• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân sủng ái (3 Viewers)

  • Chương 444

CHƯƠNG 444: THẸN THÙNG MANG THEO MỘT LOẠI VUI THÍCH


“Haizzz, mau lên, ngươi không biết, vừa rồi trà lâu đó đã chết rất nhiều người, thật dọa người mà!”


Như Ý cùng nam tử đó đi trên đường lớn, nghe những người này thảo luận thì có chút kỳ lạ. Có điều cô sẽ không tự nhiên đi nghe ngóng.


Ngược lại, nam tử đó lúc này lại giải đáp nghi hoặc cho Như Ý.


“Ngươi có phải đang suy nghĩ những gì họ nói hay không? Không giấu gì ngươi, chính là trà lâu ngươi vừa ở đó!” Người đó xòe quạt, soạt một tiếng, chiếc quạt đung đưa khiến hắn trở nên rất phong nhã, khi hắn nói câu này không có quan sát phản ứng của Như Ý, chỉ giống như đang kể một câu chuyện phiếm mà mình cũng không biết kết quả.


Như Ý nhìn nam tử cách mình nửa bước: “Ồ!” chỉ một tiếng, cũng không có nửa điểm phản ứng gì khác nữa, những người đó không có liên quan gì đến cô, cô sao phải quan tâm đến chuyện đó làm gì? Lại là ai xử lý đám người gọi là nhân sĩ giang hồ đó.


Người đó đối với câu trả lời của Như Ý rõ ràng có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng ít nhất cô sẽ hỏi mình một hai câu, có điều phản ứng hiện nay càng khiến hắn bị thu hút.


Người này quả nhiên là người có tiền, mang đi cô đi ăn, vậy mà lại đến một tửu lâu rất tốt, mặc dù hào hoa nhưng kinh doanh ở nơi này cũng tấp lập khiến người khác cũng thấy ghen tỵ, Như Ý nhìn tửu lâu này, trong lòng liền thấy cảm thán,


“Huynh đài nhìn cái gì vậy?” Về chuyện người trước mặt không có hứng thú với chuyện vừa nãy, mà ngược lại nhìn xung quanh tửu lâu này, hắn thật sự không hiểu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.


Như Ý mỉm cười: “Chỉ là cảm thấy huynh đài là người có tiền, nếu không sao lại dẫn ta đến chỗ sang trọng như thế này chứ! Thật sự khiến ta vô cùng ngưỡng mộ!” Mặc dù ở hoàng cung đã ăn qua nhiều thứ ngon, nhìn qua nhiều thứ đẹp, dùng những thứ tốt nhất, nhưng nó lại là quá khứ rất ngột ngạt, giống như con chim bị nhốt trong lồng vậy. Như Ý lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ về những chuyện đã qua, nói bản thân phải sống tốt cho hiện tại.


“Ha ha, lời này của ngươi là đang khen ta hay đang chế giễu ta vậy, ta thật ra cũng có chút khó xử!” Nam tử nghe Như Ý nói như vậy, cảm thấy lời khen này ít đi sự chế giễu.


Như Ý cũng không để ý, cùng nam tử đó vào nhã gian.


“Nói chuyện cũng nhiều như vậy rồi, vẫn không biết tôn tính đại danh của cô nương là gì!” Sau một hồi trò chuyện qua lại, nam tử đó liếc nhìn Như Ý, hắn rất hiếu kỳ, hắn ngược lại muốn xem thử, đây rốt cuộc là ai, vậy mà lại khác biệt với người khác như vậy.


Như Ý hơi ngây ngươi, sau đó khẽ cười: “Nếu như đã biết ta là nữ tử, ta cũng không che giấu nữa, ta tên Như Ý, là một người tùy tiện, hay đi du sơn ngoạn thủy!” Như Ý không có ngờ thuật hóa trang lại bị dễ dàng phát hiện như vậy,


“Mạo muội xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì!” Có qua có lại, người khác hỏi cô thì cô cũng không ngại mà hỏi lại, thời gian lăn lộn trong giang hồ của Như Ý khá ít, tự nhiên cũng sẽ không biết trong giang hồ này rốt cuộc có những loại người nào, nhưng Huyền Thiết sơn trang vừa được nhắc đến lúc nãy, Như Ý biết chắc chắn không phải một nơi đơn giản.


Người đó thấy Như Ý bị hắn phát hiện thân phận nữ tử mà vẫn điềm nhiên như vậy, hảo cảm đối với cô lại tăng lên, vừa rồi thật ra hắn cũng không có phát hiện, nếu không phải khí tức trên người của Như Ý, đó là mùi hương của nữ tử kích thích nhẹ đến thần kinh của hắn thì hắn cũng không phát hiện, càng sẽ không cược một ván như vậy.


“Tại hạ Cát Lượng!” Hắn tưởng tên của mình sẽ khiến cô kinh ngạc, vừa rồi Như Ý đối với dung mạo của hắn không có nửa phần ngạc nhiên và ái mộ gì cả, mới đầu hắn tưởng Như Ý là nam tử, cho nên không thấy kỳ lạ, nhìn nay biết cô là nữ tử, hắn bởi vì Như Ý không có kinh diễm về dung mạo của mình rõ ràng là không được vui lắm.


Có điều, một lần thất vọng khiến hắn còn có thể chấp nhận được, hiện nay là hai lần thất vọng, điều này khiến Cát Lượng càng cảm thấy hiu quạnh.


Như Ý chặt tay, nói chuyện rất có phong thái giang hồ: “Thì ra là Cát đại ca, ngưỡng mộ đã lâu!” Như Ý từ trong ánh mắt của hắn đọc được sự mong chờ, cô đoán tên của đối phương chắc chắn biểu tượng cho thân phận, Như Ý chưa từng nghe qua, cộng thêm với tính cách của cô, có thể cho ra phản ứng như thế đã coi như không tệ rồi.


Có điều, điều này rõ ràng không phải là kết quả mà Cát Lượng muốn thấy, khiến hắn có chút cảm giác thất bại.


Món ăn được đưa lên mà không khí vẫn trầm mặc như vậy.


Như Ý nhìn những đồ ăn ngon trước mắt, ngược lại phản ứng cũng lớn hơn rất nhiều: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay ta thật sự có lộc ăn rồi!” Như Ý mỉm cười với Cát Lượng, rõ ràng chỉ là một gương mặt nam tử, lại có loại uể oải mà tinh tế, khiến Cát Lượng như con thuyền theo gió thổi đi, mang theo chút gợn sóng!


“Lâu chủ, người của trà lâu, có hai người trước đó đã rời khỏi, cho nên…


Một nam tử quỳ trên mặt đất lạnh lẽo báo cáo.


“Ừm!” Một nam tử nằm trên giường, cầm chén rượu lên, ánh mắt mơ màng không tập trung, nhưng lại giống như mọi việc trên đời này đều thấu triệt ở trong đôi mắt đó, mang một chút mê hoặc, khẽ nhả ra một từ như vậy, không có chủ vị. Hắc y nhân đó hiểu rõ tính cách của chủ tử, biết bản thân đã để thoát hai người, đây là hắn thất trách: “Thuộc hạ biết sai!” Nói xong thì chưởng phong của hắc y nhân đó muốn hướng đến đầu của mình.


Có điều, hắc y nhân hình như không có nghĩ còn có người sẽ ngăn cản quyết định của mình. Chỉ nhẹ nhàng như thế, chưởng phong của hắn vậy mà không có nửa điểm có thể nhúc nhích.


Sau đó, giọng nói của nam tử ở phía trên vang lên, rõ ràng là lời lẽ ôn hòa, dường như lại mang theo một loại khí thế chống cự hiếm có, so với thiên quân sứ đến càng khiến người khác cảm thấy áp chế hơn: “Lần này không phải lỗi của ngươi, lui xuống đi, lần sau thu hồi ánh mắt của mình lại, lần sau trở nên tùy tính.”


“Nói đi, tìm ta có chuyện gì, ngươi chắc sẽ không muốn nhìn ta ăn cơm không đâu nhỉ!” Cảm nhận ánh mắt có chút hiếu kỳ của Cát Lượng, Như Ý buông đũa xuống, sau đó nói.


Người đó thấy Như Ý đang nhìn mình, cũng không nghi ngờ gì mà đặt đũa của mình xuống, nghiêm túc nói: “Cô nương cũng biết, chuyện của trà lâu đó, nếu như không dụ cô ra, sợ rằng bây giờ cô đã thành thi thể rồi!” Người đó nói câu này, hinh như còn mang theo một chút tức giận.


Như Ý không hiểu nhìn nam tử đó, sau đó tùy tiện nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ngờ cảnh sắc bên ngoài lại đẹp như vậy: “Bố cục như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy, xem ra công tử quả nhiên không phải người đơn giản!” Như Ý biết thân phận của hắn không đơn giản, nói như vậy giống như cảm thấy thân phận của Cát Lượng này có thể không thể bí ẩn bình thường đâu.


Cát Lượng hơi sững người, sau đó cười nói: “Quả nhiên không đơn giản, cô vừa rồi cũng nghe nói về Hắc Huyền Lệnh rồi, nghe nói đang ở Huyền Thiết sơn trang cho nên ta muốn mời cô cùng đi!”


Đối với lời mời của Cát Lượng, Như Ý rõ ràng có chút kinh ngạc, đầu tiên, Hắc Huyền Lệnh này, không phải mọi người đều hy vọng đi ít người thì càng tốt hơn sao? Tại sao người này lại? Còn nữa nếu cô đi thì có lợi lộc gì.


“Công tử, sợ rằng người còn không có hiểu ý của câu nói đầu của ta, ta đối với chuyện này có hứng thú, vốn ta luôn là người tự do, đối với đao quang kiếm ảnh trong giang hồ đều mang theo một loại né tránh!” Ngữ khí của Như Ý vĩnh viễn đều không âm không nóng, một chút cũng không có thận trọng và ái ngại.


Cát Lượng nghe thấy Như Ý nói thế, mặc dù mang theo chút nghi ngờ, nhưng nhìn biểu tình của Như Ý, thật sự tìm không ra nửa phần giả ý, nhưng đối với loại người làm việc như gió của Như Ý, hắn càng kinh ngạc về cô, đối với một nam tử mà nói, có tính tình như vậy đã tính là không dễ dàng nữa, nữ tử giống như Như Ý, luôn đang vây quanh bởi tầng tầng lớp lớp sương mù, muốn nắm bắt được thì phí bỏ ra cũng không phải là nhỏ.


“Như Ý cô nương, không giấu gì cô, tính cách như cô lần đầu tiên nhìn thấy, nam tử đều khiến người ta khâm phục, càng huống như một nữ tử giống như ngươi, điều này càng khiến ta khâm phục, cho nên chúng ta không cần nói vội chuyện đó, ta cũng không muốn làm khó cô nương, chỉ là muốn thành tâm thành ý muốn kết giao bằng hữu với cô nương, điều này chắc sẽ không khiến cô nương khó xử chứ!”


Lời nói của Cát Lượng rất tha thiết nếu như Như Ý còn muốn từ chối, sợ rằng không nói tiếp được nữa


Như Ý tự nhiên sẽ không người có thân phận không rõ ràng qua lại, huống hồ những lời vừa rồi giống như đánh lên bông vậy, nó mềm như vậy thì sao có thể bật ngược trở lại, cô coi như vứt thân phận của mình đi, cũng thuận tiện cho sau này.


Như Ý khẽ cười, giống như làn hương theo gió lướt qua Cát Lượng, đó là một loại cảm quan rất đẹp: “Nếu công tử đã nói như vậy rồi, Như Ý ta nếu như còn từ chối, vậy thật sự không nể mặt công tử rồi, cũng được, ta mặc dù không có lòng giành chiến thắng nhưng lại có lòng hiếu kỳ, nên Như Ý cung kính không bằng tuân mệnh vậy!” Như Ý rất thẳng thắn, cuối cùng trở về với trọng tâm câu chuyện.


Cát Lượng đó nghe thấy Như Ý nói thẳng thắn như vậy, lúc đó ngũ quan mở ra, mang theo một loại khoan khoái, dường như khiến Như Ý đồng ý với mình chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn lúc đó, loại cảm giác này khiến hắn hết sức kinh ngạc.


“Bên này ngon!” Hai người nói từ những món ăn đến chính sự, rồi lại nói từ chính sự đến đồ ăn, mọi thứ rõ ràng rất hài hòa.


Sau khi ăn xong, trong bầu không khí hài hòa như vậy, bọn họ cũng biết thêm được một số tin tức, có điều những tin tức này đương nhiên Như Ý biết sẽ nhiều hơn.


“Như Ý, tiếp sau đây cô định làm gì, ta thấy cô hay là theo ta đến sơn mạch Mai Viên, vừa hay cũng như ý muốn của cô, nên biết, cô nói không có sức kháng cự với cảnh đẹp, chưa nghe thấy tên của ta cũng là điều bình thường, ta cũng coi như tự khoe tự nổi phồng vậy!”


Cát Lượng cũng phê bình kín đáo, vẻ mặt hắn đang khá bối rối, có điều biểu tình đó Như Ý ngược lại có thể nhìn ra khá là tự tin.


Ở cổ đại, Như Ý cũng coi như biết ở đây núi nào tốt nước nào tốt, đối phương nói đều tự hào như vậy, cô cũng rất tự nhiên, hơn nữa có thể giúp cô xây dựng được mạng lưới quan hệ của mình một lần nữa, thế thì những kiểu giao lưu như vậy nhất định phải muốn làm.


“Nếu công tử đã thịnh tình mời như vậy, thế thì ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi!” Như Ý nói năng rất lịch sự, giọng nói giống như tiết hoa đầu xuân, trong nũng nịu mang theo một loại vui thích.


Khi hai người đang vui vẻ bàn chuyện, một người giống như tùy tùng đến ghé sát vào tai của Cát Lương nói cái gì đó, Như Ý nhìn ra, Cát Lượng mặc dù luôn biểu hiện sự điềm tĩnh nhưng nhiều khi lại như cành liễu lung lay, Như Ý đoán chắc lại có chuyện gì xảy ra rồi.


“Như Ý, như thế đi, ta ở đây thật ra có vài việc cần xử lý, hay là cô bây giờ cùng ta lên núi, thấy thế nào? Hoặc…” Cát Lượng có chút khó xử mở miệng.


Như Ý cắt ngang lời nói của Cát Lượng: “Nếu Cát công tử đã có việc trên người, không cần quan tâm đến ta, ta cũng chỉ là tùy tiện đi loanh quanh thôi, hay là thế này đi, ngươi đi xử lý việc trước đi, ta đi chơi mấy ngày, sau đó sẽ cùng các ngươi đi vào sơn mạch thì như thế nào?” Như Ý cảm thấy chủ ý này ngược lại không sai, đầu tiên cô phải đi tìm hiểu về sơn mạch của bọn họ, cái tên này thật sự có chút kỳ lạ, với cả, cô sợ rằng muốn thiết lập mạng lưới quan hệ thuộc về mình! Cộng thêm những thế lực trước kia của mình nữa, cô còn chưa liên lạc được, bây giờ nếu như đều liên lạc được với tất cả, có lẽ sẽ càng thuận tiện cho sau này hành sự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom