Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Thẩm Ngân Đăng cảm thấy bọn đạo sĩ này rất buồn cười, chết đến nơi còn muốn “hiểu rõ”. Còn khản cả giọng chất vấn cô ta “Tại sao muốn đưa họ vào chỗ chết?”. Lạ lùng, không giết các người giữ lại để làm bà con, la cà tám chuyện, mở rộng tình bạn, thiên trường địa cửu hay sao?
Cô ta không muốn nói nhảm với đám người kia, nhưng lại muốn chơi trò mèo vờn chuột một chút. Cô ta nhặt mấy tảng đá lên cân thử sức nặng, rồi nói: “Các đạo trưởng cẩn thận nhé.”
Quá biến thái, đây là muốn ném đá đập chết người ta sao? Nhóm đạo sĩ sởn tóc gáy, kéo dây mây lắc qua lắc lại, chỉ mong cô ta ném không trúng. Sau mất tiếng xé gió vun vút, đầu tiên là yên lặng như tờ, tiếp theo là tiếng Mã Khưu Dương sợ hãi vang lên: “Đau! Đau! Đau!”
Đau thì đau, đàn ông đàn ang làm gì phải gào lên như thế. Tất cả mọi người đều nhìn lên chỗ vang lên tiếng nói, thấy Mã Khưu Dương ôm nhánh dây mây hoảng loạn chỉ trỏ, nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhất thời bừng tỉnh.
Ông ta không phải kêu đau mà là kêu “Mây! Mây!Mây!” (1). Mấy tảng đá kia của Thẩm Ngân Đăng mỗi tảng đều ném trúng dây mây mà mấy sợi dây mây lại nối liền với nhau, dây mây bị ném trúng đã sắp bị đứt lìa.
(1) Đau và (cây) mây phát âm giống nhau, đều là “teng”.
Thẩm Ngân Đăng phủi tay: “Lúc trước các vị đạo trưởng đều dẫn pháp khí hộ thân, nhưng cũng chỉ có tác dụng đề phòng yêu lực xâm lấn, cuối cùng cũng không phải là mình đồng da sắt. Nếu té từ trên cao xuống, chết là chắc chắn. Các đạo trưởng nhìn thấy mũi nhọn phía dưới chứ. Dây mây vừa đứt, các vị rớt xuống nó sẽ đâm xuyên bụng, máu chảy xuống theo mũi nhọn tẩm bổ cho đám con cháu của tôi. Chúng nó uống nhiều máu thú máu người rồi, nhưng từ trước đến nay chưa từng uống máu đạo sĩ. Nói không chừng cơ duyên xảo hợp, máu các đạo trưởng quý giá sẽ thúc đẩy đám con cháu tôi hóa thành tinh cũng chưa biết chừng.”
Nói xong rồi ngửa đầu cười dài. Lúc cô ta lấy diện mạo của Thẩm Ngân Đăng nói chuyện vẫn còn là giọng nữ bình thường, khi cười to lại không kiềm chế được xuất hiện giọng khàn khàn trầm thấp của đàn ông. Rõ ràng là nụ cười của cô gái xinh đẹp nhưng lại bị giọng cười này khiến người ta sởn cả gai ốc.
Cô ta cười một hồi bỗng ngừng lại, chuyển thành vẻ mặt đáng yêu dịu dàng kêu lên: “Tiểu thư Tư Đằng?”
Khói đen giăng kín, không ai trả lời.
Nét cười trên mặt Thẩm Ngân Đăng càng sâu, cô ta từ từ đi vào trong động. Tiếng nói nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm.
– “Tiểu thư Tư Đằng sao lại không lên tiếng vậy?”
– “Thật kỳ lạ, với thanh danh của tiểu thư Tư Đằng không đến nỗi e ngại một Xích Tán như tôi chứ. Trốn trốn núp núp giống như rùa rút đầu có phần mất thể diện quá đó.”
– “Ồ, suýt nữa tôi đã quên mất…”
Nói đến đây, cô ta che miệng cười làm ra vẻ như chợt hiểu ra: “Không phải tiểu thư Tư Đằng chuẩn bị vận yêu lực để quyết chiến với tôi chứ? Nhưng vừa thử vận công mới phát hiện ra cả người đau nhức, trong cơ thể như có vô số vòng xoáy, hút đi cốt tủy máu thịt của cô…”
Trong động vang lên tiếng Tư Đằng nhịn đau phẫn nộ: “Cô câm miệng cho tôi!”
Hóa ra cô núp ở đó, đôi mắt Thẩm Ngân Đăng đột nhiên sáng lên, từ từ đi vào sâu hơn.
Dần dần tiếng thất kinh ngoài động của đám đạo sĩ đã không còn nghe rõ, tiếng bước chân của Thẩm Ngân Đăng vang lên từng nhịp, cố ý kéo dài. Từng tiếng lọt vào tai như hồi âm vang vọng trên vách đá, như sự thúc giục vô hình khiến hơi thở của người ta đều có chút khó khăn.
“Tiểu thư Tư Đằng không cam tâm đúng không? Có phải cảm thấy chuyến hành trình đến bản Miêu này ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo hay không?”
Tư Đằng khó chịu cười khẩy: “Cô hạ độc tôi khi nào?”
Tần Phóng vẫn còn đang ở bên cạnh Tư Đằng. Cơ hội thăm dò bí mật từ miệng Tư Đằng lại quá nhỏ. Mọi bí mật đành chỉ trong mong sau khi Tư Đằng chết sẽ khai thác từ chỗ của Tần Phóng vậy. Thẩm Ngân Đăng chần chờ một chút, lúc này không thể để Tần Phóng bại lộ thân phận được.
Nhưng hiển nhiên Tư Đằng đã nghĩ đến, Thẩm Ngân Đăng nghe được tiếng cô phẫn nộ quát lên: “Tần Phóng!”
Ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng Tần Phóng hét lên. Thẩm Ngân Đăng căng thẳng, đi vài bước vào trong động. Bình thường mà nói, sau khi yêu quái mất đi yêu lực, nếu còn muốn ngoan cố chống lại thì sẽ hiện ra nguyên hình. Sức mạnh nguyên thân vốn lớn hơn so với khi biến thành người. Quả nhiên Tư Đằng đã dần dần hiện thân, vẻ mặt cô cực kỳ phẫn nộ đang đứng bên vách đá. Một cánh tay hóa thành dây mây vươn ra chừng vài mét đang bóp chặt cổ họng Tần Phóng ngã trên mặt đất. Khuôn mặt Tần Phóng đỏ bừng, cuộn người vùng vẫy, bị bóp nghẹn gần như nói không ra lời.
Thẩm Ngân Đăng kêu thầm đầy tiếc nuối, cô ta nhớ đến ngày đó vì để qua mặt quan chủ Thương Hồng đã qua loa giả bộ làm cơ quan bắn tên trong động. Nếu Tư Đằng có thể dời qua bên cạnh chừng vài mét là tốt rồi…
Tư Đằng nhìn Thẩm Ngân Đăng cười khẩy: “Tôi thật sự tò mò đấy. Thẩm tiểu thư đã âm thầm thông đồng với Tần Phóng từ lúc nào khiến cậu ta làm việc cho cô vậy? Nếu hôm nay không thể tránh khỏi trận quyết chiến với Thẩm tiểu thư, trước khi bắt đầu chúng ta nên làm theo người xưa, mở đàn tế huyết nhé.”
Nói đến đây vẻ hung tợn trên mặt hiện lên, cánh tay giơ lên bóp chặt cổ họng Tần Phóng, nhấc hẳn anh lên khỏi mặt đất. Hai mắt Tần Phóng đỏ ngầu, hai tay nắm chặt nhánh mây nơi cổ họng, khàn giọng gọi tên Thẩm Ngân Đăng: “Thẩm tiểu thư, cô đã đồng ý sẽ cứu tôi, tôi biết… bí mật của Tư Đằng…”
Tư Đằng giận dữ: “Mơ tưởng!”
Tay cô ra sức, thấy còn kéo dài nữa Tần Phóng sẽ bị vặn gãy cổ Thẩm Ngân Đăng không do dự nữa. Quanh người cô ta đột ngột hiện lên khói đen, nhanh chóng cuộn lại thành một luồng khói, trong nháy mắt quấn vào cánh tay Tư Đằng như rắn. Dường như Tư Đằng muốn gắng gượng, nhưng chỉ một giây sau cũng đã không chịu nỗi. Cô kêu lên thảm thiết, cánh tay hình dây mây nhanh chóng hóa thành cánh tay người bình thường. Nhưng trên cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn đều là những vết bỏng to cỡ đồng xu.
Cánh tay cô vừa rút lại, trong nháy mắt Tần Phóng được giải thoát, nặng nề từ giữa không trung rơi xuống đất.
Tư Đằng đau đớn ngã ngồi tựa vào vách đá. Thẩm Ngân Đăng nhìn thẳng vào cô: “Sao hả tiểu thư Tư Đằng? Độc của Xích Tán tôi có dễ chịu không? Độc này trước tiên đả thương tay cô, sau đó dần dần ngấm vào kinh mạch toàn thân, chỉ trong chốc lát toàn thân cô sẽ thối rửa. Nó giống như Đằng Sát vậy, trừ phi là tôi chết, nếu không sẽ không bao giờ giải được. Ồ đúng rồi…”
Nói đến đây cô ta như chợt nhớ ra điều gì lại mỉm cười nhìn Tần Phóng: “Tư Đằng vừa chết, Đằng Sát sẽ được giải, chúc mừng anh…”
Tần Phóng làm như bị kinh hoàng rất lớn, chống tay lui ra sau: “Thẩm tiểu thư, cô… cô cũng là yêu quái…”
Nhưng hướng lui của Tần Phóng rất kỳ lạ. Thông thường người ta bị uy hiếp sẽ bàng hoàng hoảng sợ lui ra phía sau. Thế nhưng anh lại vòng đến trước mặt Thẩm Ngân Đăng. Nhất thời Thẩm Ngân Đăng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ từ từ đến gần anh: “Anh sợ tôi sao?”
Tần Phóng ngập ngừng nói: “Tôi… tôi không biết…”
Anh nhìn về phía Thẩm Ngân Đăng, ánh mắt bỗng có chút mê muội: “Cô là yêu quái, nhưng tôi… không sợ cô. Thẩm tiểu thư, tôi có từng nói với cô chưa. Dáng vẻ cô rất giống Trần Uyển…”
Anh bỗng hơi ngẩn ngơ, đưa tay làm như muốn sờ vào tóc cô ta. Trong mắt Thẩm Ngân Đăng hiện lên một tia chán ghét, nhưng vì kế hoạch nên cố dằn xuống. Tần Phóng run rẩy đứng lên, chân không vững lảo đảo vài lần. Thẩm Ngân Đăng dìu anh, dịu dàng nói: “Cẩn thận nhé.”
Cô ta tập trung vào Tần Phóng, nhưng vẫn không lơ là Tư Đằng. Sau khi Tư Đằng bị thương, dường như muốn chống vách tường đứng lên. Nhưng vài lần lảo đảo ngã xuống, lần cuối cùng lại ngã xuống vị trí mũi tên sẽ bắn đến. Thẩm Ngân Đăng lạnh lùng nhìn thẳng cô, khóe môi lướt qua nụ cười kín đáo, thầm nghĩ: Cô phải đứng lên mới tốt.
Quả nhiên Tư Đằng đứng lên, cô cố hết sức vịn vách tường, trên mặt vẫn đầy vẻ mỉa mai, chết đến nơi vẫn còn chọc giận Thẩm Ngân Đăng: “Như chim nhỏ dịu dàng nép vào người, chắc hẳn Xích Tán lại trở về làm thân gái rồi hả? Ngày sau nếu cùng Tần Phóng vợ chồng ân ái, con cái đầy đàn thì cũng không uổng công tôi làm mối nhỉ…”
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đằng, dịu dàng nói: “Cô nên chết đi.”
Ánh mắt nhìn vào nơi giấu cơ quan ở vách tường bên cạnh gần như cùng màu với núi đá, nó chầm chậm xoay một vòng lách cách.
“Tần Phóng mau tránh ra!”
Sao Tư Đằng lại đột ngột cất tiếng cảnh báo? Sao Tần Phóng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đẩy cô ta ra phía sau thật mạnh? Sau lưng có tiếng xé gió, Thẩm Ngân Đăng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị mũi tên sắc bén đâm thẳng vào từ phía sau lưng. Lực bắn mạnh mẽ, nó cắm cả người cô ta xuống đất. Tần Phóng nhanh chóng lăn ra, nhưng hai đầu mũi tên đã từ từ đâm xuyên qua cánh tay anh cắm xuống đất. Cơ thể Thẩm Ngân Đăng như nằm trên cạnh huyền của hình tam giác. Trong lòng cô ta biết không ổn, đang định vận dụng yêu lực chạy trốn thì trong người truyền đến cơn đau như xé.
Cô ta khác với Tư Đằng, cô ta có yêu lực, nước Quan Âm vô hại với Tư Đằng nhưng đối với cô ta thì…
Thẩm Ngân Đăng cất tiếng thét thảm thiết cào xé ruột gan, khuôn mặt vì đau đớn mà méo mó dữ tợn, lại hiện ra tướng mạo giống đàn ông. Tần Phóng vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng thứ nhất vừa mới tiêu hao hết sức lực cả người, thứ hai là đầu mũi tên đâm xuyên qua da thịt, mang theo áo anh cắm chặt xuống đất, nhất thời không thể cử động được. Nghe thấy Tư Đằng hỏi anh “có bị thương không”, anh nhịn đau trả lời “tạm ổn”.
Tư Đằng cũng không còn sức lực nữa, sau khi nghe thấy Tần Phóng trả lời, cô thở dài một hơi ngồi bệt xuống đất dựa vào vách đá.
Vết bỏng trên cánh tay không còn lan ra nữa, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. Là do Thẩm Ngân Đăng đã không còn cách nào vượt qua được sao?
Trận đại chiến này trong một lúc bỗng bất chợt im hơi lặng tiếng. Trong hang động vô cùng yên tĩnh, mơ hồ truyền đến động tĩnh bên ngoài. Không biết là quan chủ Thương Hồng hay là chân nhân Trương Thiếu Hoa đang nói: “Cẩn thận, bò lên trên, đừng buông tay. Aaaaa…”
Lại có tiếng kêu sợ hãi của mọi người xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết kéo dài, ầm một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Có lẽ là ai đó đã ngã xuống chết, nhưng ai cũng cạn kiệt sức lực, tiếng thảm thiết đầu bên kia không đủ khuấy động đầu bên này.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Ngân Đăng cười gượng ha ha. Bên cạnh cô ta đọng một vũng máu thật lớn, da thịt bắt đầu khô héo. Nếu như nói lúc trước cô ta bất nam bất nữ, nhưng dù sao cũng coi như là tướng mạo phụ nữ. Còn hiện tại đã hoàn toàn chẳng phân biệt được nam hay nữ nữa.
Cô ta vẫn mù mờ không rõ chất vấn Tần Phóng: “Hóa ra anh vẫn giúp cho cô ta à? Anh là người, tôi là yêu quái, cô ta cũng là yêu quái, tại sao anh lại muốn giúp cô ta?”
Tiếng nói của cô ta thê lương như vậy, trong lúc bất chợt Tần Phóng cảm thấy cô ta cũng thật đáng thương, ngập ngừng nói: “Tuy Tư Đằng là yêu quái, tuy sử dụng Đằng Sát với đám người đạo môn, nhưng cô ấy không thật sự hại người. Cô không giống vậy, cô hại chết người động Ma Cô, cô còn giết cả Nhà Ngói.”
Thẩm Ngân Đằng ồ một tiếng: “Là vậy sao, hóa ra trong mắt anh hại người là đáng chết, còn không hại người thì là người tốt sao? Ha ha… ha ha…”
Cô ta tự nói tự cười, đột nhiên khàn giọng gào lên: “Anh cho rằng cô ta là người tốt sao? Anh cho rằng Tư Đằng là người tốt sao?”
Tư Đằng cũng nghe thấy cô quay đầu nhìn về phía bên này, thản nhiên cười dường như từ “cô ta” trong miệng Thẩm Ngân Đăng không phải là mình vậy.
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm Tần Phóng: “Thật sự từ trước đến nay anh không nghi ngờ sao? Yêu quái hay thần tiên gì cũng đều phải trải qua tu luyện lâu dài. Cho dù là học chữ cũng phải là mười năm gian khổ học hành. Một yêu quái hóa thành tinh năm 1910, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không hề thất bại, anh chưa từng hoài nghi việc này sao?”
Tần Phóng hỏi theo phản xạ: “Tại sao?”
Thẩm Ngân Đăng lại cười gượng hai tiếng, đột nhiên đôi mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tư Đằng cách đó không xa: “Cô ta giết yêu quái, ăn yêu nguyên, hấp thụ yêu lực của đồng loại. Từ trước đến nay cô ta chưa từng tu luyện, tất cả yêu lực của cô ta có được đều là đánh cướp của kẻ khác!”
Mi mắt Tư Đằng rũ xuống, vẻ mặt rất bình thản, nghe vậy lại cười nhạt.
Thẩm Ngân Đăng cười ha ha: “Loài người các anh có thể ăn thịt đồng loại không? Các người không cảm thấy kẻ như vậy là quái vật ư? Cô ta chính là như vậy, cái gọi là khiến yêu quái khác nghe thấy căm hận biến sắc, tại sao ngay cả yêu quái cũng sợ cô ta? Đúng là yêu quái sẽ đánh giết lẫn nhau, nhưng sẽ không ăn đồng loại của mình. Thứ nhất là chuyện như vậy quá bỉ ổi, thứ hai là yêu quái cũng không biết làm sao để có thể dung hợp yêu lực của kẻ khác. Khưu Sơn không phải đạo môn chính thống, nghiêng về những thuật pháp tà môn. Ông ta dạy Tư Đằng phép thuật này, khiến cô ta thành danh tiếng lẫy lừng chỉ trong thời gian ngắn. Cái cướp được đương nhiên là đồ tốt, người khác gian khổ trăm nghìn năm mới có, cô ta không tốn công sức chỉ cần cướp đi để dùng.”
Đầu óc Tần Phóng trống rỗng. Loài người các anh có thể ăn thịt đồng loại không?
Thẩm Ngân Đăng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã sớm biết, lúc nhận được tin tức đạo môn nói Tư Đằng muốn tìm một yêu quái, tôi đã biết ngay rồi. Người khác không hiểu, nhưng tôi là yêu quái, tôi biết cô ta muốn làm gì. Sớm muộn gì cô ta cũng tìm đến tôi, tôi đã như rùa rút đầu ẩn núp mấy trăm năm, thậm chí còn phải ứng phó với đủ loại quan hệ của loài người. Tôi không muốn chết trong tay cô ta, cô ta muốn giết tôi thì tôi phải giết cô ta. Tôi có sai sao? Hại người là đáng chết, năm đó cô ta tiếng tăm lừng lẫy như vậy, người cô ta từng hại sẽ ít hơn tôi sao?”
Tần Phóng ngơ ngác nhìn khuôn mặt Thẩm Ngân Đăng nhăn nhó. Đối mặt với chất vấn hùng hổ của cô ta, anh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nơi miệng vết thương bị mũi tên đâm xuyên qua của Thẩm Ngân Đăng không ngừng chảy máu, suy nghĩ cũng dần dần hoảng hốt.
Năm đó nhất định Khưu Sơn biết không thể bỏ mặc nên đã trấn bùa trên người Tư Đằng. Chính do sợ cô ta không chịu nghe theo ông điều khiển. Nhưng sau đó cô ta phản bội Khưu Sơn, lừa gạt đạo môn, giải được bùa chú, lại luôn lẩn trốn về phía đông. Nghe nói trên đường cô ta trốn về phía đông đã giết ba yêu quái, ngay cả Khưu Sơn cũng không đối phó được cô ta…
Khi đó mình ở động Ma Cô thay mận đổi đào, nghe thấy tin tức cho rằng chỉ là chuyện đồn thổi. Mình đã từng nghĩ nếu có thể nghĩ cách cướp được yêu lực này từ tay Tư Đằng… Không, không, không, tiếng tăm cô ta quá lừng lẫy, không nên chọc vào cô ta. Mình nên cẩn thận tránh đám đạo môn, dưỡng thương bình phục đợi đến khi Độc Dăng Tán mới hóa thành tinh chưa chắc không thể tái xuất lại…
Không ngờ cô ta đã tìm đến cửa.
Ánh mắt dần dần mơ hồ nhìn thấy một thân hình cô gái mảnh khảnh. Tư Đằng đã đến, cô đã đi đến…
Thẩm Ngân Đăng hoảng sợ đến mức hai tay mò mẫm lung tung trên mặt đất. Rốt cuộc vào giờ khắc đối diện này, cô ta cũng phải sợ hãi, thê lương khản giọng kêu to: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Lời còn chưa dứt, hai nhánh mây to bay thẳng đến từ giữa không trung, đâm xuyên qua hai bên xương sườn Thẩm Ngân Đăng. Nhấc lên một cái, kéo cô ta khỏi mũi tên, giữ chặt trên vách núi đá.
Lúc này Tần Phóng mới vùng vẫy đứng lên.
Muốn thật sự giết chết một yêu quái, đầu tiên phải trút cạn máu nó.
Cũng không biết tại sao, anh bỗng muốn ngăn cản Tư Đằng: “Tư Đằng!”
Thân hình Tư Đằng hơi khựng lại, sau đó từ từ quay đầu nhìn Tần Phóng. Cô nói: “Tần Phóng, có một câu Thẩm Ngân Đăng nói không sai. Anh đừng nghĩ tôi tốt quá. Anh cho rằng tôi là người tốt sao? Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một yêu quái mà thôi.”
Nói xong cô không nhìn anh nữa, ngửa đầu nhìn vách đá xung quanh, khẽ nói: “Cũng nên đến rồi.”
Ấn bát quái trên vách đá lại hiện lên lần nữa nhưng thoáng chốc lại suy yếu rồi dần dần biến mất. Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nhan Phúc Thụy xuất hiện ở cửa động. Ông ôm trong lòng các loại pháp khí như Lôi Kích Mộc, cờ lệnh, kiếm Kim Tiền thở hổn hển nhìn Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng, bên ngoài động bị nứt ra, tôi nhìn thấy các vị đạo trưởng đều…”
Bỗng nhiên ông dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngân Đăng trên tường.
Tư Đằng nói: “Xuất hiện chút rắc rối, may mà không nguy hiểm, tôi đã nhận lời ông sẽ báo thù cho Nhà Ngói. Cú cuối cùng đâm vào trái tim này giao cho ông.”
Nhan Phúc Thụy thả lỏng tay, pháp khí rơi ầm ầm xuống đất, ông thở hổn hển gật đầu: “Để tôi, tôi muốn báo thù cho Nhà Ngói… đòi lại công đạo…”
Càng về sau tiếng của ông càng nức nở, dường như rốt cuộc đã đến ngày này, tay chân hơi luống cuống. Ông hoảng loạn ngó dáo dác cuối cùng thấy một cây tên trên mặt đất, ông nhặt lên, trong ánh mắt chứa nỗi hận thù rất lớn, từng bước đi đến phía trước.
Mấy ngày qua trong đầu ông đều là “Báo thù cho Nhà Ngói”, cũng chưa từng nghĩ đến cảnh cầm dao hoặc cầm tên đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Ngân Đăng. Cuộc đời này của ông, đừng nói là giết người, ngay cả làm bị thương con mèo con chó cũng chưa từng có. Thật sự không thể đối mặt với Thẩm Ngân Đăng mà ra tay. Ông hơi có chút chần chờ, mũi tên khẽ run run, mấy lần muốn xuống tay nhưng không thể đâm được.
Lần cuối cùng ông hạ quyết tâm, mũi tên đâm vào ngực cô ta. Mắt Thẩm Ngân Đăng đã nhắm chợt mở ra, cô ta lạnh lùng nhìn thẳng vào Nhan Phúc Thụy nói: “Tôi sẽ trở lại tìm ông.”
Bị những lời này kích động, toàn thân Nhan Phúc Thụy nóng lên, ý nghĩ xông lên không hề chần chờ đã đâm thẳng mũi tên vào tim cô ta. Tần Phóng không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.
Trong cảnh yên lặng, Nhan Phúc Thụy lui về sau hai bước, tay ôm mặt quỳ rạp xuống đất khóc nấc lên.
Tần Phóng nghe thấy tiếng Tư Đằng vô cảm cất lên:
“Cõi đời này không phải ai cũng có thể trở lại được.”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cô ta không muốn nói nhảm với đám người kia, nhưng lại muốn chơi trò mèo vờn chuột một chút. Cô ta nhặt mấy tảng đá lên cân thử sức nặng, rồi nói: “Các đạo trưởng cẩn thận nhé.”
Quá biến thái, đây là muốn ném đá đập chết người ta sao? Nhóm đạo sĩ sởn tóc gáy, kéo dây mây lắc qua lắc lại, chỉ mong cô ta ném không trúng. Sau mất tiếng xé gió vun vút, đầu tiên là yên lặng như tờ, tiếp theo là tiếng Mã Khưu Dương sợ hãi vang lên: “Đau! Đau! Đau!”
Đau thì đau, đàn ông đàn ang làm gì phải gào lên như thế. Tất cả mọi người đều nhìn lên chỗ vang lên tiếng nói, thấy Mã Khưu Dương ôm nhánh dây mây hoảng loạn chỉ trỏ, nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhất thời bừng tỉnh.
Ông ta không phải kêu đau mà là kêu “Mây! Mây!Mây!” (1). Mấy tảng đá kia của Thẩm Ngân Đăng mỗi tảng đều ném trúng dây mây mà mấy sợi dây mây lại nối liền với nhau, dây mây bị ném trúng đã sắp bị đứt lìa.
(1) Đau và (cây) mây phát âm giống nhau, đều là “teng”.
Thẩm Ngân Đăng phủi tay: “Lúc trước các vị đạo trưởng đều dẫn pháp khí hộ thân, nhưng cũng chỉ có tác dụng đề phòng yêu lực xâm lấn, cuối cùng cũng không phải là mình đồng da sắt. Nếu té từ trên cao xuống, chết là chắc chắn. Các đạo trưởng nhìn thấy mũi nhọn phía dưới chứ. Dây mây vừa đứt, các vị rớt xuống nó sẽ đâm xuyên bụng, máu chảy xuống theo mũi nhọn tẩm bổ cho đám con cháu của tôi. Chúng nó uống nhiều máu thú máu người rồi, nhưng từ trước đến nay chưa từng uống máu đạo sĩ. Nói không chừng cơ duyên xảo hợp, máu các đạo trưởng quý giá sẽ thúc đẩy đám con cháu tôi hóa thành tinh cũng chưa biết chừng.”
Nói xong rồi ngửa đầu cười dài. Lúc cô ta lấy diện mạo của Thẩm Ngân Đăng nói chuyện vẫn còn là giọng nữ bình thường, khi cười to lại không kiềm chế được xuất hiện giọng khàn khàn trầm thấp của đàn ông. Rõ ràng là nụ cười của cô gái xinh đẹp nhưng lại bị giọng cười này khiến người ta sởn cả gai ốc.
Cô ta cười một hồi bỗng ngừng lại, chuyển thành vẻ mặt đáng yêu dịu dàng kêu lên: “Tiểu thư Tư Đằng?”
Khói đen giăng kín, không ai trả lời.
Nét cười trên mặt Thẩm Ngân Đăng càng sâu, cô ta từ từ đi vào trong động. Tiếng nói nhẹ nhàng từ tốn, không nhanh không chậm.
– “Tiểu thư Tư Đằng sao lại không lên tiếng vậy?”
– “Thật kỳ lạ, với thanh danh của tiểu thư Tư Đằng không đến nỗi e ngại một Xích Tán như tôi chứ. Trốn trốn núp núp giống như rùa rút đầu có phần mất thể diện quá đó.”
– “Ồ, suýt nữa tôi đã quên mất…”
Nói đến đây, cô ta che miệng cười làm ra vẻ như chợt hiểu ra: “Không phải tiểu thư Tư Đằng chuẩn bị vận yêu lực để quyết chiến với tôi chứ? Nhưng vừa thử vận công mới phát hiện ra cả người đau nhức, trong cơ thể như có vô số vòng xoáy, hút đi cốt tủy máu thịt của cô…”
Trong động vang lên tiếng Tư Đằng nhịn đau phẫn nộ: “Cô câm miệng cho tôi!”
Hóa ra cô núp ở đó, đôi mắt Thẩm Ngân Đăng đột nhiên sáng lên, từ từ đi vào sâu hơn.
Dần dần tiếng thất kinh ngoài động của đám đạo sĩ đã không còn nghe rõ, tiếng bước chân của Thẩm Ngân Đăng vang lên từng nhịp, cố ý kéo dài. Từng tiếng lọt vào tai như hồi âm vang vọng trên vách đá, như sự thúc giục vô hình khiến hơi thở của người ta đều có chút khó khăn.
“Tiểu thư Tư Đằng không cam tâm đúng không? Có phải cảm thấy chuyến hành trình đến bản Miêu này ăn trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo hay không?”
Tư Đằng khó chịu cười khẩy: “Cô hạ độc tôi khi nào?”
Tần Phóng vẫn còn đang ở bên cạnh Tư Đằng. Cơ hội thăm dò bí mật từ miệng Tư Đằng lại quá nhỏ. Mọi bí mật đành chỉ trong mong sau khi Tư Đằng chết sẽ khai thác từ chỗ của Tần Phóng vậy. Thẩm Ngân Đăng chần chờ một chút, lúc này không thể để Tần Phóng bại lộ thân phận được.
Nhưng hiển nhiên Tư Đằng đã nghĩ đến, Thẩm Ngân Đăng nghe được tiếng cô phẫn nộ quát lên: “Tần Phóng!”
Ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng Tần Phóng hét lên. Thẩm Ngân Đăng căng thẳng, đi vài bước vào trong động. Bình thường mà nói, sau khi yêu quái mất đi yêu lực, nếu còn muốn ngoan cố chống lại thì sẽ hiện ra nguyên hình. Sức mạnh nguyên thân vốn lớn hơn so với khi biến thành người. Quả nhiên Tư Đằng đã dần dần hiện thân, vẻ mặt cô cực kỳ phẫn nộ đang đứng bên vách đá. Một cánh tay hóa thành dây mây vươn ra chừng vài mét đang bóp chặt cổ họng Tần Phóng ngã trên mặt đất. Khuôn mặt Tần Phóng đỏ bừng, cuộn người vùng vẫy, bị bóp nghẹn gần như nói không ra lời.
Thẩm Ngân Đăng kêu thầm đầy tiếc nuối, cô ta nhớ đến ngày đó vì để qua mặt quan chủ Thương Hồng đã qua loa giả bộ làm cơ quan bắn tên trong động. Nếu Tư Đằng có thể dời qua bên cạnh chừng vài mét là tốt rồi…
Tư Đằng nhìn Thẩm Ngân Đăng cười khẩy: “Tôi thật sự tò mò đấy. Thẩm tiểu thư đã âm thầm thông đồng với Tần Phóng từ lúc nào khiến cậu ta làm việc cho cô vậy? Nếu hôm nay không thể tránh khỏi trận quyết chiến với Thẩm tiểu thư, trước khi bắt đầu chúng ta nên làm theo người xưa, mở đàn tế huyết nhé.”
Nói đến đây vẻ hung tợn trên mặt hiện lên, cánh tay giơ lên bóp chặt cổ họng Tần Phóng, nhấc hẳn anh lên khỏi mặt đất. Hai mắt Tần Phóng đỏ ngầu, hai tay nắm chặt nhánh mây nơi cổ họng, khàn giọng gọi tên Thẩm Ngân Đăng: “Thẩm tiểu thư, cô đã đồng ý sẽ cứu tôi, tôi biết… bí mật của Tư Đằng…”
Tư Đằng giận dữ: “Mơ tưởng!”
Tay cô ra sức, thấy còn kéo dài nữa Tần Phóng sẽ bị vặn gãy cổ Thẩm Ngân Đăng không do dự nữa. Quanh người cô ta đột ngột hiện lên khói đen, nhanh chóng cuộn lại thành một luồng khói, trong nháy mắt quấn vào cánh tay Tư Đằng như rắn. Dường như Tư Đằng muốn gắng gượng, nhưng chỉ một giây sau cũng đã không chịu nỗi. Cô kêu lên thảm thiết, cánh tay hình dây mây nhanh chóng hóa thành cánh tay người bình thường. Nhưng trên cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn đều là những vết bỏng to cỡ đồng xu.
Cánh tay cô vừa rút lại, trong nháy mắt Tần Phóng được giải thoát, nặng nề từ giữa không trung rơi xuống đất.
Tư Đằng đau đớn ngã ngồi tựa vào vách đá. Thẩm Ngân Đăng nhìn thẳng vào cô: “Sao hả tiểu thư Tư Đằng? Độc của Xích Tán tôi có dễ chịu không? Độc này trước tiên đả thương tay cô, sau đó dần dần ngấm vào kinh mạch toàn thân, chỉ trong chốc lát toàn thân cô sẽ thối rửa. Nó giống như Đằng Sát vậy, trừ phi là tôi chết, nếu không sẽ không bao giờ giải được. Ồ đúng rồi…”
Nói đến đây cô ta như chợt nhớ ra điều gì lại mỉm cười nhìn Tần Phóng: “Tư Đằng vừa chết, Đằng Sát sẽ được giải, chúc mừng anh…”
Tần Phóng làm như bị kinh hoàng rất lớn, chống tay lui ra sau: “Thẩm tiểu thư, cô… cô cũng là yêu quái…”
Nhưng hướng lui của Tần Phóng rất kỳ lạ. Thông thường người ta bị uy hiếp sẽ bàng hoàng hoảng sợ lui ra phía sau. Thế nhưng anh lại vòng đến trước mặt Thẩm Ngân Đăng. Nhất thời Thẩm Ngân Đăng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ từ từ đến gần anh: “Anh sợ tôi sao?”
Tần Phóng ngập ngừng nói: “Tôi… tôi không biết…”
Anh nhìn về phía Thẩm Ngân Đăng, ánh mắt bỗng có chút mê muội: “Cô là yêu quái, nhưng tôi… không sợ cô. Thẩm tiểu thư, tôi có từng nói với cô chưa. Dáng vẻ cô rất giống Trần Uyển…”
Anh bỗng hơi ngẩn ngơ, đưa tay làm như muốn sờ vào tóc cô ta. Trong mắt Thẩm Ngân Đăng hiện lên một tia chán ghét, nhưng vì kế hoạch nên cố dằn xuống. Tần Phóng run rẩy đứng lên, chân không vững lảo đảo vài lần. Thẩm Ngân Đăng dìu anh, dịu dàng nói: “Cẩn thận nhé.”
Cô ta tập trung vào Tần Phóng, nhưng vẫn không lơ là Tư Đằng. Sau khi Tư Đằng bị thương, dường như muốn chống vách tường đứng lên. Nhưng vài lần lảo đảo ngã xuống, lần cuối cùng lại ngã xuống vị trí mũi tên sẽ bắn đến. Thẩm Ngân Đăng lạnh lùng nhìn thẳng cô, khóe môi lướt qua nụ cười kín đáo, thầm nghĩ: Cô phải đứng lên mới tốt.
Quả nhiên Tư Đằng đứng lên, cô cố hết sức vịn vách tường, trên mặt vẫn đầy vẻ mỉa mai, chết đến nơi vẫn còn chọc giận Thẩm Ngân Đăng: “Như chim nhỏ dịu dàng nép vào người, chắc hẳn Xích Tán lại trở về làm thân gái rồi hả? Ngày sau nếu cùng Tần Phóng vợ chồng ân ái, con cái đầy đàn thì cũng không uổng công tôi làm mối nhỉ…”
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đằng, dịu dàng nói: “Cô nên chết đi.”
Ánh mắt nhìn vào nơi giấu cơ quan ở vách tường bên cạnh gần như cùng màu với núi đá, nó chầm chậm xoay một vòng lách cách.
“Tần Phóng mau tránh ra!”
Sao Tư Đằng lại đột ngột cất tiếng cảnh báo? Sao Tần Phóng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đẩy cô ta ra phía sau thật mạnh? Sau lưng có tiếng xé gió, Thẩm Ngân Đăng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị mũi tên sắc bén đâm thẳng vào từ phía sau lưng. Lực bắn mạnh mẽ, nó cắm cả người cô ta xuống đất. Tần Phóng nhanh chóng lăn ra, nhưng hai đầu mũi tên đã từ từ đâm xuyên qua cánh tay anh cắm xuống đất. Cơ thể Thẩm Ngân Đăng như nằm trên cạnh huyền của hình tam giác. Trong lòng cô ta biết không ổn, đang định vận dụng yêu lực chạy trốn thì trong người truyền đến cơn đau như xé.
Cô ta khác với Tư Đằng, cô ta có yêu lực, nước Quan Âm vô hại với Tư Đằng nhưng đối với cô ta thì…
Thẩm Ngân Đăng cất tiếng thét thảm thiết cào xé ruột gan, khuôn mặt vì đau đớn mà méo mó dữ tợn, lại hiện ra tướng mạo giống đàn ông. Tần Phóng vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng thứ nhất vừa mới tiêu hao hết sức lực cả người, thứ hai là đầu mũi tên đâm xuyên qua da thịt, mang theo áo anh cắm chặt xuống đất, nhất thời không thể cử động được. Nghe thấy Tư Đằng hỏi anh “có bị thương không”, anh nhịn đau trả lời “tạm ổn”.
Tư Đằng cũng không còn sức lực nữa, sau khi nghe thấy Tần Phóng trả lời, cô thở dài một hơi ngồi bệt xuống đất dựa vào vách đá.
Vết bỏng trên cánh tay không còn lan ra nữa, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. Là do Thẩm Ngân Đăng đã không còn cách nào vượt qua được sao?
Trận đại chiến này trong một lúc bỗng bất chợt im hơi lặng tiếng. Trong hang động vô cùng yên tĩnh, mơ hồ truyền đến động tĩnh bên ngoài. Không biết là quan chủ Thương Hồng hay là chân nhân Trương Thiếu Hoa đang nói: “Cẩn thận, bò lên trên, đừng buông tay. Aaaaa…”
Lại có tiếng kêu sợ hãi của mọi người xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết kéo dài, ầm một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Có lẽ là ai đó đã ngã xuống chết, nhưng ai cũng cạn kiệt sức lực, tiếng thảm thiết đầu bên kia không đủ khuấy động đầu bên này.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Ngân Đăng cười gượng ha ha. Bên cạnh cô ta đọng một vũng máu thật lớn, da thịt bắt đầu khô héo. Nếu như nói lúc trước cô ta bất nam bất nữ, nhưng dù sao cũng coi như là tướng mạo phụ nữ. Còn hiện tại đã hoàn toàn chẳng phân biệt được nam hay nữ nữa.
Cô ta vẫn mù mờ không rõ chất vấn Tần Phóng: “Hóa ra anh vẫn giúp cho cô ta à? Anh là người, tôi là yêu quái, cô ta cũng là yêu quái, tại sao anh lại muốn giúp cô ta?”
Tiếng nói của cô ta thê lương như vậy, trong lúc bất chợt Tần Phóng cảm thấy cô ta cũng thật đáng thương, ngập ngừng nói: “Tuy Tư Đằng là yêu quái, tuy sử dụng Đằng Sát với đám người đạo môn, nhưng cô ấy không thật sự hại người. Cô không giống vậy, cô hại chết người động Ma Cô, cô còn giết cả Nhà Ngói.”
Thẩm Ngân Đằng ồ một tiếng: “Là vậy sao, hóa ra trong mắt anh hại người là đáng chết, còn không hại người thì là người tốt sao? Ha ha… ha ha…”
Cô ta tự nói tự cười, đột nhiên khàn giọng gào lên: “Anh cho rằng cô ta là người tốt sao? Anh cho rằng Tư Đằng là người tốt sao?”
Tư Đằng cũng nghe thấy cô quay đầu nhìn về phía bên này, thản nhiên cười dường như từ “cô ta” trong miệng Thẩm Ngân Đăng không phải là mình vậy.
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm Tần Phóng: “Thật sự từ trước đến nay anh không nghi ngờ sao? Yêu quái hay thần tiên gì cũng đều phải trải qua tu luyện lâu dài. Cho dù là học chữ cũng phải là mười năm gian khổ học hành. Một yêu quái hóa thành tinh năm 1910, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không hề thất bại, anh chưa từng hoài nghi việc này sao?”
Tần Phóng hỏi theo phản xạ: “Tại sao?”
Thẩm Ngân Đăng lại cười gượng hai tiếng, đột nhiên đôi mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tư Đằng cách đó không xa: “Cô ta giết yêu quái, ăn yêu nguyên, hấp thụ yêu lực của đồng loại. Từ trước đến nay cô ta chưa từng tu luyện, tất cả yêu lực của cô ta có được đều là đánh cướp của kẻ khác!”
Mi mắt Tư Đằng rũ xuống, vẻ mặt rất bình thản, nghe vậy lại cười nhạt.
Thẩm Ngân Đăng cười ha ha: “Loài người các anh có thể ăn thịt đồng loại không? Các người không cảm thấy kẻ như vậy là quái vật ư? Cô ta chính là như vậy, cái gọi là khiến yêu quái khác nghe thấy căm hận biến sắc, tại sao ngay cả yêu quái cũng sợ cô ta? Đúng là yêu quái sẽ đánh giết lẫn nhau, nhưng sẽ không ăn đồng loại của mình. Thứ nhất là chuyện như vậy quá bỉ ổi, thứ hai là yêu quái cũng không biết làm sao để có thể dung hợp yêu lực của kẻ khác. Khưu Sơn không phải đạo môn chính thống, nghiêng về những thuật pháp tà môn. Ông ta dạy Tư Đằng phép thuật này, khiến cô ta thành danh tiếng lẫy lừng chỉ trong thời gian ngắn. Cái cướp được đương nhiên là đồ tốt, người khác gian khổ trăm nghìn năm mới có, cô ta không tốn công sức chỉ cần cướp đi để dùng.”
Đầu óc Tần Phóng trống rỗng. Loài người các anh có thể ăn thịt đồng loại không?
Thẩm Ngân Đăng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã sớm biết, lúc nhận được tin tức đạo môn nói Tư Đằng muốn tìm một yêu quái, tôi đã biết ngay rồi. Người khác không hiểu, nhưng tôi là yêu quái, tôi biết cô ta muốn làm gì. Sớm muộn gì cô ta cũng tìm đến tôi, tôi đã như rùa rút đầu ẩn núp mấy trăm năm, thậm chí còn phải ứng phó với đủ loại quan hệ của loài người. Tôi không muốn chết trong tay cô ta, cô ta muốn giết tôi thì tôi phải giết cô ta. Tôi có sai sao? Hại người là đáng chết, năm đó cô ta tiếng tăm lừng lẫy như vậy, người cô ta từng hại sẽ ít hơn tôi sao?”
Tần Phóng ngơ ngác nhìn khuôn mặt Thẩm Ngân Đăng nhăn nhó. Đối mặt với chất vấn hùng hổ của cô ta, anh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nơi miệng vết thương bị mũi tên đâm xuyên qua của Thẩm Ngân Đăng không ngừng chảy máu, suy nghĩ cũng dần dần hoảng hốt.
Năm đó nhất định Khưu Sơn biết không thể bỏ mặc nên đã trấn bùa trên người Tư Đằng. Chính do sợ cô ta không chịu nghe theo ông điều khiển. Nhưng sau đó cô ta phản bội Khưu Sơn, lừa gạt đạo môn, giải được bùa chú, lại luôn lẩn trốn về phía đông. Nghe nói trên đường cô ta trốn về phía đông đã giết ba yêu quái, ngay cả Khưu Sơn cũng không đối phó được cô ta…
Khi đó mình ở động Ma Cô thay mận đổi đào, nghe thấy tin tức cho rằng chỉ là chuyện đồn thổi. Mình đã từng nghĩ nếu có thể nghĩ cách cướp được yêu lực này từ tay Tư Đằng… Không, không, không, tiếng tăm cô ta quá lừng lẫy, không nên chọc vào cô ta. Mình nên cẩn thận tránh đám đạo môn, dưỡng thương bình phục đợi đến khi Độc Dăng Tán mới hóa thành tinh chưa chắc không thể tái xuất lại…
Không ngờ cô ta đã tìm đến cửa.
Ánh mắt dần dần mơ hồ nhìn thấy một thân hình cô gái mảnh khảnh. Tư Đằng đã đến, cô đã đi đến…
Thẩm Ngân Đăng hoảng sợ đến mức hai tay mò mẫm lung tung trên mặt đất. Rốt cuộc vào giờ khắc đối diện này, cô ta cũng phải sợ hãi, thê lương khản giọng kêu to: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Lời còn chưa dứt, hai nhánh mây to bay thẳng đến từ giữa không trung, đâm xuyên qua hai bên xương sườn Thẩm Ngân Đăng. Nhấc lên một cái, kéo cô ta khỏi mũi tên, giữ chặt trên vách núi đá.
Lúc này Tần Phóng mới vùng vẫy đứng lên.
Muốn thật sự giết chết một yêu quái, đầu tiên phải trút cạn máu nó.
Cũng không biết tại sao, anh bỗng muốn ngăn cản Tư Đằng: “Tư Đằng!”
Thân hình Tư Đằng hơi khựng lại, sau đó từ từ quay đầu nhìn Tần Phóng. Cô nói: “Tần Phóng, có một câu Thẩm Ngân Đăng nói không sai. Anh đừng nghĩ tôi tốt quá. Anh cho rằng tôi là người tốt sao? Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một yêu quái mà thôi.”
Nói xong cô không nhìn anh nữa, ngửa đầu nhìn vách đá xung quanh, khẽ nói: “Cũng nên đến rồi.”
Ấn bát quái trên vách đá lại hiện lên lần nữa nhưng thoáng chốc lại suy yếu rồi dần dần biến mất. Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Nhan Phúc Thụy xuất hiện ở cửa động. Ông ôm trong lòng các loại pháp khí như Lôi Kích Mộc, cờ lệnh, kiếm Kim Tiền thở hổn hển nhìn Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng, bên ngoài động bị nứt ra, tôi nhìn thấy các vị đạo trưởng đều…”
Bỗng nhiên ông dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngân Đăng trên tường.
Tư Đằng nói: “Xuất hiện chút rắc rối, may mà không nguy hiểm, tôi đã nhận lời ông sẽ báo thù cho Nhà Ngói. Cú cuối cùng đâm vào trái tim này giao cho ông.”
Nhan Phúc Thụy thả lỏng tay, pháp khí rơi ầm ầm xuống đất, ông thở hổn hển gật đầu: “Để tôi, tôi muốn báo thù cho Nhà Ngói… đòi lại công đạo…”
Càng về sau tiếng của ông càng nức nở, dường như rốt cuộc đã đến ngày này, tay chân hơi luống cuống. Ông hoảng loạn ngó dáo dác cuối cùng thấy một cây tên trên mặt đất, ông nhặt lên, trong ánh mắt chứa nỗi hận thù rất lớn, từng bước đi đến phía trước.
Mấy ngày qua trong đầu ông đều là “Báo thù cho Nhà Ngói”, cũng chưa từng nghĩ đến cảnh cầm dao hoặc cầm tên đâm thẳng vào trái tim của Thẩm Ngân Đăng. Cuộc đời này của ông, đừng nói là giết người, ngay cả làm bị thương con mèo con chó cũng chưa từng có. Thật sự không thể đối mặt với Thẩm Ngân Đăng mà ra tay. Ông hơi có chút chần chờ, mũi tên khẽ run run, mấy lần muốn xuống tay nhưng không thể đâm được.
Lần cuối cùng ông hạ quyết tâm, mũi tên đâm vào ngực cô ta. Mắt Thẩm Ngân Đăng đã nhắm chợt mở ra, cô ta lạnh lùng nhìn thẳng vào Nhan Phúc Thụy nói: “Tôi sẽ trở lại tìm ông.”
Bị những lời này kích động, toàn thân Nhan Phúc Thụy nóng lên, ý nghĩ xông lên không hề chần chờ đã đâm thẳng mũi tên vào tim cô ta. Tần Phóng không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.
Trong cảnh yên lặng, Nhan Phúc Thụy lui về sau hai bước, tay ôm mặt quỳ rạp xuống đất khóc nấc lên.
Tần Phóng nghe thấy tiếng Tư Đằng vô cảm cất lên:
“Cõi đời này không phải ai cũng có thể trở lại được.”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook