Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 210
CHƯƠNG 210
Nói xong, không đợi mọi người phản đối, anh nói thẳng: “Công việc hiện tại cứ tạm dừng lại đã, hai ngày nữa tôi sẽ giao cho các anh một dự án mới rồi hãy bắt tay vào làm.”
Mọi người không hiểu ra sao, nhưng Khúc Chấn Sơ đã lên tiếng thì không ai dám nói không, mọi người đành phải thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng hợp.
Ngay sau khi họ rời đi, Chiết Lam lại lần nữa trình lên cho anh tài liệu mới.
“Tổng giám đốc Khúc, chúng tôi đã điều tra những thông tin được ghi chép lại của Dư Nhã Thiểm, theo đó có thể thấy cô tay bắt đầu thường xuyên liên lạc với Khúc Diên Nghị từ ngày 16.”
Chiết Lam chỉ vào tài liệu trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ cau mày.
Toàn bộ những bằng chứng này kết hợp với nhau và đều cùng chỉ về một mình Dư Nhã Thiểm.
Anh mở tài liệu ra và đọc lướt qua.
Có nói gì đi nữa thì anh cũng không thể nghĩ rằng “thiên thần” mà anh hằng mong đợi hóa ra lại như thế này.
“Vậy kế hoạch kia đâu?”
“Có thể đã bị bọn họ tiêu hủy, hiện tại tìm không thấy.”
Khúc Chấn Sơ ủ rũ, ném tập tài liệu lên bàn.
“Hai kế hoạch tại cuộc họp đấu thầu hoàn toàn giống nhau, và ai đó đã làm rò rỉ nó.”
Của An Diệc Diệp là giả vậy chỉ còn lại Dư Nhã Thiểm…
Chiết Lam biết Khúc Chấn Sơ đang đấu tranh trong lòng, người mà anh ta một lòng nhung nhớ suốt mười hai năm lại bán đứng anh.
Anh ta thở dài nói: “Lúc trước anh có dặn nếu bọn họ còn gặp lại thì báo cho anh biết.”
Chiết Lam nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Hai giờ chiều nay, họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê.”
Quán cà phê.
Dư Nhã Thiểm ngồi trong góc đeo kính râm, ly cà phê trước mặt vẫn chưa được uống ngụm nào.
Đợi thật lâu mới thấy Khúc Diên Nghị từ cửa bước vào, trực tiếp đến chỗ cô ngồi xuống.
“Sao bây giờ anh mới đến?” Dư Nhã Thiểm trách móc ngay khi nhìn thấy anh ta.
Khúc Diên Nghị mỉm cười, thoải mái vắt chéo chân.
“Chào cô.”
Dư Nhã Thiểm tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dáng vênh váo, đắc ý của anh ta.
“Khúc Diên Nghị! Anh còn có tâm trạng chào hỏi sao? Tại sao anh lại để dự án tuột khỏi tay? Chẳng phải tôi đã đưa cho anh bản kế hoạch rồi sao?”
Cô ta kích động đập bàn, cốc cà phê trên bàn lắc mạnh phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của vài người xung quanh.
Nhưng Khúc Diên Nghị lại không sốt ruột chút nào.
“Khúc Chấn Sơ không dễ chơi như vậy đâu, chỉ dựa vào một bảng kế hoạch thì không thể cướp được thứ trên tay anh ta.”
Dư Nhã Thiểm nghiến mạnh răng.
“Quên chuyện này đi, đáng ghét nhất là Khúc Chấn Sơ chỉ nhốt cô ta có nửa ngày rồi thả ra, bây giờ lại còn cung phụng cô ta như một vị Bồ Tát sống!”
CHƯƠNG 210
Nói xong, không đợi mọi người phản đối, anh nói thẳng: “Công việc hiện tại cứ tạm dừng lại đã, hai ngày nữa tôi sẽ giao cho các anh một dự án mới rồi hãy bắt tay vào làm.”
Mọi người không hiểu ra sao, nhưng Khúc Chấn Sơ đã lên tiếng thì không ai dám nói không, mọi người đành phải thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng hợp.
Ngay sau khi họ rời đi, Chiết Lam lại lần nữa trình lên cho anh tài liệu mới.
“Tổng giám đốc Khúc, chúng tôi đã điều tra những thông tin được ghi chép lại của Dư Nhã Thiểm, theo đó có thể thấy cô tay bắt đầu thường xuyên liên lạc với Khúc Diên Nghị từ ngày 16.”
Chiết Lam chỉ vào tài liệu trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ cau mày.
Toàn bộ những bằng chứng này kết hợp với nhau và đều cùng chỉ về một mình Dư Nhã Thiểm.
Anh mở tài liệu ra và đọc lướt qua.
Có nói gì đi nữa thì anh cũng không thể nghĩ rằng “thiên thần” mà anh hằng mong đợi hóa ra lại như thế này.
“Vậy kế hoạch kia đâu?”
“Có thể đã bị bọn họ tiêu hủy, hiện tại tìm không thấy.”
Khúc Chấn Sơ ủ rũ, ném tập tài liệu lên bàn.
“Hai kế hoạch tại cuộc họp đấu thầu hoàn toàn giống nhau, và ai đó đã làm rò rỉ nó.”
Của An Diệc Diệp là giả vậy chỉ còn lại Dư Nhã Thiểm…
Chiết Lam biết Khúc Chấn Sơ đang đấu tranh trong lòng, người mà anh ta một lòng nhung nhớ suốt mười hai năm lại bán đứng anh.
Anh ta thở dài nói: “Lúc trước anh có dặn nếu bọn họ còn gặp lại thì báo cho anh biết.”
Chiết Lam nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Hai giờ chiều nay, họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê.”
Quán cà phê.
Dư Nhã Thiểm ngồi trong góc đeo kính râm, ly cà phê trước mặt vẫn chưa được uống ngụm nào.
Đợi thật lâu mới thấy Khúc Diên Nghị từ cửa bước vào, trực tiếp đến chỗ cô ngồi xuống.
“Sao bây giờ anh mới đến?” Dư Nhã Thiểm trách móc ngay khi nhìn thấy anh ta.
Khúc Diên Nghị mỉm cười, thoải mái vắt chéo chân.
“Chào cô.”
Dư Nhã Thiểm tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dáng vênh váo, đắc ý của anh ta.
“Khúc Diên Nghị! Anh còn có tâm trạng chào hỏi sao? Tại sao anh lại để dự án tuột khỏi tay? Chẳng phải tôi đã đưa cho anh bản kế hoạch rồi sao?”
Cô ta kích động đập bàn, cốc cà phê trên bàn lắc mạnh phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của vài người xung quanh.
Nhưng Khúc Diên Nghị lại không sốt ruột chút nào.
“Khúc Chấn Sơ không dễ chơi như vậy đâu, chỉ dựa vào một bảng kế hoạch thì không thể cướp được thứ trên tay anh ta.”
Dư Nhã Thiểm nghiến mạnh răng.
“Quên chuyện này đi, đáng ghét nhất là Khúc Chấn Sơ chỉ nhốt cô ta có nửa ngày rồi thả ra, bây giờ lại còn cung phụng cô ta như một vị Bồ Tát sống!”
Bình luận facebook