• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BẤT TỬ BẤT DIỆT (1 Viewer)

  • Quyển 4 - Chương 13: Dữ ma cộng vũ

Độc cô bại thiên thân thể lay động, cuối cùng đập một tiếng ngã sấp trên mặt đất. Phi đao của Duẫn phong ẩn chứa tiên thiên kiếm khí đích thật là một kích chí mạng tất nhiên không thể không gây gì cho Độc cô bại thiên, bả phi đao quả thật đã đâm vào tiểu phúc của hắn. Nhưng bên trong phi dao ẩn tàng tiên thiên kiếm khí còn chưa kịp bộc phát thì đã bị nội lực trong cơ thể lưu chuyển không ngừng vay quanh rồi theo kinh mạch hai chân dẫn nhập xuống đất.



Lúc đó Duẫn phong nhất thời đắc ý vốn không có chú ý dưới chân Độc cô bại thiên bùn đất quy liệt, đợi cho hắn đắm chìm trong cảnh vui sướng tột độ vì tru sát được bất tử chi ma, sau khi đã ảo tưởng đủ loại cảnh tượng là lúc tử thần liêm đao đâm thẳng vào ngực hắn.



Độc cô bại thiên vận chuyển thần công trong cơ thể “Phốc” xuất hiện một bả hàn quang loè loè, tinh tế, thanh nhã vô cùng là đoản phi đao từ trong thân thể rơi ra, cùng với nhiều vết máu từ miệng vết thương phun ra sau đó liền tự đông khép lại.



Đao dài ba tất sắc bén vô cùng, vòng quanh thân đao mông mông vụ khí, thân đao mõng như tờ giấy ẩn ẩn quang hoa lưu động. Độc cô bại thiên híp mắt trong tay cầm chuôi đao lắt lắt đúng là thần binh. “Quả thực nhất kiện nghệ thuật, lão vương bát thật sự có chút lòng tốt, ha, tương lai đây là một kiện vũ khí bí mật,”



Độc cô bại thiên tìm một địa phương yên tỉnh bắt đầu ngồi xuống, dù sao một hồi khổ chiến hắn ít nhiều cũng bị nội thương, ngoài ra tiểu phúc dích thật là bị thương, hắn không dám có chút ý nghĩ nào khinh thường, hôm nay người khắp thiên hại đều tru diệt hắn, hắn phải luôn luôn bảo trì trạng thái tốt nhất. Tại gốc cây đại thụ hắn lẵng lặng điều tức, quanh thân tử khí vây vòng, sắc mặt khi thì dữ tợn khi thì hoà hoãn, tâm tình bất định. Qua một lúc lâu hắn từ từ đứng lên “Bất diệt kim thân a! Bất diệt kim thân!”



Chính tại lúc này hắn đột nhiên cảm giác có người rình coi chính mình, đế cấp thần thức cường đại lập tức như bao trùm thiên địa tràng ra bốn phương tám hướng.



Người kia hiễn nhiên cảm ứng được Độc cô bại thiên thần thức cường đại, một cổ thần thức như sóng biển mãnh liệt bàn ra. Không trung hai cổ thần thức gặp nhau “Oành” tinh thần lực vô cùng cường dại tràng ra bốn phía cây cối bị oanh kích nát vụn, mãnh vỡ bay tung toé. Hiển nhiên đây là một đế cảnh cao thủ, thần thức hai người tại không trung không ngừng giao phong, vô tình lực lượng tràng dần hướng ra ngoài diện tích càng lúc càng lớn, cây cối không ngừng ầm ầm ngã xuống liên tục bị chấn nát. Đây là một trận ám chiến kinh khủng, Độc cô bại thiên căn bản là không thấy được thân ảnh đối phương, nhưng tràng tranh phong vô hình này so với đao thật còn hung hiểm hơn nhiều, một khi bại trận thì có thể vạn kiếp bất phục, từ nay về sau si ngốc cả đời.



Bổng dưng vô ảnh cao thủ thần thức như thuỷ triều thoái lui, Độc cô bại thiên tưu không có ý nghĩ buôn tha đối phương, cường đại vô cùng đế cấp thần thức như sóng dữ ngập trời truy theo.



“Phanh”



Hắn cảm giác thần thức chính mình như đánh vào một bức tường vô hình, tinh thần lực một trận suy kiệt, hắn tập trung tinh thần thu liễm thần thức.



Trong rừng nhất thời tĩnh lặng không chút tiếng động.



Độc Cô Bại Thiên sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, toàn thân không còn chút sức lực, qua một thời gian dài mới hồi phục được chút đỉnh. Lúc này trong rừng vãn tỉnh lặng, không một tiếng động, hắn thử thả thần thức ra ngoài nhưng trong rừng đã không còn một chút khí tức nào của đế cáp cao thủ. Thần sắc hắn có chút âm trầm: "Đó là ai? Trong thời khắc cuối cùng có thể dễ dàng luôi được, hơn nữa có thể chặn được thần thức bên ngoài, công lực thật khinh khủng như vậy là đã bỏ đi rồi, giá…” Hắn trầm tư không cách nào giải thích được.
















“Khi nào ta có thể vận dụng được thần thức công kích a?”



Một cơn gió mùa thu thoảng qua khiến cho phiến phiến lá vàng phiêu vũ.



Độc Cô Bại Thiên tay phất mái tóc dài hướng sơn ngoại đi tới, không ngừng tưởng tượng. Về cảnh các cao thủ trong núi cả ngày bồn chồn lo lắng,cảm giác sợ hải trước thời khắc đối mặt với uy hiếp của tử vong ha, nghĩ thế hắn không kiềm được nụ cười lạnh: “Các bằng hữu ta đã trở lại!”



Chỉ cần khoảng thời gian nữa ngày là hắn có thể ly khai được phiến quần sơn này, song xa xa hắn thấy một người, dáng ngưòi cao lặng lặng đứng đó chắc lâu rồi, thân khoát hắc bào rộng thùng thình cả người phát ra khí thế bàng bạc, hơn nữa đầu trùng một miếng vải đen chỉ chừa hai mắt lộ ra như đôi hàn tinh sáng ngời.



Bằng trực giác, Độc Cô Bại Thiên đây là một cao thủ, nhưng tuyệt không phải là đế cấp cao thủ đã gặp trong rừng. Hắn tiến đến cách Hắc bào nhân ba trượng thì dừng lại. “Ngươi là người phương nào? Vì sao cản đường ta?”



“Ta đích thực là bằng hữu, ta muốn nói chuỵên với ngươi.” Hắc bào nhân thanh âm không mang chút tình cảm, không nhận ra lão là nam hay nữ.



“Bằng hữu? Hôm nay ta còn có bằng hữu? ha ha…”



Hắc bào nhân nói: “Thật sự ngươi ta đều người cùng đường, chúng ta thật là bằng hữu.”



“Ta lấy gì có thể tin tưởng ngươi đây nhỉ?”



“Ta là ma giáo đệ tử, cùng ngươi một dạng, đều bị chánh đạo không tha, ngươi ta đích thực cùng một địch.”



“Hừ, ma giáo? Trong truyền thuyết không phải ma giáo cùng chánh đạo võ từng cộng đồng đối phó bất tử chi ma trong tuyền thuyết đó sao?”



“Đó là quá khứ, đó là lịch sử sai lầm. Quá khứ chánh đạo hợp tác ma giáo cùng hợp tác truy sát bất tử chi ma khắp thiên hạ, nhưng sau khi bất tử chi ma diệt vong thì chánh đạo lại tru giết ma giáo đệ tử, ma giáo nguyên khí đại thương, chính vì thế mà sau này phải chịu hạ phong so với chánh đạo. Cùng chánh đạo hợp tác, không thể ngờ bị mắc mưu hổ dữ, đích thực là một sai lầm lớn nhất của ma giáo. Những điều này đều là thế hệ trước đã truyền lại cũng là ma giáo giáo huấn. Hôm nay trong thiên hạ tất cả mọi người đều tru sát Độc Cô huynh chỉ có chúng ta ma giáo không có người nào. Chánh đạo đích danh cao thủ từng hiệu triệu thiên hạ quần hùng đàm luận, bây giờ không phân biệt chánh ta, thiên hạ quần hùng một nhà, tất cả mọi người nên liên thủ lại, cộng đồng đối phó bất tử chi ma. Nhưng chúng ta ma giáo căn bổn vốn không có một người than gia, chúng ta nhất nhất là thế lực đứng về phía Độc Cô huynh. Độc Cô huynh bây giờ còn chưa tin thành ý của chúng ta sao?



Độc Cô Bại Thiên cười lạnh nói: “Không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Tại quá khứ các ngươi vì lợi ích cùng chánh đạo hợp tác cùng nhau tru sát bất tử chi ma. Hôm nay không biết mỗ có lợi ích gì mà các ngươi muốn cùng hợp tác với ta đối phó lại chánh đạo. Thật sự làmcho người ta cảm thán hai chữ “Lòng ngươi” a!”
















Hắc đạo lão nhân: “Độc Cô huynh ngươi có vẽ hiểu lầm rồi, chúng ta đích thực vô cùng thành ý mà đến, tuyệt không có gì là bí mật. Ngươi cũng thấy chánh đạo thế lực càng ngày càng lớn, càng ngày càng kiêu ngạo tự đại, cuồng hành vô lý, xớm mất đi chánh khí, nếu cứ tiếp tục để bọn họ tọa thị, nhìn khắp võ lâm thực mà nói bên trong đều hủ bại, võ lâm như phủ một màng ô quang chướng khí, không hề còn chút gì gọi là chánh nghĩa khả thi.”



“Hắc hắc, thật là tiếu thoại, ma giáo các ngươi mà cũng nói chánh khí, giảng giải chánh nghĩa? Đích thực là ta nghe được một lời nói đùa lớn nhất.”



Hắc bào lão nhân nói: “Độc Cô huynh nói sai rồi, xác thật người trong ma giáo có một số hạng người có hành vi không đúng, nhưng đó chỉ là một ít cá nhân còn phần lớn đều là những người nhiệt huyết chi sĩ bị xa suất. Độc Cô huynh hiện tại không phải cũng bị thiện hạ phần lớn địch nhân thóa mạ, truy sát, nhưng chúng ta biết Độc Cô huynh tuyệt đối là một người hiệp nghĩ, mặc dù người đã từng xã thân thành ma nhưng chúng ta biết hiện giờ người không thành ma. Điều này chì là nhân sĩ chánh đạo bức bách ngươi, tại Vân Sơn đỉnh mới tạo thành cảnh ngươi đại khai sát giới.”



Từ đầu đến cuối, sắc mặt Độc Cô Bại Thiên biến đổi liên tục, ban đầu là dữ tợn sau hòa hoản, tâm tình bất định, sau thời gian dài sắc mặt mới bình tỉnh lại. “Ta bây giờ tình cảnh mà nói thân cô thế cô căn bản không có khả năng đánh giá các ngươi như nào. Kết cuộc nói đi, ma giáo các ngươi rốt cuộc vì cái gì mà cần đến ta, ta không thích vòng vo tam quốc.”



Hắc bào lão nhân ngưng thị nhìn Độc Cô Bại Thiên môth lúc lâu mới nói. “Độc Cô huynh! Kỳ thật chúng ta thật sự muốn cùng ngươi hợp tác, đương nhiên quả thật có một địc phương cần sự trợ giúp của người. Đã như vậy ta nghĩ ngươi tán thành tất cả, ngươi nên biết đich nhân của địch nhân chính là bằng hữu, ngươi cùng chúng ta bây giờ nên xem như là bằng hữu. Nhưng cho dù chúng ta liên thủ lại hơn nữa phải đợi sau khi ngươi võ công đại thành, thế lực chúng ta cũng có thể hoàn toàn cô lập. Ngươi có lẽ không tin sau lưng chánh đạo là thế lực khổng lồ bất quá ta có thể xác định cho ngươi biết, bất quá ngươi đang thấy chỉ là một phần nhỏ một thế lục âm thầm hoạt động đáng sau mới là thế lực khổng lồ mà ngươi vô pháp tưởng tượng được.



Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?”



“Ta nghĩ, muốn thỉnh Độc Cô huynh tới ma giáo tổng đàn một chuyến, giúp chúng ta giải cứu mấy vị tuyệt thế cao thủ.”



“Cái gì, tuyệt thế cao thủ?”



“Tại quá khứ không biết qua bao tuế nguyệt tuyệt thế cao thủ bị phong ấn.”



“Cái gì” Độc Cô Bại Thiên thần sắc biến đổi.



Hắc bào lão nhân vừa nhìn sắc mặt không nhịn được có chút bực mình nói: “Chỉ cần Độc Cô huynh ra tay giải cứu mấy vị cao thủ đó thì chúng ta tựu như có một lực lượng cường đại, đối phó với chánh đạo như nắm chắc phần thắng. Dương nhiên nơi này khẳng định là một chổ tốt cho Độc Cô huynh, ngày tại đỉnh Vân Sơn đại khai sát giới thì ta pháp tùng ở đây ta phát hiện tại cuối thời khắc người mẫn tình thành nhập ma, nhưng xem ra hôm nay ngươi… nếu ta đoán không sai thì bây giờ ngươi mạnh mẽ áp chế ma tính, dùng mật pháp thành tựu bất diệt kim thân rồi, nhưng là như thế vẫn…”



Độc Cô Bại Thiên bổng nhiên biến sắc, cả người trong nháy mắt bạo phát ra một khí thế cường đại. “Ngươi biết nhiều lắm, có khi nắm giữ bí mật của người khác không nhất định là chuyện tốt.”



“Khoan, Độc Cô huynh chậm đã, chúng ta đối với người một chút sự tình cũng không hay biết. Chúng ta chỉ thông qua một loại công pháp đặc thù biết người thành tựu bất diệt kim thân mà đoán người áp chế ma tính trong cơ thể. Nhưng thiễn nghĩ như thế đối với ngươi có chổ nào tốt, nói không chừng nhất thời bị ngươi áp chế đến lúc ma tính đột nhiên bộc phát thì không thể thu thập. Có lẽ ngươi cồn không biết bất diệt kim thân tại ma giáo chúng ta còn có một danh xưng khác tên là chân ma chi thể…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom