Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 150
CHƯƠNG 150
An Diệc Diệp mấp máy môi, cơn đau trên vai đột nhiên lại xuất hiện.
Hình ảnh Khúc Chấn Sơ cẩn thận bôi thuốc cho cô chợt xuất hiện trong đầu.
Cô cắn răng gật đầu, xóa bỏ hình ảnh đó ra khỏi trí não.
“Đúng vậy.”
Mai Ấn Cầm không hề cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô.
Anh ta một lòng muốn kéo An Diệc Diệp ra khỏi Khúc Chấn Sơ, cho dù cô nhi viện có bị dỡ thì anh ta cũng có thể xây được một cô nhi viện to hơn, đẹp hơn.
Đến lúc đó, anh ta sẽ có thể bảo vệ được cho An Diệc Diệp.
Giống như lời hứa lúc nhỏ.
Anh ta nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được Tiêu Nhĩ Giai.”
An Diệc Diệp thấy hoảng loạn, nhưng lại không hề cảm nhận được tình cảm của anh ta.
“Được…”
An Diệc Diệp trở về phòng học, những người khác vẫn đang thảo luận về chuyện của Mai Ấn Cầm.
Buổi chiều, nhà trường công bố những hạng mục cụ thể trong ngày kỉ niệm trường, hạng mục thu hút nhất đó là sân khấu kịch mà Mai Ấn Cầm tham gia!
Chỉ vài phút ngắn ngủi vé vào đã bị mua sạch, những người không mua được vé thì chán nản, muốn tham gia vào việc hậu cần giúp đỡ.
An Diệc Diệp nộp đơn đăng kí, lớp trưởng nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng đăng kí sân khấu kịch à? Nghe nói gần như toàn bộ sinh viên nữ trong trường đều đăng kí, nhưng chỉ có mười người được nhận, cậu có muốn đổi không?”
“Không cần đâu, cứ để vậy đi.”
Lớp trưởng lắc đầu.
“Ai cũng muốn vào, nào có dễ như vậy.”
Mấy người nghe thấy An Diệc Diệp cũng muốn tham gia sân khấu kịch thì quay sang nhìn cô.
“Không phải trước đó người nào đó nói là quen với Mai Ấn Cầm hay sao? Sao đến cả vé cũng không mua được thế?”
“Đừng nói nữa, cậu không sợ mai bị đuổi ra khỏi trường sao?”
Một người nói với giọng chế giễu: “Sợ chứ, ai bảo người ta có chỗ dựa chứ?”
Nói xong, mấy người đó cười phá lên.
Dư Nhã Thiểm ngồi bên cạnh, nghe mấy người đó nói chuyện thì đứng lên cất cao giọng nói.
“Tôi vừa cho người mua được năm vé, còn thừa ba tấm, có ai muốn đi không?”
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì vội chạy qua vây lấy cô ta.
“Tôi! Tôi! Nhã Thiểm, vẫn là cậu đỉnh nhất, có thể mua được năm vé liền!”
“Có điều, hai vé còn lại cậu định đi với ai? Chẳng lẽ là bạn trai sao?”
Mọi người đều thích thú cười, đứng xung quanh cô ta như những vì sao xoay quanh mặt trăng vậy.
Sắc mặt Dư Nhã Thiểm đỏ ửng lên, như đang xấu hổ.
“Còn chưa phải là bạn trai đâu…”
CHƯƠNG 150
An Diệc Diệp mấp máy môi, cơn đau trên vai đột nhiên lại xuất hiện.
Hình ảnh Khúc Chấn Sơ cẩn thận bôi thuốc cho cô chợt xuất hiện trong đầu.
Cô cắn răng gật đầu, xóa bỏ hình ảnh đó ra khỏi trí não.
“Đúng vậy.”
Mai Ấn Cầm không hề cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô.
Anh ta một lòng muốn kéo An Diệc Diệp ra khỏi Khúc Chấn Sơ, cho dù cô nhi viện có bị dỡ thì anh ta cũng có thể xây được một cô nhi viện to hơn, đẹp hơn.
Đến lúc đó, anh ta sẽ có thể bảo vệ được cho An Diệc Diệp.
Giống như lời hứa lúc nhỏ.
Anh ta nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được Tiêu Nhĩ Giai.”
An Diệc Diệp thấy hoảng loạn, nhưng lại không hề cảm nhận được tình cảm của anh ta.
“Được…”
An Diệc Diệp trở về phòng học, những người khác vẫn đang thảo luận về chuyện của Mai Ấn Cầm.
Buổi chiều, nhà trường công bố những hạng mục cụ thể trong ngày kỉ niệm trường, hạng mục thu hút nhất đó là sân khấu kịch mà Mai Ấn Cầm tham gia!
Chỉ vài phút ngắn ngủi vé vào đã bị mua sạch, những người không mua được vé thì chán nản, muốn tham gia vào việc hậu cần giúp đỡ.
An Diệc Diệp nộp đơn đăng kí, lớp trưởng nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng đăng kí sân khấu kịch à? Nghe nói gần như toàn bộ sinh viên nữ trong trường đều đăng kí, nhưng chỉ có mười người được nhận, cậu có muốn đổi không?”
“Không cần đâu, cứ để vậy đi.”
Lớp trưởng lắc đầu.
“Ai cũng muốn vào, nào có dễ như vậy.”
Mấy người nghe thấy An Diệc Diệp cũng muốn tham gia sân khấu kịch thì quay sang nhìn cô.
“Không phải trước đó người nào đó nói là quen với Mai Ấn Cầm hay sao? Sao đến cả vé cũng không mua được thế?”
“Đừng nói nữa, cậu không sợ mai bị đuổi ra khỏi trường sao?”
Một người nói với giọng chế giễu: “Sợ chứ, ai bảo người ta có chỗ dựa chứ?”
Nói xong, mấy người đó cười phá lên.
Dư Nhã Thiểm ngồi bên cạnh, nghe mấy người đó nói chuyện thì đứng lên cất cao giọng nói.
“Tôi vừa cho người mua được năm vé, còn thừa ba tấm, có ai muốn đi không?”
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì vội chạy qua vây lấy cô ta.
“Tôi! Tôi! Nhã Thiểm, vẫn là cậu đỉnh nhất, có thể mua được năm vé liền!”
“Có điều, hai vé còn lại cậu định đi với ai? Chẳng lẽ là bạn trai sao?”
Mọi người đều thích thú cười, đứng xung quanh cô ta như những vì sao xoay quanh mặt trăng vậy.
Sắc mặt Dư Nhã Thiểm đỏ ửng lên, như đang xấu hổ.
“Còn chưa phải là bạn trai đâu…”