Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 231
CHƯƠNG 231
Chiết Lam bình tĩnh đứng phía sau cô.
“Cô Dư, cô đi nghỉ ngơi đi, về phía bệnh viện, tôi sẽ liên hệ giúp cô.”
Dư Nhã Thiểm ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Anh Chấn Sơ đâu? Sao anh ấy vẫn chưa đến thăm tôi?”
Chiết Lam há to miệng, vừa định nói chuyện, Dư Nhã Thiểm lại đột nhiên la to.
“Có phải anh ấy đi tìm con nhỏ đê tiện kia không? Cái đứa con hoang kia! Là nó hại tôi ra thế này! Tại sao còn chưa giết nó nữa?”
“Giết nó!”
Chiết Lam nhíu mày nói: “Cô Dư, xin cô tôn trọng Khúc phu nhân một chút.”
“Khúc phu nhân? Cô ấy thì là Khúc phu nhân cái quái gì chứ?”
Dư Nhã Thiểm cười lạnh.
Cô cắn chặt răng, lúc thì giận lúc lại đau lòng.
Giây trước còn đang mắng chửi, giây tiếp theo đã ra vẻ đáng thương kéo tay Chiết Lam.
“Anh đi kêu anh Chấn Sơ đến giúp tôi được không? Vì sao rõ ràng tôi là người bị thương, mà anh ấy lại ở bên cạnh con nhỏ kia chứ?”
Chiết Lam thấy cô như thế này, đành phải gật đầu.
Dư Nhã Thiểm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng bệnh lần nữa.
Không đến vài phút, Chiết Lam lại quay về.
Dư Nhã Thiểm nhìn nhìn phía sau anh.
“Anh Chấn Sơ đâu?”
Chiết Lam nói: “Tổng giám đốc Khúc bảo tôi hỏi cô, chuyện cây gậy sắt chắn trước cửa phòng trọ của Lưu Ngạn là như thế nào?”
Mặt Dư Nhã Thiểm lập tức thay đổi.
“Tôi… Sao tôi biết được? Tôi vừa thoát được đã chạy ra ngoài, tôi không biết rõ tình hình bên trong như thế nào.”
Chiết Lam lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Khúc, nhưng anh ấy có đến thăm cô hay không thì tôi không thể xác định.”
Nói xong, anh xoay người đi ngay.
Dư Nhã Thiểm vội vàng quay đầu.
“Anh có ý gì?”
Nhưng Chiết Lam cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
“Anh quay về cho tôi!”
Dư Nhã Thiểm cầm gối ở trên giường quăng qua, nhưng chỉ đập lên cửa.
Cô tức giận nằm sấp xuống giường, nghiến răng nghiến lợi, mắt đầy hận thù.
“An Diệc Diệp, cô chờ đó cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm phía sau vang lên tiếng nước, trong lòng cảm thấy bình yên chưa từng có.
Đang nghĩ ngợi thì quản gia từ bên ngoài đi vào.
“Cậu chủ.”
Mới vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ đã làm động tác tay bảo ông nói nhỏ hơn.
Quản gia lập tức hạ giọng nói.
“Bọn họ đưa Lưu Ngạn đến rồi ạ.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng híp mắt lại, đáy mắt dâng lên sát ý nồng nặc.
“Nhốt vào tầng hầm.”
CHƯƠNG 231
Chiết Lam bình tĩnh đứng phía sau cô.
“Cô Dư, cô đi nghỉ ngơi đi, về phía bệnh viện, tôi sẽ liên hệ giúp cô.”
Dư Nhã Thiểm ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Anh Chấn Sơ đâu? Sao anh ấy vẫn chưa đến thăm tôi?”
Chiết Lam há to miệng, vừa định nói chuyện, Dư Nhã Thiểm lại đột nhiên la to.
“Có phải anh ấy đi tìm con nhỏ đê tiện kia không? Cái đứa con hoang kia! Là nó hại tôi ra thế này! Tại sao còn chưa giết nó nữa?”
“Giết nó!”
Chiết Lam nhíu mày nói: “Cô Dư, xin cô tôn trọng Khúc phu nhân một chút.”
“Khúc phu nhân? Cô ấy thì là Khúc phu nhân cái quái gì chứ?”
Dư Nhã Thiểm cười lạnh.
Cô cắn chặt răng, lúc thì giận lúc lại đau lòng.
Giây trước còn đang mắng chửi, giây tiếp theo đã ra vẻ đáng thương kéo tay Chiết Lam.
“Anh đi kêu anh Chấn Sơ đến giúp tôi được không? Vì sao rõ ràng tôi là người bị thương, mà anh ấy lại ở bên cạnh con nhỏ kia chứ?”
Chiết Lam thấy cô như thế này, đành phải gật đầu.
Dư Nhã Thiểm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng bệnh lần nữa.
Không đến vài phút, Chiết Lam lại quay về.
Dư Nhã Thiểm nhìn nhìn phía sau anh.
“Anh Chấn Sơ đâu?”
Chiết Lam nói: “Tổng giám đốc Khúc bảo tôi hỏi cô, chuyện cây gậy sắt chắn trước cửa phòng trọ của Lưu Ngạn là như thế nào?”
Mặt Dư Nhã Thiểm lập tức thay đổi.
“Tôi… Sao tôi biết được? Tôi vừa thoát được đã chạy ra ngoài, tôi không biết rõ tình hình bên trong như thế nào.”
Chiết Lam lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Khúc, nhưng anh ấy có đến thăm cô hay không thì tôi không thể xác định.”
Nói xong, anh xoay người đi ngay.
Dư Nhã Thiểm vội vàng quay đầu.
“Anh có ý gì?”
Nhưng Chiết Lam cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
“Anh quay về cho tôi!”
Dư Nhã Thiểm cầm gối ở trên giường quăng qua, nhưng chỉ đập lên cửa.
Cô tức giận nằm sấp xuống giường, nghiến răng nghiến lợi, mắt đầy hận thù.
“An Diệc Diệp, cô chờ đó cho tôi!”
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, nghe trong phòng tắm phía sau vang lên tiếng nước, trong lòng cảm thấy bình yên chưa từng có.
Đang nghĩ ngợi thì quản gia từ bên ngoài đi vào.
“Cậu chủ.”
Mới vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ đã làm động tác tay bảo ông nói nhỏ hơn.
Quản gia lập tức hạ giọng nói.
“Bọn họ đưa Lưu Ngạn đến rồi ạ.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng híp mắt lại, đáy mắt dâng lên sát ý nồng nặc.
“Nhốt vào tầng hầm.”