Chương 380: Từ Khả Vi đến đây
Uyển Tình dừng một chút, cô nói được cũng đúng, thế nhưng hiện giờ... Uyển Tình đột nhiên nói: “Hiện giờ mọi người biết thân phận của cậu, chắc là... không nói chuyện linh tinh, nhưng chân tâm thật ý cũng không nhiều...”
“Thật ra nam sinh vừa rồi có vẻ chân tâm thật ý, xem như vậy cũng không phải có tâm từ chơi đùa, nhưng... Ai... đáng tiếc thanh niên tốt của Tổ quốc!”
Uyển Tình nén cười, này đúng là trọng tâm bình luận.
Hai người trực tiếp đến căn tin ăn cơm chiều, sau khi ăn xong trở về phòng ngủ, hàng xóm hai bên đều đã mở cửa, thấy các cô trở về, toàn bộ đều đi qua, hỏi: “Thiên Tuyết, kỹ năng máy tính của cậu lợi hại thế hả? Lần trước máy tính của mình bị hỏng, dùng 50 đồng đi sửa, sớm biết thế đã tìm cậu rồi?
Thiên Tuyết nhớ tới người nam sinh gọi điện thoại kia, trong lòng nháy dựng lên: Nằm máng! Liễu Y Y, gọi cậu nhanh thoát như thế, không phải bạo lực rồi!
Cô quay đầu lại, Liễu Y Y không ở đây, thế nhưng hơn nửa đã trở về rồi.
Thiên Tuyết lại không rõ lắm tình hình, bạn học khác cũng không rõ, biết đến bạn học nào liền nói cho bạn đó.
Hóa ra, “Thiên Tuyết” đen hướng người nam sinh máy tính thổ lộ, chỉ là man hình một màu đen, bật nhạc, thế nhưng mở đầu chỉ là một chữ cút, sau đó chuyển nhạc buồn...
Ngay sau đó, người nam sinh kia cũng bắt đầu bật nhạc buồn, khiến phòng ngủ thành một mảnh bi thương...
Thiên Tuyết tóm lấy cổ mình, nghĩ đến tình hình kia liền cảm thấy có một trận gió lạnh trên lưng.
Liễu Y Y này đúng là trốn thoát tốt!
Đang nói, Liễu Y Y mang theo cặp lồng cơm trở lại, thấy một người đứng ở cửa liền sửng sốt.
Mọi người đang nói hứng khởi, đột nhiên thấy cô, cũng ngẩn người, hỏi Thiên Tuyết: “Mình nhớ, hình như Y Y học hệ máy tính?”
Thiên Tuyết rơi lệ: “Đúng rồi?” Nhất định phải trả lại trong sạch cho tôi, tôi mới không hung tàn như thế?
“Máy tính là Y Y hách!”
“Các người cảm thấy mình thần thông quảng đại như thế sao?” Thiên Tuyết nói: “Có chuyên tấn công đó!”
Thế nhưng hiện tại nói chắc là không có ai tin rồi, trọng điểm là bản cũ Thiên Tuyết đã truyền ra, mà Liễu Y Y vốn không có cảm tình tồn tại gì, chắc là cũng không lật nổi cành hòa.
Thiên Tuyết cảm thấy chính mình chiếm được phong đầu của Liễu Y Y, LiỄU Y Y không sao cả, cô vốn không muốn làm náo động, nếu không phải vì bạn bè, cô cũng sẽ không hack. Thế nhưng không nghĩ muốn chỉnh phòng ngủ của nam sinh, chỉ là khi đó cô đang viết số hiệu thì điện thoại vang lên, viết sai một chỗ, sau đó liền phát hiện ra đã vận hành rồi...
Kết quả hiện tại cô rất vừa lòng.
Đột nhiên Uyển Tình cảm thấy đối mặt với hai bạn cùng phòng như vậy, mình thật sự là quá vô dụng, các cô ấy đều lợi hại như thế, có tài...
Thiên Tuyết ôm mặt cô, hung hăng chen lách: “Làm sao có thể? Cậu cũng rất có tài? Cậu nấu ăn rất ngon, biết đan khăn quàng cổ, làm vòng tay...”
Uyển Tình tặng quà cưới cho Từ KHả Vi và Đỗ Viễn Minh là chính mình tự làm, không, là vòng đồng tâm, ... thế nên lúc hết năm cô lấy vòng đồng tâm treo ở nhà, đây đều là nối nghiệp học được từ lúc kết vòng tay cho Mục Thiên Dương.
Uyển Tình nói: “Những thứ này có ích lợi gì?”
“Dùng tốt không phải sao? Mình không biết, chắc là học cả đời cũng không được?”
Liễu Y Y gật đầu: “Với mình mà nói thì quá khó khăn rồi, cậu nấu gì thế?”
Thiên Tuyết giơ ngón tay: “Nem rán, sushi, bò bít tết, chân gà coca, bánh trẻo rán, bánh bao đậu... trước mắt còn đang học tập nghiên cứu phát triển, mình thấy cuộc đời này quá có lộc ăn rồi!” đây chính là chị dâu của cô, có thể ăn cả đời!
Liễu Y Y nuốt nước miếng, nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình cười nói: “Có dịp sẽ làm cho cậu ăn.”
“Được á!”
“Y Y cậu cũng thích!” Mục ăn hóa tìm được tri âm, vội vàng thảo luận với Liễu Y Y.
Uyển Tình nhìn các cô nói: “Mình đi học rồi.”
Mục ăn hóa vẫy tay với cô: “Đi đi, trở về sớm một chút!”
“Hết lớp sẽ trở lại, không đi đâu đâu!”
“Ai, cậu cứ ở lớp, mình đi tìm cậu!”
“Cậu tìm mình làm gì?”
“Một lát nữa mình đến thư viện, tiện đường đi tìm cậu, nghe xem giáo viên nói gì.”
“Được.” Uyển Tình nói số phòng học, cầm sách vở, nắm chìa khóa rồi đi ra cửa.
Ra cửa sớm, phòng học cũng không xa, cô tự nhiên không cần đi xe đạp, chậm rì rì đi tới. Một lúc Thiên Tuyết đi tìm cô, các cô lại chậm rì rì trở về, coi như giảm béo.
Đi đến lầu dưới giáo học, nhìn thoáng qua thang máy, còn đang ở lầu 4. Cô chẳng muốn đợi, trực tiếp bò lên trên, dù sao phòng học cũng ở lầu ba! Leo đến lầu hai thì điên thoại của cô vang lên, là Từ Khả Vi.
Mắt cô chợt lóe lên – a, sinh nhật
Mới vừa khai giảng, trước hai ngày lại vội vàng làm bò bít tết, dính với Mục Thiên Dương, hôm nay lại nói chuyện khóa trình với Thiên Tuyết chiếm hết cả não, cô liền quên mất! Vừa thấy điện thoại của Từ Khả Vi, lập tức đã nghĩ tới, là sinh nhật mình.
Miệng cô lầm bầm, Mục Thiên Dương lại không nói gì? Hừ, hơi quá đáng, anh thích cô chỗ nào chứ?
Tiếp điện thoại, cô hô: “Mẹ!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn mẹ!” Uyển Tình cười nói
“Ăn trứng chim không? Ăn mỳ không?”
“Ăn ạ!”
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public
nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
tttukidmh@gmail.com
Bình thường không ăn, sáng sớm hôm nay Thiên Tuyết muốn cô ăn mì, co cũng ăn, trứng chim cũng là Thiên Tuyết mua, mỗi người một cái. Tuy trước tiên cũng không biết là sinh nhật, nhưng cũng ăn rồi.
Đột nhiên cô sửng sốt, Thiên Tuyết chắc là không nhớ chứ? Vì sao không nói?
Trong đầu cô có ý nghĩ chợt lóe lên., nhưng Từ KHả Vi lại nói cắt ngang ý nghĩ của cô: “Hiện giờ đang ở đâu, cùng bạn bè chúc mừng sao?”
“Ách, không ạ, còn chờ mua đồ ăn vặt mời bọn họ ăn.”
“Hiện tại mẹ đang ở thành phố A.”
“A...” Uyển Tình kêu lên một tiếng: “Sao mẹ lại qua đây? Mẹ không phải...”
Từ Khả Vi thật có lỗi nói: “Vừa mới nhớ tới sinh nhật con, vội quá, chút nữa quên mất, thật có lỗi với con.”
“Loại chuyện này nói làm gì?” Uyển Tình trực tiếp xoay người xuống lầu: “Mẹ ở đâu, khi nào thì qua, tới làm gì thế?”
Nghe Từ Khả Vi nói, hẳn là tới thành phố A trước, sau đó mới nhớ đến sinh nhật của cô, tự nhiên không phải tới vì sinh nhật cô
“Quản đại ca của con bị tai nạn xe cộ, mẹ đưa dì Quản đến.”
“Quản đại ca?” Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mình đi, sao anh ta lại xuất hiện rồi? Trong lòng cô có chút phiền, bị Mục Thiên Dương biết, lại là một trận không thoải mái, nhưng cô vẫn quan tâm một chút: “Sao có thể bị tai nạn? Có nghiêm trọng không?”
“Khi đó qua đường có chiếc xe vượt đèn đỏ, đụng phải cậu ta. Cẳng chân bị gãy, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng không thể đi làm được.”
Bình luận facebook