Chương 74: Kiên quyết
Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Vương gia, hay là để thuộc hạ đến cõng, ngài phải giữ gìn thân thể......" Chợt bị U Ly ùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy vương gia nhà mình thất thiểu đi ở phía trước, hắn chỉ đành vỗ vỗ con ngựa của Bùi Nhiên, nhanh chân đuổi theo.
Lúc Bùi Sắt tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Trong mơ màng, dường như nàng nghe được có người nói chuyện, nhẹ nhàng, ôn nhu, lại cực kỳ ấm áp lòng người.
Thân thể đã ấm áp lên, đầu ngón tay khẽ động, cảm giác được bản thân khôi phục chút sức lực, nàng vội vàng mở mắt.
Ánh mặt trời quá chói mắt, sau một lúc cố gắng nàng mới có thể nhìn rõ mình đang nằm trên một cái giường, căn phòng là một gian nhà đất, rất đơn sơ.
"Vương phi đã tỉnh rồi sao?"
Một nữ tử tầm mười tám mười chín tuổi ăn mặc chỉnh tề bê chậu gỗ đi vào, thấy Bùi Sắt mở mắt, lập tức vui mừng quay ra ngoài kêu một tiếng, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng.
"Xem ra phương thuốc của đại phu rất hữu hiệu, vương phi mới nằm ba ngày đã tỉnh lại."
Bùi Sắt nhìn nàng kia một hồi lâu mới nhận ra, người này hẳn là hộ vệ bên cạnh U Ly - Tiết Tình.
Trí nhớ như sóng thủy triều đột nhiên tràn vào óc, âm thanh vang lên trước khi rơi vào hôn mê nhất thời đọng lại trong đầu không xua đi được. Bùi Sắt há miệng, cũng không biết nói gì, chỉ đành phải sững sờ nhìn Tiết Tình không nói lời nào.
Giống như là biết suy nghĩ của nàng, Tiết Tình đặt tay lên trán nàng kiểm tra, cười nói: "Cũng may nhiệt độ đã hạ xuống, vương phi không biết đâu, người hôn mê ba ngày, vương gia liền canh giữ ba ngày, sáng sớm hôm nay mới đi nghỉ ngơi, thật ra thương thế của vương gia cũng không khá hơn người bao nhiêu, nếu không phải thuộc hạ dẫn người kịp thời chạy tới, chỉ sợ đôi chân kia của vương gia đã bị phế rồi, về tới đây ngài ấy lại không chịu chữa trị, nhất định bắt đại phu chữa trị cho người và Bùi Nhiên cô nương trước, khiến chúng ta rất lo lắng."
"Chân của hắn?" Bùi Sắt hơi ngẩn ra, ngược lại có chút hồ đồ.
"Vương phi tất nhiên không biết, sau khi người và Bùi Nhiên cô nương ngất đi, là vương gia cõng người đi từng bước một trở về. Tuyết sâu như vậy, cho dù thân thể vương gia cứng rắn, nhưng bị nước tuyết đông lạnh như vậy, đương nhiên vẫn không chịu nổi."
Tiết Tình vừa nói vừa dùng khăn lông thấm ướt lau mặt cho Bùi Sắt: "Chỉ là bây giờ đại phu đã nhìn qua, cũng may thân thể vương gia khỏe mạnh hơn người thường, không có sốt cao, nếu không cũng chỉ có thể giống vương phi, không thể đi đường."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, cho đến khi Tiết Tình đóng cửa đi ra ngoài, nàng mới giật mình tỉnh lại. Lấy tay nhéo nhéo lớp vải cuốn chặt trên chân, quả nhiên như Tiết Tình nói, trên đùi không thấy một chút sức lực nào, nhưng có lẽ là do đắp thuốc, hai chân chết lặng có thể cảm giác được một chút mát mẻ, hơi lạnh vờn quanh.
Nàng ngồi một lúc lâu, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, cực kỳ chói mắt. Nàng nheo mắt nhìn bên ngoài, nơi này hình như là một nhà dân, mơ hồ có thể nghe được tiếng gà gáy "ò ó o", mà thỉnh thoảng bên ngoài cũng truyền đến mấy tiếng nói, mặc dù rất nhỏ, Bùi Sắt lại có thể nghe ra là tiếng Tiết Tình đang dặn dò thuộc hạ.
Trợn tròn mắt nằm tới khi trời tối đen, trong lúc đó Tiết Tình đi vào hai lần, theo thứ tự là đưa thức ăn và dọn dẹp bát đũa. Cuối cùng Bùi Sắt nói với nàng ta là muốn tới thư phòng, dựa vào trí nhớ vẽ ra một cái xe lăn giao cho Tiết Tình: "Ta không biết ở đây các ngươi có vật này không, có trong thôn hẳn là có thợ mộc, ngươi bảo bọn họ làm một cái mang về đây, ta thử một chút, nếu là có thể thì làm luôn cho vương gia và tỷ tỷ mỗi người một cái."
Tiết Tình xem xét bản vẽ, thấy rất mới lạ, hai mắt tỏa ánh sáng: "Được, vương phi yên tâm, thuộc hạ lập tức cho người đi làm."
Rạng sáng ngày thứ hai, Tiết Tình hào hứng dẫn một lão nhân đi vào, sau lưng có thị vệ mang xe lăn mà Bùi Sắt muốn.
Vừa nhìn hình dáng, Bùi Sắt không nhịn được khen ngợi lão nhân kia thận trọng khéo tay, có một vài bộ phận chính nàng cũng không biết gì, lão nhân này lại hoàn thành được, đợi ngồi lên, chuyển động mấy bước, vậy mà lại không có hút nào là không hài hòa, Bùi Sắt mừng rỡ nhìn về phía lão nhân nói: "Tay nghề của sư phụ thật tốt."
Lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu, cười đến cực kỳ ung dung: "Nếu khen, phải là khen sáng ý của cô nương mới đúng, trước kia ta đã gặp qua cái ghế tương tự như vậy, chỉ là cũng không tiện lợi, khéo léo như của cô nương?"
"Vương...... Phu nhân thật là tốt, nếu gia ngồi lên cái ghế này, tất nhiên sẽ bớt đi không ít phiền toái, lão bá, ông làm thêm hai cái nữa y hệt thế này, về phần tiền bạc, chúng ta quyết sẽ không bạc đãi ông?"
Lão nhân gật đầu cười, xoay người theo thị vệ đi ra ngoài.
"Tiết hộ vệ...... Vương gia ở phòng nào?" Thấy Tiết Tình đang muốn rời đi, Bùi Sắt vội vàng gọi lại.
"Vương gia ở cách vách, bây giờ vương phi muốn đi thăm Vương gia sao?" Tiết Tình xoay người lại, nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Bùi Sắt, sáng tỏ cười một tiếng.
Nàng tiến lên đẩy xe lăn giúp Bùi Sắt: "Vương gia còn chưa có tỉnh, vương phi cứ đi xem một chút."
Bùi Sắt lo lắng nhìn về phía nàng ta, Tiết Tình cười nói: "Vương phi yên tâm, làm thuộc hạ điểm quan trọng nhất trừ trung thành còn có không nói lung tung."
Lúc này Bùi Sắt mới yên tâm gật đầu một cái, giây lát lại ngẩng đầu cầm ngón tay của Tiết Tình nói: "Cám ơn ngươi."
Ra khỏi gian phòng , Bùi Sắt mới chú ý nơi bọn họ ở quả thật là một nhà dân, bên ngoài dùng hàng rào vây thành một cái sân rộng rãi, trong đó có gà có heo, có lẽ là chủ nhân của nhà này nuôi.
U Ly ở ngay căn phòng bên cạnh.
Tiết Tình đẩy Bùi Sắt vào nhà, vừa vào cửa liền thấy người nằm trên giường, dưới chăn bông thô sơ chỉ nhìn nhìn thấy gò má của U Ly, hắn ngủ rất sâu, gương mặt lại cực kỳ tái nhợt.
Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, lệ trong mắt suýt nữa rớt xuống. Tiết Tình hiểu ý, xoay người đóng kỹ cửa phòng phía sau.
Bùi Sắt ở trên xe lăn ngồi một lúc lâu, cố đè xuống suy tư trong lòng, lúc này nàng mới tiến lên, đẩy xe lăn đi tới cạnh giường.
U Ly đang ngủ mê man, vẻ mặt an tường, hô hấp đều đặn, không khác thường ngày cũng quá nhiều, duy nhất không giống chỉ có sắc mặt và cánh môi.
Sắc mặt chợt tái nhợt không nói, môi mỏng lúc này khô nứt, không có một chút huyết sắc nào.
Bùi Sắt dừng một chút, vội vàng tìm cốc trong phòng, rót chén nước bưng lên.
Nàng không dám dùng sức, sợ đánh thức U Ly, chỉ có thể dùng ngón tay chấm nước, nhẹ nhàng quẹt lên môi U Ly.
Có nước làm dịu, màu môi của hắn lập tức khá hơn nhiều nhiều, tuy không khôi phục nổi huyết sắc nhưng nhìn qua đã thoải mái hơn.
Vì vậy Bùi Sắt liền ngồi ở cạnh giường, đợi đến khi cánh môi hắn có hơi khô lại dùng nước thấm ướt, qua nửa canh giờ, môi của hắn giống như từ từ khôi phục bình thường, lúc này nàng mới an tâm, thu chén nước, đẩy xe lăn, chuẩn bị rời đi.
Người đi tới cửa, nàng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn U Ly, bên trong U Ly không nhúc nhích, vẫn ngủ say như cũ, lúc này Bùi Sắt mới quay đầu, an tâm đóng cửa trở về gian phòng của mình.
Cửa "Két" một tiếng đóng lại, U Ly vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt, nhìn mái ngói trên đỉnh đầu một lúc lâu, chậm rãi cong môi, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
***
Trở về phòng, nhất thời Bùi Sắt cảm thấy cực kỳ nhàm chán, sau khi ăn trưa, nàng liền an tĩnh ngồi ở trong sân, nhắm mắt lại ngủ mê man. Cũng may ánh mặt trời giữa trưa cực kỳ thoải mái, chiếu lên trên người vô cùng ấm áp. Bất tri bất giác, cứ thế mà ngủ.
Trên môi mềm mại, cảm xúc nhẵn nhụi khẽ vờn trên môi. Bùi Sắt thoải mái khẽ rên một tiếng, rên xong thì giống như đột nhiên ý thức được cái gì, cả người cứng đờ, mở mắt.
Rọi vào mắt là một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, sáng ngời, lấp lánh ánh sáng như biển rộng buổi đêm, phiêu miểu*, câu hồn đoạt phách đồng thời lại khiến lòng người khiếp sợ. (*như có như không)
Bùi Sắt sửng sốt chừng ba giây đồng hồ, cho đến khi trên môi đau nhói, nàng mới đột nhiên tỉnh táo, giọng nói của U Ly đã gần ở bên tai: "Vì sao lại nói không thích bổn vương? Lúc nàng hôn mê, gọi lên là bổn vương, vì sao không chịu thừa nhận?"
"Vương gia hẳn là đã nghe lầm, ta chưa bao giờ nói mớ." Bùi Sắt lườm một cái, cảm thấy hơi thở của hắn quanh quẩn ở chóp mũi, đang định đẩy xe lăn lui về phía sau, bánh xe lại bị U Ly giữ chặt.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Bùi Sắt căm tức nhìn hắn, trong lòng nàng biết, U Ly làm tất cả không phải là muốn bức bách nàng, bức bách nàng nói ra tâm tư của mình, bức bách nàng đi cùng với hắn. Nhưng chuyện này rõ ràng không thể nào.
Nàng là người hiện đại, U Ly là người cổ đại, tư tưởng khác biệt, thân phận cách xa, lại không nói bản thân hắn thê thiếp thành đoàn, quan niệm hôn nhân trái người. Nếu có một ngày hắn leo lên đế vị, tranh giành thiên hạ, dã tâm của hắn không hợp với ý nghĩ muốn an nhàn của nàng, đến lúc đó, bản thân vẫn phải rời đi.
Cuộc sống nàng đơn giản chỉ là cả đời, nhưng nhất định phải là hai người ở chung một chỗ, hoặc là giữ lại giấc mộng của nàng, hoặc là cấm hắn cả đời.
Bùi Sắt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía U Ly càng lúc càng kiên quyết. Thay vì phải chịu chia lìa, thà rằng đừng bao giờ bắt đầu.
"Ta hiểu rõ ý của vương gia, nhưng dưa hái xanh không ngọt, cho dù ngài vì ta mà suýt chút nữa bị phế bỏ hai chân, nhưng không thích chính là không thích, cảm động không có nghĩa là tình yêu. Vương gia không thiếu nữ nhân, chỉ sợ điểm này không có ai không biết, cho nên hôm nay ta làm rõ tất cả một lần, Bùi Sắt ta, không thích U Ly ngài."
Thấy ánh mắt vốn tức giận của U Ly dần dần tản đi chuyển thành lạnh lẽo, bàn tay trong ống tay áo Bùi Sắt nắm chặt, nhưng lộ ra trên mặt nàng lại kiên quyết lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào.
U Ly không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một lúc, sau đó, bàn tay cầm xe lăn chậm rãi buông ra, lại nhếch môi nở nụ cười: "Nhớ lời nói của ngươi hôm nay, từ nay về sau, nếu bổn vương còn động lòng trắc ẩn với ngươi, thì sẽ như vòng tay này"
Hắn đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa không trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía không khí nói: "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."
Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt trên người rời đi. Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly đã biến mất trong sân, bỏ lại một mình nàng nụ hoa mới chớm nở trên cây hồng mai ở góc viện cách đó không xa, suy nghĩ mất hồn.
Đã sửa bởi Tử Liên Hoa 1612 lúc 30.06.2017, 14:41.
Chương 75: Vây quét Thẩm gia
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Hắn đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa không trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía không khí nói: "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."
Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt trên người rời đi. Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly đã biến mất trong sân, bỏ lại một mình nàng nụ hoa mới chớm nở trên cây hồng mai ở góc viện cách đó không xa, suy nghĩ mất hồn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi tới, Bùi Sắt vô thức rụt cổ một cái, kéo áo quấn chặt mình lại.
Tính ngày, hôm nay chính là ngày hai tám tháng mười một, là sinh nhật của nàng kiếp trước.
Bùi Sắt nở nụ cười khổ, nếu nàng vẫn còn ở hiện đại, lúc này chắc chắn là đang hưởng một bữa trưa phong phú, sau đó ba sẽ bưng cái bánh ngọt cắm hai mươi ba ngọn nến chen vào cùng mẹ nói với nàng: sinh nhật vui vẻ.....
"Sinh nhật vui vẻ."
Bùi Sắt nắm chặt tay để ở trước ngực, nhẹ giọng tự nói với mình.
Ánh mặt trời chiếu lên người vẫn ấm áp như cũ, rọi vào huyết ngọc nằm trên mặt đất tạo thành ánh sáng lóa mắt.
Bùi Sắt liếc qua, chuyển động xe lăn, giống như không thấy hai đoạn ngọc vỡ kia, xoay người vào phòng.
Lúc chạng vạng, dùng qua bữa tối, đại phu lại bôi thuốc cho nàng, trước khi đi còn nói: "Tổn thương do giá rét trên đùi cô nương đã bớt, có lẽ ngày mai cô nương có thể xuống giường thử đi bộ."
Bùi Sắt thử cử động chân, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi tiễn đại phu, nàng bám vào đồ vật trong phòng đi một vòng, mặc dù mệt tới toát mồ hôi, nhưng thấy hai chân có thể đi lại, trong lòng nàng tự nhiên vui mừng lắm lắm.
Buổi tối đi ra ngoài thăm Bùi Nhiên, nàng ấy đã tỉnh lại, tinh thần cũng tốt, về phần cái chân bị thương, có lẽ nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuống giường đi lại như nàng hôm nay.
Bùi Sắt quyết định chủ ý, chỉ cần vết thương tốt lên, nàng và Bùi Nhiên sẽ lập rời khỏi, tìm một chỗ thật xa, yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Đưa tay mò vào trong lòng, lại sờ trúng một khối huyết ngọc.
"Xem ra về nhà là vô vọng, nhưng chỉ cần được tự do tự tại, cũng không uổng công tới thế giới này một lần." Bùi Sắt siết chặt huyết ngọc, cười một tiếng.
Cửa "Két" một tiếng bị người đẩy ra, ánh sáng tràn vào, đợi lúc thấy rõ người tới, nụ cười của Bùi Sắt cứng ở khóe miệng.
"Vương phi còn chưa ngủ sao?" Tiết Tình mặc trang phục hộ vệ đứng ở cửa, thấy Bùi Sắt còn ngồi trên xe lăn thì hơi có vẻ kinh ngạc. "Vương gia vốn không muốn thuộc hạ kinh động vương phi, xem ra là không thể nào."
Nàng nắm thật chặt trên vai cõng hành lễ, đưa trong tay một cái bao bỏ lên bàn nói: "Đây là lộ phí vương gia phân phó lưu lại, còn có thuốc chữa trị tổn thương do giá rét, sau khi chúng ta đi, đại phu vẫn sẽ kiểm tra vết thương của vương phi và Bùi Nhiên cô nương như cũ, cho đến khi lành hẳn mới thôi, về phần người chăm sóc, thuộc hạ cũng đã an bài xong, sáng sớm ngày mai sẽ có người......"
"Ngươi...... Các ngươi phải đi rồi hả?" Bùi Sắt chỉ cảm thấy cổ họng tắc nhẹn, không nghe vào bất cứ điều gì, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói "Sau khi chúng ta đi......".
Bọn họ muốn đi? Không, là hắn muốn đi mới đúng.
Trong lòng chợt thấy chua sót, Tiết Tình đứng đối diện cũng kinh ngạc. "Sao vương gia lại không nói với vương phi chuyện rời đi......" Nhìn thấy sắc mặt Bùi Sắt cổ quái, nàng ta vội vàng ngậm miệng lại, hình như đã đoán được điều gì, nhất thời có chút co quắp. "Là thuộc hạ lắm mồm?"
"Không sao......" Bùi Sắt khoát tay áo, sau khi phun ra hai chữ, trong lòng lại đau dữ dội, sợ Tiết Tình nhìn ra manh mối gì, nàng vội vàng chuyển xe lăn xoay người đưa lưng về phía cửa.
Tiết Tình đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy nàng nói chuyện, nhất thời cũng không đoán được tâm tư của nàng, chỉ đành phải nói lời từ biệt: "Vậy thuộc hạ xin cáo từ, vương phi bảo trọng."
Thấy Bùi Sắt vẫn bất động như cũ, nàng ta chỉ đành khép cửa phòng, xoay người rời đi.
Bên ngoài sân, U Ly toàn thân áo đen cưỡi trên lưng ngựa, trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, bầu không khí có chút vi diệu. Tiết Tình vốn tưởng rằng lần này vương gia rời đi đơn thuần là vì huyện vây quét Thẩm phủ, nhưng qua cuộc nói chuyện với Bùi Sắt vừa rồi, còn cả việc đột nhiên U Ly trở nên ít nói kiệm lời đã đủ để nàng ta đoán ra mấy phần: nhất định vương gia và vương phi đang có mâu thuẫn, hơn nữa còn không phải là loại mâu thuẫn thông thường.
"Vương gia, thuộc hạ đã để lại đồ trong phòng vương phi, chỉ là...... Mặc dù trong phòng tắt đèn, vương phi vẫn còn thức."
Trong bóng tối, người cưỡi ngựa hình như khựng lại, lâu sau nàng ta nghe được trên đỉnh đầu một câu thản nhiên: "Ừ".
Tiết Tình ngẩng đầu lên, thấy vương gia nhà mình cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vậy mà vương gia còn không hỏi xem vương phi có nói gì hay không đã vung roi rời đi, chỉ sợ lần này mâu thuẫn không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lòng nàng ta hơi chần chờ, vội vàng theo sát xoay người lên ngựa, phía trước, gió bắc gào thét, bóng dáng U Ly đã biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ có tiếng gió vù vù quanh quẩn ở bên tai mãi không tiêu tan.
Cả đêm, Bùi Sắt không có chút buồn ngủ nào.
Nửa đêm thời gian, biết rất rõ đoàn người U Ly đã sớm rời đi, nàng lại vẫncố chấp muốn đi ra ngoài coi trộm một chút, chỉ phủ thêm áo khoác, cửa bị gió chặn không đẩy ra được. Cố gắng đi ra ngoài sân, tiếng gió càng rít gào lớn hơn, đưa tay không thấy được năm ngón, trước mắt tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nhìn về phía cửa thôn, suy nghĩ mất hồn.
Trên mặt lạnh lẽo, nàng đưa tay lau đi, lòng bàn tay ướt nhẹp, lúc này mới giật mình phát hiện mình lại khóc. Nhất thời, nước mắt lại có chút không ngừng được.
Trái tim rõ ràng chua xót, đau, mỗi một chỗ trong thân thể đều kêu gào muốn ở chung một chỗ với hắn, nhưng nàng ép buộc mình không thể, nếu có thể chọn, nàng cũng tình nguyện mình chỉ là một nữ tử bình thường ở cổ đại, có thể để tướng công tam thê tứ thiếp, thậm chí có thể dốc hết cả đời nương tựa người kia, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn, nhưng lại cố tình, trong ý thức của nàng không có tư tưởng như vậy, nàng không chịu được nam nhân của mình tam thê tứ thiếp, không chịu được cuộc sống không có tự do.
U Ly là vương, là vương ở cổ đại, nàng là bình dân, là bình dân có tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt, thân phận bối cảnh tư tưởng đều cách xa, hai người như vậy sao mà ở cùng nhau được?
Khóc đến mệt rồi, nàng chỉ là kinh ngạc đứng ở đó, cũng không biết đứng bao lâu, trên vai chợt nặng, Bùi Sắt vừa cúi đầu, sau lưng có đôi tay kéo nàng lại.
"A Sắt, sao lại đứng một mình ở đầu gió thế này? Trời đang rất lạnh, Bị đông hỏng luôn rồi hả?" Bùi Nhiên vội vàng kéo nàng, cởi áo khoác khoác trên người mình xuống vội vàng bọc Bùi Sắt lại. "Sao vậy? Lúc buổi chiều còn tốt, sao giờ lại giống người mất hồn vậy?"
Bùi Sắt chuyển mắt nhìn Bùi Nhiên đang lo lắng, lại nhìn đèn dầu đang được che chắn trong tay nàng ấy, khẽ nắm tay Bùi Nhiên nói: "Muội không sao, đừng lo."
Cảm nhận được ngón tay đặt trên mu bàn tay mình còn lạnh hơn cả băng, Bùi Nhiên không lên tiếng, lại nhanh chóng chuyển động xe lăn kéo Bùi Sắt đi vào trong nhà: "Đừng an ủi tỷ, nếu muội không muốn nói, tỷ sẽ không hỏi, nhưng mặc kệ có chuyện gì, phải biết quý trọng thân thể của mình."
Thương tổn trên chân Bùi Sắt chưa tốt hẳn, bị kéo có chút lảo đảo, vì vậy Bùi Nhiên buông nàng ra, cầm đèn đi vào trong nhà, lúc đến cửa phòng thì đứng ở đó, chờ Bùi Sắt đi vào, Bùi Sắt bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi vào theo.
Vào nhà vặn to đèn dầu lên, lúc này Bùi Nhiên mới thấy rõ đôi mắt sưng đỏ của Bùi Sắt, nàng ta giật giật môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cầm bình trà nói: "Muội nghỉ một lát, tỷ đi lấy trà nóng."
"Tỷ tỷ, không ——" Bùi Sắt muốn nói không cần, nhưng thấy Bùi Nhiên nhìn ánh mắt của nàng, nhất thời trong lòng chua xót nói không ra lời.
Không lâu lắm, quả nhiên Bùi Nhiên cầm bình trà nóng trở lại, ly trà ấm áp đưa tới tay Bùi Sắt, được ly nóng sưởi ấm, cả người cũng ấm áp không ít.
Bùi Nhiên không nói lời nào, quay đầu lại bưng nước tới cho Bùi Sắt ngâm chân, cứ như vậy, nàng ấy vẫn không nói lời nào, cuối cùng im lặng ra khỏi phòng, để lại một mình Bùi Sắt.
Ngâm nước nóng, trong lòng Bùi Sắt không biết có cảm thụ gì. Tuy nói Bùi Nhiên chỉ là tỷ tỷ trên danh nghĩa nhưng còn thân thiết hơn cả thân tỷ (chị ruột) của nàng, cho tới bây giờ đều sắm vai nha hoàn, từ Kình quốc đến Kỳ quốc, một đường cẩn thận chăm sóc.
Ở thế giới này có thể có được một người thân, Bùi Sắt nàng may mắn nhường nào?
Thương thế rất nhanh đã tốt lên. Hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên thu thập hành lý xong liền tính toán rời khỏi thôn Lục Hà.
Chỉ là hai người còn chưa ra khỏi thôn đã phát hiện đầu đường có rất nhiều người tụ tập, hình như đang bàn luận gì đó.
Siết chặt túi, Bùi Sắt Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đi về phía đám người.
Thật vất vả chen đến đằng trước, lúc này mới phát hiện thì ra là mọi người đang vây xem một nhóm người bị trói, quỳ ở cửa thôn.
Một người cầm đầu, tóc tai bù xù, ánh mắt lại rạng rỡ, không có chút sợ hãi nào, phía sau hình như là cả nhà, thậm chí có đứa trẻ khóc gọi mẹ nhưng lão nhân đằng trước vẫn không nhăn mày lấy một lần.
"Sao lại là bọn họ?" Bùi Nhiên kinh ngạc.
Làm sao người của Trầm gia lại vô cớ bị trói, quỳ gối ở nơi này, sau khi hỏi thăm mới biết, nói là Huyện thái gia sẽ tới đây thăng đường, thẩm tra xử lý chuyện Thẩm gia coi rẻ mạng người.
Bùi Sắt lắc đầu một cái. Nàng cũng không biết chuyện là thế nào, gia đinh trong Trầm gia đều là cao thủ, có ai có thể bắt bọn họ, còn có cả năng lực mời Huyện thái gia tới? Trong lòng Bùi Sắt đột nhiên giật mình một cái, chẳng lẽ là hắn?
U Ly cũng không biết lão gia Thẩm gia là ông ngoại nàng, đương nhiên sẽ xuống tay không cần phải nể mặt.
Sắc mặt nàng khẽ biến đổi, vội vàng kéo Bùi Nhiên nói: "Tỷ tỷ, có thể chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ xử sự tuy kịch liệt, nhưng rốt cuộc vẫn là người thân của mẫu thân, xử lý thế này, chỉ sợ bọn họ sẽ không có kết quả tốt."
Nhét cái bọc trong tay cho Bùi Nhiên, Bùi Sắt nhìn về phía hai thị vệ đứng đó, nói với Bùi Nhiên: "Tỷ chờ ở đây, muội đi tìm U Ly?"
"A Sắt, ý của muội là...... Là ngài ấy?" Bùi Nhiên kéo nàng, suy nghĩ trong lòng một chút, kinh ngạc hỏi.
"Bỗng dưng xảy ra chuyện này, bình dân bách tính nào có năng lực làm vậy, trừ U Ly thì còn có ai?"
* * *
Bình luận facebook