• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121 Bảo mẹ ngươi đến bồi ta

"Ừ, vì sao nhỉ?"

Sở Thiền Hoàng cũng không biết lý do. Vì thế cô lại gọi điện thoại hỏi Lâm Hiên.

“Bảo hắn là hỏi con trai hắn là biết.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Chủ nhân ta nói, ngươi hỏi con trai ngươi là biết!” Sở Thiền Hoàng trực tiếp cúp điện thoại.

Trong phòng khách sạn.

Đỗ tổng và Mễ tổng, đã đợi đến có chút không kiên nhẫn.

“Này, tiểu tử, đã qua mười phút rồi, công ty của ta vẫn làm ăn tốt, rốt cuộc ngươi có làm được không?”

“Ta khuyên ngươi mau chóng dâng bạn gái lên đi, như vậy ít nhất công ty bạn gái ngươi còn có thể giữ được một cái hợp đồng nha.”

"Người trẻ tuổi, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu, bạn gái ngươi có thể được hai vị tổng giám đốc coi trọng, đó là phúc khí của cô ấy!"

Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng nhịn không được khuyên Lâm Hiên.

Họ làm bảo vệ trong khách sạn này, đã thấy quả nhiều trường hợp rồi.

Rất nhiều cô gái, ngay từ đầu cũng biểu hiện giống như một liệt nữ trinh khiết.

Nhưng sau đó còn không phải là chủ động nhào tới sao?

Còn tự mình đến thuê phòng trước kìa.

Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ tổng đổ chuông.

“Nghịch tử, mày rốt cuộc đã làm cái gì, nhà chúng ta sắp phá sản rồi!” Đỗ Nguyên Giang tức giận hỏi.

“Bố, bố nói gì vậy? Phá sản, bố đừng đùa với con nữa!” Đỗ tổng nuốt nước miếng nói.

Công ty của bọn họ chính là công ty niêm yết. Không thể để một công ty niêm yết phá sản trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.

"Ai đùa giỡn ngươi, mau nói cho ta biết, ngươi đắc tội ai hả?" Đỗ Nguyên Giang cực kỳ sốt ruột.

Chỉ cần biết con trai hắn đắc tội với ai, nói không chừng, còn có một cơ hội hòa hoãn.

“Lão Đỗ, ông gấp gáp làm gì? Có chuyện gì từ từ nói không được sao?” Lúc này, trong điện thoại vang lên một thanh âm kiều mị.

Chính là bà xã của Đỗ Nguyên Giang, Chu Tố Phân.

Chu Tố Phương đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng tốt nên trông vẫn rất có sức hút.

“Mẹ nó, bà biết chuyện gì xảy ra sao? Con trai bà đang hại chúng ta phải phá sản đó!” Đỗ Nguyên Giang tức giận nói.

"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?" Chu Tố Phân cũng lo lắng.

Dù sao, nếu phá sản, vinh hoa phú quý của bà cũng không còn.

“Mày mau hỏi một chút vị đại nhân mày đắc tội kia, phải như thế nào mới có thể buông tha cho chúng ta. Chỉ cần có thể buông tha chúng ta, bắt chúng ta làm cái gì cũng được!”

Đỗ Nguyên Giang cố gắng hết sức bình tĩnh để tìm cách giải quyết vấn đề.

Lúc này, vẻ mặt của Đỗ tổng nhìn về phía Lâm Hiên, rốt cục cũng thay đổi.

Toàn thân hắn run rẩy nói: "Hắn, hắn nói muốn để cho mẹ con tới cùng hắn..."

"Mày nói cái gì?" Đỗ Nguyên Giang nghe lời con trai nói xong thì mở to hai mắt.

Ngay sau đó liền mừng rỡ hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Đỗ tổng sắp bị phản ứng của cha mình làm cho cho choáng váng.

Hắn ta muốn vợ ông đến bồi hắn, vậy mà ông lại nói chỉ đơn giản?

"Tố Phân, bà cũng nghe rồi đó, lập tức thay quần áo, đi theo vị đại nhân kia đi!" Đỗ Nguyên Giang nói với vợ mình là Chu Tố Phân.

“Cái gì? Tôi là vợ của ông đó! Ông, ông làm sao có thể để tôi…” Chu Tố Phân khó tin nhìn chồng mình.

“Mẹ kiếp, bà còn có muốn hưởng vinh hoa phú quý này không hả? Nếu không muốn trở thành một người ăn xin, thì ngay lập tức làm theo đi!” Đỗ Nguyên Giang gần như gầm thét mà nói.

“Cái này… vậy, được rồi.” Cuối cùng Chu Tố Phân cũng đồng ý.

Dù sao, bà thật sự luyến tiếc vinh hoa phú quý này.

"Mày là nghịch tử, mày nói cho vị đại nhân kia biết, Tố Phân lập tức tới bồi hắn, bảo hắn ngàn vạn lần phải tha thứ cho mày, đừng làm phá sản công ty ta!” Đỗ Nguyên Giang nói với con trai mình.

Nghe cha nói xong, Đỗ tổng ngồi bệt xuống đất. Không thể nào hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.

Mặc kệ Lâm Hiên có cùng mẹ hắn phát sinh chuyện gì thì đối với hắn cũng đều là sỉ nhục lớn.

Đỗ tổng vừa cúp điện thoại.

Điện thoại của Mễ tổng cũng liền vang lên.

Nội dung và nội dung điện thoại của Đỗ tổng không khác nhau lắm.

Để làm dịu cơn giận của Lâm Hiên. Sẵn sàng để vợ của mình tới bồi Lâm Hiên.

Lúc này, đừng nói là để cho vợ của bọn hắn đến, cho dù Lâm Hiên muốn cùng bà nội bọn hắn nói chuyện phiếm, bọn hắn cũng phải đi nghĩa trang đem bà nội mời ra ngoài.

Lâm Hiên này thật sự quá đáng sợ.

Mễ tổng cùng Đỗ tổng đều ngã xuống đất.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên tràn ngập sợ hãi.

Mà Khương Phán, trong đôi mắt đẹp lại sáng lấp lánh. Trong ký ức của cô, lần trước cũng chính là anh giúp cô giải vây.

Lúc trước nghe nói Lâm Hiên vào nhà họ Thẩm làm con rể, sau đó lại rơi xuống vách núi.

Ba năm trôi qua, Lâm Hiên của hiện tại lại trở nên lợi hại đến vậy.

Một câu nói liền có thể để mẹ ruột của hai vị tổng giám đốc đến bồi hắn.

