Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 211
CHƯƠNG 211
Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt độc ác.
Hiện tại An Diệc Diệp đã được thả, cô có thể nói cho Khúc Chấn Sơ biết những gì cô ta đã nói trong phòng tối hôm đó bất cứ lúc nào.
Nếu Khúc Chấn Sơ biết cô ta là kẻ giả mạo….
Cô ta không dám nghĩ nữa, chỉ biết tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Cái đồ đê tiện đó!”
Khúc Diên Nghị liếc cô ta một cái rồi hỏi: “Điều tôi tò mò là Tiêu Nhĩ Giai có thù oán gì với cô, tại sao cô lại ghét cô ta như vậy?”
Vẻ mặt của Dư Nhã Thiểm thay đổi, cô ta lảng tránh ánh mắt sang hướng khác.
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo.”
Khúc Diên Nghị hoài nghi nhìn cô ta, như thể đang cố gắng tìm ra điều gì đó từ cử chỉ của cô ta.
Dư Nhã Thiểm bực bội nhăn mặt.
“Chẳng phải anh thích cô ấy à, tôi khiến cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà chẳng phải rất hợp với ý anh sao?”
Cô ta liếc Khúc Diên Nghị rồi giễu cợt: “Không ngờ cậu Hai nhà họ Khúc lại thực sự thích người phụ nữ của anh trai mình, chuyện này mà bị đồn ra ngoài…”
“Chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.”
Anh ta vừa lên tiếng thì có một giọng nói trầm trầm cất lên.
“Nhưng có liên quan tới tôi.”
Trong giọng nói có xen lẫn sự tức giận, Dư Nhã Thiểm sợ tới mức run lên, vội vàng ngẩng đầu.
Khúc Chấn Sơ sầm mặt, anh đi về phía trước hai bước, trực tiếp đến trước mặt hai người họ.
Khuôn mặt của Dư Nhã Thiểm thoáng chốc tái đi, lời nói cũng lắp bắp theo.
“Khúc… Khúc Chấn Sơ, sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt u sầu của Khúc Chấn Sơ đảo qua khuôn mặt của cô ta rồi nhìn sang Khúc Diên Nghị.
Khúc Diên Nghị không hề hoảng sợ hay bất mãn, anh ta chỉ cười một cách thả nhiên.
“Anh, vừa hay chúng em cũng đang nhắc đến anh.”
Một tia u ám lóe lên trong đôi mắt tối đen của Khúc Chấn Sơ, anh đột nhiên túm áo Khúc Diên Nghị, lôi anh ta dậy.
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đã làm gì.”
Khúc Diên Nghị cười hững hờ, tỏ vẻ không quan tâm.
Khúc Chấn Sơ hạ giọng, gằn từng chữ: “Tôi cảnh cáo cậu nếu không phải vì thứ đang nằm trong tay mẹ cậu thì tôi sẽ không để cậu sống lâu thêm một giây nào đâu.”
“Nhưng em vẫn luôn xem anh là anh trai.”
“Vậy thì tránh vợ tôi xa ra một chút!”
Khúc Diên Nghị cười rộ lên một cách vui vẻ.
“Anh, anh sợ cái gì? Có phải anh sợ Nhĩ Giai sẽ đi theo em không?”
“Câm miệng!”
Khúc Chấn Sơ cau mày, xô anh ta ra và gằn giọng.
“Cút!”
Khúc Diên Nghị không chút hoang mang chỉnh trang lại cổ áo.
Anh ta quay lại nở một nụ cười phong độ với Dư Nhã Thiểm.
CHƯƠNG 211
Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt độc ác.
Hiện tại An Diệc Diệp đã được thả, cô có thể nói cho Khúc Chấn Sơ biết những gì cô ta đã nói trong phòng tối hôm đó bất cứ lúc nào.
Nếu Khúc Chấn Sơ biết cô ta là kẻ giả mạo….
Cô ta không dám nghĩ nữa, chỉ biết tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Cái đồ đê tiện đó!”
Khúc Diên Nghị liếc cô ta một cái rồi hỏi: “Điều tôi tò mò là Tiêu Nhĩ Giai có thù oán gì với cô, tại sao cô lại ghét cô ta như vậy?”
Vẻ mặt của Dư Nhã Thiểm thay đổi, cô ta lảng tránh ánh mắt sang hướng khác.
“Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo.”
Khúc Diên Nghị hoài nghi nhìn cô ta, như thể đang cố gắng tìm ra điều gì đó từ cử chỉ của cô ta.
Dư Nhã Thiểm bực bội nhăn mặt.
“Chẳng phải anh thích cô ấy à, tôi khiến cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà chẳng phải rất hợp với ý anh sao?”
Cô ta liếc Khúc Diên Nghị rồi giễu cợt: “Không ngờ cậu Hai nhà họ Khúc lại thực sự thích người phụ nữ của anh trai mình, chuyện này mà bị đồn ra ngoài…”
“Chuyện này cũng không liên quan gì tới cô.”
Anh ta vừa lên tiếng thì có một giọng nói trầm trầm cất lên.
“Nhưng có liên quan tới tôi.”
Trong giọng nói có xen lẫn sự tức giận, Dư Nhã Thiểm sợ tới mức run lên, vội vàng ngẩng đầu.
Khúc Chấn Sơ sầm mặt, anh đi về phía trước hai bước, trực tiếp đến trước mặt hai người họ.
Khuôn mặt của Dư Nhã Thiểm thoáng chốc tái đi, lời nói cũng lắp bắp theo.
“Khúc… Khúc Chấn Sơ, sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt u sầu của Khúc Chấn Sơ đảo qua khuôn mặt của cô ta rồi nhìn sang Khúc Diên Nghị.
Khúc Diên Nghị không hề hoảng sợ hay bất mãn, anh ta chỉ cười một cách thả nhiên.
“Anh, vừa hay chúng em cũng đang nhắc đến anh.”
Một tia u ám lóe lên trong đôi mắt tối đen của Khúc Chấn Sơ, anh đột nhiên túm áo Khúc Diên Nghị, lôi anh ta dậy.
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đã làm gì.”
Khúc Diên Nghị cười hững hờ, tỏ vẻ không quan tâm.
Khúc Chấn Sơ hạ giọng, gằn từng chữ: “Tôi cảnh cáo cậu nếu không phải vì thứ đang nằm trong tay mẹ cậu thì tôi sẽ không để cậu sống lâu thêm một giây nào đâu.”
“Nhưng em vẫn luôn xem anh là anh trai.”
“Vậy thì tránh vợ tôi xa ra một chút!”
Khúc Diên Nghị cười rộ lên một cách vui vẻ.
“Anh, anh sợ cái gì? Có phải anh sợ Nhĩ Giai sẽ đi theo em không?”
“Câm miệng!”
Khúc Chấn Sơ cau mày, xô anh ta ra và gằn giọng.
“Cút!”
Khúc Diên Nghị không chút hoang mang chỉnh trang lại cổ áo.
Anh ta quay lại nở một nụ cười phong độ với Dư Nhã Thiểm.