• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (2 Viewers)

  • Chương 80~81

Chương 80: Thẹn thùng, không thẹn thùng

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Tiết Tình nhận được tin liền chạy vào trong phòng, chỉ thấy trên giường trống trơn, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chuyện d[d[lqd diễn biến theo chiều hướng mọi người không ngờ, vương gia lại bị người Liêu Hàn nhốt, mà Bùi Sắt bên này cũng vô duyên vô cớ mất tích, bảo nàng ta giao phó với vương gia thế nào?

"Nhanh chóng tập hợp nhân lực, tối nay cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ thôn Lục Hà!"

"Vâng."

Người phía sau lĩnh mệnh sau nhanh chóng đi ra, Tiết Tình nhìn phòng ốc trống trải, cuối cùng bất đắc dĩ đi làm việc chuyện kế tiếp.

Cho dù xảy ra chuyện gì, bây giờ khẩn cấp nhất chính là bảo vệ dân chúng thôn Lục Hà.

Khiến Tiết Tình không ngờ được, khi người của nàng tụ tập xong, Liêu Hàn lại đột nhiên lui binh.

"Tiết Thống lĩnh, đây rõ ràng chính là kế điệu hổ ly sơn, xem ra mục đích của địch nhân chính là vương phi."

"Vương phi?" Bọn họ bắt vương phi làm gì? Trong lòng nghi vấn, nhưng Tiết Tình không còn thời gian suy nghĩ.

"Hiện giờ không cần để ý nhiều như vậy, nếu địch đã lui, lưu lại một nửa người thủ thôn, những người còn lại theo ta đi canh chừng địch trước, chờ ngày mai viện binh đến, chúng ta nhanh chóng đi cứu vương gia."

"Vâng."

Mọi người mới vừa tản ra, rõ ràng gian phòng không có một bóng người đột nhiên chợt lóe lên bóng đen, rời khỏi phòng.

Lúc trời tờ mờ sáng, Bùi Sắt mới tỉnh lại.

Xe ngựa lắc lư làm lục phủ ngũ tạng của nàng rung động theo, thật vất vả ổn định cơ thể, nàng vén màn xe lên thì nhìn thấy bên ngoài đều là người Liêu Hàn, mà bánh xe lộc cộc, hiển nhiên là muốn đưa nàng đến nơi nào đó.

"Đã tỉnh rồi sao?"

Bên trong xe chợt truyền đến tiếng người, hơn nữa còn là giọng nói hết sức quen thuộc, Bùi Sắt cả kinh, chậm chạp quay đầu, nhìn thấy ánh mắt U Ly còn mông lung, hiển nhiên là vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của nàng thì nhếch môi cười nói: "Sao? Nhìn thấy bổn vương, sợ đến choáng váng rồi hả?"

Bùi Sắt há miệng, một khắc khi quay đầu lại, đề phòng cùng sợ hãi trong lòng chậm chạp biến mất.

"Sao ngươi ở chỗ này? Còn nữa, chúng ta đang đi đâu?"

U Ly vén mành lên liếc nhìn bên ngoài, dời tầm mắt đi, nói: "Liêu Hàn, còn lý do, thì ngươi tiến lên nhìn bổn vương thì biết rõ xảy ra chuyện gì."

Bùi Sắt quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn êm đẹp dựa vào vách xe, không có gì khác thường.

Thấy con ngươi của U Ly giống như hi vọng chờ mình đi lên, lề mề một lát, nàng vẫn chậm chạp bò qua.

Mới vừa lại gần, gáy đã trầm xuống, trên môi lập tức bị thứ gì mềm mại che lại. Bùi Sắt theo bản năng níu lấy y phục của U Ly không để mình ngã xuống, sau một giây môi của hắn đã tiến tới bên tai nàng nói nhỏ: "Nữ nhân này, quả nhiên mười vạn người bảo vệ ngươi đều vô dụng, vẫn bị bắt đi, nghĩ coi, về sau nàng không được rời khỏi bổn vương dù chỉ nửa bước mới không đến nỗi cho người khác có cơ hội lợi dụng."

Trên môi bị hôn đến tê dại, Bùi Sắt thở phì phò che miệng, nói: "Bản thân mình còn không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, người ngốc nói mê à?"

Ánh mắt chạy hết một vòng trên người hắn, thấy hắn không hề bị thương, lúc này Bùi Sắt mới yên tâm, vả lại vừa rồi khi bị cường hôn sức lực của hắn không giảm phần nào, người này là tù binh mà lại thoải mái như vậy sao?

Bùi Sắt "Xuy" một tiếng, lúc này mới lựa một vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống. Bởi vì tay của U Ly không hề buông nàng ra, cho nên lúc này tư thế ngồi của hai người ngược lại càng giống là nửa ôm, Bùi Sắt không để ý những thứ này, U Ly thấy vậy khóe môi nhếch lên, thuận tay vươn tới liền vững vàng ôm nàng vào trong ngực.

"Cũng không thể nói là ta luôn luôn bảo vệ nàng, lúc cần vẫn phải để nàng che chở ta, như vậy mới có vẻ nàng không tệ quá."

"Ngươi!" Bùi Sắt giận đến dựng râu trợn mắt, hung hăng nghiêng đầu qua, trong lòng đã sớm mắng tổ tông tám đời nhà hắn, người này, lời nói ra chưa bao giờ nhường nhịn ai cả.

Thấy nàng như vậy, U Ly nhịn cười, lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hắn ngưng lại, có người vén rèm nói: "Nhiếp chính vương, hoàng tử nhà ta nói, thời tiết rét lạnh, buổi tối không tiện lên đường, tối nay tạm thời uất ức nhiếp chính vương một đêm, đến Liêu Hàn, hoàng tử nhà ta sẽ thịnh tình khoản đãi (chiêu đãi)."

Nhìn thấy hai người bên trong xe ngựa đang ôm nhau, ngược lại thị vệ kia rất thản nhiên. U Ly nghe vậy, hơi vuốt cằm nói: "Tam hoàng tử điện hạ đã khách khí."

Tay phải vừa động, nhìn thấy Bùi Sắt vẫn chưa nguôi giận, hắn cười một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nương tử, hiện nay vi phu không xuống xe ngựa được, mong rằng nương tử đỡ ta."

"Làm sao vậy?" Bùi Sắt lộ nét mặt ta mới không tin ngươi, tầm mắt lướt qua đùi hắn, y phục nghiêm chỉnh, không có gì khác thường, càng lúc càng cảm giác U Ly đang giả thần giả quỷ.

"Tự mà đi, một đấng mày râu, đi bộ còn cần một nữ nhân yếu đuối đỡ sao, không xấu hổ sao?" Dứt lời, Bùi Sắt liền đứng lên trước, trước mắt thị vệ mặt không đổi sắc nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.

Đuôi lông mày U Ly nhíu lại, lộ ra nét mặt đau khổ, ngay sau đó bất đắc dĩ đứng lên, hắn khẽ động, mơ hồ có âm thanh "đinh đang" từ bên trong xe ngựa truyền đến, Bùi Sắt kỳ quái nhìn thị vệ kia vì sao còn đứng ở cửa xe ngựa, liền thấy U Ly được hắn đỡ xuống dưới, bước chân có chút gian nan xuống xe ngựa.

Trên đùi của hắn, không biết từ khi nào thì xuất hiện một vòng xích sắt màu đen.

Bùi Sắt nhìn thấy U Ly và tên thị vệ kia chuyện trò vui vẻ đi qua, lập tức trợn trắng mắt.

"Này, U Ly......"

"Nương tử đang gọi vi phu sao?" U Ly xoay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bùi Sắt, dáng vẻ rất là kinh ngạc. "Không phải nương tử không trông nom vi phu chết sống ra sao, sao lúc này lại giống như muốn khóc vậy?"

"Người nào khóc, nếu ngươi bị thương nữa, ta sẽ phế hai chân của ngươi, để cho cả đời này của ngươi phải nhờ người khác dìu dắt." Bùi Sắt hung hăng hít một hơi, đè nén dòng nước trong hốc mắt, bước nhanh đến phía trước, đỡ U Ly từ tay thị vệ kia.

Đối với hành động này của Bùi Sắt, hình như U Ly cực kỳ hài lòng, đôi mắt luôn thăm thẳm giờ phút này lại có ấm áp hoà thuận vui vẻ: "Nương tử, nếu chân của vi phu bị phế, chẳng phải cả đời này nương tử phải cõng vi phu sao? Chỉ là nếu nương tử nguyện ý, vi phu sẽ nguyện ý phế đôi chân này."

Câu nói phía sau của hắn hết sức mập mờ, mà sau khi nói xong, bàn tay đặt ở trên vai Bùi Sắt chợt chuyển một cái, đặt ngang hông của nàng, mà sức nặng từ người hắn liền đặt trên người nàng, Bùi Sắt cắn răng đỡ hắn nên không phát hiện, bây giờ người ngoài nhìn vào chỉ thấy U Ly ôm nàng vào lòng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, rất mập mờ không rõ.

"Nhiếp chính vương và phu nhân thật là đôi phu thê tình thâm."

Hai người đang cãi vã thì chạm mặt Thủy Mộ Hiên một thân hoa phục chậm rãi bước tới.

"Phải đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, đã dẫn nương tử của ta tới, giúp hai phu thê Bổn vương gặp lại, giúp bổn vương trên đường đi không còn tịch mịch nữa." U Ly cười như không cười ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.

"Đây đều là việc bản hoàng tử nên làm." Thủy Mộ Hiên hé miệng cười, thờ ơ trước lời châm chọc của U Ly. "Chưa tới ba ngày, chúng ta sẽ tới Liêu Hàn, trong lúc đó nếu có chỗ nào uất ức nhiếp chính vương, mong rằng nhiếp chính vương bỏ quá cho, về phần phu nhân......" Thủy Mộ Hiên nhìn về phía Bùi Sắt. "Đêm qua là do thủ hạ của bản hoàng tử quá lỗ mãng, hi vọng không dọa sợ phụ nhân."

Bùi Sắt đã bị ép tới thở không nổi, trừng U Ly, không còn hơi sức trả lời, chỉ cố gắng khoát tay áo, Thủy Mộ Hiên liếc mắt nhìn bộ dáng của hai người, hé miệng cười cười, xoay người rời đi.

Thật vất vả đến nơi, Bùi Sắt thở hồng hộc, nhưng còn chưa ngồi nóng đít, U Ly đã mở miệng sai nàng làm này làm kia, đến khi trời tối, Bùi Sắt hoàn toàn đã kiệt sức, gần như là bò về bên người U Ly.

"Tên chết tiệt nhà ngươi, dù gì bản cô nương cũng đang mang thai, sao ngươi lại hành hạ ta?" Bùi Sắt ngồi xuống, há mồm thở dốc.

U Ly nghe xong lời này, khóe môi vốn tươi cười chợt trầm xuống, hắn quay đầu nhìn Bùi Sắt một cái, tầm mắt từ từ chuyển sang bụng của nàng, vừa chạm vào liền cuống quít dời đi, hồi lâu mới nói một chữ: "Ừ."

Ừ? Ừ là ý gì?

Bùi Sắt bực tức xoay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn thấy U Ly đã sớm nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, hình như đã ngủ thiếp đi.

Nàng bĩu môi, chuẩn bị ngủ, lại thấy bên kia có người cầm áo khoác chống lạnh tới đây, giao cho Bùi Sắt liền lui ra, xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho hai người.

Đống lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, Bùi Sắt đắp áo khoác lên người U Ly, sau đó mặc áo khoác vào chuẩn bị ngủ.

Chỉ là mông mới vừa ngồi xuống, chợt cảm thấy trên vai trầm xuống, hẳn là U Ly kéo nàng vào trong ngực, dùng áo khoác bao hai người lại.

Thì ra chưa ngủ, là đang giả bộ?

Nhớ lại chuyện mình bị bắt làm nô dịch, đương nhiên Bùi Sắt rất giận, hung hăng đưa tay cấu một cái trước ngực U Ly, U Ly bị đau, chợt một phát bắt được tay của nàng, đồng thời kéo cao áo khoác, hoàn toàn che kín hai người: "Lộn xộn nữa, có tin ta muốn nàng ở chỗ này hay không?"

Hắn đè thấp giọng nói, chỉ có hai người nghe được, đầu tựa vào cần cổ Bùi Sắt, một tay kia làm bộ muốn thăm dò vào trong ngực nàng, Bùi Sắt giật mình, vội vàng nắm tay của hắn xin khoan dung: "Ta không động."

Thấy nàng xin khoan dung, vẻ mặt tha thiết, U Ly mới buông lỏng tay, tay mò về bụng của nàng, ngừng một lát mới nói: "Ngủ."

Hắn nhắm mắt lại, mùa đông, bầu trời ban đêm không có sao, khoảng không gian đen kịt, trong rừng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ngáy ngủ của mọi người, cùng với âm thanh “đôm đốp” từ đống lửa truyền tới.

Bùi Sắt lẳng lặng ngừng một lát, cuối cùng không chống cự nổi buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Cho đến khi hơi thở nàng đều đặn, người vốn ngủ lại đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối, hắn nhìn nàng một lúc lâu, không biết qua bao lâu, hắn chợt cúi đầu hôn xuống trán nàng nói: "Nếu ta bằng lòng muốn đứa bé này, có phải nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta không?"

Chương 81: Ẩn náu trong đêm khuya

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Trong đêm tối ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của hắn lúc sáng lúc tối, trong giấc mộng d[dl'qd Bùi Sắt lật người đưa lưng về phía hắn, ánh mắt U Ly tối sầm lại, hồi lâu mới ôm nàng vào trong ngực, ngủ.

Cả đêm vô mộng. Giấc ngủ này rất bình yên.

Khi Bùi Sắt hài lòng tỉnh lại thì nhìn thấy U Ly đang nướng mồi cùng đám thị vệ cách đó chỗ không xa .

Hắn ngồi xếp bằng, hắc bào rủ xuống đất, tư thế ngồi bình thường nhưng ẩn chứa khí phách và lạnh lùng hơn người chứng tỏ hắn đã đứng ở vị trí cao rất lâu, hắn nhìn thịt nướng, thỉnh thoảng nói chuyện với đám thị vệ kia, khóe môi tươi cười, vẫn khiến mấy tên hộ vệ lo sợ đáp lại. Trên mặt những thị vệ kia là nụ cười miễn cưỡng, quái dị lại lúng túng, cực kỳ tức cười, Bùi Sắt nhìn thấy, không nhịn được cười.

Nụ cười của nàng khiến mọi người ở phía trước không nhịn được ngẩng đầu nhìn tới, vẻ mặt Bùi Sắt nghiêm lại, cố ý thong thả ung dung vén chăn mỏng trên người lên, bước lên ngồi quanh đống lửa cùng mọi người: "Oa, không ngờ bữa ăn sáng lại thịnh soạn như vậy."

Nàng ngồi xuống, một tay đặt lên bả vai U Ly, giống như huynh đệ vỗ vai U Ly: "Nhiếp chính vương, không nhìn ra nha, ngươi còn có thể bình dân như vậy, bình thường luôn nghiêm mặt, thật sự không thú vị chút nào."

Bùi Sắt vừa nói, vừa đưa tay kéo một miếng thịt trên con gà rừng nướng chín của U Ly xuống đưa vào trong miệng, mùi vị tươi mới ngon miệng, so với tay nghề ở Đoạn Cốc lần trước chỉ có hơn chứ không kém, quả nhiên là đã thành thạo hơn.

U Ly giương mắt liếc mắt nhìn bàn tay của nàng khoác lên trên vai mình, không biến sắc nhếch môi cười: "Từ trước đến giờ bổn vương rất bình dân, chỉ là bị những người khác nghĩ phức tạp hóa thôi."

Bùi Sắt còn chưa có tiêu hóa hết miếng thịt, suýt nữa thì phun ra.

Hắn bình dân thì tại sao người dân Kỳ quốc vừa nhìn thấy hắn đã sợ chết khiếp? Chẳng lẽ bốn chữ "Tàn bạo khát máu" kia chỉ là nói khoác à?

Nhưng Bùi Sắt không nghĩ tới, nhiếp chính vương tàn bạo khát máu, ở trong quân đội Kỳ quốc có danh vọng cực cao, sở dĩ hắn chí cao vô thượng, quyền khuynh triều dã, chính là vì thế. Hơn nữa trong truyền thuyết, phàm là đánh giặc, từ trước đến giờ hắn đều ăn ngủ với tướng sĩ, không có chút tính xấu nào của người trên cao, vì thế thu phục được lòng binh.

Mọi người thấy hai người nói năng tự nhiên như vậy, sợ hãi ban đầu mới giảm bớt, còn có thể trò chuyện mấy câu.

Sau khi ăn xong bữa ăn sáng thì tiếp tục đi đường. Lên xe ngựa, Bùi Sắt có chút buồn ngủ.

Khi U Ly nghỉ ngơi, cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc nàng một cái, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Đừng ngủ, lát nữa còn có chuyện quan trọng phảilàm."

Bùi Sắt bị hắn gọi, cố gắng tỉnh táo, giọng nói mơ hồ: "Chúng ta ngồi ở trên xe ngựa có thể xảy ra chuyện gì?"

Chợt nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng chợt đỏ lên, ngược lại đầu óc tỉnh táo không ít: "Này, ở trên địa bàn của người ta, đừng có làm loạn đó?"

U Ly không ngờ nàng sẽ nghĩ vậy, nhìn thấy sắc mặt nàng, lập tức sáng tỏ buồn cười nói: "Thì ra trong đầu nàng chỉ nghĩ những việc đó."

Bùi Sắt nghe thấy ý tứ chọc ghẹo trong lời nói của hắn, hơn nữa vẻ mặt của đối phương phủ định, lập tức xấu hổ không chịu nổi: "Này, rõ ràng chính là trong đầu ngươi cả ngày loạn tưởng đó!"

Lại còn trách nàng nghĩ bậy.

Bùi Sắt càng nghĩ càng tức giận, U Ly ở đối diện lại có dáng vẻ thong thả: "Bùi Sắt cô nương, hình như nàng nói sai rồi, từ trước đến giờ bổn vương nghĩ gì sẽ làm đó, cho nên những ý niệm loạn tưởng làm sao xuất hiện trong đầu bổn vương, ngược lại là nàng......"

Hắn không nói hết, giọng nói lại rất mập mờ, nhất thời Bùi Sắt không biết nói sao, tức giận bất bình nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng thầm nói: "Ngươi cứ đắc chí đi, một ngày nào đó, bản cô nương sẽ cho ngươi đẹp mắt!"

U Ly nhìn nàng nở nụ cười thâm sâu, thấy nàng rất nghiêm túc tranh cao thấp, liền dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mấy ngày trước trời mưa, trong hai ngày lên đường này sắc trời vẫn âm u, mà giờ tuy là buổi sáng, khi mặt trời đã lên cao, bên ngoài vẫn còn ảm đạm. U Ly tính toán, lại nhìn khu vực xung quanh, cười một tiếng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Dù sao cũng là tháng chạp, gió lạnh quét trên mặt đất như dao băng, lạnh thấu xương. Bùi Sắt hóng gió một lát, đầu óc đã tỉnh táo, bị lạnh nên rụt cổ. Nhưng rèm cửa sổ lại mở rộng, khiến nàng có chút tức giận.

Lúc nhàm chán, nàng không khỏi không nghiên cứu khóa sắt trên chân U Ly, không biết tại sao lại bị khóa lại hai chân, hơn nữa, những người này dẫn bọn họ đến Liêu Hàn là muốn làm gì, chẳng lẽ là làm con tin?

Nghĩ đến thân phận của U Ly, trong lòng Bùi Sắt giật mình, nguy rồi, sao nàng lại quên, Thủy Mộ Hiên là hoàng tử Liêu Hàn, hắn bắt U Ly, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

Nhìn lại U Ly, hắn vẫn có dáng vẻ thong thả, không bởi vì tính mệnh gặp nguy hiểm mà có chút lo âu sợ hãi, giống như nơi đến không phải là máy chém mà là một thịnh yến xa hoa.

Bùi Sắt bặm môi nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến, nếu trên khuôn mặt của U Ly có sợ hãi, đoán chừng đời này không cần trông cậy vào nữa.

Nàng không biết, nhiều năm về sau, khi nàng thật sự nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của hắn, tất cả đã sớm xoay chuyển, mà hai người bọn họ không trở về được nữa rồi. Nếu như thời gian quay trở lại, nàng nghĩ, dù là gác đao ở trên cổ nàng, nàng sẽ không lựa chọn giả chết rời khỏi U Ly.

"Nhìn cái gì?" Nàng suy nghĩ, bên tai chợt truyền đến giọng nói của U Ly, ẩn nhẫn còn có chút cười khẽ.

Bùi Sắt phục hồi thần nhìn lại hắn, thấy hắn không mở mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng nhắm mắt mà. Trong lòng vừa nghĩ, nàng cũng chưa trả lời, trực tiếp đi lên, vươn tay chuẩn bị huơ huơ trước mắt hắn xem hắn có phản ứng không, chỉ là mới duỗi tay lại gần, cổ tay chợt bị nắm chặt, ngay sau đó U Ly mở mắt, nở nụ cười nhìn nàng: "Thế nào, nhìn người khác chằm chằm còn muốn đưa tay ra coi người khác sẽ làm gì sao?"

Bùi Sắt hạ tay xuống, nhưng không động đậy được, ngay sau đó cắn răng nói: "Ai biết ngươi có con mắt thứ ba không?"

Thấy giọng nói của nàng nặng nề, U Ly liền mím môi cười, trực tiếp nắm tay nàng để ở trước ngực, lười biếng tựa vào trên vách xe nói: "Ngược lại bổn vương không ngờ tới, nha đầu này có không ít ý tưởng kỳ quái."

Tầm mắt của hắn rơi vào trên người nàng như đang dò xét, Bùi Sắt bị hắn nhìn không được tự nhiên, bĩu môi nói: "Cũng vậy, cách chỉnh người của ngươi cũng không ít."

"Ha ha..."

Giống như bị nàng chọc cho vui vẻ, U Ly thoải mái cười lớn, tim của Bùi Sắt không khỏi đập mạnh và loạn nhịp, chỉ chốc lát sau cũng hé miệng mà cười khẽ, cười đến nỗi cuối cùng ôm bụng cười lăn lộn, nàng chỉ một tay vào U Ly, cười đến nỗi bụng hơi đau đớn, nhất thời không khỏi cúi người xuống, vẫn không nhịn cười được, nói không ra lời.

Ai cũng không nghĩ đến người mà ở Kỳ Quốc chỉ cần nghe tin đã sợ mất mật, lời đồn đãi là vương gia tàn bạo khát máu nhất, lúc cười lớn, trên mặt lại có lúm đồng tiền nhàn nhạt. Mặc dù chỉ có một, cũng đủ để người ta ôm bụng cười.

U Ly nhìn thấy nàng cười quá khoa trương, nghĩ đến cái gì đó liền không khỏi giận tái mặt.

Bùi Sắt thấy hắn trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức ngưng nụ cười, vừa dời đi tầm mắt, vừa nói: "Ta không thấy gì."

Nhưng khi nàng quay lưng qua chỗ khác, bả vai còn khẽ rung, sắc mặt U Ly càng lúc càng đen, nghĩ đến nha đầu này đã quay lưng mà còn vụng trộm cười đấy.

Bùi Sắt cười đến nỗi cả khuôn mặt đều co quắp, thật vất vả mới ngưng cười được, chợt thân hình nhoáng một cái, may mắn có U Ly đỡ lấy nàng, nếu không chỉ sợ trên đầu sẽ sưng to.

Bùi Sắt liền dựa vào U Ly ổn định cơ thể lại, lúc này mới phát giác xe ngựa đã ngừng lại, vừa rồi xe ngựa chợt dừng lại nên mới có chuyện suýt bị đụng đầu.

"Chuyện gì thế?"

Bùi Sắt nói thầm trong lòng, giơ tay lên muốn vén màn xe, lại bị U Ly ngăn lại: "Mùi máu tanh rất nồng, không tốt cho hài tử."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, lại không biết trong lời đó có bao nhiêu tàn nhẫn. Bùi Sắt ngẩn ra, trong lòng lập tức sáng tỏ. Nếu như nàng không có đoán sai, một đường này U Ly ra vẻ thanh thản, chính là đã sớm có an bài, mà nay, người cứu hắn đã tới.

Nàng không nhịn được nhìn U Ly một cái, thấy tầm mắt của hắn rơi vào người mình, ánh mắt đen nhánh như đêm, lại lộ ra khí lạnh.

Trong lòng Bùi Sắt chợt dâng lên cái gì, lại rất nhanh bị ép xuống. Nàng buông tay tựa vào vách xe, giọng nói nhẹ nhàng: "Được, xong chuyện thì gọi ta."

Nếu như sau này khi thật sự muốn chung sống với U Ly, chỉ sợ, đối với tác phong làm việc của hắn, nàng phải tập thành thói quen, hắn tàn nhẫn hung dữ, cùng với khát máu như trong tin đồn, nàng nên tập thành thói quen.

Thấy nàng nhắm mắt lại, ánh mắt U Ly khẽ đen tối, hồi lâu mới vươn tay thay nàng vén tóc mai rơi xuống: "Được, vậy nàng ngủ một lát, mấy ngày nay nàng chưa được nghỉ ngơi thật tốt, chờ xử lý chuyện Quật Khung xong, chúng ta liền trở lại kinh thành, đón lễ mừng năm mới."

Thấy Bùi Sắt không mở mắt, U Ly mới đứng lên, vén rèm xe lên đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Bùi Sắt gần như là lập tức mở mắt, tiếng chém giết bên ngoài không dứt bên tai, tiếng kêu thảm thiết hợp với âm thanh lợi khí chạm vào thịt làm cho lòng người run rẩy.

Bùi Sắt vuốt ngực, trong đầu là lời nói vừa rồi của U Ly.

Đến Quật Khung, sau khi xong chuyện ở Quật Khung, nàng d[d[lqd có thể trở lại kinh thành bình an sinh hạ đứa bé sao.

Nhưng ở Quật Khung, rốt cuộc đã có chuyện gì, chẳng lẽ có liên quan đến việc viện binh chưa tới thôn Lục Hà sao?

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Bùi Sắt xoa bụng. Ngủ đi, có lẽ sau khi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, rất nhiều nghi vấn sẽ chậm chạp hé lộ.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom