Chương 262: Xin lỗi
Thiên Tuyết cơm nước xong mới nhớ tới, Uyển Tình còn ngủ tại Isabella đấy! Trong lòng cô kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng đuổi qua, Uyển Tình còn chưa tỉnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, lay người dậy.
Uyển Tình mơ mơ màng màng đứng lên, đầu còn có chút mơ hồ: "Đã đến tiết học?"
"Ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết xấu hổ cười, cầm di động bên cạnh, "Đã tan học……"
Uyển Tình vừa thấy, năm giờ! Kinh hãi: "Cậu sao không gọi tớ?"
"Mình cũng không đi mà." Thiên Tuyết nói, "Mình cũng ngủ một chút, chưa ngủ nữa. . . . . . Hiện tại mới tan học mà, mình muốn đi lắm, ồn ào một trận lại đây đấy!"
"Cậu lại có thể trốn học!" Uyển Tình bắt lấy cánh tay cô, "Chính cậu trốn coi như xong, vì sao không gọi tớ dậy? Thầy giáo điểm danh làm sao bây giờ?"
"Yên tâm tốt lắm. Buổi sáng mình đã đưa căn cứ chính xác công khai của trường y cho lớp trưởng, một chút đến cậu cậu cũng sẽ không có chuyện, ngược lại là mình. . . . . . Nhưng thảm!"
Uyển Tình sợ run một chút, nói giống như dỗi: "Cậu xứng đáng!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người nào đó nghe nói trở về thành phố A đi vào: "Ở nháo cái gì?"
Thiên Tuyết nhìn thấy anh, tức giận xoay đầu, không để ý tới.
Uyển Tình vội vàng nói: "Anh đã trở lại?"
"Ừ." Mục Thiên Dương ném thẻ lên máy bay lên ngăn tủ, nhíu mày hỏi, "Lúc nào rồi, còn đang ngủ?"
"Em lập tức dậy liền." Uyển Tình đẩy đẩy Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đứng lên, cầm quần áo đưa cho cô.
Mục Thiên Dương đi tới hỏi: "Không đi học?"
Hai người không nói lời nào, anh nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy sắc mặt cô có chút không tốt, quan tâm đơn giản hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hừ!" Thiên Tuyết đột nhiên đẩy anh ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, hỏi Uyển Tình: "Em làm sao vậy? Ban ngày ban mặt ngủ thấy cái gì, có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Uyển Tình thành thật trả lời: "Có hơi cảm mạo."
Mục Thiên Dương sờ sờ cái trán cô: "Vậy lại nghỉ ngơi một lát."
"Không được, ngủ một ngày." Uyển Tình sợ anh lúc này cũng không quên phải làm chuyện nào đó, bài xích theo bản năng.
"Anh vừa xuống máy bay, đúng lúc mệt chết đi, em theo nghỉ ngơi với anh."
Uyển Tình do dự một lát gật đầu.
Anh cởi áo khoác nằm trên giường, ôm cô, yêu thương hôn hôn: "Thiên Tuyết còn nghe lời chứ? Có đi tìm Quản Hạo Nhiên hay không?"
Uyển Tình dừng lại một lát, không xác định nói: "Hẳn là không có đi. . . . . ."
Mục Thiên Dương suy tư một lát cô chỉ biết ngủ, khẳng định cũng không rõ ràng hướng đi của con bé kia, vội hỏi: "Bệnh đã bao lâu?"
"Ách. . . . . ."
"Hai ngày?"
". . . . . . Không sai biệt lắm."
"Sao không gọi điện thoại cho anh?" Mục Thiên Dương nhíu mày, ôm chặt cô. Cô không gọi thì thôi đi, con bé kia cũng không gọi! Thực sự tức giận với anh? Nhưng anh không phải vì cô sao?
Hai người nằm mấy giờ hiếm có, đứng lên ăn cơm chiều.
Thiên Tuyết liền uống lên mấy hớp canh, cái khác cơ hồ không nhúc nhích.
Mục Thiên Dương hỏi: "Sao không ăn?"
Thiên Tuyết tiếp tục ăn canh, nhìn cũng không nhìn anh.
Uyển Tình đoán cô đã ăn thứ gì đó, trong lòng đột nhiên cả kinh —— chẳng lẽ là đi ra ngoài tìm Quản Hạo Nhiên ? Cô không dám hỏi, sợ Mục Thiên Dương phát hỏa.
Mục Thiên Dương ước chừng cũng đoán được khả năng này, nhắp mím môi, không nói chuyện. Sau khi ăn xong, anh trở về phòng cầm laptop Uyển Tình đi ra, nói với Uyển Tình: "Em ở trong này chơi máy tính. Thiên Tuyết, em theo anh đến!"
Uyển Tình lo lắng nhìn bọn họ, Thiên Tuyết ngược lại không sao cả, đi theo anh vào phòng. Anh đến trước bàn học ngồi xuống, cô thì trực tiếp ngồi lên giường.
Mục Thiên Dương hỏi: "Uyển Tình sinh bệnh, sao không nói cho anh biết?"
"Hừ!" Đầu về phía bên phải một phiết.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nhéo nhéo sau gáy: "Ngươi muốn chọc giận tới khi nào đi?"
"Hừ ~" Quay đầu sang bên phải.
"Ai. . . . . ." Mục Thiên Dương đi tới, ngồi bên cạnh cô, ôm lấy đầu cô bỗng nhiên hơi xoa nhẹ tóc.
"A —— buông ra!" Thiên Tuyết quát to một tiếng, giương nanh múa vuốt đẩy anh ra.
"Anh sai rồi còn không được sao?" Mục Thiên Dương xin lỗi, "Anh biết em lo lắng cái gì. Anh cam đoan với em, hôn nhân đại sự của em, anh chỉ xét duyệt, bất an sắp xếp! Em có thể yêu người ta muốn yêu người ta, nhưng không thể yêu sai người. Em là em gái anh, anh đương nhiên hy vọng em hạnh phúc, nhưng không cho phép em đi nhầm đường."
"Chẳng lẽ Quản Hạo Nhiên là sai sao?" Thiên Tuyết nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Anh ta đương nhiên là sai." Mục Thiên Dương nói, "Hiện tại anh không biết như thế nào giải thích với em, bất quá một ngày nào đó sẽ giải thích."
"Bởi vì Uyển Tình?"
"Không phải." Mục Thiên Dương buồn cười nói, "Anh còn không dễ giận như vậy."
"Ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết giả cười một chút, anh không dễ giận mới là lạ! Anh dễ giận nhất.
Mục Thiên Dương có chút xấu hổ, phụng phịu nói: "Tóm lại, ai đều được, không thể là anh ta! Cho dù em và A Thành cùng một chỗ, anh cũng không phản đối ——"
"Ai muốn cùng anh ta một chỗ ?" Thiên Tuyết kêu to, "Anh đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể kéo lên người anh ấy?"
Mục Thiên Dương dừng một chút: "Mở ra cái cách khác mà thôi."
Thiên Tuyết hoài nghi nhìn anh, muốn nói lại thôi hỏi: "Anh. . . . . . Anh sẽ không hoài nghi em và anh ấy chứ? Anh không nên nói lung tung, anh ấu chính là một tài xế mà thôi!"
Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái: "Em sẽ không vì vậy không xem trọng anh ta chứ?"
"Em. . . . . . Em là loại người này sao?" Thiên Tuyết vừa vội vừa giận, "Anh làm sao ghép em và anh ta thành đôi vậy? Chúng tôi cái gì cũng không có!"
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Không có vốn không có, vội vã chối bỏ làm gì?"
"Em. . . . . ." Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, không biết giải thích như thế nào.
"Vậy em đến phòng anh ta làm gì?"
"Anh nói bừa gì đó? !" Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy dựng lên.
Anh bất mãn liếc cô: "Ngày đó Uyển Tình gặp chuyện không may trong thang máy, buổi tối em đi tìm anh ta mà?"
Thiên Tuyết vừa nghe, nới lỏng không ít, không được tự nhiên ngồi xuống: "Ai kêu anh đá anh ấy? Nói như thế nào sự kiện kia em cũng có trách nhiệm, tổng không thể để người ta bị phạt một mình. . . . . ."
"Cho nên em đưa lên cửa kêu anh ta đá em?"
"Làm sao có thể? Em cũng không phải đồ ngốc!"
"Vậy em đi làm gì?"
Thiên Tuyết không kiên nhẫn hỏi: "Anh làm sao vậy? Bức cung à? Em còn có riêng tư hay không?"
"Riêng tư có thể có? Nhưng em gái anh như hoa như ngọc, nửa đêm chạy đi tìm một nam nhân độc thân tuổi còn trẻ thể lực cường tráng, anh dù sao cũng nên hỏi hỏi rõ ràng chứ?"
"Cái gì như hoa như ngọc, cái gì tuổi trẻ thể lực cường tráng, anh nói là lạ sao đó?" Thiên Tuyết chịu không nổi kêu to, "Hơn nữa cái quan tâm này của anh cũng tới quá muộn đi? Đã mấy tháng! Nếu có cái gì, anh cũng không vãn hồi được!"
"Có cái gì?!" Lông mi Mục Thiên Dương nhảy dựng. Anh đương nhiên biết tính cách kia của con bé, khẳng định là trong lòng băn khoăn vụng trộm an ủi một chút. Chẳng lẽ thật đúng là đã xảy ra cái gì?
"Không có rồi!" Thiên Tuyết nói, "Em đưa bình rượu thuốc cho anh ấy. . . . . . Đó là nên thôi. Bộ dạng người ta đẹp trai, tuổi lại trẻ, không tìm việc gì, lại có thể vội tới làm lái xe của anh, còn phải chịu anh đánh chửi. . . . . . Em, em giúp anh tích đức !"
Bình luận facebook