Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 77
CHƯƠNG 77
Bộ comple màu đen mang theo hơi nước làm vóc dáng anh có vẻ vừa vặn, đẹp trai giống như ảnh trên tạp chí.
Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, chân mày nhíu chặt, dường như tất cả đều không thuận theo ý anh. Ánh mắt anh lạnh lùng càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chú ý thấy những ánh mắt bên cạnh, Khúc Chấn Sơ càng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn tới, tất cả mọi người sợ đến mức vội vàng cúi đầu.
Anh vẫy tay về phía quản gia. Quản gia lại vội vàng cầm ô đi tới.
Khúc Chấn Sơ bỏ lại đám người ở trạm dừng xe buýt, mở dù bước nhanh lên xe.
An Diệc Diệp đi theo phía sau, cùng với quản gia.
“Xin lỗi đã làm cho mọi người phải lo lắng rồi.”
Thái độ của quản gia thường ngày đều cẩn thận nhưng lúc này lại có phần nghiêm túc.
“Cô Tiêu làm ngài ấy lo lắng đấy.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu và liếc nhìn theo bóng lưng của Khúc Chấn Sơ .
Cô đột nhiên nhớ tới việc khai thác và phát triển ở khu đất cô nhi viện là do nhà họ Tiêu hợp tác với nhà họ Khúc .
Không biết Khúc Chấn Sơ có thể can thiệp không?
Không đúng.
Cô nhớ rất rõ ràng, trước đó trong bữa tiệc gia đình ở nhà họ Khúc , Khúc Diên Nghị nói muốn anh tham gia nhưng Khúc Chấn Sơ từ chối.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong giây lát không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bất kể thế nào, cô cần phải tìm một cơ hội, đi gặp Tiêu Hàm Tuyên .
Người kia không ngờ nói một đằng làm một nẻo, lừa gạt cô!
Khúc Chấn Sơ lên xe, cơ thể hơi ngả về phía sau, hai chân dài bắt chéo, nhìn có vẻ tùy ý lại đầy áp lực.
“Nói đi.”
Ánh mắt An Diệc Diệp nhìn xuống mu bàn tay của mình, hai tay chống xuống đầu gối, ngồi rất quy củ.
“Tôi chỉ đột nhiên muốn về nhà một chuyến thôi.”
“Về nhà à?”
Khúc Chấn Sơ hỏi ngược lại một tiếng. “Cố ý tránh tài xế và quản gia chỉ vì muốn về nhà thôi sao?”
“Ừ…”
“Trở lại để tố cáo à?”
“Không phải!”
An Diệc Diệp vội vàng giải thích: “Tôi đã lâu không gặp mặt bọn họ rồi.”
“Nếu chỉ về nhà, vì sao cô không gọi điện thoại?”
“Tôi không có điện thoại…”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hơi kinh ngạc liếc nhìn cô nhưng đã lại tầm mắt ngay lập tức.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, mãi tới khi trở lại cổng lâu đài của Khúc Chấn Sơ mới dừng lại.
An Diệc Diệp xuống xe, thấy Khúc Chấn Sơ đi vào trong mà không hề quay đầu lại, cô đoán có thể anh đang tức giận.
Sáng sớm hôm sau, An Diệc Diệp vừa rời giường, đang lên kế hoạch xem phải làm sao để tìm được cơ hội quay về nhà họ Tiêu một chuyến.
CHƯƠNG 77
Bộ comple màu đen mang theo hơi nước làm vóc dáng anh có vẻ vừa vặn, đẹp trai giống như ảnh trên tạp chí.
Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, chân mày nhíu chặt, dường như tất cả đều không thuận theo ý anh. Ánh mắt anh lạnh lùng càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chú ý thấy những ánh mắt bên cạnh, Khúc Chấn Sơ càng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn tới, tất cả mọi người sợ đến mức vội vàng cúi đầu.
Anh vẫy tay về phía quản gia. Quản gia lại vội vàng cầm ô đi tới.
Khúc Chấn Sơ bỏ lại đám người ở trạm dừng xe buýt, mở dù bước nhanh lên xe.
An Diệc Diệp đi theo phía sau, cùng với quản gia.
“Xin lỗi đã làm cho mọi người phải lo lắng rồi.”
Thái độ của quản gia thường ngày đều cẩn thận nhưng lúc này lại có phần nghiêm túc.
“Cô Tiêu làm ngài ấy lo lắng đấy.”
An Diệc Diệp ngẩng đầu và liếc nhìn theo bóng lưng của Khúc Chấn Sơ .
Cô đột nhiên nhớ tới việc khai thác và phát triển ở khu đất cô nhi viện là do nhà họ Tiêu hợp tác với nhà họ Khúc .
Không biết Khúc Chấn Sơ có thể can thiệp không?
Không đúng.
Cô nhớ rất rõ ràng, trước đó trong bữa tiệc gia đình ở nhà họ Khúc , Khúc Diên Nghị nói muốn anh tham gia nhưng Khúc Chấn Sơ từ chối.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong giây lát không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bất kể thế nào, cô cần phải tìm một cơ hội, đi gặp Tiêu Hàm Tuyên .
Người kia không ngờ nói một đằng làm một nẻo, lừa gạt cô!
Khúc Chấn Sơ lên xe, cơ thể hơi ngả về phía sau, hai chân dài bắt chéo, nhìn có vẻ tùy ý lại đầy áp lực.
“Nói đi.”
Ánh mắt An Diệc Diệp nhìn xuống mu bàn tay của mình, hai tay chống xuống đầu gối, ngồi rất quy củ.
“Tôi chỉ đột nhiên muốn về nhà một chuyến thôi.”
“Về nhà à?”
Khúc Chấn Sơ hỏi ngược lại một tiếng. “Cố ý tránh tài xế và quản gia chỉ vì muốn về nhà thôi sao?”
“Ừ…”
“Trở lại để tố cáo à?”
“Không phải!”
An Diệc Diệp vội vàng giải thích: “Tôi đã lâu không gặp mặt bọn họ rồi.”
“Nếu chỉ về nhà, vì sao cô không gọi điện thoại?”
“Tôi không có điện thoại…”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hơi kinh ngạc liếc nhìn cô nhưng đã lại tầm mắt ngay lập tức.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, mãi tới khi trở lại cổng lâu đài của Khúc Chấn Sơ mới dừng lại.
An Diệc Diệp xuống xe, thấy Khúc Chấn Sơ đi vào trong mà không hề quay đầu lại, cô đoán có thể anh đang tức giận.
Sáng sớm hôm sau, An Diệc Diệp vừa rời giường, đang lên kế hoạch xem phải làm sao để tìm được cơ hội quay về nhà họ Tiêu một chuyến.
Bình luận facebook