Lúc nãy khi Khương Phán nghe Lâm HIên nói hắn muốn ỷ thế hiếp người một lần.

Cô rất lo lắng. Nhưng vẫn đặt cược tất cả vào Lâm Hiên.

Hiện tại, nàng mới biết được, người đàn ông này rốt cuộc cường đại cỡ nào.

Không bao lâu sau, mẹ của hai vị tổng giám đốc đều ăn mặc lộng lẫy mà đến.

Thấy đứa con trai bất tài của mình, liền tát cho mỗi người hai cái.

“Vị đại nhân kia ở đâu!” Hai người phụ nữ xinh đẹp mở miệng hỏi.

Tuy rằng, tuổi của các nàng đều vượt qua bốn mươi. Nhưng tiền là thứ tốt. Giúp các nàng bảo dưỡng cực kỳ hiệu quả. Trông chỉ mới hơn ba mươi tuổi.

Mặc quần áo lộng lẫy lại càng có vẻ quyến rũ hơn.

Các nhân viên bảo vệ ở một bên có chút sững sờ.

Họ còn tưởng rằng mẹ của hai vị tổng giám đốc này phải là hai bà già mới đúng.

Nhưng không ngờ ‘bà già’ lại đẹp đến vậy.

Nếu được hai ‘bà già’ như vậy hầu hạ, bọn hắn cũng nguyện ý nha.

Trong lòng, không khỏi hâm mộ Lâm Hiên.

Mà hai vị mỹ phụ tại thời điểm nhìn thấy Lâm Hiên, cũng sợ ngây người.

Bởi vì, các nàng cho rằng, con trai các nàng đắc tội đại nhân vật, chắc là mấy lão già dở hơi bảy mươi, tám mươi tuổi.

Nhưng không nghĩ tới, lại là một thanh niên hơn hơn hai mươi tuổi.

Điều quan trọng nhất là hắn còn rất đẹp trai nha.

Sớm biết đại nhân vật đẹp trai như vậy, các nàng đã không tức giận đến mức tát con trai mình.

“Đại nhân, chúng ta đến rồi.” Hai vị mỹ phụ, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lâm Hiên, còn nháy mắt một cái.

Lâm Hiên nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hai vị mỹ phụ một cái, hắn đứng lên, đi về phía hai vị tổng giám đốc kia, sau đó cười khanh khách nói:

"Sao nào? Ta có đủ tư cách làm anh hùng cứu mỹ nhân chưa?”

“Đủ! Đủ tư cách!” Hai người gật đầu như gà mổ thóc.

"Hợp đồng đâu?" Lâm Hiên mở miệng hỏi.

"Ở đây, ở trên bàn cạnh giường ngủ..."

“Lớp trưởng, mang hợp đồng ra cho bọn họ ký đi!” Lâm Hiên nói với Khương Phán.

"Ồ, được!" Khương Phán cảm giác mình giống như đang nằm mơ vậy.

Rất nhanh, Mễ tổng Đỗ tổng đã ký tên xong.

Lúc này, Lý tổng kia cũng vừa tỉnh dậy.

Hắn ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lại thấy căn phòng đầy người.

Hơn nữa lại còn có mẹ của Đỗ tổng và Mễ tổng cùng tới?

Lý tổng này so với Đỗ tổng và Mễ tổng đều lớn tuổi hơn nhiều. Hắn ba cũng gần bốn mươi tuổi rồi.

Nhìn thấy hai mỹ nữ, hắn không khỏi nuốt nước miếng nói:

“Hai chị gái xinh đẹp, sao hai người lại tới đây?”
Chương 122 Mấy chị gái hơi lớn tuổi

Đối với hai mỹ phụ Chu Tố Phân và Trần Ái Linh, Lý Minh Uy kỳ thật cũng rất thèm thuồng.

Chỉ tiếc, thực lực của hắn không đủ. Nếu không, đã sớm nghĩ biện pháp nếm thử hai người này.

Đàn ông đến tuổi của ông ta thì càng hiểu rõ vẻ đẹp của loại phụ nữ trưởng thành này.

Nghĩ đến việc có thể đánh poker nhiều lần với hai người phụ nữ thành thục này liền nhịn không được cảm thấy sung sướng.

Nhưng mà cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.

Rất nhanh, Lý Minh Uy đã phản ứng lại.

Hai vị mỹ phụ cực phẩm này, khẳng định là Đỗ tổng Mễ tổng gọi tới để đối phó Lâm Hiên.

Hai người phụ nữ này từ trước đến nay đều cực kỳ che chở con trai.

Chỉ cần dám trêu con trai các nàng, các nàng tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tiêu diệt.

"Hai chị gái xinh đẹp, các người phải làm chủ cho chúng ta đó nha. Tên khốn này không chỉ đánh tôi mà còn đánh cả Tiểu Độ và Tiểu Mễ. Hơn nữa còn nói nếu hai người cũng đến, hắn liền đánh hai người luôn đó!”

Lý Minh Uy cố ý thêm mắm thêm muối nói.

Hy vọng hai vị mỹ phụ nóng nảy có thể thu thập Lâm Hiên một chút.

Chỉ tiếc, hắn không biết chính là…

Các nàng lại đây, không phải là tới thu thập Lâm Hiên, mà là đến để cho Lâm Hiên thu thập.

"Này..."

Lời nói của Lý Minh Uy khiến khóe miệng Chu Tố Phân và Trần Ái Linh co giật.

“Lý Minh Uy, ngươi câm miệng lại đi!”

Thấy Lý Minh Uy còn chưa biết tình huống, Đỗ - Mễ tổng trên trán đều toát mồ hôi lạnh.

“Hai tiểu tử các ngươi, sợ cái gì, hai chị gái đã tới đây thì nhất định sẽ vì chúng ta ra mặt.”

Minh Uy hừ nhẹ một tiếng, sau đó hướng Lâm Hiên nói:

"Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống, xin lỗi hai chị gái này cho thật tốt!”

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt hắn nhìn về phía hai vị mỹ phụ ăn mặc cực kỳ xinh đẹp kia, cười tủm tỉm nói:

"Ta có cần quỳ xuống trước mặt các ngươi không?”

Chu Tố Phân và Trần Ái Linh liếc nhau một cái, sau một khắc, hai vị mỹ phụ đồng loạt quỳ gối trước mặt Lâm Hiên!

Lâm Hiên khủng bố đến mức nào, lúc các nàng tới đây, chồng các nàng cũng đã nói mấy trăm lần.

Lâm Hiên là đại đại nhân vật, là người bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc.

