Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 20: Thần bí đế cảnh cao thủ
Sáng sớm, mặt trời đỏ hồng chậm rãi nhô lên khỏi bình nguyên, ánh nắng nhu hòa sáng rỡ khu tan vụ khí bàn bạc chiếu sáng cả vùng quê. Tại đây khí hậu cuối mùa thu, cả vùng quê như một phiến hoàng kim, trong cốc năm trăm dặm trở lại đều là bông lúa đã đến mùa thu hoạch. Giữa phiến hoàng kim có một con sông lớn uốn lượn chảy về phương xa. Nước sông chảy cuồn trứ, rít gào, hung dữ vô cùng. Thổ nhưỡng hai bên bờ sông không ngừng được nước sông bồi bổ, mang đến cho nhân dân hai bên bờ sông sự phồn thịnh, phú túc, dân bản sứ thân thiết gọi con sông này là mẫu hà.
Trong lúc ánh dương quang đang xua tan đi những đám sương thì trong một sát ma một tử sắc quang trụ trừ trong dòng sông bắn nhanh ra, đâm thẳng lên trời cao hơn mười thước. Thật lớn thuỷ liêm từ tử sắc quang trụ làm trung tâm hướng bốn phía kích xạ, giữa quang trụ và nước sông giao tiếp xuất hiện một toàn qua (soáy ốc) thật lớn. toàn qua không ngừng xoay tròn, trong nước tại nơi chảy xiết dần dần xuất hiện một người chân không chấm đất. Một bóng người cao lớn từ trong toàn qua bắn lên không trung, hắn vũ luộng bảo kiếm, vô kiện bất tồi tiên thiên kiếm khí phát suất phiến phiến tử mang sáng ngọc.
Nông dân đang làm việc thì thấy từ trong dòng sông một tử sắc quang đoàn đằng không bay lên như một mặt trời thứ hai thì thất kinh ngây người, đối với bọn họ thì đây quả thực là một thần tích, vô số người tay buông nông cụ cùng hướng về sông lớn mà lễ bại.
Bên trong quang đoàn Độc Cô Bại Thiên hiển nhiên phát hiện những cử động thành kính của nông dân hai bên dòng sông, hắn đối với những hành động của mình vô tình tạo thành kết quả này không nhịn được ngẩn người, hắn âm thầm hiểu được là phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này trước mắt tình huống thật là không hay, nhưng cẩn thận nghĩ lại hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu. Hắn hướng bờ sông bay tới, chỉ một sát na hắn hạ xuống bờ sông liền hướng về phương xa vọt đi. Hắn không muốn phá đi mộng đẹp trong lòng những thường dân lương thiện ở hai bên bờ này, làm cho bọn họ tin là vừa rồi bọn họ đã thấy thuỷ thần, rất nhanh hắn biến mất tại phía xa xa vùng nguyên dã.
Khi mọi người lễ bái đứng lên thì thấy thàn tích đã biến mất, nhưng trong lòng bọn họ tràng ngập niền vui sướng, bởi vì thần đã chiếu cố đến bọn họ, thần không lúc nào không chú thị đến bọn họ.
Độc Cô Bại Thiên ra khỏi vùng quê, đi tới một thành trấn, tin tức truyền vào tai hắn từ một người lại một người đều có liên quan tới hắn. Hắn thành đệ nhất cuồng đồ hung tàn trăm năm trở lại đây, có cả một hệ liệt miêu tả chân diện mục cảu hắn cho mọi người biết: bất tử ma vương là một người tàn bạo, hung ác, cường hoành, hèn hạ, vô sỉ, là họa loạn đại hại của võ lâm.
Đồng thời hắn thành nhân vật đệ nhất võ lâm được săn lùng với giá trăm vạn kim tệ tiền thưởng, đứng đầu yến phạm trên võ lâm tất sát bảng. Thiên hạ vô luận phát ra vô số các trừ ma tiểu đội, Thanh Phong đế quốc khắp ngỏ ngách đều có thợ săn ma lùng sục.
“Mẹ nó, ma giáo như thế nào lại chưa có hành động, chẳng lẻ họ cứ để mặt cho chánh đạo võ lâm khí khí thế càng ngày càng cao lên? Ta làm hết thảy không đều không đạt tới hiệu quả đã dự định, chánh đạo võ lâm không chỉ không đại loạn hơn nữa còn gắn bó. Ma giáo cái bang hổn đản thật giảo hoạt , lại án binh bất động. thật sựu là một vấn đề phiên toái a, đâu đầu a. Có lẽ…” Độc Cô Bại Thiên lâm vào trầm tư. Hắn nhớ tới tại sâu trong Vân Sơn theo như lời của Hắc bào nhân nói, chánh đạo thiên hạ cao thủ vô số, hiển lộ tại thế nhân trước mắt người trần thực lực chánh đạo bất quá chỉ là một phần nhỏ của một núi băng.
“Có lẽ …”
Bổng nhiên hắn có cảm giác bị người theo dỏi hiện lên trong lòng hắn, hắn bất động thanh sắc, vẫn như trước tại trấn nhỏ chậm rãi hành tẩu, nhưng cường đại đế cấp thần thức được tán phát ra vô thanh vô tức. Thần thức tán phát ra không bỏ sót một người đều nhẹ nhàng phất qua từng người tại ngã tư đường, không ngoài dự liệu. Một lát sau người làm hắn có cảm giác bị theo giỏi như một trận gió thoảng qua tự khắc lặng lẻ lui bước, tức khắc vô tung.
“Tốt đúng là địch nhân đáng sợ, thế nhưng có thể trốn thoát được sự truy tìm của ta, rốt cuộc là ai? Như thế khẳng định tu vi cap thâm là một kình địch, chánh đạo nhân sĩ thật không chổ nào vắng mặt. Xem ra lại có một trận đại chiến rồi, nói thế tại trấn nhỏ này sẽ bắt đầu huyết chiến. Bất quá nếu ngươi không muốn tại địa phương này có nhiều người động, ta cũng có thể an tâm ở lại đây hai, ba ngày.”
Hắn liệu chỉ có vương cấp cao thủ mới có thể lợi dụng hoàn cảnh phụ cận để né tránh sự truy tìm của đế cấp thần thức của hắn, và đế cấp cao thủ không nghi ngờ gì cũng có thể làm được việc này.
Không nghi ngơ gì người này là một đối thủ cường đại, đối thủ đạt tới cảnh giới này hắn không thể nắm bắt được, nhưng dựa vào trực giác hắn biết cao thủ này đã đi rồi. chẳng lẻ “nàng”. Ban ngày hành động rõ ràng là khiêu khích, bất quá như vậy Độc Cô Bại Thiên càng thêm yên tâm, hắn tin với tính cách của người kia sẽ không bào giờ đánh lén mình.
Liên tiếp nhiều ngày huyết chiến hôm nay hắn phá lệ tìm một chút an bình, hắn lắng lặng nằm trên giường trong một khác điếm, tâm tình có cảm giác vô cùng thư thái. Đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút cảm giác là lạ: “Ta đang làm sao vậy, như thế nào lại có cảm giác này? Dĩ vãng cho tới bây giờ nhiều lúc an nhàn cũng không có hiện tượng cảm thụ như tại đây, thậm chí có một cảm giác hạnh phúc. Kháo, cho dù các bang phái chánh đạo hổn đản truy kích làm tinh thần lão tử quá khẩn trương, hiện tại chánh là đang trong mộng sao.”
Kỳ thật mỗi một người trong lòng đều như vậy, khi hắn bị vây dưới trạng thái hạ phong, thì vô luận đối với hoàn cảnh xung quanh hoặc đối với tâm tính bản thân mà nói tất cả đều rất bình thản, thậm chí có cảm giác chết chóc. Nhưng một khi trạng thái này bị phá vỡ hắn lại kinh dị trước hạnh phúc đến với mình, Điều ……………
Độc Cô Bại Thiên thả lõng tâm tình hưỡng thụ cảm giác an bình khó được dần dần tiến vào mộng đẹp.
Một hắc ảnh vô thanh vô tức tiến vào phòng hắn, hắc ảnh đướng trước giường chăm chú nhìn Độc Cô Bại Thiên đang ngủ bất động thật lâu. Người này phản phất như sứ giả đến từ địa ngục toàn thân chìm trong hắc ám, ngay cả ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ cũng vô pháp chiếu sáng chút nào trên người hắn, tất cả quang hoa chiếu trên thân thể hắn (nàng) chỉ sát na như bị hấp thụ hoàng toàn, biến mất vô ảnh vô tung, hắn (nàng) chung quanh thân thể như một vùng hắc ám. Trên người này chỉ có duy nhất song nhãn lóe sáng trong phòng tối đen như hai hàn tinh sáng ngời.
Trong tuyệt đối hắc ám người này nhìn kỹ Độc Cô Bại Thiên thật lâu, cuối cùng phát ra một tiếng than nhẹ.
Tiếng thở dài này không nghi ngờ gì như một đạo sấm sét truyền vào tai Độc Cô Bại Thiên thật lâu kích động, Độc Cô Bại Thiên lập tức ngồi dậy. Hắn chỉ thấy một hắc ảnh đạm đạm như một đạo hắc sắc thiển điện từ song cửa bay thẳng ra ngoài. Hắn nhanh chóng choàng trường sam từ cửa cửa phi thân ra gắt gao đuổi theo bóng đêm phía trước. Hắn chân dụng thần hư bộ môn khoáng thế thần công vận chuyển tới cực hạn đuổi tới khôngg tha.
Nhưng vô luận dù hắn có cố gắn thế nào, giữa hắc ảnh và hắn vẫn bảo trì một cự ly không đổi, đang đuổi theo hắn âm thầm tự lượng: “người này chính là người theo dõi ban ngày, hắn (nàng) hiện tại có khí tức cùng với người ẩn nấp ban ngày đích thực cùng một dạng. Là địch nhân đáng sợ, thế nhưng vô thanh vô tức lẻn vào phòng ta làm gì.” Nghĩ đến điều này hắn nhất thời ngây dại, đúng vậy, người này vô thanh vô tức tiến vào phòng hắn, nếu như muốn thủ hạ tính mệnh hắn dễ như trở bàn tay, hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh.
“Khẳn định là đế cảnh cao thủ!” Hắn trong lòng kinh thán: “người này! Đế cảnh cao thủ! Chẳng lẻ là Nam Cung Vô Địch lão vương bát đản? khẳng định là không phải, nếu là lão tiểu tử thì ta có mười mạng cũng không còn, khẳng định trong phòng mình đã cho một kích chí mạng, quyết không như người trước mắt dẫn dụ mình ra ngoài. Không nghĩ là lấy tính mạng ta chứ, thần bí đế cảnh cao thủ a!”
Mấy ngày gần đây hắn liên tục tiếp xúc với ba đế cảnh cao thủ, ngoại trừ Nam Cung Vô Địch. Tại Vân Sơn đỉnh đế cảnh cao thủ đã cứu thoát hắn so với người này thân hình cao có chút sai lệch, cũng khả dĩ bài trừ. Còn lại là một người lúc hắn tru sát thiên vương cao thủ Duẫn Phong thì *****ng độ với đế cảnh cao thủ nọ, đế cảnh cao thủ này chưa bao giờ gặp mặt cũng đồng dạng thần thần bí bí, hai người cách một phiến thụ lâm tiến hành một trường thần thức đối khán, hắn (nàng) sau âm thầm bỏ đi thật làm cho người ta khó hiểu.
“Chẳng lẻ người này chính là đế cảnh cao thủ thần bí cùng ta tiến hành quá trình đối kháng thần thức? Hăn (nàng) vì cớ gì đã hai lần tìm tới ta.”
Nháy mắt hai người đã ra ngoài tiểu trấn, thần bí đế cảnh cao thủ dừng lại, Độc Cô Bại Thiên bảo trì một khoảng nhất định so với hắn (nàng) cũng dừng lại, thủ chặc khấp huyết thần kiếm. Mặc dù có ánh trăng nhàn nhạt nhưng Độc Cô Bại Thiên ngạc nhiên phát hiện mình như thế nào lại không thể thấy rõ dung mạo của đối phương thậm chí ngay cả thân hình cũng vô pháp thấy rõ, đối phương như ở giữa một phiếm tuyệt đối hắc ám vậy, chỉ có ánh mắt lòe lòe tỏa sáng quang man.
“Ngươi là ai? Cớ sao dẫn ta đến đây?
Một tia thanh âm méo mó từ người trước mặt truyền ra, không rõ là nam hay nữ, là gia hay trẻ, “Thời khắc này ngươi mà ở tại khách điếm đã bị ba vương cấp cao thủ cùng với sáu thứ vương cấp cao thủ bao vây, ta chỉ dẫn ngươi tức tốc ly khai thôi.”
Độc Cô Bại Thiên sửng sờ, hắn không nghĩ là thần bị đế cảnh cao thủ trước mắt dĩ nhiên là cứu hắn một mạng, ba vương cấp cao thủ, sáu thứ vương cấp cao thủ, quả thực là một thế lực quá lớn hắn cho dù có mười mạng cũng không còn. Không ngờ chánh đạo tin tức lại thông linh như vậy, như thể đã sớm phát hiện ra mình rồi.
“Xin hỏi ngươi là……..?”
“Không nên biết ta là ai, ta chỉ có thể giúp ngươi lần này thôi. Ngươi nên biết đế cảnh cao thủ luôn có một quy củ, không thể tham dự vào chốn võ lâm phàm tục, giống như ta giúp ngươi lại là ma bị mọi người trong thiên hạ không ngừng tru sát, thì càng phạm vào tối kỵ, ngươi tốt nhất là tự lo cho mình.” Nói xong thì hướng phương xa bôn khứ.
Độc Cô Bại Thiên ở phía sau lớn tiếng hô: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối ngày khác nhất định báo đáp.”
“Ngươi nên hướng phía tây mà đào mệnh, có khi thoát khỏi sự truy sát của chánh đạo.”
Độc Cô Bại Thiên một trận ngẩn người, thần bí đế cảnh cao thủ này trong lúc đó đã biết hắn là bất tử chi ma vẫn phản lại ước định của đế cảnh cao thủ, hắn (nang) vì cái gì?
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẻ là Huyên Huyên?” nhưng rồi hắn lại lắc đầu, Tiểu nha đầu nầy không lẻ lại điên điến thế hơn nữa thần bí cao thủ thâm trầm quyết không giống với tính cách của Huyên Huyên, nếu là nàng khẳng định trước đó đã trêu cợt mình một phen. “A! Đã lâu không gặp được nàng, không biết khi gặp lại nàng có hay không muốn xem ta là địch, nếu nàng thật sự muốn giết ta, ta đây thật sự chết chắc.”
Hắn hướng phía tây điên cuồng bôn tẩu, điến khi hừng đông hắn mới ngừng chân.
Lúc này cao thủ võ lâm đều hướng về trấn nhỏ nới hắn từng ở tụ tập, bất tử chi ma từng hiện thân ở đây, tại trấn nhỏ nhanh chóng trở thành địa điểm diễn ra phong vân tề hội.
Tại hậu viện Nam Cung thế gia, Nam Cung Vô Địch sắc mặt thiết thanh, khi hắn nghe được tin Độc Cô Bại Thiên lại hiện thân trên võ lâm quả thực tức muốn vỡ phổi. Đã thiêu hủy gần nữa trang viện của hắn, còn sỉ mạ hắn tên hổn đản thế nhưng lại không chết khiến hắn tức giận không thôi. Đồng thời hoài nghi công lực của nhính mình, hắn không hiểu nổi một chưởng của hắn ẩn chứa đế cảnh công lực vì sao lại không kết thúc được tính mạng của đối phương.
Trong lúc ánh dương quang đang xua tan đi những đám sương thì trong một sát ma một tử sắc quang trụ trừ trong dòng sông bắn nhanh ra, đâm thẳng lên trời cao hơn mười thước. Thật lớn thuỷ liêm từ tử sắc quang trụ làm trung tâm hướng bốn phía kích xạ, giữa quang trụ và nước sông giao tiếp xuất hiện một toàn qua (soáy ốc) thật lớn. toàn qua không ngừng xoay tròn, trong nước tại nơi chảy xiết dần dần xuất hiện một người chân không chấm đất. Một bóng người cao lớn từ trong toàn qua bắn lên không trung, hắn vũ luộng bảo kiếm, vô kiện bất tồi tiên thiên kiếm khí phát suất phiến phiến tử mang sáng ngọc.
Nông dân đang làm việc thì thấy từ trong dòng sông một tử sắc quang đoàn đằng không bay lên như một mặt trời thứ hai thì thất kinh ngây người, đối với bọn họ thì đây quả thực là một thần tích, vô số người tay buông nông cụ cùng hướng về sông lớn mà lễ bại.
Bên trong quang đoàn Độc Cô Bại Thiên hiển nhiên phát hiện những cử động thành kính của nông dân hai bên dòng sông, hắn đối với những hành động của mình vô tình tạo thành kết quả này không nhịn được ngẩn người, hắn âm thầm hiểu được là phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này trước mắt tình huống thật là không hay, nhưng cẩn thận nghĩ lại hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu. Hắn hướng bờ sông bay tới, chỉ một sát na hắn hạ xuống bờ sông liền hướng về phương xa vọt đi. Hắn không muốn phá đi mộng đẹp trong lòng những thường dân lương thiện ở hai bên bờ này, làm cho bọn họ tin là vừa rồi bọn họ đã thấy thuỷ thần, rất nhanh hắn biến mất tại phía xa xa vùng nguyên dã.
Khi mọi người lễ bái đứng lên thì thấy thàn tích đã biến mất, nhưng trong lòng bọn họ tràng ngập niền vui sướng, bởi vì thần đã chiếu cố đến bọn họ, thần không lúc nào không chú thị đến bọn họ.
Độc Cô Bại Thiên ra khỏi vùng quê, đi tới một thành trấn, tin tức truyền vào tai hắn từ một người lại một người đều có liên quan tới hắn. Hắn thành đệ nhất cuồng đồ hung tàn trăm năm trở lại đây, có cả một hệ liệt miêu tả chân diện mục cảu hắn cho mọi người biết: bất tử ma vương là một người tàn bạo, hung ác, cường hoành, hèn hạ, vô sỉ, là họa loạn đại hại của võ lâm.
Đồng thời hắn thành nhân vật đệ nhất võ lâm được săn lùng với giá trăm vạn kim tệ tiền thưởng, đứng đầu yến phạm trên võ lâm tất sát bảng. Thiên hạ vô luận phát ra vô số các trừ ma tiểu đội, Thanh Phong đế quốc khắp ngỏ ngách đều có thợ săn ma lùng sục.
“Mẹ nó, ma giáo như thế nào lại chưa có hành động, chẳng lẻ họ cứ để mặt cho chánh đạo võ lâm khí khí thế càng ngày càng cao lên? Ta làm hết thảy không đều không đạt tới hiệu quả đã dự định, chánh đạo võ lâm không chỉ không đại loạn hơn nữa còn gắn bó. Ma giáo cái bang hổn đản thật giảo hoạt , lại án binh bất động. thật sựu là một vấn đề phiên toái a, đâu đầu a. Có lẽ…” Độc Cô Bại Thiên lâm vào trầm tư. Hắn nhớ tới tại sâu trong Vân Sơn theo như lời của Hắc bào nhân nói, chánh đạo thiên hạ cao thủ vô số, hiển lộ tại thế nhân trước mắt người trần thực lực chánh đạo bất quá chỉ là một phần nhỏ của một núi băng.
“Có lẽ …”
Bổng nhiên hắn có cảm giác bị người theo dỏi hiện lên trong lòng hắn, hắn bất động thanh sắc, vẫn như trước tại trấn nhỏ chậm rãi hành tẩu, nhưng cường đại đế cấp thần thức được tán phát ra vô thanh vô tức. Thần thức tán phát ra không bỏ sót một người đều nhẹ nhàng phất qua từng người tại ngã tư đường, không ngoài dự liệu. Một lát sau người làm hắn có cảm giác bị theo giỏi như một trận gió thoảng qua tự khắc lặng lẻ lui bước, tức khắc vô tung.
“Tốt đúng là địch nhân đáng sợ, thế nhưng có thể trốn thoát được sự truy tìm của ta, rốt cuộc là ai? Như thế khẳng định tu vi cap thâm là một kình địch, chánh đạo nhân sĩ thật không chổ nào vắng mặt. Xem ra lại có một trận đại chiến rồi, nói thế tại trấn nhỏ này sẽ bắt đầu huyết chiến. Bất quá nếu ngươi không muốn tại địa phương này có nhiều người động, ta cũng có thể an tâm ở lại đây hai, ba ngày.”
Hắn liệu chỉ có vương cấp cao thủ mới có thể lợi dụng hoàn cảnh phụ cận để né tránh sự truy tìm của đế cấp thần thức của hắn, và đế cấp cao thủ không nghi ngờ gì cũng có thể làm được việc này.
Không nghi ngơ gì người này là một đối thủ cường đại, đối thủ đạt tới cảnh giới này hắn không thể nắm bắt được, nhưng dựa vào trực giác hắn biết cao thủ này đã đi rồi. chẳng lẻ “nàng”. Ban ngày hành động rõ ràng là khiêu khích, bất quá như vậy Độc Cô Bại Thiên càng thêm yên tâm, hắn tin với tính cách của người kia sẽ không bào giờ đánh lén mình.
Liên tiếp nhiều ngày huyết chiến hôm nay hắn phá lệ tìm một chút an bình, hắn lắng lặng nằm trên giường trong một khác điếm, tâm tình có cảm giác vô cùng thư thái. Đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút cảm giác là lạ: “Ta đang làm sao vậy, như thế nào lại có cảm giác này? Dĩ vãng cho tới bây giờ nhiều lúc an nhàn cũng không có hiện tượng cảm thụ như tại đây, thậm chí có một cảm giác hạnh phúc. Kháo, cho dù các bang phái chánh đạo hổn đản truy kích làm tinh thần lão tử quá khẩn trương, hiện tại chánh là đang trong mộng sao.”
Kỳ thật mỗi một người trong lòng đều như vậy, khi hắn bị vây dưới trạng thái hạ phong, thì vô luận đối với hoàn cảnh xung quanh hoặc đối với tâm tính bản thân mà nói tất cả đều rất bình thản, thậm chí có cảm giác chết chóc. Nhưng một khi trạng thái này bị phá vỡ hắn lại kinh dị trước hạnh phúc đến với mình, Điều ……………
Độc Cô Bại Thiên thả lõng tâm tình hưỡng thụ cảm giác an bình khó được dần dần tiến vào mộng đẹp.
Một hắc ảnh vô thanh vô tức tiến vào phòng hắn, hắc ảnh đướng trước giường chăm chú nhìn Độc Cô Bại Thiên đang ngủ bất động thật lâu. Người này phản phất như sứ giả đến từ địa ngục toàn thân chìm trong hắc ám, ngay cả ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ cũng vô pháp chiếu sáng chút nào trên người hắn, tất cả quang hoa chiếu trên thân thể hắn (nàng) chỉ sát na như bị hấp thụ hoàng toàn, biến mất vô ảnh vô tung, hắn (nàng) chung quanh thân thể như một vùng hắc ám. Trên người này chỉ có duy nhất song nhãn lóe sáng trong phòng tối đen như hai hàn tinh sáng ngời.
Trong tuyệt đối hắc ám người này nhìn kỹ Độc Cô Bại Thiên thật lâu, cuối cùng phát ra một tiếng than nhẹ.
Tiếng thở dài này không nghi ngờ gì như một đạo sấm sét truyền vào tai Độc Cô Bại Thiên thật lâu kích động, Độc Cô Bại Thiên lập tức ngồi dậy. Hắn chỉ thấy một hắc ảnh đạm đạm như một đạo hắc sắc thiển điện từ song cửa bay thẳng ra ngoài. Hắn nhanh chóng choàng trường sam từ cửa cửa phi thân ra gắt gao đuổi theo bóng đêm phía trước. Hắn chân dụng thần hư bộ môn khoáng thế thần công vận chuyển tới cực hạn đuổi tới khôngg tha.
Nhưng vô luận dù hắn có cố gắn thế nào, giữa hắc ảnh và hắn vẫn bảo trì một cự ly không đổi, đang đuổi theo hắn âm thầm tự lượng: “người này chính là người theo dõi ban ngày, hắn (nàng) hiện tại có khí tức cùng với người ẩn nấp ban ngày đích thực cùng một dạng. Là địch nhân đáng sợ, thế nhưng vô thanh vô tức lẻn vào phòng ta làm gì.” Nghĩ đến điều này hắn nhất thời ngây dại, đúng vậy, người này vô thanh vô tức tiến vào phòng hắn, nếu như muốn thủ hạ tính mệnh hắn dễ như trở bàn tay, hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh.
“Khẳn định là đế cảnh cao thủ!” Hắn trong lòng kinh thán: “người này! Đế cảnh cao thủ! Chẳng lẻ là Nam Cung Vô Địch lão vương bát đản? khẳng định là không phải, nếu là lão tiểu tử thì ta có mười mạng cũng không còn, khẳng định trong phòng mình đã cho một kích chí mạng, quyết không như người trước mắt dẫn dụ mình ra ngoài. Không nghĩ là lấy tính mạng ta chứ, thần bí đế cảnh cao thủ a!”
Mấy ngày gần đây hắn liên tục tiếp xúc với ba đế cảnh cao thủ, ngoại trừ Nam Cung Vô Địch. Tại Vân Sơn đỉnh đế cảnh cao thủ đã cứu thoát hắn so với người này thân hình cao có chút sai lệch, cũng khả dĩ bài trừ. Còn lại là một người lúc hắn tru sát thiên vương cao thủ Duẫn Phong thì *****ng độ với đế cảnh cao thủ nọ, đế cảnh cao thủ này chưa bao giờ gặp mặt cũng đồng dạng thần thần bí bí, hai người cách một phiến thụ lâm tiến hành một trường thần thức đối khán, hắn (nàng) sau âm thầm bỏ đi thật làm cho người ta khó hiểu.
“Chẳng lẻ người này chính là đế cảnh cao thủ thần bí cùng ta tiến hành quá trình đối kháng thần thức? Hăn (nàng) vì cớ gì đã hai lần tìm tới ta.”
Nháy mắt hai người đã ra ngoài tiểu trấn, thần bí đế cảnh cao thủ dừng lại, Độc Cô Bại Thiên bảo trì một khoảng nhất định so với hắn (nàng) cũng dừng lại, thủ chặc khấp huyết thần kiếm. Mặc dù có ánh trăng nhàn nhạt nhưng Độc Cô Bại Thiên ngạc nhiên phát hiện mình như thế nào lại không thể thấy rõ dung mạo của đối phương thậm chí ngay cả thân hình cũng vô pháp thấy rõ, đối phương như ở giữa một phiếm tuyệt đối hắc ám vậy, chỉ có ánh mắt lòe lòe tỏa sáng quang man.
“Ngươi là ai? Cớ sao dẫn ta đến đây?
Một tia thanh âm méo mó từ người trước mặt truyền ra, không rõ là nam hay nữ, là gia hay trẻ, “Thời khắc này ngươi mà ở tại khách điếm đã bị ba vương cấp cao thủ cùng với sáu thứ vương cấp cao thủ bao vây, ta chỉ dẫn ngươi tức tốc ly khai thôi.”
Độc Cô Bại Thiên sửng sờ, hắn không nghĩ là thần bị đế cảnh cao thủ trước mắt dĩ nhiên là cứu hắn một mạng, ba vương cấp cao thủ, sáu thứ vương cấp cao thủ, quả thực là một thế lực quá lớn hắn cho dù có mười mạng cũng không còn. Không ngờ chánh đạo tin tức lại thông linh như vậy, như thể đã sớm phát hiện ra mình rồi.
“Xin hỏi ngươi là……..?”
“Không nên biết ta là ai, ta chỉ có thể giúp ngươi lần này thôi. Ngươi nên biết đế cảnh cao thủ luôn có một quy củ, không thể tham dự vào chốn võ lâm phàm tục, giống như ta giúp ngươi lại là ma bị mọi người trong thiên hạ không ngừng tru sát, thì càng phạm vào tối kỵ, ngươi tốt nhất là tự lo cho mình.” Nói xong thì hướng phương xa bôn khứ.
Độc Cô Bại Thiên ở phía sau lớn tiếng hô: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối ngày khác nhất định báo đáp.”
“Ngươi nên hướng phía tây mà đào mệnh, có khi thoát khỏi sự truy sát của chánh đạo.”
Độc Cô Bại Thiên một trận ngẩn người, thần bí đế cảnh cao thủ này trong lúc đó đã biết hắn là bất tử chi ma vẫn phản lại ước định của đế cảnh cao thủ, hắn (nang) vì cái gì?
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẻ là Huyên Huyên?” nhưng rồi hắn lại lắc đầu, Tiểu nha đầu nầy không lẻ lại điên điến thế hơn nữa thần bí cao thủ thâm trầm quyết không giống với tính cách của Huyên Huyên, nếu là nàng khẳng định trước đó đã trêu cợt mình một phen. “A! Đã lâu không gặp được nàng, không biết khi gặp lại nàng có hay không muốn xem ta là địch, nếu nàng thật sự muốn giết ta, ta đây thật sự chết chắc.”
Hắn hướng phía tây điên cuồng bôn tẩu, điến khi hừng đông hắn mới ngừng chân.
Lúc này cao thủ võ lâm đều hướng về trấn nhỏ nới hắn từng ở tụ tập, bất tử chi ma từng hiện thân ở đây, tại trấn nhỏ nhanh chóng trở thành địa điểm diễn ra phong vân tề hội.
Tại hậu viện Nam Cung thế gia, Nam Cung Vô Địch sắc mặt thiết thanh, khi hắn nghe được tin Độc Cô Bại Thiên lại hiện thân trên võ lâm quả thực tức muốn vỡ phổi. Đã thiêu hủy gần nữa trang viện của hắn, còn sỉ mạ hắn tên hổn đản thế nhưng lại không chết khiến hắn tức giận không thôi. Đồng thời hoài nghi công lực của nhính mình, hắn không hiểu nổi một chưởng của hắn ẩn chứa đế cảnh công lực vì sao lại không kết thúc được tính mạng của đối phương.
Bình luận facebook