• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (1 Viewer)

  • Chương 130-135

Chương 130 Tây Môn Vô Song

“Chuyện gì đã xảy ra, Chiến Thần Vô Song!”

Động tĩnh khủng bố, dẫn tới một đám chiến sĩ mặc áo giáp, bọn họ nơm nớp lo sợ nhìn nữ tử trước mắt.

“Lập tức, trở về Giang Đô!” Nữ nhân run giọng nói.

Có thể thấy lúc này cô nàng đã phẫn nộ đến cực điểm.

Người phụ nữ này tên là Tây Môn Vô Song, chính là một vị chiến thần mới thăng!

Đồng thời, cũng là chị gái của Tây Môn Hỉ Khánh!

Vừa rồi, nàng nhận được tin tức, em trai mình bị người ta xẻo thịt đến chết.

Mặc dù Tây Môn Vô Song quanh năm chinh chiến bên ngoài, rất ít khi về nhà.

Nhưng đối với em trai này, cô vẫn rất yêu thương.

Đột nhiên nhận được tin dữ, Tây Môn Vô Song lập tức mất đi lý trí.

“Nhưng mà, phía trước còn có mười vạn quân giặc, nếu như chúng ta rút lui, chỉ sợ biên thành không giữ được!”

Một nữ sĩ quan phụ tá cắn răng nói với Tây Môn Vô Song.

“Vậy thì thông báo cho mọi người, lập tức theo ta ra ngoài thành diệt địch!” Tây Môn Vô Song giận dữ quát.

“Vâng, Chiến Thần Vô Song!”

Ngay sau đó, tiếng kèn tấn công vang lên.

"Chuyện gì đang xảy ra? Tây Môn Vô Song thực sự muốn tấn công chúng ta sao?"

Trong doanh trại địch, Đông Âm chủ soái nghe được tiếng kèn, lông mày nhíu lại.

Hắn đã ở chỗ này cùng Tây Môn Vô Song giằng co trong vòng mấy tháng.

Cả hai bên đều kiềm chế.

Nhất là Tây Môn Vô Song, nàng chỉ có ba vạn người, nếu không phải có nàng trấn thủ thành, đã sớm thua trận.

“Ai đã cho cô ta can đảm để phát động cuộc phản công?”

"Thông báo cho tất cả binh lính lập tức đi theo ta để gặp địch. Đêm nay, ta sẽ bắt sống Tây Môn Vô Song!" Đông Âm chủ soái - Tiểu Dã Đông Thứ Lang vẻ mặt hưng phấn nói.

Tiểu Dã Đông Thứ Lang, thực lực đạt tới nửa bước chiến thần.

Tuy rằng hơi kém Tây Môn Vô Song, nhưng hắn sẽ thắng vì bên hắn nhiều người hơn.

Chỉ cần Tây Môn Vô Song dám chủ động tấn công.

Hôm nay, hắn phải dạy dỗ nàng thật tốt, chiến trường không phải nơi khoe khoang bản lĩnh.

Chẳng mấy chốc, trận chiến đã bắt đầu.

Tây Môn Vô Song dẫn đầu, cầm trường thương xông thẳng vào doanh trại Đông Âm.

“Người phụ nữ này không phải bị điên chứ?”

Nhìn thấy Tây Môn Vô Song hung mãnh vô cùng, Tiểu Dã Đông Thứ Lang cảm giác vẻ mặt khó hiểu.

Tây Môn Vô Song mặc dù là Chiến thần, nhưng nàng chỉ mới vừa thăng cấp Chiến thần.

Cho dù là chiến thần lâu năm, cũng không dám một mình giết vào quân trận mười vạn người.

Cho dù nàng thật sự có thể giết chết mười vạn người này.

Cũng sẽ kiệt sức sắp chết.

Đến lúc đó, cường giả đối phương hoàn toàn có thể dễ dàng chế phục nàng.

Vì vậy bất kỳ vị chủ soái nào chỉ cần có não, cũng sẽ không làm như vậy.

Nhưng hôm nay, Tây Môn Vô Song đúng là điên rồi.

Nàng điên cuồng tàn sát những người Đông Âm đã từng xâm lấn Long quốc.

Một thanh trường thương, giống như cuồng long xuất hải.

Bất cứ nơi nào nàng đi qua, xác chết nằm rải rác khắp nơi.

Chất đống xung quanh nàng thành một bức tường!

"Giết!"

Sự dũng cảm của Tây Môn Vô Song đã thúc đẩy mạnh mẽ sĩ khí của chiến sĩ Long Quốc.

Họ giương cao vũ khí, dũng cảm giết địch.

Vai trò của sĩ khí trong một cuộc chiến là quá rõ ràng.

Vì vậy liền xuất hiện tình huống ba vạn chiến sĩ của Long quốc đang áp đảo mười vạn binh của đối thủ.

Một màn này, làm cho Tiểu Dã Đông Thứ Lang có chút đứng ngồi không yên.

Bất quá, hắn biết rõ thực lực của mình so với Tây Môn Vô Song kém hơn một chút.

Nếu như chính diện cùng Tây Môn Vô Song đối kháng, hắn có thể sẽ phải chịu thiệt.

“Không cần nóng nảy, chỉ cần chờ Tây Môn Vô Song kiệt sức, bổn soái sẽ tự mình đối phó nàng!” Tiểu Dã Đông Thứ Lang híp mắt nói.

Trận chiến đã trôi qua một giờ.

Tây Môn Vô Song đã chém giết hơn vạn người.

Mà Long quốc cũng bị giết hai ngàn người.

Tuy nhiên, quân Đông Âm vẫn còn có đến bảy vạn người.

Vẫn đang có xu hướng nghiền ép Long Quốc.

“Chiến thần Vô Song, các huynh đệ đã rất mệt mỏi, có muốn tạm thời lui lại trước hay không?”

Sĩ quan phụ tá giết đến bên cạnh Tây Môn Vô Song, toàn thân nàng đẫm máu, cũng đã chém giết ngàn người.

Tuy nhiên, cô ấy cũng bị thương.

Ánh mắt Tây Môn Vô Song như điện, nàng nhìn về phía Tiểu Dã Đông Thứ Lang vẫn trốn ở phía sau chiến trận.

Rõ ràng nàng đánh lâu như vậy, nhưng tên kia vẫn không dám trực diện đối đầu với nàng.

Thật là một kẻ yếu đuối.

“Sơ Nguyệt, ngươi dẫn dắt các chiến sĩ tiếp tục diệt địch, ta đi bắt chủ soái Đông Âm!” Tây Môn Vô Song lạnh lùng nói.

“Chiến thần, tuyệt đối không thể!” Nghe Tây Môn Vô Song nói, Sơ Nguyệt liền bị hoảng sợ.

Mặc dù, nếu như Tây Môn Vô Song có thể lấy được thủ cấp địch tướng trong vạn quân kia. Như vậy sĩ khí của Long quốc sẽ tăng vọt, cho dù lấy ba vạn người tiêu diệt mười vạn người đối phương cũng không phải là không thể.

Nhưng muốn đi hậu phương giết Tiểu Dã Đông Thứ Lang, độ khó khó như lên trời.

Nếu lỡ Tây Môn Vô Song chết trận, hoặc là bị địch bắt được.

Đối với sĩ khí Long quốc, chính là đả kích mang tính hủy diệt.

Trận chiến này, cho dù Long quốc giết bao nhiêu người thì cuối cùng cũng sẽ thất bại.

Dù sao thì một chiến thần có thể chống lại mấy sư đoàn!

“Cứ quyết định như vậy!”

Tây Môn Vô Song không cho phụ tá cơ hội phản ứng, trực tiếp xách trường thương, hướng Tiểu Dã Đông Thứ Lang giết qua.

“Người phụ nữ này điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Tất cả mọi người, toàn lực vây giết nàng!”

Tiểu Dã Đông Thứ Lang nhìn ra được Tây Môn Vô Song là muốn tới giết hắn.

Nhưng, điều này có thể xảy ra không?

Hoàn toàn không thể!

Một chiến thần mới thăng cấp, dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Lúc này Tây Môn Vô Song đã hoàn toàn biến thành máy xay thịt.

Điên cuồng gặt hái sinh mạng của binh lính Đông Âm.

"Giết!"

Phó quan Sơ Nguyệt chỉ huy các chiến sĩ, điên cuồng giết địch.

Bọn họ giết càng nhiều, áp lực của Tây Môn Vô Song sẽ càng ít đi.

“Tiểu Dã Đông Thứ Lang, ngươi là đồ rùa rụt đầu. Có gan thì đi ra đánh một trận với ta!”

Tây Môn Vô Song một bên điên cuồng chém giết, một bên hướng Tiểu Dã Đông Thứ Lang lớn tiếng rít gào.

"Gọi thì gọi đi, đợi lát nữa xem ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy không!" Tiểu Dã Đông Thứ Lang liếm liếm môi nói.

Đối với Tây Môn Vô Song, Tiểu Dã Đông Thứ Lang vừa yêu vừa hận.

Hận là người phụ nữ này mạnh hơn hắn.

Nhưng yêu vẻ đẹp, vóc dáng và sự dũng cảm của người phụ nữ này.

Nếu có thể bắt sống Tây Môn Vô Song, chẳng những đạt được công lao đầu tiên.

Còn có thể thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp của vị chiến thần đến từ Long quốc này.

Chỉ mới nghĩ đến thôi, Tiểu Dã Đông Thứ Lang đã thấy sướng rên người.

Dưới tình huống bình thường, muốn bắt sống Tây Môn Vô Song là không có khả năng.

Nhưng hôm nay Tây Môn Vô Song không biết có phải đầu óc hỏng rồi không, lại muốn trong vạn quân lấy thủ cấp của tướng địch.

Đây không phải là tự ném mình vào lưới sao?

Cuối cùng, khi Tây Môn Vô Song giết hai vạn người, tốc độ của nàng bắt đầu giảm xuống.

Toàn thân nàng đẫm máu, trường thương trong tay cũng đã cùn.

Tiểu Dã Đông Thứ Lang biết, đã đến lúc hắn ra tay.

“Tây Môn Vô Song, gia gia tới rồi đây!”

Tiểu Dã Đông Thứ Lang cầm kiếm lên, xông về phía Tây Môn Vô Song đang kiệt sức.



Rời khỏi phòng tuần tra, Lâm Hiên không có lập tức trở về Đế Phủ, mà là mang theo Hà Tiểu Manh đi tới chỗ Sở Thiền Hoàng.

"Chủ nhân, ngươi rốt cục nhớ tới lão... Nhớ tới Hoàng Hoàng rồi nha." Sở Thiền Hoàng vẫn quyến rũ như cũ mà nói.

"Ta cho ngươi một người, ngươi bồi dưỡng nàng thật tốt." Lâm Hiên nói với Sở Thiền Hoàng.

"Vâng thưa chủ nhân. Hoàng Hoàng nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật ạ~" Sở Thoát Hoàng đáp.

Điện thoại của Lâm Hiên vang lên, là đệ nhất mỹ phụ Long quốc Âu Dương Băng Tình gọi tới.

“Ngươi giết Tây Môn Hỉ Khánh?

Điện thoại vừa kết nối, thanh âm của Âu Dương Băng Tình liền vang lên.

"Không sai." Lâm Hiên trả lời.

"Này, sao ngươi không thể làm cho người khác bớt lo vậy hả? Ngươi có biết chị gái của Tây Môn Hỉ Khánh là ai không?” Âu Dương Băng Tình thở dài nói.

"Là ai?"

“Tây Môn Vô Song!”
Chương 131 Biểu diễn kỹ năng

Từ lâu, Âu Dương gia và Tây Môn gia đã bộc lộ khuynh hướng đấu đá lẫn nhau.

Thực lực của hai nhà cũng không chênh lệch nhiều.

Nhưng cách đây không lâu, Tây Môn gia xuất hiện một thiên tài tuyệt thế.

Tây Môn Vô Song!

Chiến Thần mới được thăng cấp.

Mặc dù, Âu Dương gia cũng không phải không có chiến thần.

Nhưng cả Âu Dương gia tổng cộng cũng chỉ có hai vị chiến thần.

Một vị chiến thần một sao, và một vị chiến thần hai sao.

Tây Môn gia cũng không sai biệt lắm.

Nhưng sau khi Tây Môn Vô Song thăng cấp làm chiến thần, Tây Môn gia đã có ba vị chiến thần.

Đặc biệt, Tây Môn Vô Song còn rất trẻ, mới hai mươi tám tuổi.

Có thể nói, tương lai là vô hạn.

Chỉ là, Tây Môn Vô Song từ năm mười sáu tuổi, đã một mực tu luyện nơi biên cảnh, rất ít lộ diện.

Nhiều người thậm chí không biết sự tồn tại của cô ấy.

Nhưng nàng vừa trở thành chiến thần, Âu Dương gia đương nhiên sẽ nhận được tin tức.

Âu Dương Băng Tình nhận được tin Lâm Hiên giết Tây Môn Hỉ Khánh, cũng là sợ ngây người.

Âu Dương gia các nàng còn chưa ra tay đối phó Lâm Hiên.

Lâm Hiên đã giết em trai của Tây Môn Vô Song trước.

Tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất rộng.

"Thế nào? Tây Môn Vô Song rất mạnh sao?" Lâm Hiên híp mắt hỏi.

"Ngươi nói xem, nếu là trước đây, Âu Dương gia ta có thể ngang hàng với Tây Môn gia, nhưng Tây Môn Vô Song thăng cấp Chiến Thần, Âu Dương gia chỉ có thể nhường nhịn ba phần..." Âu Dương Băng Tình thở dài nói.

Âu Dương Băng Tình cũng có thiên phú siêu phàm trong tu luyện.

Thời gian hai mươi năm, tu luyện tới cấp bậc Thiên Tông.

Vốn tưởng rằng, nàng sẽ là võ vương tiếp theo của Âu Dương gia.

Nhưng, không nghĩ tới, Tây Môn Vô Song, vẫn là trước nàng một bước.

“Đã biết.” Lâm Hiên bình tĩnh nói.

“Lâm Hiên, ngươi có biết ta đang nói cái gì không? Tây Môn Vô Song là một chiến thần đó!”

Phản ứng của Lâm Hiên khiến cho Âu Dương Băng Tình có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Không phải nói ta đắc tội Chiến Thần sao? Cũng không phải lần đầu tiên ta đắc tội với Chiến Thần mà.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

Âu Dương Băng Tình nghe vậy lập tức sửng sốt.

Đúng vậy, Lâm Hiên cũng không phải chưa từng đắc tội chiến thần.

Trước đó Lâm Hiên đã đắc tội với một chiến thần khác.

Chiến Thần Thiên Thanh - một vị chiến thần bốn sao.

Thực lực so với chiến thần của Âu Dương gia còn mạnh hơn rất nhiều.

Lâm Hiên ngay cả chiến thần bốn sao cũng dám đắc tội, huống chi là Tây Môn Vô Song mới chỉ là chiến thần một sao.

“Tiểu gia hỏa, ta cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi. Hy vọng… ngươi bảo trọng!”

Cuối cùng, Âu Dương Băng Tình khẽ thở dài một tiếng.

Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Hơn nữa, bây giờ toàn bộ Âu Dương gia cũng đang lên kế hoạch xuống tay với Lâm Hiên.

Thật không biết, tiểu gia hỏa này rốt cuộc có thể vượt qua không.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi với Lâm Hiên.

Nhưng đối với người đàn ông trẻ không sợ trời không sợ đất này, Âu Dương Băng Tình đã nảy sinh hứng thú mạnh mẽ.

“Được. Đa tạ ngươi quan tâm.” Lâm Hiên nói xong liền cúp điện thoại.

"Ừm, đa tạ quan tâm." Lâm Hiên trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, trên mặt Âu Dương Băng Tình hiện lên vẻ bất đắc dĩ.



Phòng huấn luyện của Phượng Hoàng Điện.

“Cô, cô chính là Sở Thiền Hoàng của Phượng Hoàng điện?”

Sau khi nhìn thấy người mà Lâm Hiên mang mình đến gặp là ai, Hà Tiểu Manh cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Là một sĩ quan cảnh sát, cô đương nhiên biết ai là vua của thế lực ngầm Giang Đô.

Tứ Đại Tặc thực lực đã đủ khủng bố rồi, nhưng đều thuần phục người phụ nữ trước mặt này.

Truyền thuyết về Sở Thiền Hoàng cô đã được nghe rất nhiều.

Chỉ cần dính đến ba chữ Sở Thiền Hoàng này, đều đại biểu cho hung tàn và khủng khiếp!

Nhưng không nghĩ tới, lúc này Sở Thiền Hoàng lại giống như một con mèo nhỏ ôm lấy Lâm Hiên.

Trong ánh mắt, tràn đầy nhu thuận.

"Chủ nhân, ngươi hy vọng lão... Hoàng Hoàng bồi dưỡng nàng như thế nào đây? Là muốn văn bồi hay võ bồi? Hay toàn bộ đều bồi luôn nha?”

Sở Thiền Hoàng tựa đầu vào vai Lâm Hiên, phát ra thanh âm làm cho người ta phát run.

Nhưng không biết có phải đã quen hay không, mà mỗi lần nói luôn suýt bật ra một câu ‘lão nương’.

Không có biện pháp rồi, trước kia Sở Thiền Hoàng, ở trước mặt mọi người luôn Chỉ là ở trước mặt Lâm Hiên, nàng không dám.

Lâm Hiên nghe vậy có chút nghi hoặc hỏi: "Cái gì là Văn Bồi, cái gì là Võ Bồi?”

Sở Thiền Hoàng cười hì hì, nói: "Võ Bồi chính là dạy nàng võ công, dạy nàng cách giết người nha.”

“Còn Văn Bồi thì sao?”

Sở Thiền Hoàng: "Chính là dạy cách làm ăn.”

“Vậy dạy cho nàng hết cả hai thứ đi.” Lâm Hiên trực tiếp nói.

Muốn bồi dưỡng, đương nhiên là phải bồi dưỡng thành nhân tài toàn năng.

“A, chủ nhân ngươi xác định muốn bồi dưỡng nàng toàn bộ?” Trên mặt Sở Thiền Hoàng hiện lên vẻ quái dị.

"Ừ, có vấn đề gì sao?" Lâm Hiên hỏi.

“Vấn đề thì không có. Nhưng mà người ta chưa chắc nàng sẽ đồng ý nha.” Sở Thiền Hoàng nói.

“Tôi đồng ý!”

Nhưng mà, lúc này, Hà Tiểu Manh lại mở miệng nói.

Nàng hiện tại đã biết, muốn bảo vệ chính nghĩa, nhất định phải có đủ thực lực.

Cho nên, mặc kệ Sở Thiền Hoàng để cho nàng học cái gì, nàng đều phải học.

“Em gái nhỏ, hay là ngươi nghe thử trước cái gì gọi là toàn bộ bồi dưỡng, sau đó mới quyết định đi.” Sở Thiền Hoàng Khẽ cười nói.

“Không cần nghe, tôi muốn học tất cả!” Hà Tiểu Manh vung nắm đấm nhỏ.

"Vậy được rồi, gọi Như Hoa và Như Ngọc tới đây." Sở Thoát Hoàng nói với thủ hạ.

Rất nhanh, hai người phụ nữ rất quyến rũ xuất hiện trong phòng huấn luyện.

Hai người phụ nữ này có ngoại hình rất hấp dẫn, quần áo trên người cũng cực kỳ mát mẻ.

Điều quan trọng nhất là khi họ cử động tay chân, đều sẽ toát ra một khí chất quyến rũ.

Từng cái nhíu mày, nụ cười, ánh mắt của họ đều khiến người ta tim đập chân run.

Đặc biệt là đàn ông.

Nhìn thấy hai người phụ nữ này, trong nháy mắt sẽ có loại xúc động khó hiểu.

“Từ giờ trở đi, hai người các ngươi sẽ là sư phụ của cô ta.” Sở Thiền Hoàng nói với hai nàng.

“Vâng, đại tỷ!” Hai nàng khom người với Sở Thiền Hoàng.

"Đến đây đi, trước tiên biểu diễn kỹ năng của các ngươi một chút..." Sở Thiền Hoàng nói xong, nhìn chung quanh một cái, đột nhiên nói:

"Mà thôi, vẫn là, biểu diễn cho một mình chủ nhân xem đi."

“Tại sao phải biểu diễn cho mình ta xem? Cứ để bọn họ ở chỗ này biểu diễn là được rồi." Lâm Hiên trực tiếp nói.

Anh cũng muốn nhìn xem hai nữ nhân này có thể dạy cho Hạ Tiểu Manh kỹ năng gì, nhân tiện giúp nàng kiểm tra một chút.

"À. Điều này, chủ nhân, kỹ năng của họ không thuận tiện thể hiện cho quá nhiều người xem đâu.” Sở Thiền Hoàng cười tủm tỉm nói.

“Thật sao? Vậy thì biểu diễn cho mình ta xem vậy.” Lâm Hiên còn đang nghĩ, hai nữ nhân này có cái trò gì.

Nhưng đúng là tuyệt kỹ độc môn bình thường cũng sẽ không biểu hiện trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, Lâm Hiên được đưa đến một cái phòng riêng.

Hai cô gái bắt đầu trổ tài.

Khi nhìn thấy nội dung hai nàng biểu hiện ra, khóe miệng Lâm Hiên liền giật giật.

Trách không được Sở Thiền Hoàng muốn hai nàng biểu diễn cho mình hắn xem.

Hóa ra thứ mà hai người phụ nữ này thể hiện là cách lấy lòng đàn ông.

Hai nữ nhân này, tuy rằng không chuyên nghiệp bằng Bạch Vô Thường.

Như thứ mà bọn họ hơn Bạch Vô Thường đó là…
Chương 132 Ngươi trả con cho ta

Bạch Vô Thường cũng rất quyến rũ, nhưng trên người hai người này lại càng thêm nhiều hơn.

Hai nàng Như Hoa, Như Ngọc này đúng là quyến rũ đến tận xương tủy! Dù không cố tình phơi bày, cũng có thể câu hồn đoạt phách đàn ông.

"Chủ nhân, bây giờ ngài còn muốn cho nàng theo học Như Hoa Như Ngọc không?" Sở Thiền Hoàng ghé vào tai Lâm Hiên nói nhỏ.

Khóe miệng Lâm Hiên lại giật một cái.

Anh không thể tưởng tượng được, nếu là Hà Tiểu Manh làm ra động tác giống như hai nữ nhân này, sẽ là một cảnh tượng gì.

Thật không dám tưởng tượng.

“Được rồi, để cho các nàng lui xuống đi!”

Đối mặt với "biểu diễn" của hai cô gái, Lâm Hiên cũng sắp chịu không nổi.

Quá chuyên nghiệp.

Tuyệt đối là thủ khoa tốt nghiệp ngành này.

Lâm Hiên cùng Sở Thiền Hoàng lần thứ hai đi tới phòng huấn luyện.

“Chuyện là… Tiểu Manh, cô đừng học toàn bộ nữa. Học văn với võ là đủ rồi.” Lâm Hiên sờ sờ mũi, hướng về phía Hà Tiểu Manh nói.

"Không, tôi muốn được huấn luyện toàn diện cơ. Tôi muốn trở thành một nhân tài toàn diện!” Hà Tiểu Manh bướng bỉnh nói.

Nhìn Hà Tiểu Manh cố chấp, khóe miệng Lâm Hiên lại giật một cái nữa. Nói:

“Cái này không phù hợp với cô đâu.”

“Vì sao lại không phù hợp? Đừng coi thường tôi, bọn họ làm được, tôi cũng có thể làm được.” Hà Tiểu Manh rất tự tin.

"Tôi biết, cô có thể làm được, chỉ là, không thích hợp với cô mà thôi..." Lâm Hiên trả lời.

"Tôi còn chưa học qua, anh làm sao biết tôi không thích hợp?" Hà Tiểu Manh rất là không phục nói.

Cô không tin mình là cảnh sát đàng hoàng mà vẫn không học được những thứ này.

Thấy Hà Tiểu Manh cố chấp như thế, Lâm Hiên có chút không nói nên lời. Hắn lại nói với Sở Thiền Hoàng nói:

“Mang cô ấy vào, để Như Hoa Như Ngọc biểu diễn cho cô ấy xem một chút đi.”

Cứ như vậy, Hà Tiểu Manh bị đưa đến phòng riêng trước đó. Xem một buổi biểu diễn của Như Hoa Như Ngọc.

Chờ sau khi Hà Tiểu Manh đi ra, khuôn mặt đã đỏ lên thành quả táo.

Không bao giờ yêu cầu bồi dưỡng toàn bộ nữa...

Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, toàn bộ bồi dưỡng, vậy mà còn bao gồm...

"Nếu là bồi dưỡng toàn diện, năng lực hầu hạ nam nhân này, đương nhiên cũng ở trong đó. Ta đã nói rồi, ngươi sẽ không đồng ý bồi dưỡng toàn diện đâu…” Sở Thiền Hoàng mím môi cười nhẹ.

Sở Thiền Hoàng mở câu lạc bộ đêm.

Để làm gì?

Tất nhiên là để phục vụ đàn ông rồi.

Không có kỹ năng chuyên nghiệp thì làm thế nào kinh doanh được?

Hà Tiểu Manh xấu hổ đến mức không dám nói tiếp.

Một câu lạc bộ đen đúng là một câu lạc bộ đen.

Chỉ thích đi đường tà đạo.

Nếu không phải hôm nay cô đã từ chức thì bây giờ cô phải quét sạch toàn bộ nơi này rồi!

Tuy nhiên, rất nhanh trên mặt Hà Tiểu Manh lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Đừng nói cô là một cảnh sát nhỏ, cho dù là tổng đốc như Trịnh Càn cũng không dám đến quét sạch chỗ của Sở Thiền Hoàng.

Thấy Sở Thiền Hoàng, chỉ sợ đều phải quỳ xuống kêu lên hai tiếng ‘đại tỷ’.

"Tình huống là như vậy, muốn học có thể ở lại, không muốn học có thể rời đi bất cứ lúc nào." Sở Huyền Hoàng nói ra.

“Tôi sẽ ở lại!” Cuối cùng, Hà Tiểu Manh vẫn lựa chọn ở lại.

Cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

“Vậy giao cô ấy cho cô đó!” Lâm Hiên đối với Sở Thiền Hoàng gật đầu.

“Đúng rồi, Lý Thiết Trụ đâu?”

Lâm Hiên từ khi đến câu lạc bộ của Sở Thiền Hoàng, cũng chưa từng gặp qua Lý Thiết Trụ.

"Lý tổng cùng bạn gái ở phòng khách trên lầu, anh có muốn tôi gọi anh ấy không?" Liễu Hồng trả lời.

"À. Không cần đâu! "Lâm Hiên đương nhiên biết tên kia đang làm gì rồi.

Tuy nhiên, đó cũng là điều bình thường.

Trải qua chuyện như vậy, tình cảm của hai người khẳng định đã được thăng hoa.

Trao đổi sâu hơn một chút, tiếp tục tăng cường tình cảm, cũng là hợp lý.

Trong phòng khách.

"Lily, sao em lại ngốc như vậy? Anh sẽ không để ý những điều đó đâu. Em mới là quan trọng nhất. Anh chỉ hy vọng em bình an vô sự!"

Biết được Nghiêm Lỵ là vì bảo vệ thân thể mình, mới bị Tây Môn Hỉ Khánh tra tấn, Lý Thiết Trụ cảm động đến rối tinh rối mù.

“Thiết Trụ, Nghiêm Lỵ em tùy rằng trước kia làm chuyện không vinh quang gì, nhưng hiện tại em là người phụ nữ của anh, sẽ không thể để anh mất mặt được. Ngoại trừ anh ra, em sẽ không đáp ứng bất kỳ ai khác nữa…” Nghiêm Lỵ lấy tay nâng mặt Lý Thiết Trụ, thâm tình nói.

"Anh yêu em, Lily!"

"Em cũng yêu anh, Thiết Trụ!"



Lâm Hiên một mình đi ra khỏi câu lạc bộ, cảm thấy hơi mất mát trong lòng.

Nhưng chẳng bao lâu, chân mày của anh liền nhíu lại.

Lâm Hiên đang bị bao vây.

Ước chừng mấy trăm người.

Là người Âu Dương gia!

“Lâm Hiên, ngươi có biết tội không?” Một giọng nói êm tai vang lên.

“Ta nhận tội!” Lâm Hiên nhìn người nói chuyện một cái, nói.

“Ngươi nhận tội là tốt rồi, Xích Tâm, đi bắt hắn!”

Xích Tâm đi tới, sau đó, cầm dây thừng, trói tay Lâm Hiên.

Lâm Hiên cũng không có phản kháng.

“Được rồi, tội nhân Lâm Hiên đã bị ta bắt được, Xích Tâm, dẫn hắn đi!” Âu Dương Băng Tình phất phất tay.

Ngay sau đó, Lâm Hiên được đưa đến một khách sạn.

“Các ngươi bảo vệ tốt nơi này, một con ruồi cũng không thể chui lọt, hiểu chưa?”

Âu Dương Băng Tình hạ mệnh lệnh với người Âu Dương gia tộc.

“Vâng, phu nhân!”

Lâm Hiên được dẫn vào trong một gian phòng khách sạn.

Xích Tâm thì canh giữ ở ngoài cửa.

“Lâm Hiên, ngươi trả con lại cho ta!” Cửa phòng vừa mới đóng lại, thanh âm Âu Dương Băng Tình vang lên.

Âu Dương Băng Tình trong lúc nói chuyện, đã tháo chiếc kẹp tóc trên đầu, một thác tóc tuyệt đẹp tuôn ra.

Lâm Hiên hai mắt sáng lên, nói: "Được!"

Nói xong, anh đi đến bế Âu Dương Băng Tình lên.



Hai giờ sau.

Âu Dương Băng Tình một lần nữa không còn chút sức lực nào.

Nàng nằm ở trên ngực Lâm Hiên, vẻ mặt thỏa mãn.

"Tiểu gia hỏa, ta cảm giác không thể rời khỏi ngươi thì làm sao bây giờ?" Âu Dương Băng Tình nhẹ giọng nói.

Tuy rằng, khoảng cách lần trước cùng Lâm Hiên chiến đấu, mới qua không đến mười giờ.

Nhưng Âu Dương Băng Tình đã hoang phế hơn hai mươi mấy năm, đột nhiên được tưới mát, làm cho nàng trong nháy mắt liền trầm mê trong đó.

Vì vậy, thừa dịp Âu Dương gia trả thù Lâm Hiên, Âu Dương Băng Thanh lại đi tìm Lâm Hiên...

Tên này, có thể thật sự là Kỳ Lân biến hình thật.

Nếu không, làm sao có thể lợi hại như vậy?

Lâm Hiên nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng không tỳ vết của Âu Dương Băng Tình.

Xúc cảm kia thật sự rất thoải mái.

Âu Dương Băng Tình nghiện hắn, hắn làm sao không nghiện Âu Dương Băng Tình.

Nhất là khi ở Phượng Hoàng điện, xem màn trình diễn cao cấp của hai chị em Như Hoa Như Ngọc kia đã khiến Lâm Hiên không chịu nổi.

Trong lòng đang khó chịu, thì Âu Dương Băng Tình liền tới tìm hắn.

Cho nên, Lâm Hiên mới cực kỳ phối hợp thúc thủ chịu trói.

"Tiểu gia hỏa, nếu chúng ta có thể một mực ở cùng một chỗ thì tốt rồi!" Âu Dương Băng Tình thở dài nói.

"Tại sao không thể?" Lâm Hiên híp mắt hỏi.

“Tiểu tử này, ngươi đi khắp nơi gây thù chuốc oán, đồng thời đắc tội hai đại gia tộc, còn đắc tội Chiến Thần Thiên Thanh, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?" Âu Dương Băng Tình bĩu môi.

"Ta không có chọc bọn họ, là bọn họ tới trêu chọc ta." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Quên đi, ta cũng lười quản!" Âu Dương Băng Tình nói xong, xoay người lại.

"Làm gì vậy?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Âu Dương Băng Tình.

“Ngươi… bồi thường con cho ta nha!”
Chương 133 Chiến thần lập uy

Ở biên giới.

Keng!

Tây Môn Vô Song đã giết hai vạn giặc địch chỉ bằng một trường thương, lúc này lại dùng nó cùng Tiểu Dã Đông Thứ Lang giao thủ.

Rốt cục, trường thương không chịu nổi, bị Tiểu Dã Đông Thứ Lang chém thành hai nửa!

“Ha ha ha, Tây Môn Vô Song, vũ khí của ngươi đã mất. Ta xem ngươi làm cách nào đấu với ta!” Tiểu Dã Đông Thứ Lang cầm trong tay một thanh kiếm samurai, cười như điên.

Lúc này, Tây Môn Vô Song đã kiệt sức.

Hơn nữa mất đi vũ khí, dường như không có năng lực chống cự.

Xung quanh nàng lại có mấy vạn binh sĩ Đông Âm.

Phó quan Sơ Nguyệt mang theo chiến sĩ Long quốc muốn giết tới.

Đáng tiếc, bị quân Đông Âm liều chết ngăn trở. Không có khả năng đến trợ giúp Tây Môn Vô Song.

Tây Môn Vô Song đang rơi vào tình thế nguy cấp!

Đối mặt với vòng vây của mấy vạn người, còn có Tiểu Dã Đông Thứ Lang cấp bậc nửa bước Chiến Thần, trên mặt Tây Môn Vô Song cũng không có nhiều biểu cảm trên mặt.

Cô từ từ rút thanh kiếm mà cô mang theo bên mình.

Tiểu Dã Đông Thứ Lang tuy rằng đã sớm nhìn thấy kiếm trên người Tây Môn Vô Song. Nhưng anh không để trong lòng.

Bởi vì, vũ khí Tây Môn Vô Song am hiểu nhất là trường thương.

Hiện giờ, binh khí am hiểu nhất đã mất đi.

Cầm lấy một thanh kiếm thì có gì đáng sợ?

"Tây Môn Vô Song, nếu như ngươi bây giờ quỳ xuống cầu xin ta, sau đó hầu hạ ta một đêm thật tốt, ta có thể thả ngươi cùng binh lính của ngươi trở về. Nếu không, chờ sau khi ta giết ngươi, sẽ đánh tan Long Thành của ngươi!”

Tiểu Dã Đông Thứ Lang cảm thấy Tây Môn Vô Song đã là cá nằm trên thớt của hắn.

Tuy nhiên, thứ đáp lại hắn ta là thanh kiếm của Tây Môn Vô Song.

Chỉ mới bắt đầu giao thủ, Tiểu Dã Đông Thứ Lang liền cảm thấy không ổn.

Bởi vì, hắn phát hiện kiếm pháp của Tây Môn Vô Song quá tinh diệu.

Làm cho hắn căn bản không cách nào tránh né.

Mặc dù, lúc này nội lực của Tây Môn Vô Song đã gần như cạn kiệt.

Nhưng với kiếm pháp tinh xảo vô song của mình, cho dù không có quá nhiều nội lực gia trì, cũng có thể bộc phát ra lực công kích cường đại.

Thậm chí, so với lúc nàng dùng trường thương còn kinh khủng hơn nhiều!

Ầm!

Chỉ giao thủ ba mươi mấy chiêu.

Đầu Tiểu Dã Đông Thứ Lang đã bị Tây Môn Vô Song chém xuống.

Thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống.

Tiểu Dã Đông Thứ Lang đến chết cũng không biết, vì sao mình lại bại bởi Tây Môn Vô Song.

Tất cả mọi người đều biết vũ khí mà Tây Môn Vô Song thường dùng là trường thương.

Nhưng rất ít người biết, khi Tây Môn Vô Song rút kiếm, đó mới là trạng thái mạnh nhất của nàng!

Tây Môn gia tộc, am hiểu nhất chính là dùng kiếm.

Tây Môn Vô Song cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ không thường dùng kiếm, là bởi vì, nàng cảm thấy kiếm thuật của mình quá mạnh, dùng kiếm chính là đang khi dễ người khác.

Vào lúc này, tất cả các võ sĩ Đông Âm đều sững sờ.

Tây Môn Vô Song nâng đầu Tiểu Dã Đông Thứ Lang lên không trung.

“Tướng quân của địch đã bị Chiến Thần Vô Song chém chết. Các huynh đệ, lên hết cho ta.”

Long quốc bên này phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Trong nháy mắt sĩ khí tăng vọt.

Mà Đông Âm bên kia, trong nháy mắt mất đi ý chí chiến đấu. Ngay cả chủ soái của bọn họ cũng đã bị người chém rồi.

Trận chiến ngay lập tức nghiêng về một bên.

“Giết, không chừa một ai!” Tây Môn Vô Song giận dữ hét.

Sau đó, cầm một thanh trường kiếm, lại lao vào đám đông chém giết.

Tây Môn Vô Song có kiếm trong tay, căn bản không cần sử dụng nội lực.

Chỉ bằng vào kiếm pháp tinh diệu là có thể dễ dàng thu hoạch mạng sống của kẻ thù.

Ba giờ sau.

Trận chiến kết thúc.

Trên mặt đất không còn một binh lính Đông Âm nào còn sống.

Mười vạn binh lính, bị diệt hoàn toàn!

Mặc dù, phía Long quốc cũng đã chết hơn vạn người.

Nhưng, trận chiến này tuyệt đối là một đại thắng.

Long quốc chỉ dùng ba vạn người, đã tiêu diệt toàn bộ mười vạn người đối phương, hơn nữa còn bao gồm nửa bước chiến thần!

"Chiến Thần, Chiến Thần, Chiến Thần!"

Tây Môn Vô Song được các binh lính ném lên. Ăn mừng chiến thắng này.

Trận chiến này cũng hoàn toàn khẳng định danh tiếng Chiến thần của Tây Môn Vô Song.

Dù sao, cho dù là những chiến thần thành danh đã lâu, cũng chưa chắc đã có chiến tích kiêu ngạo như Tây Môn Vô Song hôm nay.

Chỉ có thể trách Tiểu Dã Đông Thứ Lang không biết, Tây Môn Vô Song cầm kiếm mới là kinh khủng nhất.

“Hiện tại, theo ta trở về Giang Đô!” Tây Môn Vô Song sau khi tiêu diệt quân địch, không nghỉ ngơi chút nào.

Mang theo phụ tá của riêng của mình, đi thẳng đến Giang Đô!

Cô muốn khiến kẻ dám giết em trai cô phải trả giá!



Lúc này, Lâm Hiên vừa mới từ cửa sổ phòng Âu Dương Băng Tình nhảy ra.

“Không tốt, Lâm Hiên trốn thoát!”

Sau khi nhìn thấy Lâm Hiên nhảy ra khỏi cửa sổ, Xích Tâm hét lên một tiếng.

Ngay lập tức, tất cả mọi người Âu Dương gia bắt đầu điên cuồng chạy về phía phòng.

Đáng tiếc là khi họ đến, Lâm Hiên đã biến mất.

“Phu nhân, người không sao chứ!” Mọi người nhìn thấy Âu Dương Băng Tình sắc mặt yếu ớt, vội vàng hỏi.

“Vừa rồi phu nhân bị Lâm Hiên tập kích, bị thương nhẹ, nhưng không có việc gì.” Xích Tâm vẻ mặt kỳ quái giải thích cho mọi người.

“Phu nhân, ngài bị thương ở đâu, để tôi chữa cho ngài!” Một người đàn ông trung niên đứng lên.

Là bác sĩ trung thành của Âu Dương gia.

"Không, không cần, ta nghỉ ngơi một lát là được rồi!" Âu Dương Băng Tình khóe miệng giật giật.

“Nhưng ta thấy sắc mặt của phu nhân không tốt lắm, có thể là bị nội thương, nếu không trị liệu, rất có thể sẽ để lại di chứng!" Bác sĩ lo lắng nói.

“Yên tâm đi, ta biết rõ thân thể của mình, sẽ không có di chứng!” Âu Dương Băng Tình thản nhiên đáp.

Tất nhiên không phải là hoàn toàn không để lại di chứng.

Nếu trường hợp hạt giống nhỏ của Lâm Hiên nảy mầm trong bụng cô…

Nhưng chắc không dễ trúng thầu như vậy chứ?



Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Hiên trở về Đế Phủ.

Anh vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cãi vã. Là giọng của Tô Anh.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô còn không biết xấu hổ, anh trai tôi không thèm cô nữa, tại sao cô còn ở lại nhà tôi?”

“Tô Anh, xin hãy lịch sự, tôi là chị dâu của cô.” Thẩm Ngạo Tuyết không lùi bước trước cô em gái nóng nảy Lâm Hiên.

“Ha ha, Thẩm Ngọa Tuyết, tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định của mình đi. Cho dù anh trai tôi cưới một con chó, anh ấy cũng sẽ không cưới cô!"

Nghe được lời Tô Anh nói, Lâm Hiên ở ngoài cửa trên trán nhất thời nổi lên hắc tuyến.

Bối rối không biết có nên đi vào hay không.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô làm hại Tiểu Hiên nhà tôi chưa đủ thảm hay sao? Bây giờ cô lại còn quấy rầy nó?” Giọng nói không hài lòng của Diệp Ỷ vang lên.

Diệp Ỷ lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạo Tuyết.

Thẩm Ngạo Tuyết thấy thế, nghiến răng nhặt cây gậy bóng chày bên tường.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô định làm gì?” Diệp Ỷ bị hành động của Thẩm Ngạo Tuyết làm cho giật mình.

“Dì Diệp Ỷ, lúc đầu là con không tốt bảo người đuổi dì ra ngoài. Con không ngờ bọn họ lại thô lỗ đánh gãy tay dì. Hôm nay, con sẽ đền lại cho dì một cánh tay…” Thẩm Ngạo Tuyết cắn răng nói.

“Được rồi, được rồi, tôi tha thứ cho cô, đừng có bốc đồng!” Diệp Ỷ là người tốt bụng, liền muốn ngăn cản Thẩm Ngạo Tuyết.

“Mẹ, đừng ngăn cản cô ta.”

Tô Anh nắm lấy cánh tay của Diệp Ỷ, sau đó nhìn Thẩm Ngạo Tuyết với một nụ cười khinh bỉ:

“Thẩm Ngạo Tuyết, nếu cô có bản lĩnh, thì tự đánh gãy tay mình đi!”
Chương 134 Tổ chức Sát Nhận

Thẩm Ngạo Tuyết nghe Tô Anh nói vậy thì liền nuốt nước miếng, nếu phải tự đánh gãy tay thật, cô vẫn rất sợ hãi.

"Ha ha, như thế nào? Không dám sao?” Tô Anh cười lạnh.

Tim của Thẩm Ngạo Tuyết đập loạn xạ, nhưng vẫn giơ gậy lên cao, hung hăng nện lên cánh tay mình.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Một màn này, làm cho Tô Anh cùng Diệp Ỷ đều sững sờ.

Từ thanh âm có thể đoán được Thẩm Ngạo Tuyết đã thật sự dùng sức đánh xuống.

Cho dù không có gãy xương, phỏng chừng thương thế cũng không nhẹ.

"Cô cần gì phải như vậy…” Diệp Ỷ thở dài.

“Vậy… dì đã hết giận chưa ạ?”

Thẩm Ngạo Tuyết cắn răng nhịn đau, nhìn về phía Diệp Ỷ, trong mắt mang theo một tia chờ mong.

"Được rồi, tôi không giận cô nữa.” Diệp Ỷ lắc đầu nói.

“Cảm ơn dì Diệp Ỷ, sau này con sẽ hiếu kính dì!” Thẩm Ngạo Tuyết vui vẻ không thôi.

“Tôi tha thứ cho cô, cũng không có nghĩa Tiểu Hiên sẽ tha thứ cho cô đâu.” Diệp Ỷ trầm giọng nói.

“Dì Diệp Ỷ yên tâm đi, con nhất định sẽ khiến anh Hiên yêu con một lần nữa!” Trầm Ngạo Tuyết tự tin nói.

Dù cảm thấy rất đau nhưng trong lòng cô rất vui.

Nhìn thấy một màn này, Tô Anh chỉ bĩu môi, không nói gì. Hiển nhiên, tiểu nha đầu kỳ này thật cũng rất tốt bụng.

"Vậy, dì Diệp Ỷ, Tiểu Anh, con không làm phiền mọi người nữa…” Thẩm Ngạo Tuyết xoay người rời đi.

Không phải cô không muốn đợi Lâm Hiên quay lại, mà là tay cô thật sự rất đau.

Vừa mới đi ra khỏi phòng khách, Thẩm Ngạo Tuyết liền thấy được Lâm Hiên đứng ở ngoài cửa.

Lâm Hiên hẳn là đã sớm trở lại, cố ý không tiến vào.

“Có muốn tôi giúp cô chữa trị một chút không?”

Thấy Thẩm Ngạo Tuyết đau đến cau mày, Lâm Hiên rốt cục vẫn hỏi.

Thẩm Ngạo Tuyết cố chấp lắc đầu, nói: "Không cần, đây là điều em nên chịu."

“Tùy cô.”

Lâm Hiên trực tiếp đi vào phòng khách.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Ngạo Tuyết tức giận giậm chân.

Tên này, hiện tại trở nên quá lạnh lùng rồi phải không?

Nhớ rõ trước kia, đừng nói là nặng như gãy xương, dù chỉ bị một vết xước, Lâm Hiên cũng sẽ vì cô mà đau lòng. Ngay lập tức chạy đi mua thuốc cho cô.

Tuy nhiên, mặc dù bây giờ Lâm Hiên lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Thẩm Ngạo Tuyết lại thích như vậy.

“Thẩm Ngạo Tuyết, mày có phải thích bị ngược không hả? Lúc anh ấy đối xử tốt với mày, mày không để ý tới anh ta. Đến khi hắn phớt lờ mày, đến nhìn cũng lười nhìn thì mày lại thích hắn?”

Chính bản thân Thẩm Ngạo Tuyết cũng tự mắng bản thân mình có bệnh.

Nhưng mà trên thế giới này, đâu chỉ có mình Thẩm Ngạo Tuyết thích tự ngược.

Bất kể đàn ông hay phụ nữ. Đều là mất đi rồi mới biết trân trọng.

“Anh, em còn tưởng rằng anh sẽ chữa trị cho cô ta nha.”

Tô Anh thấy Lâm Hiên trở lại liền ôm lấy cánh tay Lâm Hiên, bĩu môi nói.

"Cô ta không cho anh chữa." Lâm Hiên nói.

“Anh, anh đúng thật là đầu gỗ, con gái nói không, tức là có đó!” Tô Anh khẽ cười.

Lâm Hiên: "Vậy em có đi quét nhà không?”

Tô Anh: “Không nha.”

“Ồ, vậy thì đi quét đi. Chẳng phải nói không là có sao?” Lâm Hiên vẻ mặt xấu xa cười nói.

“Anh… anh bắt nạt em!”

Tô Anh dùng sức lắc lắc cánh tay Lâm Hiên, hai ngọn đồi trắng nõn trước ngực cô cũng nhảy nhót theo.

“Này, này, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào cũng bám lấy người anh trai con. Con đã là con gái lớn rồi, cứ như vậy làm sao tìm được bạn trai hả?” Diệp Ỷ thấy thế nhíu mày.

“Tìm không được thì khỏi tìm luôn. Để anh con nuôi con cả đời là được rồi.” Tô Anh ngẩng đầu nhỏ lên đắc ý nói:

“Anh, anh sẽ nuôi em nha!”

“Đương nhiên!” Lâm Hiên xoa đầu cô gái nhỏ.

“Em biết anh yêu em nhất mà!” Cô nhóc cao hứng, hôn má Lâm Hiên một cái.

Lâm Hiên: “Trước tiên em đi quét là đi đã, anh không nuôi người làm biếng đâu.”

Tô Anh: "..."

Ngay khi cả nhà Lâm Hiên vui vẻ đấu võ mồm.

Tây Môn Vô Song đang hướng Giang Đô chạy tới!

Đồng thời,

Ở Đông Âm, Tiểu Dã gia tộc.

“Khốn kiếp! Dám giết nửa bước Chiến Thần của Đông Âm ta! Lập tức thông báo cho tổ chức Sát Nhận ở Long Quốc. Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy đầu của người phụ nữ Long quốc đó!” Tiểu Dã tiểu thư rít gào nói.

Sát Nhận, chính là một tổ chức sát thủ Đông Âm.

Hầu như quốc gia nào cũng có người của họ.

Ngày thường, họ cải trang thành những người bình thường để ẩn mình.

Một khi được thông báo, nó sẽ biến thành một cỗ máy giết người đáng sợ.

Khi nhận được thông báo này, toàn bộ tổ chức sát thủ đều sôi sục.

Bởi vì, lần này muốn giết chính là một Chiến Thần một sao!

Đây chắc chắn là một đơn đặt hàng siêu lớn.

Rất nhanh, lãnh đạo tổ chức Sát Nhận đã liên lạc được với Tiểu Dã tiểu thư.

“Tiểu Dã tiểu thư, đối phương chính là một chiến thần, nếu như muốn bảo đảm chắc chắn, chúng ta ít nhất cần xuất ra hai gã võ vương cấp cường giả. Vậy cái giá này…”

"Yên tâm, Tiểu Dã gia tộc ta, không thiếu nhất chính là tiền, chỉ cần ngươi có thể đem đầu của nữ nhân kia mang đến trước mặt ta, giá nào ta cũng đồng ý trả!” Tiểu Dã tiểu thư khẽ quát.

“Tốt lắm, Tiểu Dã tiểu thư, chờ tin tức tốt của ta đi!”

Mặc dù Tây Môn Vô Song chỉ là Chiến thần một sao.

Nhưng để đảm bảo không xảy ra vấn đề gì, lần này tổ chức Sát Nhận phái tới ba cường giả cấp Võ Vương!

Mà lúc này Tây Môn Vô Song không hề hay biết gì về chuyện này.

Hiện tại, cô chỉ muốn giết chết người đàn ông tên Lâm Hiên kia!

“Chiến Thần Vô Song, thương tích của cô không có việc gì chứ?” Phó quan Sở Nguyệt có chút lo lắng.

Mặc dù lần này Tây Môn Vô Song lập được chiến công vô thượng.

Nhưng bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ.

"Tôi không sao!" Đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song bừng bừng lửa giận.

Cô ấy chỉ đang hận mình không có cánh để bay thẳng đến Giang Đô mà thôi.

Máy bay sau khi bay bốn giờ cuối cùng cũng đã hạ cánh ở Giang Đô.

“Cung nghênh Chiến Thần Vô Song!”

Lúc này, toàn bộ sân bay Giang Đô đều bị phong tỏa. Chỉ để chào đón sự xuất hiện của Tây Môn Vô Song.

Mặc dù sân bay đã phong tỏa, nhưng vẫn có không ít người đến đây để có thể liếc nhìn được tư thế oai hùng của chiến thần.

Bên ngoài sân bay, có ít nhất hàng chục nghìn người.

Thậm chí, ngay cả thành chủ, phó thành chủ Giang Đô cũng đích thân tới đón.

"Chiến Thần, Chiến Thần, Chiến Thần!"

Tất cả mọi người hô to hai chữ Chiến Thần. Trong ánh mắt mang theo sự tôn kính.

Đây chính là địa vị của một vị chiến thần ở Long quốc.

Đặc biệt, Tây Môn Vô Song vừa mới quét sạch mười vạn quân Đông Âm, chém chết nửa bước chiến thần Tiểu Dã Đông Thứ Lang, càng làm cho nàng thu hoạch được một lượng lớn fan hâm mộ.

Động tĩnh này, tương đối lớn.

Bất quá, rất nhanh Tây Môn Vô Song đã ngồi lên một chiếc xe jeep quân sự, rời đi.

Bây giờ, cô không có tâm trí để tận hưởng vinh quang nào cả.

Cô chỉ muốn giết Lâm Hiên!

Cùng lúc đó, trên một con đường có ba bóng người đang đứng!

Tất cả họ đều đội nón, và cầm kiếm samurai trong tay.

Két!!!

Cùng với âm thanh chói tai của cao su cọ xát với mặt đất, một chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.

"Mẹ kiếp, các ngươi muốn chết hả!"

Một cái đầu từ trong cửa sổ xe vươn ra, đối với ba người đứng trên đường lớn chửi bới

Xoẹt!

Lời của hắn vừa mới nói xong, đầu hắn liền bay lên.

Sau đó, cơ thể không đầu phun ra một lượng lớn máu.

"Aaa!"

Ngồi ở ghế phụ là một người phụ nữ thời thượng xinh đẹp, đang mặc đồ Balenciaga.

Cô nàng bị cảnh này dọa hét lớn trong kinh hoàng!
Chương 135 Sơ Nguyệt hy sinh

Tuy nhiên cô nàng cũng chỉ hét được hai tiếng tiền đã ngất đi vì sợ hãi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy một người đàn ông đamg ở trên người mình.

Một... người đàn ông với khuôn mặt cháy sém!

Trên khuôn mặt cháy sém của người đàn ông, có một chữ số Ả Rập - 13.

Rốt cục, Thập Tam cũng rời khỏi người phụ nữ.

Nhưng sau đó, Thập Nhị lại đến.

Cũng giống như người đàn ông Thập Tam kia, toàn bộ khuôn mặt đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một chữ số Ả Rập - 12.

Người đẹp vừa tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, lại ngất đi.

Khi số 11 đến.

Người đẹp tỉnh lại.

Lần này, nàng không còn bị dọa choáng váng nữa, mà là kịch liệt phản kháng.

Phốc!

Tuy nhiên, một ánh sáng lạnh lóe lên.

Một bàn tay của người đẹp bay đi.

"A!"

Người đẹp giơ tay kia lên.

Sau đó, một bàn tay khác cũng bay!

Thấy mỹ nữ còn đang giãy dụa.

Số 11, trực tiếp giơ kiếm lên, chém xuống.

Hai chân của người đẹp mặc đồ Balenciaga cũng bị chặt sạch.

Lần này, người đẹp bất tỉnh hoàn toàn.

“Thập Nhất, có cần lần nào cũng hung tợn như vậy không hả?” Thập Nhị và Thập Tam nhìn thấy cảnh này thì nhếch môi nói.

“Thập Nhất, mục tiêu tới rồi!”

Thập nhị, Thập tam lập tức trở nên nghiêm túc.

Tại thời điểm này, trên đường phố, một chiếc xe jeep đang chạy nhanh.

Người ngồi bên trong xe chính là Sơ Nguyệt cùng Tây Môn Vô Song.

Thấy Thập Nhất còn bận rộn, Thập Nhị và Thập Tam lên đường trước.

Sơ Nguyệt đang lái xe jeep nhìn thấy hai người đột nhiên đứng trên đường, ngay lập tức đạp phanh.

Nhưng bởi vì hai người này xuất hiện quá đột ngột nên không phanh kịp.

Chỉ có thể mạnh mẽ đổi hướng.

Chiếc xe jeep bất ngờ lật nghiêng.

Cả Sơ Nguyệt và Tây Môn Vô Song đều nhảy ra khỏi xe trước khi chiếc xe bị lật.

Xe Jeep lăn vài vòng rồi mới dừng lại.

“Dám cản đường Chiến thần, các ngươi tìm chết sao?” Sở Nguyệt nhìn hai người đứng ở giữa đường, mở miệng quát lớn.

"Chiến thần sao? Chúng ta chính là muốn giết chiến thần đó!"

Hai nam tử đội nón chậm rãi ngẩng đầu, cười xấu xa nói.

Sơ Nguyệt cũng sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người đàn ông đội nón kia..

Một trong những người đàn ông đội nón lấy một bức ảnh từ trong ngực ra, nhìn vào nó, rồi nhìn hai người họ.

Lập tức gật đầu, nói: “Chính là mục tiêu, không sai!”

“Tây Môn Vô Song, có người muốn đầu ngươi, chúng ta là nhận lời tới lấy đầu ngươi!”

Hai người giơ kiếm hướng Tây Môn Vô Song xông tới.

“Muốn đầu của ta, phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Tây Môn Vô Song hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rút kiếm ra.

Sơ Nguyệt cũng xông lên theo.

Rất nhanh, bốn người đã giao thủ.

Ầm!

Sơ Nguyệt bị đánh bay ra ngoài đầu tiên. Hoàn toàn không thể tiếp được một chiêu của đối phương.

"Phụt!" Sơ Nguyệt phun ra một ngụm máu lớn.

"Sơ Nguyệt!" Tây Môn Vô Song hô một tiếng.

"Tôi không sao!" Sơ Nguyệt đứng dậy, lại xông về phía số 13.

Bang! Bang! Bang!

Chỉ giao đấu được mấy chiêu, vũ khí trong tay Sơ Nguyệt đã bị chém bay.

Sau đó, thanh kiếm samurai nằm ngang cổ cô.

“Tiểu mỹ nhân, mục tiêu của chúng ta là Tây Môn Vô Song, đừng phản kháng vô ích.” Thập Tam cười xấu xa nói.

"Sơ Nguyệt!"

Tây Môn Vô Song thấy thế thần sắc biến đổi. Chiêu thức càng thêm mãnh liệt. Nhưng, thực lực của đối phương không hề thua kém cô!

Rõ ràng, đây là một Võ Vương!

Võ vương, là sự tồn tại vượt qua võ đạo tông sư.

Vua của võ đạo!

Tây Môn Vô Song cũng là một võ vương, Hoàng cấp Võ Vương.

Thực lực của nam tử xấu xí trên mặt có con số mười hai, cũng là Hoàng cấp Võ Vương.

Cùng cấp bậc với Tây Môn Vô Song.

Lúc này, vết thương của Tây Môn Vô Song trong trận chiến trước vẫn chưa lành.

Chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay.

Sơ Nguyệt lại còn bị chế trụ, điều này càng làm cho nàng có chút lo lắng.

Tại sao lại có người lại phái võ vương đến giết cô?

Đột nhiên, Tây Môn Vô Song dường như nhớ tới cái gì, mở to hai mắt hỏi:

"Các ngươi là người của tổ chức Sát Nhận?”

“Không sai, nếu biết chúng ta là người của Sát Nhận, vậy liền ngoan ngoãn đầu hàng đi. Như vậy ngươi có thể ít chịu khổ một chút.”

Số 12 vừa dùng kiếm samurai công kích Tây Môn Vô Song, vừa cười tà mị nói.

“Sát Nhận thì thế nào? Ở Long Quốc này, còn không tới phiên các ngươi làm càn!”

Tây Môn Vô Song hừ lạnh một tiếng, tiếp tục công kích số 12.

Không thể không nói, Tây Môn Vô Song có kiếm trong tay thật sự rất mạnh.

Rõ ràng nội lực trong cơ thể yếu hơn đối thủ rất nhiều. Nhưng đã dần dần chiếm thế thượng phong.

Nhiều lần, thiếu chút nữa một kiếm trúng vào chỗ yếu hại của đối phương.

“Thập Nhất, qua đây giúp đi!” Tiếng quát của Thập Nhị vang lên.

Cuối cùng thì Thập Nhất cũng chịu đứng dậy.

Lúc này, Tây Môn Vô Song mới nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới Thập Nhất.

Một người phụ nữ bị hết chặt tay chân nằm trên vũng máu.

"Cứu...cứu..." Người phụ nữ hướng về phía cô cầu cứu.

Nhưng rõ ràng cô ta đã cách cái chết không còn bao xa.

Phập!

Thanh kiếm samurai đâm thẳng vào tim của người phụ nữ, giải thoát cô hoàn toàn.

“Khốn kiếp!”

Thấy cảnh này, Tây Môn Vô Song liền nổi trận lôi đình.

“Ha ha, Tây Môn tiểu thư yên tâm đi, lát nữa cô sẽ gặp lại cô ta nhanh thôi.”

Thập Nhất vừa kéo quần lên vừa cười lớn.

Những sát thủ Đông Âm này thật sự tàn ác và biến thái.

Tây Môn Vô Song giống như phát điên, điên cuồng tấn công số 12.

Xoẹt!

Thanh trường kiếm rạch một vết dài trên mặt số 12.

Nó khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí của số 12 càng thêm dữ tợn.

"Ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống, nếu không ta giết nàng!" Số 13 lạnh giọng quát.

“Chiến Thần, cứ mặc kệ tôi.” Sở Nguyệt hướng về phía Tây Môn Vô Song hét lớn.

Cô vừa dứt lời. Phía trước ngực đã bị một thanh kiếm sumurai xuyên qua.

Sơ Nguyệt mở to mắt nhìn Tây Môn Vô Song, yếu ớt nói:

“Chiến Thần, chạy… chạy đi…”

Sơ Nguyệt biết hiện tại Tây Môn Vô Song không thể nào là đối thủ của ba Võ Vương.

“Sơ Nguyệt!”

Tây Môn Vô Song ngẩng đầu rống to. Nhưng vẫn không có chạy trốn. Mà là lao về phía số 13, muốn giết chết hắn.

Nhưng ngay khi kiếm của Tây Môn Vô Song sắp thành công thì số 11 cuối cùng cũng xuất chiêu.

Tây Môn Vô Song đỡ đòn của đối phương, cảm giác như một đoàn tàu đang lao về phía mình.

Số 11 cũng là một Võ Vương.

Hơn nữa còn là Hoàng Cấp Võ Vương trung kỳ. Mạnh hơn số 12.

Thật ra thì ký tự số ả rập trên mặt bọn chúng là đánh dấu thứ hạng thực lực của chúng.

Thứ tự càng cao, thực lực càng mạnh.

Đối mặt với ba vị Võ Vương, Tây Môn Vô Song đã không còn cơ hội chiến thắng.

“Chiến Thần, đi đi.”

Lúc này Sơ Nguyệt đang bị kiếm đâm xuyên bỗng dưng ôm chặt lấy số 13. Muốn tranh thủ cho Tây Môn Vô Song một cơ hội trốn thoát.

Đối mặt với ba người, Tây Môn Vô Song không có khả năng chạy trốn, nhưng hai người, có lẽ còn có cơ hội!

“Mẹ kiếp!”

Bị Sơ Nguyệt ôm chặt giữ chân, số 13 cực kỳ tức giận. Hắn dùng cán kiếm đập mạnh vào lưng Sơ Nguyệt.

Mỗi lần đập xuống, Sơ Nguyệt liền phun ra một ngụm máu lớn.

Tây Môn Vô Song biết chỉ có sống sót mới có thể báo thù cho Sơ Nguyệt.

Cuối cùng nàng dùng một kiếm ép lui hai người bọn họ, sau đó quay người bỏ chạy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom