• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân sủng ái (3 Viewers)

  • Chương 443

CHƯƠNG 443: HẮC HUYỀN LỆNH XUẤT THẾ


Cô mỉm cười mỉa mai: “Như Ý ơi Như Ý, mọi thứ đều đã qua rồi, ngươi còn nghĩ cái gì nữa, cứ để mọi thứ trôi qua như thế đi, hà tất gì đem tới phiền não cho bản thân!”


Mặc dù nghĩ như thế, nước mắt của Như Ý vẫn không thể nào khống chế được mà rơi xuống, một giọt hai giọt, sau đó càng lúc càng nhiều.


Nhìn ánh tịch dương bên ngoài, Như Ý mê mang không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo.


“Ý Nhi!” Trác lão tướng quân bước vào, có điều không phải cô nhìn thấy Trác lão tướng quân với mái tóc được búi gọn gàng nữa, trên đầu đã không còn tóc nữa.


Trác lão tướng quân là người duy nhất thoát được kiếp nạn trong số những người đó, và cũng là người duy nhất chứng kiến tất cả cảnh tượng bi thảm đó, có lẽ sẽ ghi nhớ mãi mãi khoảnh khắc đó, khiến ông ta đột nhiên hiểu được điều gì, hoặc đã nhìn thấy cái gì, ông ta đã cạo hết tóc của mình.


“Phụ thân, người đây là?” Như Ý lau nước mắt của mình đi, bình tĩnh hỏi Trác lão tướng quân.


Trác lão tướng quân chắp tay lại: “A di đà phật! Từ nay về sau không có phụ thân con nữa, lão tăng pháp danh Vong Trần, Ý Nhi ta muốn xuất gia, đi vân du khắp nơi, tất cả mọi điều khiến ta hiểu nhiều thứ, bàn luận rất nhiều, cũng muốn quên đi rất nhiều, con cũng không nên đắm chìm như những ngày qua nữa, Ý Nhi, bắt đầu một cuộc sống mới đi!” Trác lão tướng quân khẽ thở dài, không phải mang theo sự nặng nề, mà là nhẹ nhõm, dường như mọi thứ cứ như vậy mà tiêu tan!


Như Ý khẽ gật đầu, trong lòng mặc dù vẫn không thể hoàn toàn bình tâm, nhưng suy cho cùng ngày này vẫn sẽ qua thôi, hơn nữa hình như vẫn còn chuyện quan trọng cần đi làm.


“Con biết rồi!” Cô có thể nói cái gì, mọi thứ đối với cô mà nói, cô có thể tính toán được cái gì, cứ như vậy đi, tự mình chịu tổn thương, cũng là Trác lão tướng quân, lúc này vọng trần giải thoát cho bản thân, Như Ý cũng không có hỏi rốt cuộc kết cục như thế nào, khi tỉnh lại, người của cô tỉnh rồi, nhưng một chưởng đó của Thác Bạc Liệt thật sự khiến cô chết tâm rồi, ít nhất bây giờ chưa có tỉnh lại.


Như Ý xoay người, cô nhớ đến Tử Yên, một nữ tử đã cứu cô, một nữ tử yêu sâu đậm người mình yêu, mấy từ nàng ta nói trước khi chết, Hắc Huyền Lệnh? Còn có đứa bé? Có lẽ cô đến đi điều tra rõ ràng đã, sau này cô cũng không cần để những chuyện này vướng mắc trong lòng mình nữa, tổn thương người của mình, cô không cho phép.


Vong Trần nhìn theo bóng lưng của Như Ý, ánh mắt hoàng hôn phản chiếu trên người của Như Ý, bóng của cô kéo thật dài, ở địa phương như Thương Kinh, mỗi một thước bị hoàn cảnh xung quanh cứt đoạn, sau đó ở nói xa tạo thành một con đường lớn.


Năm tháng của ngày hôm qua, người của ngày hôm qua, hình như vĩnh viễn bị chôn vùi, những ai để tâm, những ai phớt lờ, những ai từng hận, còn có những người không thể hận, đều bị ánh mắt mặt trời làm lu mờ dần, một bóng đêm nuốt chửng.


Như Ý khi rời lên núi, thật ra trong đầu cũng không có nghĩ gì mà đi vào một quán trà, tùy tiện gọi một ấm trà, cô mặc dù không có phương hướng, nhưng cũng không phải lần đầu tiên ở một mình, giả nam trang, đối với người thông minh như cii, mọi thứ rõ ràng rất bình thường.


“Khách quan, người muốn gọi gì?” Như Ý ngồi xuống, có thể là do quần áo trên người, tuy nói tiện tay lấy một bộ quần áo, cũng có thể khiến người khác quan sát độ tốt của chất liệu vải, có thể biết được thân phận của Như Ý vô cùng tôn quý, cho non tiểu nhị mới nhiệt tình với cô như vậy.


Như Ý nhìn mọi thứ xung quanh sau đó đắm chìm vào thế giới riêng của mình, rõ ràng trà lâu này rất náo nhiệt, Như Ý rất điềm nhiên, nói: “Giống vị công tử đó.” Ánh mắt của Như Ý cũng không phải làm cảnh, mặc dù nam tử đó nhìn quần áo rất bình thường nhưng khí chất trên người rõ ràng rất bất đồng, có người không có bình thường như vẻ người, đồng dạng cũng có người không có lạnh lùng, còn có khả năng ẩn giấu thân phận.


“Khách quan, trà của người đến rồi đây!” Tiểu nhị bưng một ly trà, đặt xuống trước mặt của Như Ý.


Như Ý tiện tay quăng một nén bạc lên cho tiểu nhị, tiểu nhị mặt mày hớn hở rời đi.


Như Ý cũng không nói gig, yên tĩnh cảm nhận, ánh mắt cũng không có nhìn chằm chằm nam tử đó, mà chỉ hướng ra phía cửa sổ. Cô biết người này chắc chắn nghe được lời mình nói, có điều tính cách giống cô, trong thờ ơ thật ra có chút lạnh lùng, xa lánh.


“Haizz, đại ca, nghe nói gần đây Hắc Huyền Lệnh hiện thế rồi!” Một nam tử ở bàn kế bên thấp giọng nói chuyện với người khác.


Nói như thế, không biết cái gọi là nhỏ giọng của hắn chỉ có nhỏ như vậy sao, hay là có ý nói to cho mọi người nghe, Như Ý có thể cảm nhận được lỗ tai của tất cả mọi người đang dựng lên, bầu không khí trong trà lâu trở nên dị thường yên tĩnh, thậm chí một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy.


Một tiểu nha đầu ở bên khác không nhịn được nói: “Ca, Hắc Huyền Lệnh này là đồ vật gì, gần đây đều có rất nhiều tin đồn về Hắc Huyền Lệnh!”


Nói thật, Như Ý thích tính cách của nha đầu này, sảng khoái, không có giả tạo, đáng tiếc đây là giang hồ, mà giang hồ thì hiểm ác, rốt cuộc là có thật sự đơn thuần hay không, Như Ý không biết, nhưng Như Ý biết nếu như những ai vô tri, có một ngày sợ rằng mình chết như thế nào cũng không biết.


“Tiểu muội!” Bị người gọi là ca đó nhắc, tuy có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng biết rất nhiều người sợ rằng cũng có hứng thú nghe, ánh mắt khẽ đảo, ngược lại rất bắt nắm bắt tình thế.


“Vị huynh đài này, không phiền ta ngồi ở đây cùng kết giao bằng hữu với mọi người chứ!” Ca ca của nha đầu đến bàn người đó ngồi xuống, đối phương nghe thế cũng rất hữu lễ, cộng thêm đối phương thân phận như thế nào nên cũng không dám dễ dàng đắc tội, tự nhiên cũng mỉm cười hoan nghênh: “Công tử là muốn nghe chuyện về Hắc Huyền Lệnh phải không, như thế này đi, ta thấy ở đây người muốn nghe sợ rằng cũng không ít, vậy để tiểu đệ ta làm thuyết thư tiên sinh cho mọi người nghe!”


Người nói sớm nhất cũng chính là tiểu đệ nói chuyện ở đó, lúc này cũng không khí mà đứng dậy, đi đến chiếc bàn mà trà lâu bình thường để cho người thuyết thư dùng, kể cho mọi người nghe về Hắc Huyền Lệnh.


“Nói về Hắc Huyền Lệnh này ấy, ta cũng từ một lão tiền bối mà biết được, có điều người có được cuối cùng đều biến mất rồi, cho nên thật sự không biết đồ vật này rốt cuộc có huyền diệu đến như vậy hay không, có người nói nó là bí tịch, có người nói nó là bảo tàng, có người nói nó có thể câu thông với thế giới bên ngoài đến một vùng đất tiên cảnh, đây đều là những lời lừa gạt, có điều chúng ta ở đây thấy có khả năng nhất chính là bí tịch, là thứ mà nhân sĩ giang hồ đều muốn có được bảo vật, bất luật nó là dạng nào, có được đều là một khoản tiền bạc rất lớn!” Tiểu tử đó cảm thấy nói nhiều có chút khát, người bên dưới quả thật nghe rất hăng say, cái này còn chưa có nói đến mấu chốt, sao có thể để hắn dừng lại, cho nên trà nhanh chóng được mang lên.


Như Ý chỉ yên lặng nghe, từ tốn uống trà, cô bình thản như hàng cây ngoài kia, không có nửa điểm giao động.


Cô khẽ liếc mắt qua nam tử ngồi bên đó, lúc này hắn cũng mỉm cười nhàn nhạt, nhìn xông như đang xem kịch mà thôi.


“Sau đó thì sao, không phải đều nói đã xuất hiện hiện thế rồi hay sao? Hiện nay đang ở đâu?” Người bên dưới cũng không biết là ai, thật sự không đợi được nữa mà nói lớn.


Tiểu tử đó liếc mắt qua người vừa hỏi, ánh mắt hơi lóe sáng, những người khác cũng hô theo, có điều Như Ý đã phát hiện được rồi, cô chỉ lặng lẽ đợi thôi.


“Hắc Huyền Lệnh này à, mọi người đợi đi, nghe nói Huyền Thiết sơn trang may mắn có được Hắc Huyền Lệnh này, nhưng lại không cách nào hiểu được công dụng kỳ diệu bên trong của nó, cho nên lần này muốn mở một cuộc thi đấu cả văn lẫn võ, nghe nói là muốn tìm người có duyên, cùng mở ra bí ẩn bên trong!” “Người thuyết thư” đó kể chuyện khá là kích động.


Người bên dưới cũng sôi sục cả lên, Huyền Thiết sơn trang này chính là địa phương nổi danh hội tụ đủ văn võ, bởi vì người làm chuyện hiệp nghĩ rất nhiều, cộng thêm ai cũng văn võ song toàn, ở trên giang hồ rất có uy vọng, hiện nay vậy mà cũng không phá giải được sự huyền bí bên trong, vậy đó phải cao thâm cỡ nào.


Có điều, trong lòng bọn họ đều có tính toán cả rồi, sợ rằng nói ra bản thân lại bị phủ nhận, mà họ rất kích động muốn đi chiếm chỗ.


Như Ý nhìn những gương mặt giả tạo kia, mặt mày bình tĩnh giống như mặt hồ, không có nửa phần xao động, tùy tiện liếc mắt một cái, ngược lại nhìn thấy người vừa rồi còn điềm nhiên kia, hiện nay có một người thấp giọng nói vào tai của hắn, sau đó người đó nhanh chóng rời khỏi, tuy trên mặt vẫn điềm nhiên nhưng từ bước chân của hắn có thể nhìn ra lúc này có hắn chuyện rồi.


Như Ý đang e ngại lúc này không có phương hướng để hành sự, tự nhiên xuất hiện một người đặc biệt, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua, mắt quét qua người trên bục, cũng không có nửa điểm muốn dừng lại, trực tiếp đi ra ngoài.


Như Ý vừa rời khỏi, trà lâu ngược lại không có náo nhiệt như vừa rồi nữa, nhưng không khí rất yên tĩnh, sau đó chính là cuộc chiến đẫm máu.


Có điều, Như Ý đuổi theo ra ngoài, rất khó hiểu vì không có phát hiện bóng dáng đó đâu nữa, lẽ nào có người có ý dụ cô ra đấy, Như Ý tăng thêm cảnh giác, muốn ở trong giang hồ này lăn lộn, đó cũng không phải chuyện dễ dàng, có điều nếu như đối phương đã phí công muốn dụ cô đến đât, Như Ý ngược lại cũng không sốt ruột.


“Ngươi đang tìm ta sao?” Một giọng nói truyền đến từ sau lưng của Như Ý, Như Ý cũng không quay đầu, chỉ đi lên một bước, sau đó đứng yên ở đó.


Người đó hình như cũng không dự liệu được Như Ý so với trong tưởng tượng của mình còn điềm tĩnh hơn, biết hắn đến những không có nửa điểm kinh ngạc, điều này khiến hắn coi trọng cô hơn.


“Đây không phải kết quả ngươi muốn sao?” Như Ý tuy không biết người sau lưng mình có phải chính là người trong trà lâu mà cô nhìn thấy hay không, nhưng khí chất trên người đối phương ngược lại dị thường giống,


Người đó cũng không khách khí, thân thể lóe lên, hắn đã xuất hiện trước mặt của Như Ý.


“Ta luôn nghĩ, bằng hữu của mình sao lại hiếu kỳ để ta đi gặp một người như vậy, bây giờ ta ngược lại có chút hiểu rồi!” Người đó nhìn gương mặt thanh tú của Như Ý, tuy không tính là tuyệt trần nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh, điều này vẫn không phải trọng điểm, trọng điểm chính là khí tức trên người cô, nhạt, so với nước còn nhạt hơn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ổn định, yên tĩnh, cùng cảm giác thần bí như mây mù che phủ.


Như Ý giả bộ thành dáng vẻ được khen mà lo sợ: “Thật sự được các ngươi coi trọng rồi, vậy mà lại dụ ta đến đây, đương nhiên là có mục đích, như vậy đi, ta còn chưa ăn cơm, không bằng ngươi mời khách đi, đi đâu vừa ăn vừa thương lượng!” Như Ý nói lời này rõ ràng rất là tự nhiên, dường như người nói muốn ăn cơm không phải là cô, ngược lại giống như người qua đường mà thôi.


Người đó thấy Như Ý rất tự nhiên nói muốn mình mời khách, vậy mà không có nửa điểm nao lúng, người này sao có thể điềm tĩnh như vậy, khiến hắn tự thấy người luôn điềm tĩnh như hắn cũng thấy xấu hổ: “Nếu như huynh đài đã nói như vậy, vậy thì càng tốt!” Hắn đương nhiên không muốn đứng ở đây nói mấy chuyện này, bởi vì nhiều lúc nói quá nhiều sẽ không hay, đối với người như thế này, trực tiếp vào thương lượng thì tốt hơn.


Người này cũng không tính là người Như Ý nhìn thấy ở trà lâu, nhưng Như Ý biết hai người là song sinh, hơn nữa khí chất cũng giống nhau đến lạ thường, cho nên cô cũng không có suy nghĩ nhiều, ít nhất với thân thủ của mình, còn có sự thông minh của mình, cô sẽ không dễ dàng rơi vào hiểm cảnh được, sau những gì cô đã trải qua, cả những kinh nghiệm đặc công ở kiếp trước, cô đã trưởng thành rồi qua những thăng trầm rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom