• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (2 Viewers)

  • Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 136



CHƯƠNG 136


“Cô ấy ngủ rồi sao?”


Rõ ràng anh mới là chủ nhân của tòa lâu đài này, nhưng mỗi sáng, anh đều phải rời đi trước khi đối phương ngủ dậy, cho đến khi đối phương ngủ rồi thì anh mới dám về.


Nhưng nực cười là, mỗi sáng sau khi ra khỏi nhà, anh đều không kiềm lòng được mà quay về, đứng trước cửa sổ nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới chịu rời đi.


Khúc Chấn Sơ biết mình như vậy có điều không ổn, nhưng anh cũng không có cách nào khác!


Nếu anh ngồi trong phòng khách, có lẽ cả ngày người phụ nữ kia cũng không chịu đi xuống đâu nhỉ?


Thậm chí, cho dù bất cẩn nhìn thấy anh, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.


Thậm chí đến cả việc thử sức anh cũng không dám, chỉ cần nghĩ đến trong ánh mắt của đối phương xuất hiện sự căm hận và chán ghét… Anh sẽ phát điên lên!


Anh bước vào nhà, quản gia mới nói: “Cô Tiêu đang trong phòng khách.”


Khúc Chấn Sơ dừng bước lại, gần như muốn bỏ chạy.


Anh quay người lại, định ra xe ngồi đợi thêm một lúc nữa.


Quản gia lại nói: “Cô ấy đang đợi cậu.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày.


“Đợi tôi làm gì?”


“Tôi không rõ, có điều từ chiều đến giờ cô Tiêu vẫn luôn ngồi trong phòng khách.”


Khúc Chấn Sơ im lặng chốc lát, cuối cùng cũng quay lại, đi vào bên trong.


An Diệc Diệp ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.


Không có tiếng hét, cũng không chạy trốn.


Rất tốt.


Khúc Chấn Sơ thầm nói một tiếng, sắc mặt căng cứng đi qua đó, dừng trước mặt cô khoảng một mét.


Như vậy, chắc cô sẽ không sợ hãi nữa nhỉ?


Anh thầm cân nhắc trong lòng, nhưng lại có chút bất mãn.


Tại sao anh phải cẩn thận quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ này như vậy?


Khúc Chấn Sơ nhíu mày, khiến sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí còn giống như đang tức giận.


“Cô tìm tôi làm gì?”


Anh cố gắng khiến giọng nói của mình mềm mỏng hơn một chút, nhưng lại vì không tự nhiên mà trở nên cứng nhắc.


Ý thức được điều này, anh càng cảm thấy bất mãn.


An Diệc Diệp lại không để ý đến.


Cô chậm rãi nói: “Tôi muốn chuyển ra ngoài.”


“Tôi muốn chuyển ra ngoài.”


Vừa dứt lời, quản gia cũng bị dọa cho một phen.


Không ngờ, An Diệc Diệp lại nói điều này với cậu chủ.


Tâm trạng Khúc Chấn Sơ trở nên nặng nề, sắc mặt anh đột ngột thay đổi.


CHƯƠNG 136


“Cô ấy ngủ rồi sao?”


Rõ ràng anh mới là chủ nhân của tòa lâu đài này, nhưng mỗi sáng, anh đều phải rời đi trước khi đối phương ngủ dậy, cho đến khi đối phương ngủ rồi thì anh mới dám về.


Nhưng nực cười là, mỗi sáng sau khi ra khỏi nhà, anh đều không kiềm lòng được mà quay về, đứng trước cửa sổ nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới chịu rời đi.


Khúc Chấn Sơ biết mình như vậy có điều không ổn, nhưng anh cũng không có cách nào khác!


Nếu anh ngồi trong phòng khách, có lẽ cả ngày người phụ nữ kia cũng không chịu đi xuống đâu nhỉ?


Thậm chí, cho dù bất cẩn nhìn thấy anh, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.


Thậm chí đến cả việc thử sức anh cũng không dám, chỉ cần nghĩ đến trong ánh mắt của đối phương xuất hiện sự căm hận và chán ghét… Anh sẽ phát điên lên!


Anh bước vào nhà, quản gia mới nói: “Cô Tiêu đang trong phòng khách.”


Khúc Chấn Sơ dừng bước lại, gần như muốn bỏ chạy.


Anh quay người lại, định ra xe ngồi đợi thêm một lúc nữa.


Quản gia lại nói: “Cô ấy đang đợi cậu.”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày.


“Đợi tôi làm gì?”


“Tôi không rõ, có điều từ chiều đến giờ cô Tiêu vẫn luôn ngồi trong phòng khách.”


Khúc Chấn Sơ im lặng chốc lát, cuối cùng cũng quay lại, đi vào bên trong.


An Diệc Diệp ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại.


Không có tiếng hét, cũng không chạy trốn.


Rất tốt.


Khúc Chấn Sơ thầm nói một tiếng, sắc mặt căng cứng đi qua đó, dừng trước mặt cô khoảng một mét.


Như vậy, chắc cô sẽ không sợ hãi nữa nhỉ?


Anh thầm cân nhắc trong lòng, nhưng lại có chút bất mãn.


Tại sao anh phải cẩn thận quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ này như vậy?


Khúc Chấn Sơ nhíu mày, khiến sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí còn giống như đang tức giận.


“Cô tìm tôi làm gì?”


Anh cố gắng khiến giọng nói của mình mềm mỏng hơn một chút, nhưng lại vì không tự nhiên mà trở nên cứng nhắc.


Ý thức được điều này, anh càng cảm thấy bất mãn.


An Diệc Diệp lại không để ý đến.


Cô chậm rãi nói: “Tôi muốn chuyển ra ngoài.”


“Tôi muốn chuyển ra ngoài.”


Vừa dứt lời, quản gia cũng bị dọa cho một phen.


Không ngờ, An Diệc Diệp lại nói điều này với cậu chủ.


Tâm trạng Khúc Chấn Sơ trở nên nặng nề, sắc mặt anh đột ngột thay đổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom