Chương 382: May mắn không phải của anh
Cô nhắm mắt lại ước ba điều, sau đó thổi tắt nến, sư huynh nói: “Chắc chắn có một ước nguyện liên quan đến Hạo Nhiên!”
Uyển Tình tức giận trừng mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng ghét! Chỉ mong sao con dao nhựa trên tay biến thành dao thật, có thể cắm một đao vào trái tim của anh ta! Giật mình một cái, cô bị chính mình làm cho hoảng sợ, sao có thể bạo lực như thế? Nhất định là vì đang ở trong bệnh viện.
Quản Hạo Nhiên cũng trừng mắt nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Cậu uống rượu à?”
Người đàn ông xấu hổ sờ mũi, không dám nói lung tung.
Uyển Tình cắt bánh ngọt, trước tiên đưa cho anh ta, anh ta cũng không dám nhận, vội vàng đưa cho Quản Vận Phương.
Uyển Tình cắt cho bọn họ mỗi người một miếng, thấp giọng nói: “Thế nào chỉ có năm cái đĩa?”
“Vừa vặn thích hợp?” Quản Vận Phương nói.
Uyển Tình nhìn thoáng qua giường bệnh và người nhà bên cạnh, Quản Vận Phương sửng sốt, cũng đúng, tuy không biết, nhưng tốt xấu gì cũng cùng một phòng.”
Từ Khả Vi nói: “Không có thì coi như hết!”
Đương nhiên chỉ có thể như thế, chỉ là, vừa mới nói chuyện với người ta, bởi vậy có chút xấu hổ.
Bạn học kia ăn xong bánh liền đi, Quản Vận Phương nhìn thời gian đã chín giờ, sao nhanh quá vậy? Bà hỏi Uyển Tình: “Vài giờ nữa trường học đóng cửa?”
Uyển Tình thành thật trả lời: “ Đóng cửa khá trễ, thế nhưng không còn xe nữa.”
“Chúng ta đi về trước đi!” Quản Vận Phương đè ép áp đảo Quản Hạo Nhiên, dặn dò: “Mẹ đưa dì con trở về, lại tới, con có việc gì thì gọi ý tá nhé!”
Quản Hạo Nhiên nói: “Mẹ không cần đến nữa đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi, con không sao.”
“Mẹ là mẹ con, con nghe mẹ!”
“...”
Uyển Tình và hai người kí đáp taxi đến cửa khu nhà Quản Hạo Nhiên, vừa lúc thấy xe bus, Uyển Tình vội vàng tạm biệt: “Đó là chuyến xe cuối, con đi trước.”
Từ Khả Vi kéo cô: “Gấp gáp cái gì?” Vừa dứt lời, chỉ thấy xe đi luôn..: “Vậy thì bắt xe về đi!”
Uyển Tình nói: “Đi xa mắc lắm.”
Quản Vận Phương cười: “Cháu vẫn tiết kiệm như thế! Thân phận hiện giờ khác rồi, nên tiêu cũng phải tiêu, tiết kiệm quá cũng không tốt!”
Uyển Tình cười cười, thấy có xe taxi đi qua, nói: “Cháu ngồi xe về vậy!”
“Mẹ đưa con về!” Từ Khả Vi lo lắng.
“Không cần, cũng không phải xa lắm.” Uyển Tình vẫy xe taxi: “Sau khi con về đến phòng sẽ gọi cho mẹ!”
Từ Khả Vi gật đầu nói: “Chắc là mai mẹ về rồi, ngày mai con qua đây ăn cơm trưa đi! Nếu là mai thì được chứ?”
“Chắc là được, vừa lúc trước giữa trưa cũng không có lớp.”
“Kếu bạn con đi cùng đi, Thiên Tuyết ấy.” Quản Vận Phương nói
Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: “Được, cháu nói với bạn ấy.” Trong lòng lại nghĩ: “Không thể để cho Thiên Tuyết tới, nếu để cho Thiên Tuyết tới biết có liên quan đến Quản Hạo Nhiên, chắc là sẽ nói cho Mục Thiên Dương!”
Nghĩ vậy, Uyển Tình phiền toái xoa ngực. Trở lại phòng ngủ, cô gọi điện cho Từ Khả Vi một cuộc điện thoại, rồi sau đó phát hiện thấy Thiên Tuyết và Liễu Y Y không ở đây, cho rằng hai cô xuống lầu đi dạo rồi.
Cô đun nước tắm rửa, giặt được một nữa, thì nghe có người gõ cửa
“UHM?” Cô cả kinh: “Ai đó?”
“Mình.” Liễu Y Y nói: “Điện thoại của cậu kêu đấy, Thiên Tuyết gọi.”
“Không đi cùng cậu à?” Uyển Tình lấy khăn tắm che ngực, kéo cửa ra, nhận điện thoại: “Cảm ơn.”
Cô vừa trò chuyện vừa đóng cửa lại, không nghĩ là khuỷu tay đụng phải tường, điện thoại bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống bồn cầu.
“Ai nha...” Uyển Tình kinh hãi, thốt ra một câu thô tục: “Năm máng!”
Liễu Y Y nghe thấy tiếng, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Điện thoại của mình rơi xuống bồn cầu rồi...” Uyển Tình ngồi xổm trước bồn xầu, vô cùng xoắn xuýt, loại ngồi chồm hổm này, nghĩ cũng không dám...
Liễu Y Y im lặng ở bên ngoài: “Để mình gọi cho Thiên Tuyết, giúp cậu nói một tiếng...”
“Uhm.” Uyển Tình ngồi chồm hổm rất lâu, sau cùng quyết định mặc kệ, tiếp tục tắm rửa.
Tắm rửa xong ra ngoài, Liễu Y Y nói: “Thiên Tuyết nói bạn ấy lập tức quay lại.”
Uyển Tình sửng sốt, lập tức đoán được Thiên Tuyết đã ở bên kia với Mục Thiên Dương rồi...
Cô vội vàng mượn điện thoại của Liễu Y Y gọi cho Thiên Tuyết: “Cậu đi đến đâu rồi?”
Thiên Tuyết ngồi trên xe ba bánh, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Sảnh bán di động.”
Gợi lên chuyện thương tâm của cô...
“Cậu tắm rửa xong rồi?”
“Uhm, chờ mình ở cổng bắc đi, mình lập tức qua đó.”
Thiên Tuyết sửng sốt, xem ra cô đã đoán được có bất ngờ rồi...
Uyển Tình thay quần áo, từ trong ngăn kéo lấy chiếc điện thoại cũ ra, đi ra ngoài.
Đi tới cổng bắc, Thiên Tuyết thấy di động của cô, sửng sốt phản ứng kịp: “May mà rơi xuống không phải điện thoại anh mình đưa.”
“...”
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public
nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
tttukidmh@gmail.com
Một lát sau đến Y Toa Bối Lạp, vừa vào cửa liền nghe bịch một tiếng, vô số ruy băng rơi trên đầu mình, Mục Thiên Thành hét lớn: “Happpy birthday!”
Uyển Tình kinh ngạc, mở mắt ra, thấy Mục Thiên Dương ngại ngùng đúng ở bên cạnh, trần nhà có rất nhiều bóng bay màu hồng nhạt, toàn bộ đều là bối cảnh, để cho khuôn mặt lạnh lùng của anh có thêm vài phần dịu dàng.
Cô đi qua, Mục Thiên Dương hỏi: “Nghe nói điện thoại của em bị rớt?” Nói xong thấy di động trên tay cô, không nhịn được cười một tiếng: “Xem ra em chỉ có thể dùng di động anh đưa cho!
Năm trước Đỗ Viễn Minh mua di động mới cho cô, ba tháng đã rớt mất, thế nhưng cực kỳ may mắn không phải cái của anh.
“Em cầm cái này làm gì?” Anh nghi ngờ hỏi.
“Sáng mai có việc, mẹ em bảo em giữa trưa ăn cơm với mẹ, em sợ mẹ không gọi được cho em.” Uyển Tình nói xong, lập tức mượn điện thoại của Thiên Tuyết gọi một cuộc cho Từ Khả Vi, nói rõ tình huống, để bà không lo lắng.
Cúp điện thoại, xem xung quanh trang trí vo cùng ấm áp lãng mạn, hoa tươi, bóng bay, đèn mày... trên bàn có sâm panh, bò bít tết, salad.. đương nhiên có cả bánh ngọt, xem ra tốn không ít tâm tư... đột nhiên cô im lặng, có chút chân tay luống cuống.
Mục Thiên Thành thấy cô và Mục Thiên Dương không nói gì, giống như cũng không có không khí thoải mái, liền hỗ trợ hóa giải im lặng: “Bóng bay là anh thổi...”
Thiên Tuyết đá anh một cái: “Rõ ràng là dùng bơm hơi!”
“Anh cũng thổi!”
“Anh ngậm miệng lại!”
Mục Thiên Thành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Uyển Tình ngẩng đầu cười: “Cảm ơn mọi người.
“Không dám nhận không dám nhận...” Thiên Tuyết và Thiên Thành lập tức lui về sau, thầm nghĩ: Nói bảo chúng ta đến cho thêm náo nhiệt, thật ra là hoàn toàn không cần, các người hai người thì tốt hơn!
Bình luận facebook