lại chuyển sang cảnh khác.
Hình như là trên đường về nhà, Giang Yến Từ đi phía trước, Diệp Tri Chi ôm cặp đi theo sau lưng anh.
“Giang Yến Từ, rốt cuộc là cậu đang định làm gì thế? Tớ đã đền quần áo lại cho cậu rồi.” Cô khó chịu la to với anh.
Giang Yến Từ bỗng dừng lại.
Diệp Tri Chi không kịp dừng chân đã lập tức đụng thẳng vào lưng anh. Cô dừng lại, khó chịu ngẩng đầu: “Cậu lại thế nào…”
Giang Yến Từ xoay người, lúc này Diệp Tri Chi mới để ý rằng bọn họ đang đứng quá gần nhau.
Giang Yến Từ rũ mắt xuống, nhìn cô từ trên cao xuống.
Diệp Tri Chi muốn lùi ra sau theo bản năng…
Nhưng khung cảnh xung quanh dường như lại thay đổi, cô lại biến thành chú chim hỉ thước bị con chim đỗ quyên kia chiếm ổ nhỏ. Ở trong ổ mình, không thể lùi được nữa, chỉ có thể ngồi trong góc run lẩy bẩy.
Giang Yến Từ ép đến gần.
Anh nói: “Có phải em đã quên rồi không? Em còn thiếu tôi một ổ trứng.”
Điện thoại rung lên từng tiếng, Diệp Tri Chi bị đánh thức.
Cho đến khi nhìn thấy ánh nắng ban mai len lỏi qua chiếc rèm cửa sổ, cô mới nhận ra rằng…
Trời sáng rồi.
Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Ý thức dần trở lại, Diệp Tri Chi dụi mắt, quay đầu nhìn sang Trì Trì đang nằm trên gối.
Trì Trì vẫn còn đang ngủ, dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, nó chẹp chẹp miệng, quay người ngủ tiếp.
Cô vươn tay chọt chọt quả cầu lông vô tâm vô tình này, vén chăn xuống giường.
Cho đến khi xuống lầu, Diệp Tri Chi vẫn đang nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Giang Yến Từ đã thức dậy.
Anh xách vài chiếc túi bán hàng vào phòng, đúng lúc chạm mặt với Diệp Tri Chi đang đi xuống lầu.
Bước chân Diệp Tri Chi hơi khựng lại, thấy anh nhìn sang, chủ động mở miệng: “Chào buổi sáng.”
Giang Yến Từ nhẹ nhàng nói: “Chào.”
“Tôi gọi đồ ăn sáng, ăn xong thì chúng ta đến chỗ Hà Vân Duyệt.”
“Ừ.”
Cuộc đối thoại rất tự nhiên, không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào.
Tựa như việc xảy ra ngày hôm qua chỉ là một ảo giác thôi vậy.
Hôm nay là ngày hẹn đàm phán với tập đoàn mỹ phẩm E-Angla, ăn sáng xong, bọn họ đi thẳng đến điểm hẹn.
Sau khi lên xe, Diệp Tri Chi chợt nhớ đến một chuyện, không khỏi hỏi: “Phương pháp ngày hôm qua mà anh nói với Hà Vân Duyệt thật sự có ích ư?”
“Không biết.” Giang Yến Từ đáp.
“Không biết?” Động tác cài dây an toàn của Diệp Tri Chi khẽ khựng lại một lúc, rất bất ngờ: “Hôm qua biểu hiện của anh tự tin như vậy, tôi còn tưởng rằng anh nắm chắc phần thắng này chứ.”
“Chưa có kết quả cuối cùng thì tôi không thể đảm bảo sự thắng lợi tuyệt đối nào cả, đây là quy tắc của mỗi một người luật sư.”
Giang Yến Từ hời hợt: “Hôm qua tôi nói như vậy chỉ để cho Hà Vân Duyệt yên tâm mà thôi.”
“Dẫu sao thì muốn có sự tin tưởng của đối phương thì đầu tiên mình cũng phải tin trước đã.”
