Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 161
“Nhưng không có được sự đồng ý của cậu chủ thì cô không thể đi.”
An Diệc Diệp không thể tin nổi nhìn người đứng bên ngoài, Khúc Chấn Sơ lại dám đưa ra mệnh lệnh như thế cho cô.
“Anh ấy định nhốt tôi?”
Quản gia khó xử nhìn cô, tuy ông không biết vì sao cậu Khúc lại đột nhiên đưa ra quyết định này.
Nhưng nếu đã là lệnh của cậu chủ thì cho dù là ông cũng không dám làm trái.
An Diệc Diệp nhấc chân đi ra khỏi cửa, lập tức bị mấy tên vệ sĩ cản lại.
“Tôi muốn đi ra ngoài, ông Trương còn đang chờ tôi.”
Quản gia tận tình khuyên nhủ cô.
“Cô Tiêu, cô đừng chọc cậu chủ tức giận.”
An Diệc Diệp vừ định đi ra ngoài, đúng lúc này Khúc Chấn Sơ xuất hiện ở lầu hai.
“Cô muốn đi đâu? Có thể nói cho tôi biết.”
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ đang từ từ bước từ trên cầu thang xuống.
“Hôm qua tôi đã hứa sẽ đến nhà ông Trương, giúp ông ấy kiểm tra vài món đồ mới mua.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, tiện tay chỉnh sửa lại cổ tay áo.
“Tôi đưa cô đi.”
An Diệc Diệp không biết anh đang nghĩ gì, quay đầu không thèm nhìn anh.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Tôi đưa cô đi, nếu không thì khỏi đi.”
An Diệc Diệp mím môi, im lặng một lúc lâu.
“Khúc Chấn Sơ, anh muốn nhốt tôi đến khi nào?”
“Đến khi tôi hài lòng.”
Khúc Chấn Sơ đi thẳng ra ngoài, An Diệc
Diệp đi theo phía sau, lại càng không
cam lòng.
“Anh đưa đi thì tôi mới được đi ra ngoài,
vậy lúc tôi đi về cũng cần phải có anh
đón sạo?”
Khúc Chấn Sơ nói với giọng điệu vô
cùng kiên quyết “Lúc về tôi sẽ bảo quản
gia đi đón cô, một tiếng, không được
nhiều hơn, tôi sẽ bảo ông ấy xuất phát
đúng giờ.”
“Vậy sao anh không lấy sợi dây thừng
mà trói tôi lại luôn đi?”
Như vậy thì cô còn có tự do gì nữa chứ?
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, dừng tầm
mắt trên người cô.
Đừng tưởng là tôi chưa từng nghĩ đến
tôi chỉ sợ dây thừng không đủ chắc chắn,
tôi thích dùng dây xích hơn.”
Anh nói rất chắc chán, hình như thật sự
sẽ trói cô lại.
An Diệc Diệp giật mình hoảng sợ.
“Khúc Chấn Sơ, anh điên rồi…”
Khúc Chấn Sơ cười lạnh, đạp chân ga, xe nổ máy, chạy đi như bay.
Đến nhà họ Trương, An Diệc Diệp vừa xuống xe, Khúc Chấn Sơ đã nhắc nhở: “Nhớ kỹ, một tiếng.”
Cô không nói gì, lập tức đi thẳng vào trong, không thèm nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ ngồi trong xe, nhìn thấy cô đi vào nhà họ Trương rồi mới thu tầm mắt lại, khởi động xe đi mất.
An Diệc Diệp không thể tin nổi nhìn người đứng bên ngoài, Khúc Chấn Sơ lại dám đưa ra mệnh lệnh như thế cho cô.
“Anh ấy định nhốt tôi?”
Quản gia khó xử nhìn cô, tuy ông không biết vì sao cậu Khúc lại đột nhiên đưa ra quyết định này.
Nhưng nếu đã là lệnh của cậu chủ thì cho dù là ông cũng không dám làm trái.
An Diệc Diệp nhấc chân đi ra khỏi cửa, lập tức bị mấy tên vệ sĩ cản lại.
“Tôi muốn đi ra ngoài, ông Trương còn đang chờ tôi.”
Quản gia tận tình khuyên nhủ cô.
“Cô Tiêu, cô đừng chọc cậu chủ tức giận.”
An Diệc Diệp vừ định đi ra ngoài, đúng lúc này Khúc Chấn Sơ xuất hiện ở lầu hai.
“Cô muốn đi đâu? Có thể nói cho tôi biết.”
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ đang từ từ bước từ trên cầu thang xuống.
“Hôm qua tôi đã hứa sẽ đến nhà ông Trương, giúp ông ấy kiểm tra vài món đồ mới mua.”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, tiện tay chỉnh sửa lại cổ tay áo.
“Tôi đưa cô đi.”
An Diệc Diệp không biết anh đang nghĩ gì, quay đầu không thèm nhìn anh.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Tôi đưa cô đi, nếu không thì khỏi đi.”
An Diệc Diệp mím môi, im lặng một lúc lâu.
“Khúc Chấn Sơ, anh muốn nhốt tôi đến khi nào?”
“Đến khi tôi hài lòng.”
Khúc Chấn Sơ đi thẳng ra ngoài, An Diệc
Diệp đi theo phía sau, lại càng không
cam lòng.
“Anh đưa đi thì tôi mới được đi ra ngoài,
vậy lúc tôi đi về cũng cần phải có anh
đón sạo?”
Khúc Chấn Sơ nói với giọng điệu vô
cùng kiên quyết “Lúc về tôi sẽ bảo quản
gia đi đón cô, một tiếng, không được
nhiều hơn, tôi sẽ bảo ông ấy xuất phát
đúng giờ.”
“Vậy sao anh không lấy sợi dây thừng
mà trói tôi lại luôn đi?”
Như vậy thì cô còn có tự do gì nữa chứ?
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại, dừng tầm
mắt trên người cô.
Đừng tưởng là tôi chưa từng nghĩ đến
tôi chỉ sợ dây thừng không đủ chắc chắn,
tôi thích dùng dây xích hơn.”
Anh nói rất chắc chán, hình như thật sự
sẽ trói cô lại.
An Diệc Diệp giật mình hoảng sợ.
“Khúc Chấn Sơ, anh điên rồi…”
Khúc Chấn Sơ cười lạnh, đạp chân ga, xe nổ máy, chạy đi như bay.
Đến nhà họ Trương, An Diệc Diệp vừa xuống xe, Khúc Chấn Sơ đã nhắc nhở: “Nhớ kỹ, một tiếng.”
Cô không nói gì, lập tức đi thẳng vào trong, không thèm nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ ngồi trong xe, nhìn thấy cô đi vào nhà họ Trương rồi mới thu tầm mắt lại, khởi động xe đi mất.
Bình luận facebook