Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 232
CHƯƠNG 232
Quản gia gật đầu nói: “Vậy vết thương trên người anh ta…”
“Cứ để như thế, đừng để tên đó chết ngay.”
Mới nói đến đó, tiếng nước sau lưng đã dừng lại.
Khúc Chấn Sơ hơi thay đổi sắc mặt, xua tay bảo quản gia rời đi.
Chỉ chốc lát sau, An Diệc Diệp từ bên trong đi ra.
Cô quấn khăn tắm, mái tóc xoăn xõa tung đã búi thành một búi, hai mắt ướt át.
Làn da tiếp xúc với hơi nóng đã hơi ửng đỏ, trán vẫn còn vài giọt nước rơi xuống.
Cô vừa đi ra, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ như đã nói.
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô hơi sửng sốt một chút.
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, ánh mắt dừng lại trên má trái.
Trên gò má trơn mềm trắng nõn có bốn vết cào đỏ tươi, sau khi ngâm nước ấm xong thì lại càng thêm bắt mắt.
Lúc trước khi anh ôm An Diệc Diệp về vẫn còn chưa phát hiện ra.
Anh nhíu mày.
“Mặt của em bị thương.”
Khúc Chấn Sơ vươn tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt cô, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Là Lưu Ngạn làm sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy là Dư Nhã Thiểm làm?”
An Diệc Diệp không nói lời nào, Khúc Chấn Sơ cũng đã đoán được là chuyện như thế nào.
Mắt anh hơi tối đi, giơ tay lau đi vệt nước ở giữa mày của cô.
“Xem ra sau này tôi phải để emcô ở trong tay tôi thì mới có thể yên tâm được.”
Tháo chun buộc tóc trên đầu An Diệc Diệp ra, mái tóc dài ướt đẫm rủ xuống.
Khúc Chấn Sơ đặt khăn lông lên đầu cô, cẩn thận lau giúp cô.
Tóc xoăn sau khi ướt rối thành một đống, chải nửa ngày cũng vẫn chưa suôn.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, cẩn thận lau khô giúp cô, vừa chải tóc lại.
Thấy chỗ nào bị rối thì gỡ còn nghiêm túc hơn cả An Diệc Diệp.
Nhưng mà lực tay thì không thể nào khen nổi.
An Diệc Diệp nhịn một lúc, vẫn bị anh giật tóc phát đau.
“Ay” Cô xuýt xoa.
Khúc Chấn Sơ dừng lại nhìn cô.
An Diệc Diệp gãi chỗ bị anh túm đau.
“Anh kéo làm tôi đau… Để tôi tự làm đi.”
Khúc Chấn Sơ cố chấp đè đầu cô lại, nhất quyết phải chải đầu giúp cô.
“Chờ quen đi là được.”
An Diệc Diệp khóc không ra nước mắt, vất vả chờ chải xong thì cái đầu xù xù nổ bông lên, giống như một con sư tử nhỏ.
Bên trên còn kèm theo không ít sợi tóc bị Khúc Chấn Sơ dùng bạo lực mà bứt gãy.
CHƯƠNG 232
Quản gia gật đầu nói: “Vậy vết thương trên người anh ta…”
“Cứ để như thế, đừng để tên đó chết ngay.”
Mới nói đến đó, tiếng nước sau lưng đã dừng lại.
Khúc Chấn Sơ hơi thay đổi sắc mặt, xua tay bảo quản gia rời đi.
Chỉ chốc lát sau, An Diệc Diệp từ bên trong đi ra.
Cô quấn khăn tắm, mái tóc xoăn xõa tung đã búi thành một búi, hai mắt ướt át.
Làn da tiếp xúc với hơi nóng đã hơi ửng đỏ, trán vẫn còn vài giọt nước rơi xuống.
Cô vừa đi ra, không ngờ Khúc Chấn Sơ lại vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ như đã nói.
Đột nhiên nhìn thấy anh, cô hơi sửng sốt một chút.
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, ánh mắt dừng lại trên má trái.
Trên gò má trơn mềm trắng nõn có bốn vết cào đỏ tươi, sau khi ngâm nước ấm xong thì lại càng thêm bắt mắt.
Lúc trước khi anh ôm An Diệc Diệp về vẫn còn chưa phát hiện ra.
Anh nhíu mày.
“Mặt của em bị thương.”
Khúc Chấn Sơ vươn tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt cô, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Là Lưu Ngạn làm sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không phải.”
“Vậy là Dư Nhã Thiểm làm?”
An Diệc Diệp không nói lời nào, Khúc Chấn Sơ cũng đã đoán được là chuyện như thế nào.
Mắt anh hơi tối đi, giơ tay lau đi vệt nước ở giữa mày của cô.
“Xem ra sau này tôi phải để emcô ở trong tay tôi thì mới có thể yên tâm được.”
Tháo chun buộc tóc trên đầu An Diệc Diệp ra, mái tóc dài ướt đẫm rủ xuống.
Khúc Chấn Sơ đặt khăn lông lên đầu cô, cẩn thận lau giúp cô.
Tóc xoăn sau khi ướt rối thành một đống, chải nửa ngày cũng vẫn chưa suôn.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, cẩn thận lau khô giúp cô, vừa chải tóc lại.
Thấy chỗ nào bị rối thì gỡ còn nghiêm túc hơn cả An Diệc Diệp.
Nhưng mà lực tay thì không thể nào khen nổi.
An Diệc Diệp nhịn một lúc, vẫn bị anh giật tóc phát đau.
“Ay” Cô xuýt xoa.
Khúc Chấn Sơ dừng lại nhìn cô.
An Diệc Diệp gãi chỗ bị anh túm đau.
“Anh kéo làm tôi đau… Để tôi tự làm đi.”
Khúc Chấn Sơ cố chấp đè đầu cô lại, nhất quyết phải chải đầu giúp cô.
“Chờ quen đi là được.”
An Diệc Diệp khóc không ra nước mắt, vất vả chờ chải xong thì cái đầu xù xù nổ bông lên, giống như một con sư tử nhỏ.
Bên trên còn kèm theo không ít sợi tóc bị Khúc Chấn Sơ dùng bạo lực mà bứt gãy.
Bình luận facebook