Đến lúc họ nhìn thấy Lâm Hiên, dù cho Lâm Hiên yêu cầu ăn shit, họ cũng không được phép cự tuyệt.

Để Lâm Hiên quỳ gối trước họ? Làm sao có can đảm đó!

Mặc dù điều này rất xấu hổ.

Nhưng mất mặt và mất vinh hoa phú quý về sau cái nào tệ hơn?

Thậm chí, sau khi nhìn thấy Lâm Hiên đẹp trai như vậy, trong lòng hai vị mỹ phụ cực phẩm này còn có một ít ý nghĩ khác.

Nếu được Lâm Hiên coi trọng, làm nữ nhân của Lâm Hiên, về sau chẳng phải là phát đạt sao?

Nghĩ tới đây, hai vị mỹ phụ đều kéo cổ váy thấp xuống.

Như thể muốn nói cho Lâm Hiên biết, các nàng tuy rằng tuổi tác lớn, nhưng chỗ nên có, vẫn là có.

“Hai chị gái, các người làm sao vậy? Mỏi chân rồi sao? Có cần tôi đỡ đứng dậy không?” Lý Minh Uy vẫn là không hiểu sự tình.

“Lâm thiếu, chúng tôi không biết cái gã ồn ào này, có cần ném hắn ra ngoài không?"

Trần Ái Linh quỳ gối tới trước mặt Lâm Hiên, một bên dùng bàn tay dịu dàng đấm chân cho Lâm Hiên, một bên lấy lòng nói.

“Hại chị gái, các người bị ngốc rồi sao? Nếu muốn ném thì cũng phải ném tiểu tử kia mới đúng chứ?” Lý Minh Uy vẻ mặt khó hiểu.

Ngay sau đó. Một giọng nói trưởng thành hơn vang lên:

“Lâm thiếu đang ở đâu?”

Tiếp đó liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở độ tuổi năm mươi bước vào.

Là mẹ của Lý Minh Uy.

Vừa rồi cha của Lý Minh Uy nhận được điện thoại từ cha của Đỗ tổng và Mễ tổng.

Biết toàn bộ câu chuyện. Ông lập tức bảo vợ mình đến gặp Lâm Hiên.

Mặc dù, vợ ông đã lớn tuổi.

Nhưng ai biết được Lâm Hiên có khẩu vị đặc biệt hay không, có thể liền thích cái loại kích thích này?

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Lý Minh Uy càng khó hiểu hơn nữa.

Bốp!

Người phụ nữ lớn tuổi kia liền cho Lý Minh Uy một cái tát.

Sau đó cũng lập tức quỳ gối trước mặt Lâm Hiên, vẻ mặt nịnh nọt nói:

"Lâm thiếu, tôi là mẹ của Lý Minh Uy, tôi đến bồi ngài, ngài đừng giận cái tên không hiểu chuyện như hắn!”

Nhìn chị gái quá tuổi ra vẻ thẹn thùng trước mặt, Lâm Hiên trên trán toát ra mồ hôi hột.

Hình như lần này có chút quá khích rồi.

Lý Minh Uy còn muốn nói gì đó, cũng may, lúc này Đỗ tổng Lý tổng kéo hắn sang một bên, nhanh chóng nói cho hắn ta biết chuyện đã xảy ra.

Nghe hai người nói xong, Lý Minh Uy lập tức đổ mồ hôi ướt áo.

Lâm Hiên này quá đáng sợ rồi!

“Lâm thiếu, ngài muốn làm gì chúng tôi cũng được ạ…”

Ba cô nàng đồng loạt nháy mắt với Lâm Hiên.

Dù sao thì dù cho Lâm Hiên là một lão già xấu xí, các nàng cũng phải hầu hạ thật tốt.

Huống chi, Lâm Hiên lại là một chàng trai trẻ ngon lành như vậy, bọn họ đều suýt chút nữa chảy nước miếng.

“Lý tổng, ký hợp đồng đi!”

Lâm Hiên bảo Khương Phán đem hợp đồng đưa cho Lý Minh Uy.

Lý Minh Uy ngoan ngoãn ký hợp đồng.

“Được rồi, Lâm thiếu, ngài từ từ chơi, chúng tôi… đi trước vậy.”

Lý Minh Uy ký hợp đồng xong, vừa nuốt nước bọt, vừa nói.

Nhưng nói xong mới thấy lời này hình như nghe có chút kỳ quái.

Để cho Lâm Hiên từ từ chơi? Hắn ta sẽ chơi cái gì?

Ba người đàn ông - một già hai trẻ đều rời khỏi phòng với vẻ mặt kỳ lạ.

Những người khác cũng rời khỏi phòng.

Chỉ còn lại ba chị gái lớn tuổi kia.

“À, Lâm Hiên, tôi… tôi cũng nên đi thôi.”

Ngay cả Khương Phán cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đang muốn rời đi.

Lâm Hiên nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của ba phụ nữ trước mặt.

Khóe miệng co giật một trận, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Phán, giữ cô lại.

Sau đó nói với chị gái lớn tuổi kia:

“Ta mời các ngươi tới đây, chính là để cho con trai các ngươi biết, đừng nghĩ có chút tiền thối liền không biết trời cao đất dày là gì. Trên thế giới này, những người mạnh hơn họ có rất nhiều. Bây giờ các người có thể rời đi rồi.”

Tuy nhiên, ba người phụ nữ kia vẫn không có ý định rời đi.

Vẫn dùng ánh mắt ái muội nhìn Lâm Hiên như trước, nói:

"Lâm thiếu giáo huấn thật đúng. Nhưng mà… ngài có thể giáo huấn chúng ta thêm một chút được không..."

"Không cần, biểu hiện của các ngươi, ta rất hài lòng." Lâm Hiên khó khăn nuốt nước miếng.

Tuy rằng, mẹ của Mễ tổng Đỗ tổng này vẫn có vài phần tư sắc, nhưng so với đệ nhất mỹ phụ Long quốc u Dương Băng Tình, thì kém xa.

Hơn nữa mỹ nữ lớp trưởng còn ở chỗ này, nếu như hắn thật sự làm ra chuyện gì khác thường.

Sau này truyền ra ngoài, hắn còn làm người như thế nào?

"Nhưng mà, Lâm thiếu, chúng ta cũng đã tới đây..."

“Cút ra ngoài!” Lâm Hiên cứng mặt, vẻ mặt lạnh như băng quát.

Thấy Lâm Hiên có vẻ tức giận, lại thấy Khương Phán xinh đẹp bên cạnh Lâm Hiên, ba vị phụ nữ trung niên biết đêm nay không có khả năng hầu hạ Lâm Hiên rồi, chỉ đành lưu luyến rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Hiên và Khương Phán.

Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám.
Chương 123 Lý Thiết Trụ cầu cứu

Nhất là khi ánh mắt Khương Phán nhìn Lâm Hiên đã thay đổi một cách rõ rời.

Ở thời sinh viên, Khương Phán cũng có chút động tâm với Lâm Hiên.

Hiện tại anh lại trưởng thành, trở nên cường đại như vậy.

Cô còn nhớ rõ, khi đó Lâm Hiên thổ lộ tình cảm với cô, đã từng nói là sẽ đối xử tốt với cô cả đời, đánh bất cứ ai dám bắt nạt cô.

Tuy rằng, lúc đó Lâm Hiên có thể chỉ là nói nhảm. Nhưng trong lòng Khương Phán lại có một chút ngọt ngào.

Bây giờ, Lâm Hiên đã thực sự trở thành một người đàn ông có thể che mưa che nắng cho cô.

Buổi tối ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị để buông bỏ tất cả, nhưng Lâm Hiên đã giúp cô bảo vệ được tự tôn cuối cùng của mình.

“Cho nên... Lâm Hiên, lời cậu nói lúc còn đi học, vẫn còn tính chứ?” Khương Phán nhìn Lâm Hiên hỏi.

“Tôi đã nói cái gì nhỉ?” Lâm Hiên sờ sờ đầu.

Năm đó vì đuổi theo Khương Phán, hắn cái gì cũng nói, hiện tại thì một câu cũng không nhớ được.

“Cậu đã nói, chỉ cần tôi là bạn gái của cậu, cậu sẽ đối tốt với tôi cả đời. Ai dám bắt nạt tôi, cậu sẽ đánh người đó.” Khương Phán ôm lấy Lâm Hiên, nhỏ giọng nói.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.

Hương thơm nhàn nhạt trên người Khương Phán không ngừng kích thích Lâm Hiên. Hơn nữa còn là nữ thần trong mộng một thời sinh viên của hắn.

Kỳ Lân Hỏa trong lòng Lâm Hiên lại mơ hồ muốn đi ra ngoài làm loạn.

Nhưng Khương Phán cũng không thể so với u Dương Băng Tình.

Nếu anh thực sự nuông chiều bản thân mình, Khương Phán chắc chắn sẽ chết.

"Lớp trưởng, cậu không cần làm bạn gái của tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu." Lâm Hiên nhẹ giọng trả lời.

“Vậy nếu tôi muốn làm thì làm sao?” Khương Phán ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to xinh đẹp yên lặn nhìn Lâm Hiên.

Lông mi thật dài nhẹ nhàng lây động, giống như hai yêu tinh nghịch ngợm.

"Lớp trưởng, thật ra… cậu không cần như vậy..." Lâm Hiên nuốt nước miếng.

"Lâm Hiên, tôi biết, cậu nhất định cho rằng bởi vì tôi thấy cậu trở nên giàu có, có năng lực mới làm như vậy. Nhưng cậu biết không, thật ra từ lúc đi học, tôi đã thích cậu rồi…” Khương Phán nói xong khẽ phở phào một cái.

Tình cảnh này, hơn nữa góc độ này, nếu như Lâm Hiên không làm chút gì, quả thật có chút cô phụ đêm tốt đẹp như vậy rồi.

Nếu như chỉ là cọ cọ... chắc là không sao chứ? Lâm Hiên trong lòng thầm nghĩ.

Dáng người Khương Phán quá tốt, thêm sự hỗ trợ của lụa đen, đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào phát cuồng.

Ngay tại thời điểm Lâm Hiên sắp phát cuồng thì điện lại anh lại reo lên.

Là Lý Thiết Trụ gọi tới.

Tên gia hỏa này, thật đúng là biết chọn thời điểm!

"Cậu nhận điện thoại đi.”

Khương Phán cũng không có buông Lâm Hiên ra, mà nhẹ giọng nói với anh.

Lâm Hiên ấn xuống nút kết nối, có chút tức giận nói: “Cậu tốt nhất là có việc gấp. Nếu không, cậu liền xong đời!”

“Lâm Hiên, cứu mạng đi!”

Trong điện thoại, truyền đến tiếng Lý Thiết Trụ khóc lóc.

“Cậu gặp vấn đề gì thì gọi cho Hồng Diệp là được. Không thì báo với Ngạn và Lãng Tâm cũng được.” Lâm Hiên có chút nói không nên lời.

“Không được. Chuyện này chỉ có cậu đích thân đến mới giúp được. Coi như người anh em này van xin cậu đó, được không?” Lý Thiết Trụ cầu xin.

Cảm giác Lý Thiết Trụ đúng là gặp phải chuyện lớn, Lâm Hiên cũng chỉ có thể tự mình đi xem.

“Chuyện là… lớp trưởng, Lý Thiết Trụ hình như xảy ra chuyện. Tôi phải đi xem một chút.” Lâm Hiên nói với Khương Phán.

“Tôi cùng đi với cậu, có lẽ còn có thể giúp được cậu ấy gì đó.” Khương Phán nói.

"Được."

Lâm Hiên nghĩ, dù sao cũng là quen biết, cho nên cũng mang theo Khương Phán cùng đi.

Lúc này, Lý Thiết Trụ đang ở phòng tuần tra.

Ngoài anh ta ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Đó là nữ hàng xóm lúc trước của anh ấy, lúc trước có quan hệ mập mờ với Lý Thiết Trụ - Nghiêm Lỵ!

Mà đối diện hắn và Nghiêm Lỵ, là một nữ cảnh sát nghiêm nghị.

Lúc này, nữ cảnh sát nghiêm túc trừng mắt nhìn Lý Thiết Trụ nói:

"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Tôi khuyên anh vẫn nên thành thật thì tốt hơn.”

“Đồng chí cảnh sát à, cô ấy thật sự là bạn gái tôi mà!” Lý Thiết Trụ vẻ mặt buồn bã nói.

Lý Thiết Trụ bây giờ, có thể nói là đã phát đạt. Anh giúp Hồng Diệp quản lý một chi nhánh, ít nhiều cũng có thể coi là một ông chủ nhỏ.

Nhưng Lý Thiết Trụ vẫn không quên nữ hàng xóm đã sống cùng anh ở phòng cho thuê nhỏ hẹp đó.

Rốt cuộc, khi anh cô đơn nhất, chính là cô ta đã dùng lồng ngực ấm áp của cô, sưởi ấm cho anh.

Vì thế, Lý Thiết Trụ liền đi tìm Nghiêm Lỵ. Dự định dẫn Nghiêm Lỵ thoát khỏi cảnh nghèo khỗ.

Biết được Lý Thiết Trụ hiện tại đã trở thành đã trở thành ông chủ nhỏ, Nghiêm Lỵ cũng thật lòng vui mừng cho anh.

Hai người vừa cao hứng, liền nhịn không được ở trong phòng cho thuê đánh poker.

Thật không may, lại gặp phải hoạt động phòng chống mại dâm của phòng tuần tra.

Sau đó, cả hai bị bắt.

Mặc dù vậy, Lý Thiết Trụ đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng Nghiêm Lỵ là bạn gái của anh.

Đáng tiếc nữ cảnh sát này lại hoàn toàn không tin tưởng.

Bởi vì bọn họ có chứng cứ, Nghiêm Lỵ này, chính là gái bán hoa!

Chuyện này thật ra nếu Lý Thiết Trụ tìm Hồng Diệp cũng có thể dễ dàng giúp hắn thoát ra ngoài.

Nhưng dù sao cũng là vì chuyện đó mà bị bắt, Lý Thiết Trụ sao có thể không biết xấu hổ tìm người khác được.

Chỉ có thể tìm Lâm Hiên hỗ trợ.

Nhưng rất nhanh, hắn đã phải hối hận khi tìm Lâm Hiên đến.

Vì Lâm Hiên không có đến một mình, mà còn dẫn thêm Khương Phán!

"Đồng chí cảnh sát, hắn bị bắt vì tội gì vậy?” Lớp trưởng xinh đẹp vừa đến đã hỏi.

"Say rượu lái xe!" Lý Thiết Trụ vội vàng nói.

Nhưng nữ cảnh sát đã không chút khách khí nói: “Mua dâm!”

Nghe nữ cảnh sát nói, đôi mắt to xinh đẹp của Khương Phán lập tức mở to.

Sau đó, hướng về phía Lâm Hiên nói: "Lâm Hiên, chúng ta đi thôi!”

Hiển nhiên, biết được nguyên nhân Lý Thiết Trụ bị bắt, Khương Phán cực kỳ tức giận, đang muốn bỏ mặc hắn.

“Đừng mà, lớp trưởng, cậu đừng nghe cô ấy nói bậy, đây là bạn gái tôi!" Lý Thiết Trụ làm ra vẻ mặt đau đớn nói.

Tiếp theo lại nhìn Lâm Hiên với vẻ mặt oán hận.

Hắn cũng là vì không để lộ tin đồn, mới phải gọi Lâm Hiên tới giúp hắn.

Kết quả Lâm Hiên lại mang Khương Phán đến.

Đây là muốn hắn xấu hổ đến chết đúng không?

"Tôi có thể chứng minh, cô ấy thực sự là bạn gái của Thiết Trụ!” Lâm Hiên nói với Hà Tiểu Manh.

"Lâm Hiên, khai man là phạm pháp. Chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ vi phạm pháp luật đầy đủ của Nghiêm Lỵ!" Hà Tiểu Manh vẻ mặt nghiêm túc nói.

Không sai, vị cảnh sát này chính là người quen cũ của Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh!

"Hơn nữa, đây không phải lần đầu cô ấy bị chúng tôi bắt được." Hà Tiểu Manh mặt không chút thay đổi nói.

Là một sĩ quan cảnh sát, cô ghét nhất loại chuyện này.

Một người phụ nữ có tay chân đầy đủ, không thể tìm một công việc tử tế để kiếm tiền sao? Mà phải làm chuyện này.

Còn có những người đàn ông như Lý Thiết Trụ, cũng không ngại bẩn. Thậm chí còn nói gái bán hoa là bạn gái của mình.

Lúc này, Lâm Hiên cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Dù sao thì phía cảnh sát đã nắm giữ chứng cứ vi phạm pháp luật của Nghiêm Lỵ.

“Bọn họ sẽ bị phạt như thế nào?” Cuối cùng Lâm Hiên mở miệng hỏi.
Chương 124 Nghiêm Lỵ bị bắt

Nếu đã không có cách nào để bào chữa, thì chỉ có thể chấp nhận hình phạt.

Dù sao thì loại chuyện này chỉ là vi phạm pháp luật, cũng không tính là phạm tội.

Cho dù bị phạt, cũng sẽ không quá nghiêm trọng.

Hà Tiểu Manh: "Tình tiết giảm nhẹ, sẽ bị phạt 5.000 nhân dân tệ; nếu tình tiết nghiêm trọng hơn, họ sẽ bị giam giữ 15 ngày!"

Lâm Hiên đang định nói chuyện, Hà Tiểu Manh lại tiếp tục nói:

“Nghiêm Lỵ đã tái phạm, khẳng định thuộc loại tình tiết tương đối nặng, phải giam giữ mười lăm ngày!”

“Không được, Lâm Hiên, không thể để Lily bị giam giữ nha.” Lý Thiết Trụ vội vàng nói.

“Ha ha, anh không chịu nhận tội, cũng là loại chống đối pháp luật, tình tiết nghiêm trọng. Vì vậy anh cũng sẽ bị giam giữ!” Hà Tiểu Manh lạnh mặt nói.

Lý Thiết Trụ: "..."

"Chuyện này… hay là cứ để bị bắt giữ đi. Dù sao cũng chỉ mười lăm ngày, cũng sẽ không chết người!" Lâm Hiên khóe miệng giật giật.

"Không được đâu Lâm Hiên, công ty còn cần ta quản lý đó!" Lý Thiết Trụ vẻ mặt thê lương nói.

“Cảnh sát Hà, Lý Thiết Trụ là tổng giám đốc của công ty chúng tôi, nếu anh ta bị bắt, sẽ không có ai quản lý công ty. Hay là cô khoan hồng một chút được không?” Lâm Hiên cầu tình nói.

Dưới tình huống bình thường, Hà Tiểu Manh sẽ không bao giờ thiên vị.

Nhưng nể mặt Lâm Hiên, cuối cùng vẫn gật đầu, nói:

"Được, anh đi nộp phạt đi, sau đó có thể mang Lý Thiết Trụ đi!"

“Vậy còn Lily thì sao?” Lý Thiết Trụ vẻ mặt chờ mong nhìn Hà Tiểu Manh.

"Cô ta nhất định phải bị bắt giữ!” Hà Tiểu Manh không chút khách khí nói.

“Không sao đâu, Thiết Trụ. Chỉ có mười lăm ngày thôi. Sau khi ra ngoài, em liền gả cho anh!”

Lý Thiết Trụ đã phát đạt mà vẫn còn nghĩ đến cô, Nghiêm Lụ trong lòng vẫn rất hạnh phúc, xúc động nói.

“Lily, anh đợi em.”

Mặc dù Nghiêm Lỵ làm một công việc đáng hổ thẹn. Nhưng Lý Thiết Trụ biết, Nghiêm Lỵ cũng là do thân bất do kỷ mà thôi.

Quan trọng nhất là, rõ ràng hắn nợ tiền nhưng Nghiêm Lỵ vẫn không cự tuyệt hắn.

Phần ân tình này, hắn vĩnh viễn sẽ không quên.

"Khụ khụ..."

Lúc này, Nghiêm Lỵ đột nhiên ho khan một tiếng. Lại còn là ho ra máu!

Lâm Hiên biết Nghiêm Lỵ có bệnh cũ. Vì vậy liền muốn thuận tay giúp nàng chữa trị.

Anh vừa mới lấy Cửu Chuyển Kim Châm ra thì lại bị Hà Tiểu Manh gọi lại:

“Này…”

“Cảnh sát Hà, cô có chuyện gì không thể chờ ta trị liệu xong rồi mới nói à?” Lâm Hiên nhíu nhíu mày.

Thấy Lâm Hiên nhíu mày, Hà Tiểu Manh đành phải im lặng.

Rất nhanh, Lâm Hiên đã chữa khỏi bệnh cũ của Nghiêm Lỵ.

Sau khi bệnh cũ được chữa khỏi, sắc mặt của Nghiêm Lỵ trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.

Da mặt của cô cũng trở về đúng với tuổi tác thật sự của nàng.

Nghiêm Lỵ ban đầu trông khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Còn bây giờ chỉ nhiều nhất là hai đến hoặc ba mươi tuổi.

Trẻ hơn hẳn mười tuổi.

"Lily, thì ra em xinh đẹp như vậy!" Lý Thiết Trụ kinh ngạc.

"Như thế nào, trước kia em không xinh đẹp sao?" Nghiêm Lỵ cố ý làm nũng nói.

“Xinh đẹp, xinh đẹp, LiLy, em vẫn luôn xinh đẹp!”

Vốn dĩ Lý Thiết Trụ cũng đã quyết định cưới Nghiêm Lỵ. Hiện tại Nghiêm Lỵ trở nên trẻ tuổi xinh đẹp, hắn lại càng hài lòng hơn nữa.

“Được rồi, cảnh sát Hà, lúc nãy cô muốn nói chuyện gì vậy?” Lâm Hiên thu hồi Cửu Chuyển Kim Châm, hỏi Hà Tiểu Manh.

"Tôi vừa muốn nói, nếu cô ấy có bệnh trong người, có thể bảo lãnh tại ngoại khám chữa bệnh, không cần giam giữ..." Hà Tiểu Manh chớp chớp mắt to nói,

Lâm Hiên: "..."

Lý Thiết Trụ: "..."

“Không sao đâu, tôi đã rất hạnh phúc rồi.” Nghiêm Lỵ lại không thèm để ý nói.

Nhiều năm như vậy nàng đều chịu đựng được, chờ thêm vài ngày này cũng không là cái gì cả.

Thậm chí bị giam giữ còn tốt hơn là ở trong căn phòng cho thuê lạnh lẽo đó.

Cô không bao giờ muốn quay trở lại đó một lần nào nữa.

“Vậy thì, cảnh sát Hà, xin cô chăm sóc Lily, đừng để cô ấy bị ức hiếp nhé.”

Lý Thiết Trụ nói xong lấy ra một tờ giấy bạc lớn, muốn đưa cho Hà Tiểu Manh.

"Anh đang làm gì? Muốn mua chuộc tôi? Có tin tôi lại bắt giữ anh một lần nữa không? "Ánh mắt Hà Tiểu Manh trầm xuống.

Lâm Hiên vội vàng bảo Lý Thiết Trụ cất tiền đi.

Hà Tiểu Manh này, hiển nhiên là một cảnh sát chân chính, nghiêm túc đến đáng sợ.

“Được rồi. Tôi dẫn cô ấy đi đây.” Hà Tiểu Manh thúc giục.

Lý Thiết Trụ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Nghiêm Lỵ.

"Cậu thật sự muốn cưới Nghiêm Lỵ?"

Ra khỏi phòng tuần tra, Lâm Hiên nhìn về phía Lý Thiết Trụ hỏi.

Tuy rằng Lâm Hiên cũng không phải kỳ thị Nghiêm Lỵ, nhưng để cưới một người phụ nữ như vậy vẫn cần rất nhiều dũng khí.

Hắn không hy vọng Lý Thiết Trụ hiện tại cho Nghiêm Lỵ hy vọng, cuối cùng lại làm cho nàng tuyệt vọng.

Như vậy, còn không bằng không cho nàng hy vọng còn tốt hơn.

"Ha ha, Lâm Hiên, nói thật cho cậu biết, tôi là thật sự yêu Nghiêm Lỵ đó.”

“Cậu biết không, có một đêm, tôi bị bệnh, lạnh đến sắp chết cóng ở hành lang. Là cô ấy ôm tôi vào phòng cô ấy, ôm tôi cả đêm, tôi mới sống sót. Đêm đó, cô ấy đã không tiếp vị khách nào…” Lý Thiết Trụ cắn răng nói.

“Cậu không phụ lòng người ta là tốt rồi.” Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Lý Thiết Trụ.

Ngay sau khi hai người rời khỏi phòng tuần tra.

Một nam cảnh sát nhìn thấy Nghiêm Lỵ thì liền cảm thấy kinh ngạc.

Nghiêm Lỵ này là hắn và Hà Tiểu Manh cùng nhau bắt được.

Lúc trước rõ ràng trông cô ta rất già nua.

Nhưng bây giờ, nhiều nhất chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Mấu chốt là làn da trở nên trắng nõn, mềm mại mịn màng, giống như một người hoàn toàn khác.

"Tiểu Manh, để tôi dẫn cô ấy đi cho."

Tây Môn Hỉ Khánh lén nuốt một ngụm nước bọt, nói với Hà Tiểu Manh.

"Được."

Hà Tiểu Manh cũng không để ý nhiều, đem Nghiêm Lỵ giao cho nam cảnh sát tên là Tây Môn Hỉ Khánh kia.

Chờ Hà Tiểu Manh rời đi, Tây Môn Hỉ Khánh lúc này mới đưa Nghiêm Lỵ đến một phòng chứa đồ trong phòng tuần tra.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Nghiêm Lỵ dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

Tây Môn Hỉ Khánh khóa trái cửa, sau đó lấy ra một chiếc cà vạt, vẻ mặt thèm thuồng nhìn về phía Nghiêm Lỵ, nói:

"Có muốn nhanh chóng ra ngoài hay không?"

“Đương nhiên muốn.”Nghiêm Lỵ thuận miệng trả lời.

Tây Môn Hỉ Khánh nở nụ cười, hắn đi tới trước mặt Nghiêm Lỵ, đưa tay muốn chạm vào người Nghiêm Lỵ.

"Anh làm cái gì?" Nghiêm Lỵ né tránh.

"Ha ha, Nghiêm Lỵ, tôi muốn làm cái gì, cô còn không rõ sao? Chỉ cần cô làm cho tôi thoải mái một lần, đêm nay tôi liền thả cô ra ngoài!” Tây Môn Hỉ Khánh nói.

“Không cần!” Nghiêm Lỵ cự tuyệt.

Thấy Nghiêm Lỵ dám cự tuyệt mình, sắc mặt Tây Môn Hỉ Khánh hơi thay đổi.

"Nghiêm Lỵ, cô là cái thứ gì tôi còn không rõ sao? Bây giờ còn giả vờ làm gì? Chỉ cần cô ở cùng tôi vài phút, là có thể miễn được việc giam giữ 15 ngày. Món hời này cô còn không thấy biết ơn?”

“Tôi không cần!” Nghiêm Lỵ đẩy tay Tây Môn Hỉ Khánh ra.

Tây Môn Hỉ Khánh lập tức nổi giận, gái bán hoa rách nát còn dám cự tuyệt hắn? Liền đưa tay tát mạnh vào mặt Nghiêm Lỵ:

“Có muốn hay không?”

“Không muốn!”

“Ha ha, tôi còn không trị được cô?” Tây Môn Hỉ Khánh nói xong, lại tát mạnh một cái.

Cái tát này mạnh đến nỗi khiến khóe miệng Nghiêm Lỵ chảy máu.

"Hiện tại có muốn hay không?"

“Không muốn!” Nghiêm Lỵ che mặt, trong mắt tràn đầy kiên định.

Cho dù trước đây cô là người phụ nữ như thế nào cũng được.

Nhưng hiện tại cô muốn vì người đàn ông của mình mà giữ thân như ngọc…
Chương 125 Tôn nghiêm cuối cùng

"Lâm Hiên, tôi cứ luôn cảm thấy có chút bất an!”

Trên xe, Lý Thiết Trụ bỗng dưng cảm thấy bồn chồn, không an lòng.

"Làm sao? Mười lăm ngày cậu cũng không đợi được hả?" Lâm Hiên cười nói.

“Không phải không đợi được, tôi cứ luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra!” Lý Thiết Trụ cau mày nói.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nơi đó là phòng tuần tra, sẽ không có vấn đề gì đâu." Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Lý Thiết Trụ an ủi nói. Nhìn ra tên này hẳn là thật sự động tình rồi.



Phòng tuần tra.

Tây Môn Hỉ Khánh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nghiêm Lỵ, trong lòng nổi lên dục vọng chinh phục mãnh liệt.

Đàn ông là như vậy, phụ nữ càng không có được thì càng muốn có được.

Đặc biệt, ngoại hình của Nghiêm Lỵ hiện tại lại đạt đến đỉnh cao.

“Nghiêm Lỵ, cô nên biết nơi này là nơi nào. Đừng tưởng rằng, chỉ cần nhốt mười lăm ngày là có thể đi ra ngoài. Tôi có thể để cho cô ở đây mãi mãi đó. Cô có tin hay không?” Tây Môn Hỉ Khánh cười lạnh nói.

Nghiêm Lỵ chỉ cắn môi, im lặng không lên tiếng.

“Tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô có đáp ứng tôi hay không?” Tây Môn Hỉ Khánh híp mắt hỏi.

"Xin lỗi, hiện tại tôi muốn làm người tử tế một lần nữa..." Nghiêm Lỵ lắc đầu.

"Làm người tử tế một lần nữa? Nghiêm Lỵ, cô có hài hước quá không? Một gái bán hoa, còn muốn làm người tử tế?” Tây Môn Hỉ Khánh lắc lắc đầu chế giễu.

Loại phụ nữ như này anh đã thấy quá nhiều rồi.

Sau khi bị bắt, họ sẽ nói rằng họ nhất định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng thực tế thì sao?

Không bao lâu lại làm lại nghề cũ.

Không có cách nào, khi cảm thấy kiếm tiền dễ như vậy, sẽ không thể tiếp nhận công việc bình thường nữa.

Đặc biệt là một người phụ nữ có một chút nhan sắc.

Nhan sắc, chính là vốn liếng của các nàng.

“Sau này ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa!” Nghiêm Lỵ cắn răng nói.

“Chuyện sau này ai biết được, nhưng hôm nay, cô nhất định phải hầu hạ tôi!”

Tây Môn Hỉ Khánh túm lấy Nghiêm Lỵ, lôi cô đến phòng thẩm vấn đặc biệt.

Phòng thẩm vấn số 0!

Không có camera trong phòng thẩm vấn này.

Nó được sử dụng riêng để thẩm vấn một số tù nhân đặc biệt.

"Hôm nay tôi muốn nhìn xem, cô có bao nhiêu trinh liệt. Nếu lát nữa không chịu nổi, nhớ cầu xin tôi đó.”

Tây Môn Hỉ Khánh còng Nghiêm Lỵ vào ghế, còn hắn thì đi về phía bàn dụng cụ bên cạnh.

Có rất nhiều dụng cụ kỳ lạ trên bàn này.

Búa, kim thép, kìm, cưa, đinh sắt dài hơn hai tấc, dao vô cùng sắc bén, còn có mỏ hàn…

Nhìn những thứ trên bàn công cụ, Nghiêm Lỵ không khỏi nuốt nước bọt.

Cô đã xem một bộ phim truyền hình, biết những thứ này dùng để làm gì.

Đầu tiên, Tây Môn Hỉ Khánh cầm lấy một cây kim thép, đi tới chỗ Nghiêm Lỵ, nắm chặt một ngón tay của cô, nhắm cây kim thép vào kẽ móng tay của cô.

“Đừng cầu xin tôi nhanh quá nhé, nếu không sẽ hơi vô nghĩa!”

Tây Môn Hỉ Khánh nói xong, liền đem kim thép cắm vào trong móng tay của Nghiêm Lỵ.

"A!"

Nghiêm Lỵ hét lên một tiếng đau đớn.

Cô cảm thấy như thể ngón tay của mình bị đút vào sắt nóng chảy.

Cái loại cảm giác đau đớn vào tủy xương này, làm cho cả người nàng vặn vẹo.

"Thế nào rồi? Bây giờ, cô có đồng ý hay không?” Tây Môn Hỉ Khánh cười tủm tỉm nói.

Hắn rất thích cảm giác này.

“Không đồng ý!” Mặc dù Nghiêm Lỵ suýt chút nữa ngất đi vì đau, nhưng vẫn cố chấp nói.

“Tốt lắm!”

Tây Môn Hỉ Khánh lại cầm lấy một cây kim thép, đâm vào một cái móng tay khác của Nghiêm Lỵ.

"A!" Nghiêm Lỵ đau đớn nước mắt đều chảy ra.

“Đồng ý hay không đồng ý?" Tây Môn Hỉ Khánh tiếp tục hỏi.

"Không... Không đồng ý!"

Phập!

Lại là một cây kim thép đâm vào ngón tay Nghiêm Lỵ.

“Có đồng ý hay không?”

“Không…! Aaaaa!” Nghiêm Lỵ phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Tây Môn Hỉ Khánh nhíu nhíu mày. Không nghĩ tới, người phụ nữ này lại cứng rắn như vậy.

Nhưng mà vậy thì còn thú vị hơn nữa.

Hắn trực tiếp cầm lấy vài cây kim thép, từng cây đâm vào móng tay Nghiêm Lỵ.

Cả mười ngón tay của cô đều bị kim thép đâm xuyên.

Lúc này Nghiêm Lỵ cảm thấy tay mình không còn là của mình nữa.

Đau quá! Đau đến không sống nổi!

Cuối cùng, Nghiêm Lỵ ngất đi vì đau.

Nhưng ngay sau đó lại bị Tây Môn Hỉ Khánh dùng nước lạnh hắt tỉnh lại.

Lần này, Tây Môn Hỉ Khánh cũng không hỏi Nghiêm Lỵ.

Mà là ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót trên chân Nghiêm Lỵ ra.

Tiếp theo, là cởi vớ.

"Còn chưa nói, chân của cô cũng khá đẹp, nhưng chốc nữa không biết sẽ thành cái gì đây.” Trên mặt Tây Môn Hỉ Khánh nở nụ cười cực kỳ tà ác.

“Ác quỷ, ngươi là một con quỷ!” Nghiêm Lỵ bật khóc.

“Ác quỷ? Ha ha, mắng đi, cô càng mắng, tôi lại càng hưng phấn!”

Tây Môn Hỉ Khánh gắt gao bắt lấy mắt cá chân Nghiêm Lỵ, tiếp theo, một cây kim thép cắm vào ngón chân Nghiêm Lỵ.

"Ah!!!. Nghiêm Lỵ lại không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.

Nhưng, lại bị đánh thức.

Cô điên cuồng muốn thoát khỏi tay Tây Môn Hỉ Khánh

Nhưng cô là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể chống lại một nam cảnh sát cao to, cường tráng như vậy.

“Nghiêm Lỵ, chỉ cần cô đáp ứng tôi, sẽ không còn phải chịu đau đớn này nữa.”

Tây Môn Hỉ Khánh nhặt kim thép, kề sát vào ngón chân còn lại của Nghiêm Lỵ mà nói.

“Ta không đáp ứng!” Nghiêm Lỵ hét lên.

“Được. Vậy thì đừng trách tôi.”

Tây Môn Hỉ Khánh nhếch môi, sau đó đem từng mũi kim thép đâm vào chân của Nghiêm Lỵ.

“A!!!” Nghiêm Lỵ không ngừng hét lên trong đau đớn.

Nhưng đáng tiếc, căn phòng này được sử dụng để thẩm vấn một số tù nhân đặc biệt.

Do đó có cách âm đặc chế, cho dù bên trong có sâm sét nổ ra, bên ngoài cũng không thể nghe thấy.

Cứ như vậy, mười ngón chân của Nghiêm Lỵ đã bị kim thép đam vào. Đau đớn khiến Nghiêm Lỵ cảm thấy mình sắp chết.

“Thế nào? Đây chỉ mới là món khai vị thôi đó. Nghiêm Lỵ, cô có chịu hầu hạ tôi chưa?”

Lúc này, Tây Môn Hỉ Khánh cầm mỏ hàn nóng đỏ đi tới trước mặt Nghiêm Lỵ.

Toàn thân Nghiêm Lỵ đã ướt đẫm mồ hôi.

“Làm ơn, thả tôi ra, được không…” Cô cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa.

“Tôi nói rồi, tôi có thể thả cô đi, nhưng cô phải đáp ứng hầu hạ ta. Chỉ cần cô mở miệng đồng ý, tôi sẽ lập tức kêu bác sĩ đến chữa trị cho cô.” Tây Môn Hỉ Khánh vừa quơ quơ mỏ hàn nóng rực vừa nói.

Mặc dù Nghiêm Ly lúc này đã vô cùng đau đớn và sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

Cô đã tự hứa trong lòng sẽ trở thành người phụ nữ của Lý Thiết Trụ. Cô sẽ không để người đàn ông nào khác chạm vào mình nữa.

Dù có chết cũng không…

“Ahh!!!”

Mỏ hàn nóng đỏ cắm thẳng vào chân Nghiêm Lỵ, cơ thể cô vặn vẹo dữ dội. Nhưng hai tay, hai chân đều đang bị còng vào ghế nên không thể tránh đi.

Khi cô động đậy kich liệt, cổ tay, cổ chân cũng chảy đầy máu.

Nhưng nỗi đau của nó chẳng thấm vào đâu so với vết đâm ở đầu ngón tay, ngón chân.

Sau khi mỏ hàn nguội đi, Tây Môn Hỉ Khánh lại nung nóng mỏ hàn đỏ lên.

Hắn xé rách áo trên lưng Nghiêm Lỵ, tay cầm mỏ hàn, nghiêng người ghé vào tai Nghiêm Lỵ thì thầm:

“Lưng đẹp quá, nếu không để lại ấn ký gì thì hơi tiếc nhỉ…”

Xèo!

Dứt lời, mỏ hàn liền đè lên lưng Nghiêm Lỵ. Âm thanh thịt bị nướng cháy lập tức vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom