Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Lan Nguyễn Hạ dịch
Kentu biên tập
Buổi sáng tỉnh dậy, Tây Trúc ngẩn ngơ mất một lúc. Độ êm của chiếc giường và gối đầu rất quen thuộc, cô quay đầu lại, con gấu Teddy với nụ cười đáng ghét bên cạnh cũng quen nốt.
Trong đầu Tây Trúc vang vọng âm thanh lạnh lẽo: Tôi muốn giết Tần Phóng!
Cô nổi cơn thịnh nộ, chỉ muốn khoét mấy cái lỗ trên chăn, ra sức vùi đầu vào gối cho đến khi có tiếng mở cửa phòng. Giọng nói dịu dàng của Khổng Thanh Hoa truyền đến: “Tây Tây, dậy thôi con!"
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Khổng Thanh Hoa, Tây Trúc thản nhiên rời giường với mái tóc rối bù như tổ chim.
Kể từ buổi sáng ấy, Khổng Thanh Hòa thường chú ý tới phản ứng của Tây Trúc. Quả nhiên trẻ nhỏ thù dai, có vẻ cô không dễ bỏ qua đến vậy. Khổng Thanh Hoa vờ như không biết gì, vẫn đưa cô bé đến trường như hằng ngày. Lúc Tây Trúc bước vào cổng trường, Khổng Thanh Hoa khẽ vẫy tay với cô bé: “Tây Tây, tạm biệt mẹ nào!"
Tây Trúc chẳng buồn quay đầu lại, ngang bướng đi thẳng về phía trước. Khổng Thanh Hoa hơi thất vọng, nghĩ lại cũng cảm thấy đúng thôi. Bà cười gượng, đang chuẩn bị đi về thì di động đổ chuông.
Bên kia là giọng phụ nữ đã cố ý hạ thấp: “Tối qua Tây Trúc bỏ nhà đi, được chúng tôi đưa về! Bà nhớ để ý!"
Lời cảnh báo không đầu không đuôi khiến lòng Khổng Thanh Hoa run lên, bà định nói gì đó thì đối phương đã gác máy, gọi lại nhưng không sao kết nối được.
Tây Tây bỏ nhà ra đi ư? Con bé còn quá nhỏ, thậm chí nó còn chưa hiểu ý nghĩa của hành động này cơ mà! Nhưng chẳng ai rảnh hơi mà dọa nạt bà việc này, người gọi tới là ai vậy nhỉ?
Khổng Thanh Hoa hoang mang, nắm chặt di động đứng im rất lâu. Con phố vẫn bình thường như trước, lác đác vài người qua lại, một chiếc SUV có thể thấy được ở bất cứ đâu trong thành phố đang chầm chầm chạy nơi cuối phố.
***
Cuộc gọi đột ngột này khiến lòng Khổng Thanh Hoa nặng trĩu. Bà không đến chỗ làm nữa mà vội vàng về nhà. Tiểu khu khá cũ nên không thể trông cậy vào camera giám sát. Bà xem xét tỉ mỉ căn phòng của Tây Trúc một hồi, cuối cùng phát hiện điểm bất thường là chiếc balo mặt chuột Minnie căng phồng đặt đầu giường.
Tây Trúc có rất nhiều balo, đeo thay phiên mỗi ngày, nhưng con bé ít khi đeo chiếc balo này. So với độ tuổi của cô bé, chiếc balo này có vẻ hơi lớn.
Khổng Thanh Hoa tò mò mở khóa balo ra. Mấy giây sau, bà kinh hoàng ngã ngồi trên giường. Có lẽ ngần này chứng cứ vẫn chưa đủ chứng minh con bé thật sự bỏ nhà đi, tuy nhiên khi nghĩ tới từng lời nói và hành động của Tây Trúc, Khổng Thanh Hoa bỗng hơi hoảng hốt: Tại sao càng ngày con bé Tây Tây càng hành xử không đúng với lứa tuổi của mình vậy?
Bà giở xấp tư liệu mà viện phúc lợi giao cho mình lúc nhận nuôi Tây Trúc, tìm được cách liên lạc với cặp đôi trẻ đã đưa cô bé vào viện phúc lợi. Do dự rất lâu, cuối cùng bà vẫn bấm số.
Đối phương ngạc nhiên lắm: “Con bé vẫn khỏe chứ? Tôi và bạn gái đều rất nhớ nó! Mấy hôm trước còn bảo phải bớt chút thời gian đi thăm con bé đấy! Lạ thật, hôm nay nhận được những hai cuộc điện thoại liền hỏi về Tây Trúc!"
Hai cuộc gọi? Tim Khổng Thanh Hoa giật thót, ngoài mình ra còn ai nữa?
"Là một người đàn ông, không nói tên gì, hình như hỏi thăm từ viện phúc lợi tới chỗ chúng tôi. Anh ta hỏi là gặp Tây Trúc lần đầu tiên ở đâu? Tôi cho biết ở núi Thanh Thành."
Khổng Thanh Hoa định hỏi họ thời điểm nhặt được Tây Trúc là bao giờ, có phát hiện ra điều gì khác thường hay manh mối nào để tìm được lai lịch của Tây Trúc không? Nhưng giờ đây, bà chẳng còn hứng thú bận tâm tới những điều ấy.
Có người khác đang tìm Tây Tây ư? Lẽ nào Tây Tây không phải trẻ mồ côi. Con bé còn có người thân, và họ... đã tìm tới tận nơi?
Vừa về tới nhà, Tây Trúc lập tức nhận ra khóa cửa đã được thay rồi. Không chỉ thế mà lúc đóng cửa, Khổng Thanh Hoa còn khóa trái từ bên trong, sau đó rút chìa khóa bỏ vào túi.
Tây Trúc không nói gì. Ban ngày ở trường mẫu giáo, cô sực nhớ ra chưa xử lý chiếc balo kia, chẳng lẽ sự phát hiện của Khổng Thanh Hoa lại tình cờ đến vậy sao?
Không ngờ cuộc đời chính là sự trùng hợp thế đấy, hơn nữa còn trùng hợp đến kỳ lạ, không khác gì đêm qua Khổng Thanh Hoa theo dõi cô và chứng kiến hết thảy.
Vào bữa tối, Khổng Thanh Hoa gắp thức ăn cho cô, vờ như vô tình nhắc một câu: “Tây Tây, con về quê ở với mẹ vài hôm nhé!"
Quê nào? Từ trước tới giờ, cô có nghe thấy Khổng Thanh Hoa nhắc tới quê quán gì đâu. Tây Trúc quên cả hờn dỗi: “Quê ở đâu?"
"Con đi thì sẽ biết thôi!"
Tây Trúc đề cao cảnh giác: Công cuộc bỏ nhà đi bị thất bại, đã thế còn phải theo bà về thăm quê nữa hả?
***
Cả một ngày, Dịch Như không nhìn thấy Tần Phóng, trong lòng cô hơi lo lắng, chần chừ mãi vẫn không dám gọi điện thoại cho anh: Cô biết đôi chút về tính cách và sở thích của anh. Anh không dặn thì mình cũng nên biết điều, đừng làm phiền anh thì hơn.
Đến nửa đêm mà Tần Phóng vẫn chưa về, Dịch Như trằn trọc mãi không ngủ được. Mấy lần cô xuống giường mở cửa ra xem, cửa phòng anh vẫn đóng im ỉm.
Đêm khuya yên tĩnh, Dịch Như chợt cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Cô thầm nghĩ: Rốt cuộc quan hệ giữa mình và Tần Phóng là gì đây? Bản thân cứ hi vọng thế này, lỡ một hôm nào đó anh muốn rời đi, chẳng phải là đi luôn sao? Anh cứu vớt cô, chăm sóc hết tình hết nghĩa, nhưng không hề có bất cứ trách nhiệm gì với cô.
Có lẽ trên đời này, chỉ có mỗi bà mẹ Khổng Thanh Hoa mới thực sự là người thân luôn yêu thương và chấp nhận cô nhỉ? Nhưng bây giờ, bên cạnh người thân duy nhất của cô đã có một Tây Trúc khác rồi, một Tây Trúc chẳng biết tốt xấu, ích kỷ và tùy hứng khiến người ta ghét đến ngứa răng ngứa lợi.
Dịch Như không buồn ngủ, cô mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu. Lúc lái xe đến nhà Khổng Thanh Hoa, tâm trí cô chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Nếu cô quay về nhận mẹ như lời khuyên của Tần Phóng, không biết mẹ sẽ vui mừng hay thất vọng đây? Mẹ sẽ tha thứ cho cô chứ?
***
Đỗ xe ven đường, Dịch Như bước vào tiểu khu với bộn bề tâm sự. Đứng dưới tòa nhà Khổng Thanh Hoa sống, hình ảnh trước mắt khiến cô kinh hoàng, vội vàng khom người núp sau bồn hoa. Tim cô đập như trống bỏi, qua một lúc lâu cô mới lén lút ló đầu ra xem.
Tần Phóng, tại sao anh lại ở đây?
Anh đứng dưới lầu, đang cúi đầu hút thuốc. Trong bóng đêm, khói thuốc màu trắng lượn lờ bay lên. Thi thoảng Tần Phóng bước loanh quanh tại chỗ, phần lớn thời gian anh đều đứng im, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ hắt ra ánh đèn trên cao, để mặc điếu thuốc cháy đến tận đầu ngón tay.
Anh đang nhìn gì nhỉ? Dịch Như cũng ngẩng đầu trông theo. Đêm đã về khuya, chỉ còn vài khung cửa sổ vẫn sáng đèn, một trong số đó là căn hộ của Khổng Thanh Hoa.
***
Tây Trúc ngồi trên sô pha xem TV, nhưng đôi mắt thường liếc sang theo dõi động tĩnh của Khổng Thanh Hoa. Cô kiên nhẫn chờ đến khi bà vào phòng vệ sinh, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên mới tụt khỏi sô pha, chạy lạch bạch vào phòng ngủ của bà mẹ nuôi.
Cô không có ý định trộm chìa khóa, vì lúc nào Khổng Thanh Hoa cũng luôn mang theo chìa khóa bên người, khó mà lấy được. Cô nhớ trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của Khổng Thanh Hoa có rất nhiều album ảnh, liệu bên trong có ảnh chụp liên quan đến “quê” không?
Tây Trúc trèo lên giường, sau đó đứng kiễng chân với lên mới chạm tới gáy một quyển album. Tiếng rơi soàn soạt vang lên, cuối cùng cô đã lấy xuống được rồi.
Cô mở ra, trang đầu tiên xuất hiện hàng chữ “Nhật ký trưởng thành của Tây Trúc”.
Nhật ký trưởng thành ư? Khổng Thanh Hoa viết quyển nhật ký này cho cô từ lúc nào vậy? Tây Trúc lấy làm lạ, lật sang những trang sau mới phát hiện không phải viết về mình mà là một cô gái khác.
Những tấm ảnh chụp từ lúc ba, bốn tuổi đến rất nhiều tấm ảnh mười mấy tuổi phía sau, đúng là một quyển album kỷ niệm sự trưởng thành. Phần lớn là ảnh chụp một mình cô gái, cũng có mấy tấm Khổng Thanh Hoa và cô ấy chụp chung, tạo dáng rất thân mật như mẹ và con gái.
Có phải hồi trước Khổng Thanh Hoa cũng có một cô con gái tên là Tây Trúc không? Vậy người tên Tây Trúc này đâu rồi? Sao mình chưa từng gặp? Với lại, tại sao trước giờ không có ảnh chụp chồng của Khổng Thanh Hoa?
Xem xong một quyển, Tây Trúc kiễng chân đặt lại chỗ cũ, ngón tay lướt trên một dãy album, tiện tay lấy một quyển khác xuống.
Trang đầu vẫn viết “Nhật ký trưởng thành của Tây Trúc.”
Tây Trúc lẩm bẩm: Tóm lại người mang tên “Tây Trúc” cần bao nhiêu cuốn nhật ký trưởng thành đây? Giở ra, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Mới lật loạt soạt vài trang là hết, cô lại mở về trang đầu.
Những tấm ảnh đầu vẫn là ảnh chụp lúc ba, bốn tuổi của một cô gái nhưng nhân vật chính đã khác với cuốn quyển ban nãy. Cuốn nhật ký trưởng thành này chỉ có một nửa, phần của năm sáu tuổi phía sau thì không có. Hơn nữa tấm ảnh chụp đã cũ, tuy nhiên trông vẫn mới hơn cuốn ban đầu.
Như thể nghĩ ra gì đấy, tim Tây Trúc đập nhanh hơn. Cô cất quyển này đi, ánh mắt do dự nhìn vào dãy ablum kia, cuối cùng quyết tâm chọn một quyển nữa.
Hoa văn và màu sắc của quyển này cũng tạo thành một bộ với quyển đầu tiên cô xem. Quả nhiên là nối tiếp với quyển trước, tuy nhiên chỉ có một nửa. Mở đầu chính là lúc cô gái hơn mười tuổi, sau đó là mười hai, mười ba, mười lăm và mười sáu tuổi. Tây Trúc chăm chú đánh giá khuôn mặt cô gái trong ảnh, lông mày dần dần cau lại.
Cô đã từng gặp cô gái này.
- Tần Phóng, Dịch Như là ai?
Phải chăng Dịch Như cũng là một Tây Trúc?
Nghĩ kỹ lại, Dịch Như mà cô gặp hôm kia khoảng hai mươi mấy tuổi, còn Dịch Như trong quyển ablum này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi. Sau khi Dịch Như mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện gì à? Cũng bỏ nhà đi giống cô sao?
Tay Tây Trúc vuốt ve trang ablum, đang định gấp lại thì một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô bèn vội vàng giở lại.
Mỗi trang trong nửa cuối của quyển ablum này đều dày hơn so với những trang khác. Tây Trúc lật một trang xem tỉ mỉ, bấy giờ mới phát hiện bên trong cũng nhét ảnh, chẳng qua là nhét vào đằng sau, rồi dùng băng dính dán kín miệng.
Chẳng lẽ có bí mật gì ư?
Tây Trúc dỏng tai lắng nghe tiếng động ngoài phòng vệ sinh. May quá, tiếng nước vẫn chảy róc rách. Cô yên tâm phần nào, cẩn thận bóc băng dính dọc theo mép plastic, rút tấm ảnh bên trong ra.
***
Cửa phòng vệ sinh khẽ khàng mở ra, dường như tiếng nước chảy của vòi hoa sen càng lúc càng to hơn. Khổng Thanh Hoa đi chân trần, chậm rãi bước về phía phòng ngủ. Giọt nước trên người bà từ từ rơi xuống, để lại những dấu chân ươn ướt trên nền nhà.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Kentu biên tập
Buổi sáng tỉnh dậy, Tây Trúc ngẩn ngơ mất một lúc. Độ êm của chiếc giường và gối đầu rất quen thuộc, cô quay đầu lại, con gấu Teddy với nụ cười đáng ghét bên cạnh cũng quen nốt.
Trong đầu Tây Trúc vang vọng âm thanh lạnh lẽo: Tôi muốn giết Tần Phóng!
Cô nổi cơn thịnh nộ, chỉ muốn khoét mấy cái lỗ trên chăn, ra sức vùi đầu vào gối cho đến khi có tiếng mở cửa phòng. Giọng nói dịu dàng của Khổng Thanh Hoa truyền đến: “Tây Tây, dậy thôi con!"
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Khổng Thanh Hoa, Tây Trúc thản nhiên rời giường với mái tóc rối bù như tổ chim.
Kể từ buổi sáng ấy, Khổng Thanh Hòa thường chú ý tới phản ứng của Tây Trúc. Quả nhiên trẻ nhỏ thù dai, có vẻ cô không dễ bỏ qua đến vậy. Khổng Thanh Hoa vờ như không biết gì, vẫn đưa cô bé đến trường như hằng ngày. Lúc Tây Trúc bước vào cổng trường, Khổng Thanh Hoa khẽ vẫy tay với cô bé: “Tây Tây, tạm biệt mẹ nào!"
Tây Trúc chẳng buồn quay đầu lại, ngang bướng đi thẳng về phía trước. Khổng Thanh Hoa hơi thất vọng, nghĩ lại cũng cảm thấy đúng thôi. Bà cười gượng, đang chuẩn bị đi về thì di động đổ chuông.
Bên kia là giọng phụ nữ đã cố ý hạ thấp: “Tối qua Tây Trúc bỏ nhà đi, được chúng tôi đưa về! Bà nhớ để ý!"
Lời cảnh báo không đầu không đuôi khiến lòng Khổng Thanh Hoa run lên, bà định nói gì đó thì đối phương đã gác máy, gọi lại nhưng không sao kết nối được.
Tây Tây bỏ nhà ra đi ư? Con bé còn quá nhỏ, thậm chí nó còn chưa hiểu ý nghĩa của hành động này cơ mà! Nhưng chẳng ai rảnh hơi mà dọa nạt bà việc này, người gọi tới là ai vậy nhỉ?
Khổng Thanh Hoa hoang mang, nắm chặt di động đứng im rất lâu. Con phố vẫn bình thường như trước, lác đác vài người qua lại, một chiếc SUV có thể thấy được ở bất cứ đâu trong thành phố đang chầm chầm chạy nơi cuối phố.
***
Cuộc gọi đột ngột này khiến lòng Khổng Thanh Hoa nặng trĩu. Bà không đến chỗ làm nữa mà vội vàng về nhà. Tiểu khu khá cũ nên không thể trông cậy vào camera giám sát. Bà xem xét tỉ mỉ căn phòng của Tây Trúc một hồi, cuối cùng phát hiện điểm bất thường là chiếc balo mặt chuột Minnie căng phồng đặt đầu giường.
Tây Trúc có rất nhiều balo, đeo thay phiên mỗi ngày, nhưng con bé ít khi đeo chiếc balo này. So với độ tuổi của cô bé, chiếc balo này có vẻ hơi lớn.
Khổng Thanh Hoa tò mò mở khóa balo ra. Mấy giây sau, bà kinh hoàng ngã ngồi trên giường. Có lẽ ngần này chứng cứ vẫn chưa đủ chứng minh con bé thật sự bỏ nhà đi, tuy nhiên khi nghĩ tới từng lời nói và hành động của Tây Trúc, Khổng Thanh Hoa bỗng hơi hoảng hốt: Tại sao càng ngày con bé Tây Tây càng hành xử không đúng với lứa tuổi của mình vậy?
Bà giở xấp tư liệu mà viện phúc lợi giao cho mình lúc nhận nuôi Tây Trúc, tìm được cách liên lạc với cặp đôi trẻ đã đưa cô bé vào viện phúc lợi. Do dự rất lâu, cuối cùng bà vẫn bấm số.
Đối phương ngạc nhiên lắm: “Con bé vẫn khỏe chứ? Tôi và bạn gái đều rất nhớ nó! Mấy hôm trước còn bảo phải bớt chút thời gian đi thăm con bé đấy! Lạ thật, hôm nay nhận được những hai cuộc điện thoại liền hỏi về Tây Trúc!"
Hai cuộc gọi? Tim Khổng Thanh Hoa giật thót, ngoài mình ra còn ai nữa?
"Là một người đàn ông, không nói tên gì, hình như hỏi thăm từ viện phúc lợi tới chỗ chúng tôi. Anh ta hỏi là gặp Tây Trúc lần đầu tiên ở đâu? Tôi cho biết ở núi Thanh Thành."
Khổng Thanh Hoa định hỏi họ thời điểm nhặt được Tây Trúc là bao giờ, có phát hiện ra điều gì khác thường hay manh mối nào để tìm được lai lịch của Tây Trúc không? Nhưng giờ đây, bà chẳng còn hứng thú bận tâm tới những điều ấy.
Có người khác đang tìm Tây Tây ư? Lẽ nào Tây Tây không phải trẻ mồ côi. Con bé còn có người thân, và họ... đã tìm tới tận nơi?
Vừa về tới nhà, Tây Trúc lập tức nhận ra khóa cửa đã được thay rồi. Không chỉ thế mà lúc đóng cửa, Khổng Thanh Hoa còn khóa trái từ bên trong, sau đó rút chìa khóa bỏ vào túi.
Tây Trúc không nói gì. Ban ngày ở trường mẫu giáo, cô sực nhớ ra chưa xử lý chiếc balo kia, chẳng lẽ sự phát hiện của Khổng Thanh Hoa lại tình cờ đến vậy sao?
Không ngờ cuộc đời chính là sự trùng hợp thế đấy, hơn nữa còn trùng hợp đến kỳ lạ, không khác gì đêm qua Khổng Thanh Hoa theo dõi cô và chứng kiến hết thảy.
Vào bữa tối, Khổng Thanh Hoa gắp thức ăn cho cô, vờ như vô tình nhắc một câu: “Tây Tây, con về quê ở với mẹ vài hôm nhé!"
Quê nào? Từ trước tới giờ, cô có nghe thấy Khổng Thanh Hoa nhắc tới quê quán gì đâu. Tây Trúc quên cả hờn dỗi: “Quê ở đâu?"
"Con đi thì sẽ biết thôi!"
Tây Trúc đề cao cảnh giác: Công cuộc bỏ nhà đi bị thất bại, đã thế còn phải theo bà về thăm quê nữa hả?
***
Cả một ngày, Dịch Như không nhìn thấy Tần Phóng, trong lòng cô hơi lo lắng, chần chừ mãi vẫn không dám gọi điện thoại cho anh: Cô biết đôi chút về tính cách và sở thích của anh. Anh không dặn thì mình cũng nên biết điều, đừng làm phiền anh thì hơn.
Đến nửa đêm mà Tần Phóng vẫn chưa về, Dịch Như trằn trọc mãi không ngủ được. Mấy lần cô xuống giường mở cửa ra xem, cửa phòng anh vẫn đóng im ỉm.
Đêm khuya yên tĩnh, Dịch Như chợt cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Cô thầm nghĩ: Rốt cuộc quan hệ giữa mình và Tần Phóng là gì đây? Bản thân cứ hi vọng thế này, lỡ một hôm nào đó anh muốn rời đi, chẳng phải là đi luôn sao? Anh cứu vớt cô, chăm sóc hết tình hết nghĩa, nhưng không hề có bất cứ trách nhiệm gì với cô.
Có lẽ trên đời này, chỉ có mỗi bà mẹ Khổng Thanh Hoa mới thực sự là người thân luôn yêu thương và chấp nhận cô nhỉ? Nhưng bây giờ, bên cạnh người thân duy nhất của cô đã có một Tây Trúc khác rồi, một Tây Trúc chẳng biết tốt xấu, ích kỷ và tùy hứng khiến người ta ghét đến ngứa răng ngứa lợi.
Dịch Như không buồn ngủ, cô mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu. Lúc lái xe đến nhà Khổng Thanh Hoa, tâm trí cô chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Nếu cô quay về nhận mẹ như lời khuyên của Tần Phóng, không biết mẹ sẽ vui mừng hay thất vọng đây? Mẹ sẽ tha thứ cho cô chứ?
***
Đỗ xe ven đường, Dịch Như bước vào tiểu khu với bộn bề tâm sự. Đứng dưới tòa nhà Khổng Thanh Hoa sống, hình ảnh trước mắt khiến cô kinh hoàng, vội vàng khom người núp sau bồn hoa. Tim cô đập như trống bỏi, qua một lúc lâu cô mới lén lút ló đầu ra xem.
Tần Phóng, tại sao anh lại ở đây?
Anh đứng dưới lầu, đang cúi đầu hút thuốc. Trong bóng đêm, khói thuốc màu trắng lượn lờ bay lên. Thi thoảng Tần Phóng bước loanh quanh tại chỗ, phần lớn thời gian anh đều đứng im, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ hắt ra ánh đèn trên cao, để mặc điếu thuốc cháy đến tận đầu ngón tay.
Anh đang nhìn gì nhỉ? Dịch Như cũng ngẩng đầu trông theo. Đêm đã về khuya, chỉ còn vài khung cửa sổ vẫn sáng đèn, một trong số đó là căn hộ của Khổng Thanh Hoa.
***
Tây Trúc ngồi trên sô pha xem TV, nhưng đôi mắt thường liếc sang theo dõi động tĩnh của Khổng Thanh Hoa. Cô kiên nhẫn chờ đến khi bà vào phòng vệ sinh, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên mới tụt khỏi sô pha, chạy lạch bạch vào phòng ngủ của bà mẹ nuôi.
Cô không có ý định trộm chìa khóa, vì lúc nào Khổng Thanh Hoa cũng luôn mang theo chìa khóa bên người, khó mà lấy được. Cô nhớ trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của Khổng Thanh Hoa có rất nhiều album ảnh, liệu bên trong có ảnh chụp liên quan đến “quê” không?
Tây Trúc trèo lên giường, sau đó đứng kiễng chân với lên mới chạm tới gáy một quyển album. Tiếng rơi soàn soạt vang lên, cuối cùng cô đã lấy xuống được rồi.
Cô mở ra, trang đầu tiên xuất hiện hàng chữ “Nhật ký trưởng thành của Tây Trúc”.
Nhật ký trưởng thành ư? Khổng Thanh Hoa viết quyển nhật ký này cho cô từ lúc nào vậy? Tây Trúc lấy làm lạ, lật sang những trang sau mới phát hiện không phải viết về mình mà là một cô gái khác.
Những tấm ảnh chụp từ lúc ba, bốn tuổi đến rất nhiều tấm ảnh mười mấy tuổi phía sau, đúng là một quyển album kỷ niệm sự trưởng thành. Phần lớn là ảnh chụp một mình cô gái, cũng có mấy tấm Khổng Thanh Hoa và cô ấy chụp chung, tạo dáng rất thân mật như mẹ và con gái.
Có phải hồi trước Khổng Thanh Hoa cũng có một cô con gái tên là Tây Trúc không? Vậy người tên Tây Trúc này đâu rồi? Sao mình chưa từng gặp? Với lại, tại sao trước giờ không có ảnh chụp chồng của Khổng Thanh Hoa?
Xem xong một quyển, Tây Trúc kiễng chân đặt lại chỗ cũ, ngón tay lướt trên một dãy album, tiện tay lấy một quyển khác xuống.
Trang đầu vẫn viết “Nhật ký trưởng thành của Tây Trúc.”
Tây Trúc lẩm bẩm: Tóm lại người mang tên “Tây Trúc” cần bao nhiêu cuốn nhật ký trưởng thành đây? Giở ra, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Mới lật loạt soạt vài trang là hết, cô lại mở về trang đầu.
Những tấm ảnh đầu vẫn là ảnh chụp lúc ba, bốn tuổi của một cô gái nhưng nhân vật chính đã khác với cuốn quyển ban nãy. Cuốn nhật ký trưởng thành này chỉ có một nửa, phần của năm sáu tuổi phía sau thì không có. Hơn nữa tấm ảnh chụp đã cũ, tuy nhiên trông vẫn mới hơn cuốn ban đầu.
Như thể nghĩ ra gì đấy, tim Tây Trúc đập nhanh hơn. Cô cất quyển này đi, ánh mắt do dự nhìn vào dãy ablum kia, cuối cùng quyết tâm chọn một quyển nữa.
Hoa văn và màu sắc của quyển này cũng tạo thành một bộ với quyển đầu tiên cô xem. Quả nhiên là nối tiếp với quyển trước, tuy nhiên chỉ có một nửa. Mở đầu chính là lúc cô gái hơn mười tuổi, sau đó là mười hai, mười ba, mười lăm và mười sáu tuổi. Tây Trúc chăm chú đánh giá khuôn mặt cô gái trong ảnh, lông mày dần dần cau lại.
Cô đã từng gặp cô gái này.
- Tần Phóng, Dịch Như là ai?
Phải chăng Dịch Như cũng là một Tây Trúc?
Nghĩ kỹ lại, Dịch Như mà cô gặp hôm kia khoảng hai mươi mấy tuổi, còn Dịch Như trong quyển ablum này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi. Sau khi Dịch Như mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện gì à? Cũng bỏ nhà đi giống cô sao?
Tay Tây Trúc vuốt ve trang ablum, đang định gấp lại thì một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô bèn vội vàng giở lại.
Mỗi trang trong nửa cuối của quyển ablum này đều dày hơn so với những trang khác. Tây Trúc lật một trang xem tỉ mỉ, bấy giờ mới phát hiện bên trong cũng nhét ảnh, chẳng qua là nhét vào đằng sau, rồi dùng băng dính dán kín miệng.
Chẳng lẽ có bí mật gì ư?
Tây Trúc dỏng tai lắng nghe tiếng động ngoài phòng vệ sinh. May quá, tiếng nước vẫn chảy róc rách. Cô yên tâm phần nào, cẩn thận bóc băng dính dọc theo mép plastic, rút tấm ảnh bên trong ra.
***
Cửa phòng vệ sinh khẽ khàng mở ra, dường như tiếng nước chảy của vòi hoa sen càng lúc càng to hơn. Khổng Thanh Hoa đi chân trần, chậm rãi bước về phía phòng ngủ. Giọt nước trên người bà từ từ rơi xuống, để lại những dấu chân ươn ướt trên nền nhà.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook