• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bạn Trai Phá Sản Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 31-32

Chương 31


“Luật sư Diệp.” Giang Yến Từ liếc cô một cái, lạnh nhạt nhắc nhở: “Không liên quan đến chủ đề hôm nay đâu, em không cần nhiều lời.”


“A, xin lỗi.”


Diệp Tri Chi lập tức cúi đầu, nghe theo nói: “Tôi biết rồi, Giang par, lần sau tôi sẽ chú ý.”


Thẩm Đình Chi nhảy dựng khỏi, tay anh ta chống trên mặt bàn, ngực phập phồng: “Khoan đã! Sao lại không thương lượng với chúng tôi trước chứ?”


Giang Yến Từ đón nhận ánh mắt sắc bén của anh ta, tỏ vẻ khó hiểu: “Lúc trước anh không điều tra rõ ràng à? Tài liệu chúng tôi cung cấp cũng đã nói rất rõ toàn bộ nhân viên của xưởng gia công thế nào, mặc dù người đại diện pháp định giống với “Thải Vân Truy Nguyệt”, nhưng đây là hai xí nghiệp mà.”


Anh hơi dừng lại: “Còn nữa, các người chỉ muốn cái nhãn hiệu “Thải Vân Truy Nguyệt” thôi mà, vậy việc này đâu có ảnh hưởng gì?”


Thẩm Đình Chi cười lạnh: “Ồ! Nếu không có nhà xưởng thì E-Angla sẽ không…”


Biết bản thân đã lỡ lời, giọng anh ta đột nhiên ngừng lại.


Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Giang Yến Từ, anh ta nặng nề tỏ vẻ buồn bực rồi quay đầu nhìn về phía người đại diện pháp vụ.


Người đại diện đến cùng anh ta cũng hiểu ra vấn đề, lập tức đứng dậy cầm di động đi đến một bên gọi điện.


Ánh mắt Thẩm Đình Chi lạnh lùng nhìn thẳng người đối diện: “Giang Yến Từ, anh đã tính kế từ lâu rồi đúng không?”


“Luật sư Thẩm hỏi chuyện này cũng kỳ lạ thật.” Diệp Tri Chi đáp lời anh ta, giọng điệu vô tội: “Không phải các người đã “Phát hiện” ra trước rồi sao? Vì chuyện này mà giám đốc Hà từng sứt đầu mẻ trán một lần, bất đắc dĩ nên cô ấy mới bán nhà xưởng đi thôi.”


Ánh mắt Thẩm Đình Chi rơi trên người cô, giọng nói cực kỳ lạnh: “Nếu đã vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể hủy bỏ sáp nhập.”


“Không phải các người đã đóng đấu vào hợp đồng rồi à?” Diệp Tri Chi nhìn hợp đồng trên tay Giang Yến Từ, lại nhìn về phía anh, nói.


Thẩm Đình Chi nhìn chằm chằm cô, anh ta trầm mặc một lát rồi đột nở nụ cười: “Mấy người cho rằng làm vậy là có thể uy hiếp được chúng tôi sao?”


Anh ta lạnh giọng nói: “Tiền vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ đền.”


“Nếu vậy thì không cần bàn lại nhỉ.” Giang Yến Từ chậm rãi đứng dậy: “Hình như tập đoàn mỹ phẩm Aniyah rất hứng thú với việc thu mua “Thải Vân Truy Nguyệt” thì phải, nhưng giám đốc Hà muốn sáp nhập nên chúng tôi mới đồng ý với điều kiện của các người.”


Diệp Tri Chi cũng đứng lên theo, cô mỉm cười cùng Giang Yến Từ kẻ xướng người hoạ: “Chúng tôi còn phải cảm ơn luật sư Thẩm đã thay giám đốc Hà quyết định ấy chứ.”


“Giám đốc Hà.”


Ánh mắt Giang Yến Từ di chuyển về phía Hà Vân Duyệt, anh nhìn cô ấy ra hiệu.


Hà Vân Duyệt gật đầu rồi đứng dậy đề nghị.


“Luật sư Thẩm.” Bên này, đại diện pháp vụ đã nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt anh ta vội vàng trở về bên cạnh Thẩm Đình Chi, nói nhỏ với anh ta.


Sắc mặt Thẩm Đình Chi ngày càng khó coi, sau đó anh ta lên tiếng gọi đám người Giang Yến Từ lại: “Chờ đã!”


Giang Yến Từ dừng bước, anh chậm rãi quay đầu lại ra vẻ khó hiểu hỏi: “Luật sư Thẩm còn có việc gì sao?”


Thẩm Đình Chi hít một hơi thật sâu: “Có lẽ chúng ta có thể bàn lại điều khoản hợp đồng lần nữa đấy.”


Giang Yến Từ nhướng mày: “Nhưng hôm nay ngài Lex không tới, anh có thể quyết định được sao?”


“Cho tôi năm phút.”


Thẩm Đình Chi không nhiều lời, anh ta nhận điện thoại của người đại diện pháp vụ rồi đến một bên trò chuyện.


Sau khi nói xong, anh ta đi vòng trở về, mặt không cảm xúc nói: “Được, ngài Lex nói, chỉ cần các anh không bán nhà xưởng cho tập đoàn mỹ phẩm Aniyah thì chúng tôi sẽ đồng ý mọi điều khoản của các người.”


Kết quả này, Diệp Tri Chi cũng không mấy bất ngờ.


Giang Yến Từ đang hỏi: “Hả? Chuyện tranh cãi ở nhà xưởng …” thì chợt ngưng lại.


Hai hàm răng Thẩm Đình Chi ma sát, nụ cười cũng tắt: “Sau khi hợp tác thành công, đương nhiên chúng tôi sẽ hỗ trợ giải quyết chuyện này.”


Giang Yến Từ nhẹ cong khóe miệng, nhìn về phía Hà Vân Duyệt: “Vậy ý giám đốc Hà thế nào?”


Hà Vân Duyệt do dự rồi nhả ra một câu: “Nếu E-Angla đã có thành ý như vậy thì cứ bàn tiếp đi.” Cô ấy cười cười: “Cuối cùng cũng phải hợp tác thôi, nếu giờ từ bỏ thì tiếc quá.”


Thẩm Đình Chi nhẹ nhàng thở ra: “Mời đi bên này.”


Vì yêu cầu sửa đổi điều khoản nên hiển nhiên bản hợp đồng lúc đầu cũng trở thành đồ bỏ.


Ký hợp đồng lại lần nữa thì sẽ tốn chút thời gian.


Sau khi hai bên xem xét, đối chiếu bản hợp đồng mới xong, lúc này từng người lần lượt đóng dấu ký tên vào.


Cuối cùng hợp đồng cũng đã được ký.


Nhìn đại diện pháp vụ thu lại bản hợp đồng, Thẩm Đình Chi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Yến Từ, cười giả lả: “Anh thắng rồi, luật sư Giang.”


“Nói gì vậy?” Giang Yến Từ giương mắt, cười lạnh nói: “Luật sư Thẩm, kết cục như vậy, không phải anh muốn “Cả hai cùng có lợi” à?”


“Anh nói đúng, chuyện này cũng coi như một kiểu “Cả hai cùng có lợi” đi.” Thẩm Đình Chi hít một hơi thật sâu, tiếp tục cười giả dối.


Giang Yến Từ nhìn anh ta vươn tay, ý bảo: “Vậy hợp tác vui vẻ nhé?”


Hai ánh mắt giao nhau, Thẩm Đình Chi bắt tay qua loa rồi nói: “Hợp tác vui vẻ”


Sau đó anh ta lập tức rút tay về.


Sau khi ký hợp đồng, đại diện pháp vụ thu dọn đồ xong thì rời đi.


Trước khi đi, Thẩm Đình Chi bỗng gọi Giang Yến Từ lại.


“Luật sư Giang.”


Ánh mắt anh từ trên người Diệp Tri Chi đảo qua, mang theo chút ý tứ quan sát cô thật kỹ.


“Trước đây không phải anh không thích mang trợ lý nữ theo sao? Lúc ở nước Y, tôi chưa từng thấy anh thuê trợ lý nữ bao giờ.”


Giang Yến Từ liếc cô một cái rồi phủ nhận: “Cô ấy không phải trợ lý.”


Thẩm Đình Chi nhướng mày.


Diệp Tri Chi ngơ ngẩn, cô hơi bất ngờ nhìn về phía anh.


Giang Yến Từ lạnh lùng sửa lại cho đúng: “Cô ấy là cộng sự của tôi.”


Câu trả lời này…


Trong lòng Diệp Tri Chi nhảy dựng lên, động tác cũng cứng nhắc. Cô phản ứng lại, nhanh chóng cúi đầu giả vờ thu dọn tài liệu trên bàn, nhưng động tác rõ ràng là có chút hỗn loạn.


Thẩm Đình Chi lại đánh giá Diệp Tri Chi vài lần, tấm tắc hai tiếng rồi mới thu hồi ánh mắt.


Bước chân vừa di chuyển lại dừng lại, anh ta nhìn hai người, lộ ý cười sâu xa.


“À, đúng rồi, mấy ngày nữa gặp.”


Thẩm Đình Chi ném xuống một câu như vậy rồi mới cùng người đại diện pháp vụ và nhóm trợ lý rời đi.


Diệp Tri Chi:?


Câu nói vừa rồi đúng là không thể hiểu được.


Diệp Tri Chi nhìn bóng dáng anh ta, cô quay đầu nhỏ giọng hỏi Giang Yến Từ: “Lời vừa nãy của anh ta là có ý gì vậy?”


“Không rõ nữa.” Giang Yến Từ không để ý lắm.


Diệp Tri Chi thấp giọng: “Sao tôi lại cảm thấy, luật sư Thẩm cứ kỳ kỳ quái quái ấy.”


Giang Yến Từ nói: “Anh ta vẫn luôn kỳ lạ vậy mà, em không cần quan tâm làm gì đâu.”


“Ừ.”


Diệp Tri Chi lặng lẽ thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục dọn đồ.


Sau khi tiễn đám người Thẩm Đình Chi đi, Hà Vân Duyệt trở lại phòng họp.


Tâm trạng của cô ấy không tệ nên mặt mày đều cong lên: “Luật sư Giang, luật sư Diệp, sau này công ty chúng ta sẽ có liên quan đến pháp luật nên phải tiếp tục nhờ hai người rồi.”


Diệp Tri Chi nhìn cô ấy gật gật đầu: “Giám đốc Hà khách sáo quá.”


Hà Vân Duyệt lại cười hỏi: “Giữa trưa hai người có thời gian rảnh cùng ăn cơm được không? Tôi mời.”


Giang Yến Từ nói: “Cảm ơn giám đốc Hà, nhưng lần sau đi, hôm nay còn có chút việc.”


“Được.”


Hà Vân Duyệt cũng không ép, sau đó cô ấy đích thân tiễn bọn họ ra cửa.


***


Rời khỏi công ty của Hà Vân Duyệt.


Dường như Diệp Tri Chi nhận ra gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Anh… Sao nhìn tôi hoài vậy?”


Giang Yến Từ nhướng mày: “Biểu hiện vừa rồi, đúng là không tồi.”


Diệp Tri Chi hơi ngẩn ra rồi làm ra bộ dạng không chút để ý, nhưng khóe miệng lại nâng lên ý cười: “Anh thì có, cứ tiếp tục phát huy đi, quả thực khả năng diễn xuất của Giang par rất xuất sắc.”


Giang Yến Từ thu hồi ánh mắt, khóe miệng anh chậm rãi mỉm cười, không nói gì nữa.


“Cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp nhỉ.”


Lúc này tâm trạng Diệp Tri Chi khá thoải mái nên cũng không để ý chuyện ở phòng họp lúc nãy.


Cô lại nhìn về phía Giang Yến Từ: “Bây giờ phải về công ty luật sao?”


Giang Yến Từ thu lại ý cười, lạnh lùng nói: “Chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, bên “Họa Khanh Nhan” cũng nên xử lý một chút chứ.”


Sao cơ?


Giọng điệu nghiêm túc, thái độ của anh vừa qua một giây đã thay đổi làm Diệp Tri Chi đột nhiên không thích ứng kịp.


Một lát sau cô mới phản ứng lại: “Anh nói Quý An Ninh hả?”


Theo bản năng cô hạ giọng: “Nhưng bên phía Lưu Đại Vĩ cũng đâu có chứng cứ chỉ ra là cô ta.”


Giang Yến Từ nói: “Phía Lưu Đại Vĩ không chỉ ra được, nhưng hành động thay mặt của cô ta trái với quy tắc “Xung đột lợi ích” lại còn không thể thay đổi nữa chứ.”


“Anh định…”


Quả nhiên, giây tiếp theo, Giang Yến Từ đã xác nhận suy đoán của cô: “Trước tiên cứ khiếu nại lên hiệp hội luật sư, ngoài ra giám đốc Hà sẽ lấy danh nghĩa công ty để kiện cô ta.”


“Giám đốc Hà đồng ý sao?” Diệp Tri Chi kinh ngạc.


“Ừ, tôi và cô ấy có nói qua một chút, sau đó cô ấy đã đồng ý phối hợp.”


Giang Yến Từ giơ tay nhìn mắt đồng hồ, đổi đề tài: “Cũng đến giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó về văn phòng luật.”


Diệp Tri Chi như nghĩ đến cái gì, cô khó hiểu hỏi: “Nếu đều phải ra ngoài ăn thì sao anh không chịu ăn cùng giám đốc Hà luôn?”


Lúc nói chuyện, cô giương mắt đối diện với ánh mắt anh.


Giang Yến Từ không nói gì, mắt anh sâu thẳm nhìn cô.


Đón nhận ánh mắt anh, dường như Diệp Tri Chi hiểu ra điều gì đó, lại có vẻ như không.


Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tôi biết gần đây có một quán mì, xương heo và sợi mì ở đó ăn rất ngon! Cũng gần đây thôi, đi khoảng năm phút là đến, hay là…”


Lúc này, điện thoại cô vang lên.


“À? Chờ chút.”


Diệp Tri Chi nhìn mắt điện báo biểu hiện, nhanh chóng tiếp nhận.


“Xin chào, tôi là Diệp Tri Chi.”


“Tuần sau thì sao?”


“À, xin chào, Sao ạ? Chuyển cho Giang…” Cô dừng lại rồi theo bản năng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, giọng nói hơi chần chờ: “… Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời, cảm ơn anh.”


“Sao vậy?” Giang Yến Từ hỏi.


Diệp Tri Chi do dự nhưng cô vẫn nói sự thật: “Lúc trước anh cả có nói muốn để tôi đảm nhiệm chức vụ cố vấn pháp luật trong chi nhánh công ty ở thành phố A, nói tôi tuần sau đến đó.” Cô dừng chút rồi nói: “Đúng rồi, anh… Anh cũng đi luôn ấy, thứ hai tuần sau anh rảnh không?”


“Tôi sao?” Giang Yến Từ hơi giật mình.


Anh không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý: “Được”


“Vậy…”


Diệp Tri Chi thu hồi ánh mắt, sau đó bước tới phía trước.


Nhưng còn chưa dứt lời, có người đã kéo cô lại.


Bước chân Diệp Tri Chi phanh lại, sau đó cô bị bắt quay đầu.


Cùng lúc phía sau bỗng truyền tới một trận gió, chiếc ô tô gào thét lướt qua.


Bọn họ muốn đi sang lối đi bộ bên cạnh nhưng đèn đỏ vừa chuyển, Diệp Tri Chi không để ý nên suýt nữa đã bước khỏi vạch an toàn.


Lúc cô phản ứng lại thì bản thân đã đối diện với Giang Yến Từ.


… Không, là hoàn toàn rơi vào lồng ngực anh mới đúng.


Cô ngơ ngẩn mà ngẩng đầu tiến vào mắt anh, đôi mắt đen thâm thúy, tất cả đều là hình ảnh của cô. Cảm xúc trong mắt người này, cháy bỏng lại phức tạp.


“Anh…”


Giọng nói cứng nhắc.


Thời gian cũng như ngừng lại .


Tay anh nắm chặt eo cô, cảm nhận được độ ấm từ hông truyền đến, Diệp Tri Chi biết rõ nhịp tim mình đang đập hỗn loạn như thế nào.


Chương 32


Mười giây đếm ngược kết thúc, đèn tín hiệu dành cho người đi đường chuyển từ đỏ thành xanh.


Mạch suy nghĩ của Diệp Tri Chi mới chầm chậm mà trở lại, cô hạ tầm mắt xuống: “Có thể… buông tay ra được chưa?”


Giang Yến Từ cứ như là vừa phản ứng lại, ngước mắt lên nhìn đèn tín hiệu của đường phía đối diện rồi buông cái tay bên hông cô ra.


Nhịp tim của Diệp Tri Chi dần bình thường lại, cô âm thầm thở phào một hơi, đứng vững chân lại.


Nhưng vừa quay người qua, Giang Yến Từ lại nắm chặt cánh tay cô.


“Anh…”


Bước chân của Diệp Tri Chi đột nhiên dừng lại, có chút khó tin mà nhìn về phía anh.


“Đi thôi.” Giọng nói của Giang Yến Từ rất hờ hững, cứ như không có chuyện gì.


Diệp Tri Chi: “…”


Lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cánh tay cô, cứ như cái bàn ủi.


Cô cũng không biết bản thân được anh dắt qua lề đường bằng cách nào.


Giang Yến Từ cứ như sợ cô sẽ đi lạc, cho đến khi đi đến lề đường phía đối diện, anh mới hoàn toàn buông tay ra.


“Đi đường cần thận chút.” Anh nhìn cô một cái, lại không yên tâm mà nói.


“Tôi, tôi biết rồi.”


Diệp Tri Chi cảm thấy lỗ tai của mình đang nóng lên một cách rõ ràng, chỉ có thể quay sang chỗ khác.


Giang Yến Từ cố nén nụ cười trên môi, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Cái tiệm mì mà em nói ở chỗ nào?”


“Ở ngay phía trước đó.” Diệp Tri Chi nhớ đến chuyện này: “Nhanh lên đi, nếu không chút nữa sẽ hết chỗ trống đó.”


***


Tiệm mì mà Diệp Tri Chi nói có tên là “Mì sợi Đồn Hiểu”, ở ngay chỗ rẽ của giao lộ, mặt tiền cửa tiệm không lớn, trang trí theo phong cách Nhật.


Tiệm này là tiệm mì nổi tiếng của thành phố A, cho dù là ngày thường thì cũng rất đông khách, mỗi khi đến giờ dùng cơm thì đều sẽ xếp thành một hàng dài.


Rất may mắn, lúc này vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, khi bọn họ đến thì trong tiệm vẫn còn dư chỗ trống.


Sau khi ngồi xuống, Diệp Tri Chi cầm lấy menu.


“Anh muốn ăn gì không?”


Giang Yến Từ quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Tôi chưa từng đến đây, có gợi ý món nào không?”


Diệp Tri Chi nói: “Mì xương heo là món tủ ở đây, có muốn thử không?”


“Vậy thì gọi một tô đi.”


Diệp Tri Chi để menu xuống, quét mã gọi món trên bàn rồi gọi hai tô mì xương heo.


Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, bàn trống trong tiệm đã hết rồi, shipper ở ngoài cửa sổ cũng xếp thành một hàng dài.


Nhưng sau khi gọi thức ăn, cũng mất một khoảng thời gian để đợi thức ăn được đem lên.


Bầu không khí dường như có chút ngượng ngùng.


Cho dù giả vờ đang chơi điện thoại, thì cũng không giấu đi được cảm giác lúng túng trong lòng của cô.


“Tôi đi vệ sinh một chút.”


Diệp Tri Chi tìm một cái cớ, đứng dậy rồi đi ra khỏi tiệm mì.


Không may đúng lúc đó, cô vừa đi ra khỏi cửa tiệm thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy hai bóng hình quen mắt.


Diệp Tri Chi xoay người, nhanh chóng trốn vào phía sau tấm áp phích.


Tiếng bước chân càng gần.


“Đáng ghét thật, cái tiệm mì này sao lại hết chỗ nữa rồi?” Giọng nói của Quý An Ninh từ xa tới gần: “Bỏ đi, chúng ta đổi tiệm khác vậy.”


Cô ta nhìn về phía người bên cạnh: “Đúng rồi, Lâm Lâm, chuyện lần trước cậu nhắc đến, cậu nói với anh cả của cậu chưa? Anh ấy phản ứng thế nào?”


“Chuyện này…” Diệp Nhược Lâm có chút do dự, một lúc sau mới lắc đầu: “Anh cả anh ấy… không thân thiết với tớ.”


Quý An Ninh cau mày: “Chuyện gì đây? Anh ấy không đồng ý? Có phải bởi vì Diệp Tri Chi đó? Sao anh ấy có thể như vậy? Cậu mới là em gái ruột của anh ấy mà!”


“Cái đồ giả tạo đó là cái gì chứ? Cô ta giành lấy mười tám năm cuộc đời của cậu vẫn chưa đủ sao? Tới nỗi anh cả và chồng sắp cưới cũng muốn tiếp tục giành, tớ thấy cô ta chủ động rời khỏi nhà họ Diệp gì đó đều là giả vờ hết, nói không chừng ‘anh ruột’ của người ta còn lén lút tiếp tế cho cô ta nữa.” Giọng điệu châm biếm của cô ta trực tiếp nhằm vào Diệp Nhược Lâm: “Tớ thấy cậu nên công khai chuyện của đồ giả tạo đó lên mạng!”


Ánh mắt Diệp Nhược Lâm trốn tránh: “Cái này… vẫn là thôi đi, An Ninh, đừng nói như vậy.”


“Cậu còn nói giúp cô ta!”


“Dù sao anh cả và Tiểu Chi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm cũng là chuyện bình thường thôi.” Ánh mắt cô ta lóe lên, dừng một lúc: “Cho dù là một con chó, nuôi từ nhỏ đến lớn thì cũng sẽ có một tình cảm rất sâu đậm, huống hồ chi là một con người.”


Quý An Ninh mở miệng, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại của Diệp Nhược Lâm bỗng vang lên.


Cô ta nhận điện thoại: “Anh Trăn Ngôn?”


“Ừm ừm, được rồi, em biết rồi, cảm ơn anh.”


Cúp máy.


Quý An Ninh hỏi: “Là điện thoại của anh Trăn Ngôn nhà cậu sao?”


Diệp Nhược Lâm nói: “Đúng rồi, tớ nhờ anh ấy đưa chút đồ cho ba mẹ.”


Quý An Ninh nháy mắt với cô ta: “Anh ấy tốt với cậu thật đó.”


Ánh mắt Diệp Nhược Lâm chớp chớp: “Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà thôi, anh ấy là anh hàng xóm trước đây sống sát vách nhà tớ.”


Cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chuyện mà cậu nhắc đến, tuần sau tớ tìm thời gian rồi đi hỏi anh cả giúp cậu nha.”


“Vậy cảm ơn cậu trước nha. Lâm Lâm, nếu như thành công thì tớ sẽ mời cậu ăn cơm!” Quý An Ninh vui mừng.


“Được.”


Quý An Ninh ôm lấy cánh tay của cô ta: “Lần này cậu dự định ở lại thành phố A bao lâu?”


Diệp Nhược Lâm nói: “Chắc là sẽ ở lại một hai tháng, khó khăn lắm mới có thể ở thành phố A một khoảng thời gian, tớ định sẽ ở bên ba mẹ nhiều hơn.”


Quý An Ninh: “Nghe nói gần đây chú vừa lên chức thành viện trưởng rồi, chúc mừng nha.”


Hai người đi xa dần, tiếng nói chuyện cũng không còn nghe rõ.


Đợi bóng hai người họ khuất xa, Diệp Tri Chi mới bước ra khỏi phía sau tấm áp phích.


Cô ôm tâm trạng phức tạp trở vào trong tiệm mì, không nói một lời ngồi xuống.


Nhận ra được cảm xúc của cô, Giang Yến Từ hỏi: “Sao vậy?”


Diệp Tri Chi ngẩng đầu, lấy hết dũng khí nói: “Giang Yến Từ, anh có cảm thấy…”


“Hả?”


Mì mà bọn họ gọi đúng lúc đem lên, khoảnh khắc này, cô đánh mất hết toàn bộ dũng khí nói chuyện.


Cô rũ mí mắt xuống, cầm đũa lên, nói: “Không có gì đâu.”


Diệp Tri Chi nhìn cái bóng ngược mơ hồ không rõ của mình trong nước mì, nỗi lòng khó mà nói rõ.


Đây là khi cô phát hiện, hóa ra thân phận không xóa đi được đó của cô, cứ như là một vết đâm, cắm sâu vào trong lòng cô, chắn ngang giữa cô và Giang Yến Từ, khiến cô không dám vượt qua.


***


Bữa cơm trưa này thật vô vị.


Ăn mì xong, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ trở về công ty luật.


Lúc đi qua quầy lễ tân, lễ tân chủ động thông báo: “Luật sư Giang, vị thực tập sinh đó của anh hôm nay đến trình diện rồi.”


“Được rồi, tôi biết rồi.”


Giang Yến Từ gật đầu nhẹ với cô ta, rồi đi về phía khu làm việc.


Diệp Tri Chi nhanh chóng đi theo.


Giang Yến Từ vừa tuyển một thực tập sinh, cô biết được tin này từ Từ Hải Yến. Nhưng khi cô nhìn thấy người đó, vẫn là có chút ngạc nhiên.


“Tiểu Minh?”


Thịnh Dĩ Minh nhanh chóng đứng lên, có chút ngại ngùng: “Chị Tri Chi!”


“Thực tập sinh mới đến là em hả?” Diệp Tri Chi kinh ngạc, không thể không nhớ đến chuyện lần trước gặp được cậu ta ở dưới lầu của tòa nhà văn phòng: “Lần trước là em đến công ty luật phỏng vấn, sao lại không nói với chị?”


Thịnh Dĩ Minh ngẩn người một lúc, có chút ngại ngùng mà giải thích: “Em, em muốn cho chị một bất ngờ.”


“Cho nên, thực tập sinh lần trước anh phỏng vấn chính là Tiểu Minh?”


Diệp Tri Chi quay đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Giang par, sao anh cũng không nói với tôi?”


“Tôi tưởng em biết rồi.”


Ánh mắt của Giang Yến Từ lướt qua người Thịnh Dĩ Minh, giọng điệu tự nhiên: “Không phải cậu ta rất thân với em sao, sao lại không nói với em?”


Thịnh Dĩ Minh: “…”


Tự nhiên phải gánh một cái vạc trên lưng.


“Giang Yến Từ, anh…”


“Thịnh Dĩ Minh, bây giờ thân phận của tôi là cấp trên của cậu.” Giang Yến Từ nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu đã đến đây thì phải nghe theo chỉ đạo của tôi, ở đây tôi không nhận người nhàn rỗi.”


Anh thấp giọng nhắc nhở: “Đừng quên rằng cậu vẫn chỉ là một thực tập sinh còn đang trong thời gian thử việc.”


Lời nói của Thịnh Dĩ Minh bỗng chốc khựng lại, chỉ có thể im hơi lặng tiếng mà nhịn cơn giận, trong bụng đầy sự ấm ức mà không có nơi để giải tỏa.


Diệp Tri Chi thấy bầu không khí sai sai liền vội vàng lên tiếng xoa dịu: “Tiểu Minh vừa đến, em ấy cũng không quen…”


Giang Yến Từ lại đề nghị: “Nếu đã là một tổ rồi thì chúng ta tạo một nhóm chat đi, để tiện giao lưu.”


“Hả?”


“Được.”


Diệp Tri Chi như nghĩ đến gì đó, cô nhìn Giang Yến Từ, lại nhìn Thịnh Dĩ Minh: “WeChat của hai người có kết bạn với nhau chưa?”


Giây sau, cô nhìn thấy đáp án thông qua phản ứng của hai người rồi.


Chưa.


“Vậy để tôi tạo nhóm.”


Diệp Tri Chi có chút bất lực mà thở dài.


Cô lấy điện thoại ra, tạo một nhóm WeChat rồi thêm Giang Yến Từ và Thịnh Dĩ Minh vào trong.


Điện thoại vang lên tiếng bíp.


Thịnh Dĩ Minh theo bản năng lấy điện thoại rồi mở nhóm chat, vừa định cài đặt trạng thái nhóm, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên ảnh đại diện WeChat của Giang Yến Từ.


Ảnh đại diện của anh là một con mèo nhỏ màu trắng xám.


Nhưng cái ảnh đại diện này…


Cậu ta đột nhiên nhớ lại, ảnh mèo mà hôm đó Diệp Tri Chi đăng trên vòng bạn bè, và con mèo trên ảnh đại diện của Giang Yến Từ…


Rất giống.


Không, rõ ràng là hai con mèo y chang nhau!


Thịnh Dĩ Minh phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Yến Từ: “Sao anh lại dùng ảnh đại diện này?”


Giang Yến Từ cứ như không hiểu: “Ảnh của con trai tôi, tại sao tôi không thể dùng?” Anh lại cười: “Có phải nó rất dễ thương không?”


Thịnh Dĩ Minh chấn động.


Khoảnh khắc này, cậu ta cảm thấy tam quan của mình chịu phải kiểu đả kích kiểu xé toạc ra.


Cậu ta nhớ rõ ràng, trên mấy tấm ảnh mà Diệp Tri Chi đăng trong vòng bạn bè còn có một câu nói… [Con trai tôi, dễ thương không?]


Cậu ta lúc đó còn để lại bình luận.


Thịnh Dĩ Minh khó tin.


“Hai hai hai người…”


Biểu cảm chịu đả kích sâu sắc của cậu ta, một hồi lâu sau cũng không nói hết được một câu.


Diệp Tri Chi thấy kỳ lạ mà nhìn Thịnh Dĩ Minh một cái, lại cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm một cái, cũng chú ý đến cái ảnh đại diện của Giang Yến Từ.


Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, cũng tò mò mà hỏi: “Ủa? Anh đổi ảnh đại diện khi nào vậy?”


Giang Yến Từ nói: “Tối hôm qua chụp cho Trì Trì.”


“Anh chụp Trì Trì đẹp hơn tôi nhiều.” Diệp Tri Chi nhịn không được lại nhìn thêm lần nữa.


Giang Yến Từ không lộ thanh sắc: “Có muốn gửi cho em không?”


“Muốn!”


Lời nói của Diệp Tri Chi, không khác gì đâm một nhát dao thật mạnh vào trong tim của Thịnh Dĩ Minh.


“Đợi tôi gửi sau cho, tôi đi xử lý một số tài liệu trước”.


Giang Yến Từ hướng ánh mắt về phía Thịnh Dĩ Minh, khẽ cười rồi khích lệ: “Tiểu Minh, làm việc cho tốt. Để quen với công việc của chúng tôi, cậu nên xem những hồ sơ vụ án ở trên bàn trước đi, cố lên.”


Thịnh Dĩ Minh hốt hoảng mà hoàn hồn lại, vô ý quét qua đống hồ sơ vụ án đã xếp thành cái núi nhỏ, đột nhiên trước mắt đen kịt. Cậu ta phảng phất như nhìn thấy tương lai tối tăm của mình.


Giang Yến Từ quay người, khóe môi cong lên một nụ cười.


Trở về văn phòng làm việc, anh mở cái nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” ra, rồi tag tên Phó Dĩ Hành.


Giang Yến Từ: [Không ngờ chiêu này của cậu cũng có tác dụng được đó. @Phó Dĩ Hành]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom