Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 148
CHƯƠNG 148
Đám người điên cuồng xông tới.
“Toi rồi.”
Mai Ấn Cầm không kịp giải thích, vội nắm tay An Diệc Diệp rồi chạy đi.
“Hả? Anh đừng…”
An Diệc Diệp thậm chí còn không kịp giãy ra thì đã bị anh ta kéo đi chạy vào trong khuôn viên trường.
Cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người hâm mộ phía sau đuổi theo không dứt đuôi, vội kéo Mai Ấn Cầm vào tòa giảng đường.
“Qua bên này.”
Mai Ấn Cầm cúi đầu nhìn bàn tay An Diệc Diệp đang kéo tay anh ta, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rồi đi theo cô.
Hai người chui vào phòng học, bên ngoài có một đám người như ong vỡ tổ chạy qua, An Diệc Diệp đứng sau cánh cửa, cẩn thận quan sát.
“Bọn họ đi rồi.”
Mai Ấn Cầm dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, cởi mũ xuống, hất mái tóc ướt của mình, dựa vào tường bật cười.
“Tại sao mỗi lần đến gặp em lại đều khó khăn đến vậy chứ?”
An Diệc Diệp tò mò nói: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
“Lần trước…” Nhớ lại chuyện tối hôm đó, Mai Ấn Cầm nhíu mày: “Em không sao chứ? Tôi không biết sẽ gây ra hiểu nhầm như vậy.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi không sao, vốn cũng không phải do anh.”
Nhìn đồng hồ trên tường, cô đứng dậy, tờ giấy tuyên truyền vẫn cầm trong tay trước đó lúc này đã rơi xuống đất.
Mai Ấn Cầm nhặt lên nhìn.
“Em muốn tham gia hoạt động sao?”
Thấy An Diệc Diệp gật đầu, anh ta cười nói: “Có muốn đến giúp cho buổi biểu diễn của tôi không?”
Anh ta giơ tay chỉ vào tờ giấy.
“Đây, màn biểu diễn lần này là kịch sân khấu, còn thiếu mấy diễn viên nữa.”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Tôi không giỏi diễn xuất lắm, học viện nghệ thuật chắc sẽ có nhiều người đăng kí đấy.”
Cô vốn không quá thích náo nhiệt, chứ đừng nói đến việc biểu diễn trước bao nhiêu khán giả.
Trước kia lúc ở cô nhi viện, Mai Ấn Cầm nói anh ta rất thích biểu diễn, lúc đó, cô luôn ngồi xem ở phía dưới, rất ít khi lên sân khấu.
Nhớ lại chuyện trước kia, An Diệc Diệp không khỏi mỉm cười.
“Nếu anh muốn ra ngoài thì hãy đi qua tòa giảng đường, rời đi từ cửa sau, chỗ đó không có người, tôi lên lớp trước đây.”
Cô vừa đi được vài bước thì Mai Ấn Cầm chợt kéo tay cô lại.
“Diệc Diệp, em thật sự quên tôi rồi sao?”
An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc quay đầu lại.
CHƯƠNG 148
Đám người điên cuồng xông tới.
“Toi rồi.”
Mai Ấn Cầm không kịp giải thích, vội nắm tay An Diệc Diệp rồi chạy đi.
“Hả? Anh đừng…”
An Diệc Diệp thậm chí còn không kịp giãy ra thì đã bị anh ta kéo đi chạy vào trong khuôn viên trường.
Cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người hâm mộ phía sau đuổi theo không dứt đuôi, vội kéo Mai Ấn Cầm vào tòa giảng đường.
“Qua bên này.”
Mai Ấn Cầm cúi đầu nhìn bàn tay An Diệc Diệp đang kéo tay anh ta, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rồi đi theo cô.
Hai người chui vào phòng học, bên ngoài có một đám người như ong vỡ tổ chạy qua, An Diệc Diệp đứng sau cánh cửa, cẩn thận quan sát.
“Bọn họ đi rồi.”
Mai Ấn Cầm dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, cởi mũ xuống, hất mái tóc ướt của mình, dựa vào tường bật cười.
“Tại sao mỗi lần đến gặp em lại đều khó khăn đến vậy chứ?”
An Diệc Diệp tò mò nói: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
“Lần trước…” Nhớ lại chuyện tối hôm đó, Mai Ấn Cầm nhíu mày: “Em không sao chứ? Tôi không biết sẽ gây ra hiểu nhầm như vậy.”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi không sao, vốn cũng không phải do anh.”
Nhìn đồng hồ trên tường, cô đứng dậy, tờ giấy tuyên truyền vẫn cầm trong tay trước đó lúc này đã rơi xuống đất.
Mai Ấn Cầm nhặt lên nhìn.
“Em muốn tham gia hoạt động sao?”
Thấy An Diệc Diệp gật đầu, anh ta cười nói: “Có muốn đến giúp cho buổi biểu diễn của tôi không?”
Anh ta giơ tay chỉ vào tờ giấy.
“Đây, màn biểu diễn lần này là kịch sân khấu, còn thiếu mấy diễn viên nữa.”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Tôi không giỏi diễn xuất lắm, học viện nghệ thuật chắc sẽ có nhiều người đăng kí đấy.”
Cô vốn không quá thích náo nhiệt, chứ đừng nói đến việc biểu diễn trước bao nhiêu khán giả.
Trước kia lúc ở cô nhi viện, Mai Ấn Cầm nói anh ta rất thích biểu diễn, lúc đó, cô luôn ngồi xem ở phía dưới, rất ít khi lên sân khấu.
Nhớ lại chuyện trước kia, An Diệc Diệp không khỏi mỉm cười.
“Nếu anh muốn ra ngoài thì hãy đi qua tòa giảng đường, rời đi từ cửa sau, chỗ đó không có người, tôi lên lớp trước đây.”
Cô vừa đi được vài bước thì Mai Ấn Cầm chợt kéo tay cô lại.
“Diệc Diệp, em thật sự quên tôi rồi sao?”
An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc quay đầu lại.
Bình luận facebook