Chương 261: Thổ lộ
Anh bất đắc dĩ nói: “Trường học có tiệc tối, toàn bộ mọi người đều đi chơi, buổi tối đều bị khóa hết, rõ ràng là đi hết rồi. Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Thiên Tuyết quay người hướng về bên này, nói: “Đến chỗ khác rồi nói?”
“Đi!” hai người đi xe đạp về phía căn tin. Hiện giờ căn tin chỉ có vài người, hai người nói chuyện ở đây cũng không thể bị quấy rầy.
Quản Hạo Nhiên mua một cốc trà sữa cho cô, sau đó mua cho mình một chai nước có ga.
Thiên Tuyết vừa cắn ống hút trà sữa, vừa nhìn chung quanh. Sao bây giờ cô lại luống cuống, không dám thổ lộ là sao?
Quản Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô, cũng không vội, từ từ lật xem sách chuyên ngành của mình.
Thiên Tuyết uống xong một cốc trà sữa, ra sức hút hết trân châu ở bên dưới, hấp ta hấp tấp đứng dậy, âm thanh phát ra rất lớn. Gặp Quản Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cô chỉ có thể xấu hổ dừng lại.
“Nói đi.” Quản Hạo Nhiên đặt sách xuống: “Chuyện gì mà khó mở lời như thế.”
“Chuyện thổ lộ, có thể dễ dàng được sao?” Thiên Tuyết lẩm bẩm.
Quản Hạo Nhiên sửng sốt, có chút ngớ ngẩn nhìn cô: “Cô nói cái gì?”
Đều đã nói ra rồi, thì thế nào cũng phải nói! Thiên Tuyết cùng lúc bắt lấy tay anh, nhìn anh: “Quản Hạo Nhiên, em thích anh!”
“Ách...” Quản Hạo Nhiên phản xạ có điều kiện muốn rút tay về.
Cô lại càng ôm chặt lấy: “Để cho em làm bạn gái anh nhé! Anh làm bạn trai của em cũng được!”
“Này... có gì khác nhau sao?”
“Không có!” Thiên Tuyết mạnh mẽ nói: “Cho nên, anh đồng ý với em là được rồi!”
Quản Hạo Nhiên trừng to mắt, nán lại một lúc lâu, ra sức thu lại tay mình: “Em... trước tiên hãy thả ra.”
“Em... không” Thiên Tuyết tùy hứng nói.
“Quân tử động khẩu chứ không động thủ.”
“Anh muốn em sử dụng tài hùng biện của mình sao?”
“Ách...” Quản Hạo Nhiên không nói gì nữa.
Thiên Tuyết sửng sốt, dường như hiểu ra được gì đó, mặt đỏ bừng thu tay lại. Không khí trầm xuống, cô hỏi: “Anh nói như thế nào? Em đã thổ lộ rồi. Cũng nên làm gì đáp lại chứ, không được thì phải nói rõ, em không thích chơi trò mập mờ.”
Quản Hạo Nhiên không nhịn được cười thành tiếng: “Người thổ lộ với anh, chưa từng thấy qua ai hung hãn như vậy...”
Thiên Tuyết cứng lại, sắc mặt càng đỏ hơn: “Sao nào? Rất nhiều người thổ lộ với anh rồi à?”
“... Thật sự không có.”
Thiên Tuyết nhìn anh vài lần hỏi: “Anh đồng ý không?”
“Không!” Anh vội vàng nói.
Thiên Tuyết suy sụp: “Anh từ chối em à?”
“Thật xin lỗi!”
Bạn nào muốn đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ
tttukidmh@gmail.com nhé
“Em không đủ xinh đẹp sao? Thành tích của em không tốt, phẩm chất không tốt, không có cá tính, không có chất xám?”
“Em đều có!” Quản Hạo Nhiên nói: “Loại chuyện này, không phải điều kiện bên ngoài có thể quyết định được.”
Thiên Tuyết thở phì phì chu miệng lên, một lát sau liền cào tóc gục xuống bàn.
Bị từ chối, trái lại cô không thấy khó khăn lắm, nhưng trong lòng lại bị đè nén vô cùng? Chẳng lẽ cô không có lực hấp dẫn? Cô tự nhận mình là muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, không tính là tài hoa, nhưng tốt xấu gì cũng thi đỗ được đại học C, cũng không phải là không có nội hàm... Cho dù không được Mục thị hậu thuẫn, thì cũng không để người ta xua như xua vịt mới đúng, thế nào mà lần đầu tiên thổ lộ đã thất bại? (đương nhiên cô hoàn toàn quên mất việc Quản Hạo Nhiên rất khó theo đuổi, đến nay vẫn chưa có ai thành công.)
Quản Hạo Nhiên cho rằng mình đã làm tổn thương cô, có chút luống cuống tay chân: “Thiên Tuyết, em hãy nghe tôi nói, không phải em không tốt, mà là...”
“Em không sao!” Thiên Tuyết ngẩng đầu, thở phì phò hỏi: “Vì sao anh không thử hẹn hò với em một lần? Em có rất nhiều tiềm năng! Không đúng, ví dụ như vậy không đúng, dù sao, anh cùng với em, chắc chắn sẽ thu hoạch được nhiều thứ.”
Quản Hạo Nhiên có vẻ đăm chiêu hỏi: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như...” Thiên Tuyết ngẩn người, cũng không thể nói “Anh cùng với em có thể thử phấn đấu ba mươi năm” nữa?
Cô nghĩ ngợi, ba mươi năm không được, vậy thì...
“Anh cùng với em có thể thử ba trăm năm!”
Phốc...
Quản Hạo Nhiên thiếu chút nữa văng lên: “Em... em là tu tiên?”
“Có ý gì?”
“Cùng với em, anh thiếu chút nữa là tu luyện đủ ba trăm năm, có thể thành tiên?”
Thiên Tuyết nghĩ một chút liền gật đầu: “Đúng! Anh tu luyện được ba trăm năm là có thể thành tiên!”
Anh không nhịn được cười thành tiếng: “Anh còn là người phàm là tốt rồi...”
“Được rồi.” Cô hít sâu một hơi: “Không đồng ý là không đồng ý, em cũng không yếu đuối như thế, càng không cần anh thương hại! Nói đến nước này rồi, em nói cho anh..., gia thế của em không tồi, anh cùng với em, thật sự có thể bằng anh phấn đấu suốt ba mươi năm! Hiện tại có hối hận hay không? Thế nhưng anh muốn quay đầu lại, em đã không còn liên quan, mà còn muốn tuyệt giao với anh. Bởi vì người như thế, không xứng làm bạn của Mục Thiên Tuyết em.”
Quản Hạo Nhiên lắc đầu cười: “Thiên Tuyết, em quá ngây thơ rồi. Mặc dù mọi người nói em giả mạo làm em gái của Mục Thiên Dương, nhưng anh biết, em thật sự chính là như thế. Em có thể giả trang đến thế nào, nhưng cũng không thể che giấu được khí chất của mình, em cực kỳ hiền hòa, lại không phải ngạo khí mà người bình thường có thể có, gặp được cái gì không vừa mắt, chuyện gì em không thích, liền hung hãn cuồng vọng tự cao tự đại... cũng chỉ có những gia đình giống như Mục thị, mới có thể nuôi dưỡng em thành như vậy đi? Chẳng thế thì, em có thể có khí chất tao nhã cao quý, cũng sẽ không có bản lĩnh hung hãn và sự cuồng vọng của tư bản.”
Thiên Tuyết sờ sờ lỗ tai, không hề chột dạ, cũng không nhíu mày, giống như đang nghe anh nói chuyện của người khác.
“Nếu anh muốn lợi dụng em, có thể coi như không biết, sau đó lừa em xoay vòng, sau đó đạt được toàn bộ mục đích của mình.”
Thiên Tuyết cười: “Anh cực kỳ tự tin thôi! Anh cho là anh có thể lừa được em sao?”
“Anh không biết. Nhưng là... anh không muốn lừa em.”
“Vì sao?”
“Em là bạn của Uyển Tình, anh không muốn thương hại em. Hơn nữa, anh không muốn đi đường tắt! Anh muốn mình tự cố gắng, không muốn đầu cơ trục lợi, có thể tự mình đi lên đỉnh cao.”
Này cũng cực kỳ cuồng ngạo rồi! Thế nhưng Thiên Tuyết không để ý đến sự cuồng ngạo của anh, chỉ quan tâm nửa câu đằng trước mà thôi: “Anh thích Uyển Tình?” Chẳng thế thì, hẳn không nhắc đến mặt mũi Uyển Tình!
Quản Hạo Nhiên im lặng nói: “Đại loại thế...”
Thiên Tuyết hít sâu một hơi, lạnh lùng cảnh cáo: “Anh không thể thích bạn ấy!”
“Vì sao?”
Thiên Tuyết ngừng một lát, tự nhiên cũng không thể nói ra tình hình thực tế, cũng không thể nói dối: “Bởi vì em thích anh! Nếu anh thích bạn ấy, có thể phá hoại tình bạn của bọn em!”
Quản Hạo Nhiên cười: “Anh đối với cô ấy còn chưa có loại cảm tình đó.”
“Thưởng thức?”
“Nếu nói về thưởng thức, thưởng thức em còn tương đối nhiều.”
“Oa, anh đang thổ lộ sao? Cẩn thận em và anh tuyệt giao.”
Quản Hạo Nhiên liếc cô một cái: “Đúng ra mà nói, anh coi các em như em gái.”
“Anh trai em gái gì đó quá mờ ám rồi!” Thiên Tuyết khẽ hừ.
“Kia... em là một người tốt, chỉ là...”
“Người tốt mắc kẹt càng chán ghét!” Thiên Tuyết kêu lên: “Anh làm tổn thương trái tim của em! Mời em ăn cơm!”
“Được!” Anh không nhịn được bật cười. Tính cách của cô như vậy, đúng là đáng yêu, nhưng tâm tư của anh không động đậy chút nào, thật ra chỉ có thể đối xử với cô như một người em gái.
Bình luận facebook