Diệp Tri Chi nhìn anh: “Lời nói này…”
Nhìn gò má của anh, cô không khỏi nhớ đến hình ảnh ở phòng khách vào ngày hôm qua, khuôn mặt không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Giang Yến Từ nghiêng đầu, thấy dáng vẻ như thế của Diệp Tri Chi, không khỏi nhíu mày.
“Em không sao chứ?” Giang Yến Từ ló đầu ra đánh giá cô: “Khuôn mặt lại đỏ bừng thế kia? Không khỏe à?”
“Không, không có, anh đừng đoán mò.”
Diệp Tri Chi thắt chặt dây an toàn, đưa tay che mặt lại, lại đỏ ặt thúc giục: “Mau mau lái xe đi, không thì trễ mất.”
Giang Yến Từ bỗng dưng hiểu rõ.
“Ừ.”
Anh dời mắt, cười khẽ một tiếng, đạp chân ga.
***
Mãi cho đến phòng họp, Diệp Tri Chi cũng không nói câu nào.
Sau khi gặp mặt với người của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đã ngay lập tức vào chủ đề chính.
“Tôi rất vui khi được gặp các vị tại đây.” Thẩm Đình Chi cười nói lời chào đầu, ánh mắt nhìn sang Giang Yến Từ: “Vậy luật sư Giang, điều kiện của các anh là?”
Giang Yến Từ đón lấy ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: “Hà tổng đồng ý với điều kiện của các anh.”
Thẩm Đình Chi tỏ vẻ như trong dự đoán, cười một tiếng: “Vậy thì quả thật là một tin tốt.”
“Hợp đồng đâu? Mang đến chưa?” Giang Yến Từ cũng không khách sáo mà hỏi thẳng.
“Ở đây.”
Thẩm Đình Chi nháy mắt ra hiệu cho người đại diện pháp lý. Người đại diện pháp lý lấy một tập hợp đồng ra từ trong túi công văn.
Giang Yến Từ liếc mắt nói: “Luật sư Thẩm chuẩn bị thật chu đáo.”
“Nào có chứ, chuẩn bị kỹ càng trước khi đàm phán không phải là chuyện rất bình thường ư?” Thẩm Đình Chi cười: “Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với đối tượng hợp tác, chẳng lẽ không đúng sao?”
Giang Yến Từ nhướng mày, hiếm hoi mà đồng ý: “Luật sư Thẩm nói rất đúng.”
Đại diện pháp lý của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đóng dấu rồi đưa hợp đồng qua.
Giang Yến Từ cầm lấy hợp đồng, dường như đang kiểm tra những điều khoản trên đó, lật qua trang khác, vẻ mặt như tùy ý nói: “À đúng rồi, nếu như muốn hợp tác thì có chuyện cần nói cho mọi người.”
“Chuyện gì?” Thẩm Đình Chi nhíu mày.
Giang Yến Từ khép văn kiện lại, nhích lại gần, mới chậm rãi nói: “Về sự kiện tranh chấp giữa chủ và thợ kia, không biết đã để lộ tiếng gió ở đâu. Chuyện này đã ảnh hưởng đến danh dự của hãng, các nhà hợp tác không biết đã nghe tin từ đâu mà rối rít hủy hợp tác với giám đôc Hà. Gần đây có một món tiền sắp đến hạn trả, giám đốc Hà đang lo không trả nổi số tiền vay đó, nên định bán đi khu nhà máy của mình để trả nợ.”
Thẩm Đình Chi ngớ người.
Giang Yến Từ nhìn về phía Hà Vân Duyệt: “Hà tổng, lúc trước ngài nói định bán nhà máy cho hãng nào thế?”
Hà Vân Duyệt nói: “Là tập đoàn mỹ phẩm Aniyah.”
“Úi?”
Diệp Tri Chi vờ ra vẻ bất ngờ, cũng ngầm quan sát vẻ mặt của đối phương: “Giám đốc Hà, tập đoàn mỹ phẩm Aniyah ư? Đó hình như là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla thì phải nhỉ?”
Vừa dứt lời, không ngoài dự đoán, cô đã thấy Thẩm Đình Chi ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Bình luận facebook