-
Mở Đầu
Công ty Toàn Phương Vỵ là công ty trò chơi đứng thứ hai của Đài Loan, nhưng đối với nhưng người muốn tiến vào thế giới trò chơi mà nói, cũng là nói muốn làm, đây chính là công ty có xu hướng phát triển.
Đối với người mới bước vào xã hội, bắt đầu làm việc kiếm sống mà nói, một công ty có đáng giá để xin việc, cắt giảm tiền lương hay không, chủ yếu được quyết định bởi đãi ngộ phúc lợi, mà Toàn Phương Vỵ ngoài hai điều đãi ngộ nhân viên ở trên, còn có thêm thưởng phúc lợi cho nhân viên, ví dụ như người chơi đạt yêu cầu, tiền công ty kiếm được nhiều hơn tiêu chuẩn dự định, sẽ được thưởng thêm tiền còn cao hơn tưởng tượng của nhân viên.
Ngoài tiền thưởng, Toàn Phương Vỵ còn có quy định đặc biệt nhất là chỉ cần vừa đến bảy giờ năm mươi tối, bảo vệ bắt đầu tuần tra, nếu còn có người chưa rời khỏi công ty, trừ phi nghỉ ngơi ở sân vận động, bằng không sẽ bắt đầu tiến hành tra hỏi.
Không sai, dù Toàn Phương Vỵ hoạt động giống những công ty khác, mục đích đơn thuần là kiếm tiền, nhưng vì tiêu chuẩn “Nhân viên không được vì làm việc mà bỏ qua nghỉ ngơi”, tuyệt đối không cho phép nhân viên làm việc quá sức mà không để ý đến sức khoẻ.
Bởi vì chiếu cố nhân viên như vậy, đương nhiên người nguyện ý nghỉ việc không nhiều lắm, trong một năm, người chủ động xin nghỉ đếm trên đầu ngón tay, tạm thời nghỉ việc không đến 1%.
Nhưng mà thành tích huy hoàng này, dường như năm nay lung lay sắp đổ, sợ có nguy cơ.
Phương Bách Hâm đứng ở hành lang dài sáng đèn, nhìn bảng hiệu treo trên cửa gỗ, cảm thán nghĩ.
Gần đây anh đặc biệt có duyên với quản lý phòng nhân sự, mới vào công ty nửa năm, anh đã bị “đặc biệt cho gọi” không dưới mười lần, hơn nữa hình như đều vì một chuyện – muốn anh hướng dẫn người nào đó, bao gồm cả lần này đã có bốn người xin chuyển công tác?
Nhưng Phương Bách Hâm cũng không vì vậy cảm thấy phiền lòng, ngược lại đã chuẩn bị tốt bản thuyết trình, chứng minh mình phán đoán không sai. Người mới nhậm chức mấy tuần này hoàn toàn phóng đại năng lực đậu xanh của mình thành dưa hấu, sáng tác một đoạn nội dung đối thoại trò chơi không có sự sống, hoàn toàn mặc kệ tính cách nhân vật lạnh hay nóng, nghĩ sao thì nói, sáng tác hành động rập theo khuôn khổ, giả sử không giới thiệu nhân vật, anh chắc chắn cho rằng từ đầu tới cuối trò chơi chỉ có một nhân vật.
Người mới không có kinh nghiệm nắm bắt tính cách nhân vật không quan trọng, chỉ cần cố gắng, cho dù mười lần, hai mười lần cơ hội, anh đều hào phóng ban cho, nhưng mà tình huống thực tế lại không như thế, sau năm lần anh yêu cầu sửa lại, người mới tạm thời xin nghỉ chỉ tự động xuất hiện trước mặt anh, chờ anh thẩm duyệt.
Nhớ hôm đó anh mới công tác từ Mĩ trở về, cho dù là hình thức, hình ảnh thiết kế hay nội dung trò chơi, sửa chữa mười lần hoàn toàn là chuyện thường, dù là người kinh nghiệm chu đáo, cũng không có khả năng một lần có thể sáng tác chắc chắn, tuyệt đối không có người vọng tưởng một lần có thể vượt qua kiểm tra.
Nhưng mà người mới này hoàn toàn không có chuyện như vậy, không có khát vọng lớn, lại không chịu nổi anh hết lần này đến lần khác lui bản thảo……… Ai có thể chấp nhận được đả kích như thế, Phương Bách Hâm nghĩ, hoàn toàn không cần vì hình tượng tốt của công ty mà giữ lại.
Phương Bách Hâm nghĩ như vậy, chuẩn bị bước vào phòng nhân sự, một bóng đen đi ra từ chỗ rẽ, cái đầu đập vào ngực Phương Bách Hâm!
Anh phản xạ định vươn tay giữ chặt tay đối phương để tránh người đó ngã.
“A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Người đó nâng mặt lên, vội vàng xin lỗi anh.
Đó là một cô gái có mái tóc ngắn như con trai, đôi mắt sáng ngời có thần, đôi má phấn hồng, đôi môi đầy đặn trước tầm mắt anh làm Phương Bách Hâm nảy sinh dục vọng chiếm lấy làn môi kia!
Một luồng điện từ cổ tay phải của đối phương bị Phương Bách Hâm nắm truyền đi, năm giây ngắn ngủi đã lan ra toàn thân anh. Làn da anh cảm thấy hưng phấn khó chịu, phái nam luôn luôn bình tĩnh bắt đầu biến hoá, từ từ thức tỉnh sau lớp quần, cương.
Trời ạ, anh lại nảy sinh cảm giác với một cô gái xa lạ? Anh cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời càng có cảm giác vui sướng rất lớn.
Đã lâu không có cô gái làm anh kích động như thế, Phương Bách Hâm buông tay cô, quyết định hỏi tên cô, để lần ngoài ý muốn nho nhỏ này bắt đầu phát triển.
Nào biết còn không chờ anh buông tay, đối phương đã rút tay lại, nhanh chóng lướt qua anh, để lại ba từ “Thật xin lỗi”.
Phương Bách Hâm không kịp phản ứng, đến lúc vội vàng đuổi theo, mới phát hiện đối phương đã không thấy bóng dáng rồi.
Dựa vào chiều cao phụ nữ thì cô cũng tính là cao, ít nhất phải 165cm, mặc áo phông màu vàng và một chiếc quần cao bồi, vì mặc vừa quần áo nên bộ ngực đầy đặn và đôi chân thon dài lộ ra đường cong.
Phương Bách Hâm dùng tay xoa ngực – trên đó còn phảng phất cảm xúc cô gái kia đụng chạm, cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại co dãn của cô.
Bụng dưới đặc biệt căng hơn, đau đớn làm Phương Bách Hâm hơi khôi phục lý trí.
Anh lắc đầu, anh hẳn nên nghĩ đến lát nữa nói gì với quản lý phòng nhân sự, hoặc vì biên kịch nghỉ việc nên không thể tiếp tục tiến hành nội dung trò chơi……..
Sau khi bộ ngực cô được giải phóng, có trắng như banh bao không? Nếu đôi chân dài của cô vòng qua thắt lưng anh, không biết mất hồn thế nào?
Lý trí thất bại, suy nghĩ của Phương Bách Hâm hoàn toàn bị cô gái vừa rồi chiếm đóng, nhưng lần này anh không miễn cưỡng bản thân không nghĩ đến, mà lựa chọn phóng túng.
Mặc cho mình nghĩ đến hình ảnh dạt dào sắc xuân. Anh biết nếu không lựa chọn phóng túng, lát nữa anh không thể bình tĩnh làm việc.
Nếu đã như thế, không bằng hiện tại tưởng tượng tất cả đi!
Từ khi sinh ra đến giờ, có thể làm anh thật sự mu muội trong dục vọng cả nước chỉ có bạn gái tóc vàng đầu tiên, sau khi họ chia tay, anh quen bạn gái thứ hai, bạn gái thứ ba, không còn kích động như thế, nghĩ muốn làm tình nhưng không thể…….
Nhưng mà bây giờ……..
Phương Bách Hâm nhìn giữa hai chân, nơi đó tràn ngập hưng phấn làm anh chỉ có thể thở dài. Dục vọng của anh thật sự rõ ràng.
Xem ra trước hết phải mượn phòng tắm của bạn tốt trước, làm dục vọng kìm nén bình tĩnh lại chút, sau đó mới tìm quản lý phòng nhân sự “chia sẻ tâm tư”, thuận tiện hỏi thăm cô gái kia là thần thánh phương nào………..
Đối với người mới bước vào xã hội, bắt đầu làm việc kiếm sống mà nói, một công ty có đáng giá để xin việc, cắt giảm tiền lương hay không, chủ yếu được quyết định bởi đãi ngộ phúc lợi, mà Toàn Phương Vỵ ngoài hai điều đãi ngộ nhân viên ở trên, còn có thêm thưởng phúc lợi cho nhân viên, ví dụ như người chơi đạt yêu cầu, tiền công ty kiếm được nhiều hơn tiêu chuẩn dự định, sẽ được thưởng thêm tiền còn cao hơn tưởng tượng của nhân viên.
Ngoài tiền thưởng, Toàn Phương Vỵ còn có quy định đặc biệt nhất là chỉ cần vừa đến bảy giờ năm mươi tối, bảo vệ bắt đầu tuần tra, nếu còn có người chưa rời khỏi công ty, trừ phi nghỉ ngơi ở sân vận động, bằng không sẽ bắt đầu tiến hành tra hỏi.
Không sai, dù Toàn Phương Vỵ hoạt động giống những công ty khác, mục đích đơn thuần là kiếm tiền, nhưng vì tiêu chuẩn “Nhân viên không được vì làm việc mà bỏ qua nghỉ ngơi”, tuyệt đối không cho phép nhân viên làm việc quá sức mà không để ý đến sức khoẻ.
Bởi vì chiếu cố nhân viên như vậy, đương nhiên người nguyện ý nghỉ việc không nhiều lắm, trong một năm, người chủ động xin nghỉ đếm trên đầu ngón tay, tạm thời nghỉ việc không đến 1%.
Nhưng mà thành tích huy hoàng này, dường như năm nay lung lay sắp đổ, sợ có nguy cơ.
Phương Bách Hâm đứng ở hành lang dài sáng đèn, nhìn bảng hiệu treo trên cửa gỗ, cảm thán nghĩ.
Gần đây anh đặc biệt có duyên với quản lý phòng nhân sự, mới vào công ty nửa năm, anh đã bị “đặc biệt cho gọi” không dưới mười lần, hơn nữa hình như đều vì một chuyện – muốn anh hướng dẫn người nào đó, bao gồm cả lần này đã có bốn người xin chuyển công tác?
Nhưng Phương Bách Hâm cũng không vì vậy cảm thấy phiền lòng, ngược lại đã chuẩn bị tốt bản thuyết trình, chứng minh mình phán đoán không sai. Người mới nhậm chức mấy tuần này hoàn toàn phóng đại năng lực đậu xanh của mình thành dưa hấu, sáng tác một đoạn nội dung đối thoại trò chơi không có sự sống, hoàn toàn mặc kệ tính cách nhân vật lạnh hay nóng, nghĩ sao thì nói, sáng tác hành động rập theo khuôn khổ, giả sử không giới thiệu nhân vật, anh chắc chắn cho rằng từ đầu tới cuối trò chơi chỉ có một nhân vật.
Người mới không có kinh nghiệm nắm bắt tính cách nhân vật không quan trọng, chỉ cần cố gắng, cho dù mười lần, hai mười lần cơ hội, anh đều hào phóng ban cho, nhưng mà tình huống thực tế lại không như thế, sau năm lần anh yêu cầu sửa lại, người mới tạm thời xin nghỉ chỉ tự động xuất hiện trước mặt anh, chờ anh thẩm duyệt.
Nhớ hôm đó anh mới công tác từ Mĩ trở về, cho dù là hình thức, hình ảnh thiết kế hay nội dung trò chơi, sửa chữa mười lần hoàn toàn là chuyện thường, dù là người kinh nghiệm chu đáo, cũng không có khả năng một lần có thể sáng tác chắc chắn, tuyệt đối không có người vọng tưởng một lần có thể vượt qua kiểm tra.
Nhưng mà người mới này hoàn toàn không có chuyện như vậy, không có khát vọng lớn, lại không chịu nổi anh hết lần này đến lần khác lui bản thảo……… Ai có thể chấp nhận được đả kích như thế, Phương Bách Hâm nghĩ, hoàn toàn không cần vì hình tượng tốt của công ty mà giữ lại.
Phương Bách Hâm nghĩ như vậy, chuẩn bị bước vào phòng nhân sự, một bóng đen đi ra từ chỗ rẽ, cái đầu đập vào ngực Phương Bách Hâm!
Anh phản xạ định vươn tay giữ chặt tay đối phương để tránh người đó ngã.
“A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Người đó nâng mặt lên, vội vàng xin lỗi anh.
Đó là một cô gái có mái tóc ngắn như con trai, đôi mắt sáng ngời có thần, đôi má phấn hồng, đôi môi đầy đặn trước tầm mắt anh làm Phương Bách Hâm nảy sinh dục vọng chiếm lấy làn môi kia!
Một luồng điện từ cổ tay phải của đối phương bị Phương Bách Hâm nắm truyền đi, năm giây ngắn ngủi đã lan ra toàn thân anh. Làn da anh cảm thấy hưng phấn khó chịu, phái nam luôn luôn bình tĩnh bắt đầu biến hoá, từ từ thức tỉnh sau lớp quần, cương.
Trời ạ, anh lại nảy sinh cảm giác với một cô gái xa lạ? Anh cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời càng có cảm giác vui sướng rất lớn.
Đã lâu không có cô gái làm anh kích động như thế, Phương Bách Hâm buông tay cô, quyết định hỏi tên cô, để lần ngoài ý muốn nho nhỏ này bắt đầu phát triển.
Nào biết còn không chờ anh buông tay, đối phương đã rút tay lại, nhanh chóng lướt qua anh, để lại ba từ “Thật xin lỗi”.
Phương Bách Hâm không kịp phản ứng, đến lúc vội vàng đuổi theo, mới phát hiện đối phương đã không thấy bóng dáng rồi.
Dựa vào chiều cao phụ nữ thì cô cũng tính là cao, ít nhất phải 165cm, mặc áo phông màu vàng và một chiếc quần cao bồi, vì mặc vừa quần áo nên bộ ngực đầy đặn và đôi chân thon dài lộ ra đường cong.
Phương Bách Hâm dùng tay xoa ngực – trên đó còn phảng phất cảm xúc cô gái kia đụng chạm, cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại co dãn của cô.
Bụng dưới đặc biệt căng hơn, đau đớn làm Phương Bách Hâm hơi khôi phục lý trí.
Anh lắc đầu, anh hẳn nên nghĩ đến lát nữa nói gì với quản lý phòng nhân sự, hoặc vì biên kịch nghỉ việc nên không thể tiếp tục tiến hành nội dung trò chơi……..
Sau khi bộ ngực cô được giải phóng, có trắng như banh bao không? Nếu đôi chân dài của cô vòng qua thắt lưng anh, không biết mất hồn thế nào?
Lý trí thất bại, suy nghĩ của Phương Bách Hâm hoàn toàn bị cô gái vừa rồi chiếm đóng, nhưng lần này anh không miễn cưỡng bản thân không nghĩ đến, mà lựa chọn phóng túng.
Mặc cho mình nghĩ đến hình ảnh dạt dào sắc xuân. Anh biết nếu không lựa chọn phóng túng, lát nữa anh không thể bình tĩnh làm việc.
Nếu đã như thế, không bằng hiện tại tưởng tượng tất cả đi!
Từ khi sinh ra đến giờ, có thể làm anh thật sự mu muội trong dục vọng cả nước chỉ có bạn gái tóc vàng đầu tiên, sau khi họ chia tay, anh quen bạn gái thứ hai, bạn gái thứ ba, không còn kích động như thế, nghĩ muốn làm tình nhưng không thể…….
Nhưng mà bây giờ……..
Phương Bách Hâm nhìn giữa hai chân, nơi đó tràn ngập hưng phấn làm anh chỉ có thể thở dài. Dục vọng của anh thật sự rõ ràng.
Xem ra trước hết phải mượn phòng tắm của bạn tốt trước, làm dục vọng kìm nén bình tĩnh lại chút, sau đó mới tìm quản lý phòng nhân sự “chia sẻ tâm tư”, thuận tiện hỏi thăm cô gái kia là thần thánh phương nào………..
Bình luận facebook