• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BẤT TỬ BẤT DIỆT (1 Viewer)

  • Quyển 5 - Chương 16: Thái cổ di trận

Độc Cô Bại Thiên kinh hãi không thôi, vốn không hiểu việc gì xảy ra, vận công lực toàn thân vào hai chân, đứng vững dưới đất. Hắn càng bị động, năm cao thủ thứ vương cấp xuất ra kiếm khí như cầu vồng, kiếm mang sáng rực tựa dải lụa bảy màu tấn công mọi yếu huyệt trên mình hắn. Hắn toàn lực chống cự, hóa hình kiếm khí trải khắp toàn thân, dấy lên màn sáng phòng ngự. Nhưng hợp lực của năm cao thủ thanh niên kinh nhân, đánh tan màn sáng, toàn thân hắn máu chảy như suối, lảo đảo chực ngã.



Cạnh đó, Độc Cô Phi Vũ bị mười vương cấp cao thủ vây cồn, dần dần yếu thế, liên tục tóe máu. Nhưng lão nhân như con sư tử nổi giận, tu vi đế cảnh được thể hiện lâm ly, cương khí mãnh liệt liên tục va chạm với tiên thiên kiếm khí của thập đại cao thủ, tiếng leng keng vang lên không ngớt. Trường kiếm của mười người thỉnh thoảng lại vỡ nát, nhờ chiến thuật biển người mới đủ thời gian thay kiếm.



Quần hùng cực kỳ kinh hãi, không ngờ một lão nhân chỉ bằng tấm thân máu thịt mà đối kháng được mười vương cấp cao thủ, quả thật vượt ngoài lý lẽ thông thường, nhất thời họ không tiếp nhận được.



Độc Cô Ngôn Chí không dễ chịu hơn, một mình đối phó với hai vương cấp cao thủ, ban đầu còn chống chọi được, dần dần ba vương cấp cao thủ khác đang quan chiến thấy không hạ được ông liền cử thêm một người gia nhập. Tam đại cao thủ nhất tề vây công khiến ông toàn thân nhỏ máu, không địch nổi.



Độc Cô Bại Thiên thấy gia gia và phụ thân đều nhuộm máu như mình, trong lòng bi phẫn dị thường, khóe mắt cơ hồ nứt ra.



Người quan chiến phía ngoài càng kinh hãi, một võ lâm thế gia sa sút lại sản sinh được ba tuyệt đỉnh cao thủ, tùy tiện một người cũng khó tìm địch thủ trên giang hồ. Nếu không vì Độc Cô Bại Thiên xá thân thành ma, gia tộc này sẽ lại huy hoàng, uy chấn đại lục. Hiện giờ họ sẽ bước lên con đường không lối về, như hoa đàm chợt hiện rồi tàn.



Hấp lực trên không càng lúc càng lớn, thân thể Độc Cô Bại Thiên bay bay, lúc nào cũng có thể rời mặt đất. Hắn không chống lại nữa, chuyên tâm đối phó năm cao thủ thứ vương cấp, vận dụng xảo diệu hấp lực nên Thần Hư bộ càng có uy lực, thân hình như quỷ mị lách qua năm người, từ chỗ bị động trở thành có thủ có công.



Bọn Vu Ý, Lam Hải Thiên vây công hắn thầm nóng lòng, hợp lực năm người vẫn không hạ được đối phương, quả thật họ nảy sinh cảm giác thất bại.



Vu Ý cười lạnh: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi coi gia gia và phụ thân ngươi xem họ vì ngươi mà trở thành thế nào. Vốn họ có thể tiêu diêu tự tại tiếu ngạo sơn thủy, sống những ngày tháng an nhàn, nhưng vì con cháu không ra gì như ngươi, họ phải liều mạng già. Độc Cô gia xuất hiện bại loại như ngươi…đúng là … hắc hắc…”



Lam Hải Thiên cũng cười: “Không ngờ Độc Cô gia có thực lực này, một lão bất tử đạt đến mức tuyệt đỉnh cao thủ đế cảnh, một đạt mức vương cấp đại thành, hắc hắc, quả nhiên không hổ là đệ nhất võ lâm thế gia ngàn năm trước. Tiếc thật, võ lâm thế gia sau ngàn năm suy tàn vừa quật khởi lại xuất hiện con cháu phá gia, thật xấu mặt, đúng là nhục đến uy danh Chiến Thiên võ thánh ngàn năm trước.”



“Ha ha, người như hắn còn mặt mũi sống trên đời, không hiểu da mặt dày đến đâu.” Bặc Vũ Ti bật cười: “Tàn sát chính đạo hiệp sĩ, đẩy gia tộc vào cảnh vạn kiếp bất phục, lãnh huyết vô tình, khiến nữ tử tâm ái mất mạng. Nữ tử khả ái làm sao, vì thế mà tan biến, chết vì tình yêu, buồn thật.”



Lòng Độc Cô Bại Thiên nhỏ máu, dù biết cả ba đang cố phá đấu chí của mình nhưng không hẳn hoàn toàn vô lý, nếu không vì hắn, gia gia và phụ thân đâu phải huyết chiên ở đây, không vì hắn thì Nguyệt nhi đâu có chết.



Bi!



Nộ!



Hận!



Sát ý vô tận lan ra, Độc Cô Bại Thiên toàn thân nhuộm máu như ma vương đến từ địa ngục, chiến ý ngút trời.



Mấy người vây công hắn cả kinh thất sắc, không ngờ Bất tử ma vương không nóng lòng mà dấy lên đấu chí, sát khí như nước triều cuốn tới.



Độc Cô Bại Thiên tuy không có kiếm nhưng từ khi trở thành vương cấp cao thủ, có thể dùng tay trực tiếp phát ra kiếm khí. Quang mang sáng chói, chiếu đôi tay nhuộm máu của hắn thành gần trong suốt, yêu dị vô cùng. Dưới thế công dồn dập của hắn, năm cao thủ thứ vương cấp liên tục bị dồn ép.



Vu Ý và Lam Hải Thiên nhìn nhau cười hiểu ý, rồi ra đưa măt hiệu cho Bặc Vũ Ti di chuyển sang phía thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt.



Sáu thanh niên cao thủ vừa đấu vừa di động, càng lúc càng đến gần Tư Đồ Minh Nguyệt.



Lam Hải Thiên rất “không cẩn thận” phát một đạo kiếm khí về hướng Tư Đồ Minh Nguyệt dưới đất. Độc Cô Bại Thiên biến sắc, nhanh chóng lướt tới phát ra hóa hình kiếm khí ngăn lại, hắn lập tức sa vào bị động.



Bặc Vũ Ti hiểu ra ý đồ của Vu Ý và Lam Hải Thiên, cả ba thường xuyên “thất thủ” khiến Độc Cô Bại Thiên liên tục sa vào cảnh nguy hiểm.
















Vu Ý đâm mạnh ra, kiếm mang chói rực quét về phía Tư Đồ Minh Nguyệt, mắt Độc Cô Bại Thiên phun lửa, thân thể dính sát mặt đất thoát khỏi vòng vây, kịp thời đưa Tư Đồ Minh Nguyệt khỏi đạo kiếm mang.



Hắn ôm thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt, nổi giận gầm lên với năm người: “Các ngươi vô sỉ.”



Quần hùng tuy thấy hành vi của mấy thanh niên hơi quá phần, nhưng chẳng phải việc của riêng ai, cần phải tru diệt Bất tử ma vương, không tránh khỏi sử dụng những thủ đoạn phi thường.



Lúc đó Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí đều nhuộm máu, Độc Cô Bại Thiên nhìn hai người, gan ruột như tan nát, nước mắt ướt nhòa. Hắn ôm Tư Đồ Minh Nguyệt lao về phía họ, nhưng năm thanh niên cao thủ cùng quần hùng quan chiến đâu có để cho hắn toại nguyện, vây chặt vòng trong vòng ngoài.



Hắn ôm Tư Đồ Minh Nguyệt đột vây, dần đến chính giữa Trường Sinh cốc, nơi Tư Đồ Minh Nguyệt từ không trung rơi xuống.



Đột nhiên hấp lực kinh hồn từ không trung tràn xuống, hắn và Tư Đồ Minh Nguyệt cùng bị hút. Vô số đạo hào quang từ khắp Trường Sinh cốc chiếu vào thân thể hắn cũng như Tư Đồ Minh Nguyệt, vạn đạo quang mang nối nhau.



Trường Sinh cốc nhất thời lặng ngắt, các vương cấp cao thủ vây công Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí đều dừng lại, chăm chú nhìn hiện tượng kì lạ trên không.



Nhân cơ hội này, Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí tựa lưng vào nhau, không ai chú ý đến họ, tất cả đang mải nhìn “Thần tích”.



Độc Cô Bại Thiên đứng trên hư không, cách mặt đất chừng ba trượng, ôm Tư Đồ Minh Nguyệt, mặt đầy vết máu, như ma thần nhìn chúng nhân phía dưới. Lúc hắn thấy gia gia và phụ thân sa vào hiểm cảnh, cơ hồ muốn hủy diệt tất cả người võ lâm, nhưng hắn không thể động đậy, bị sức mạnh vô hình trói chặt trên không, chỉ biết trơ mắt nhìn xuống.



Đột nhiên, ngũ sắc quang mang nối lên với hắn tựa như ống hút, điên cuồng hút nội lực của hắn ra ngoài. Hắn kinh hãi, không ngờ hào quang tựa tiên khí đó lại hung hiểm như vậy, cảm giác vô lực dâng lên, chốc nữa thôi, hắn sẽ hao tận nội lực.



Hắn hoa mắt ngất đi, nhưng hấp lực không ngừng lại, hắn cảm giác được tinh khí bản thân – năng lượng sinh mệnh--- đang điên cuồng tràn ra, linh hồn phảng phất bay mất.



Tử vong, hắn cảm giác mình sắp chết, ý thức mơ hồ dần.



Ngay lúc hắn mất tri giác, sinh mệnh chi năng đang tràn ra ngoài đột nhiên dừng lại, bắt đầu quanh về, từng tia khí tức mát lạnh chảy ngược. Đồng thời hào quang ngũ sắc ảo hóa thành một hư ảnh trước mắt hắn, một thiếu nữ ngập trong khí tức thần thánh xuất hiện.



“Nguyệt nhi!” Hắn muốn gào lên nhưng không thể mở miệng, chỉ biết kích động gào trong lòng. Nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt trước mắt và trong lòng, hắn đâm hoang mang.



Trong lúc đó quần hùng hình như không thấy gì, chỉ ngây người nhìn hắn và nàng trong làn sáng.



Giọng thiếu nữ run rẩy: “Bại Thiên ca ca…sau cùng chàng cũng đến, không ngờ thiếp còn được thấy chàng. Vốn thiếp hồn phi phách tán, nhờ sức mạnh của chàng, hồn phách mới miễn cưỡng ngưng tụ…trong lòng chàng còn oán Nguyệt nhi không? Kì thật, thiếp chỉ yêu chàng, muốn gả cho chàng biết bao… thiếp biết chàng còn nhiều nghi vấn, nhưng thời gian không nhiều, không thể cho chàng biết toàn bộ sự tình. Chàng nghe đây, trong Trường Sinh cốc có một tòa thái cổ di trận tên Tỏa hồn Đoạt phách, Tỏa hồn đại trận có thể giữ cho người ta giữ được linh thức, hồn phách bất tán. Đoạt phách đại trận ngược lại, đoạt hồn phách, phá linh thức người ta. Chàng có một địch thủ, mười chín năm trước khi chàng ra đời, hắn đã phong bế Tỏa hồn, khởi động Đoạt phách đại trận, để đại trận phong tỏa một phách của chàng, lúc nào cũng giữ liên hệ, khi thời cơ chín muồi sẽ đoạt hồn phách chàng… khụ…” thân ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt mờ đi.



“Nguyệt nhi!” Hắn gào lên trong lòng.



“Bất quá, hiện tại Đoạt phách đại trận bị thiếp mượn sức chàng phá hủy triệt để, hồ phách của chàng đã quay lại, không bị uy hiếp nữa. Bại Thiên ca ca, chàng phải cẩn thận, hắn vốn đã hồn phi phách tán, nhưng không hiểu sao lại đột phá được phong ấn, quay về Vong Tình ma cung. Có lẽ chàng không hiểu thiếp nói gì nhưng thiếp không có thời gian giải thích. Chàng phải hiểu rằng Vong Tình ma quân lẽ ra phải chết đã không chết… khụ…” thân ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt mờ dần, “Bại Thiên ca ca…thiếp thật sự… yêu chàng…”



“Không. Nguyệt nhi!” Hắn chảy tràn lệ, trong hô lên lạc giọng.



Điểm điểm quang hoa tan đi, người cũng tiêu tan.



Sấm nổ vang trên tầng không Trường Sinh cốc, mưa trút ào ào, mây đen cuồn cuộn che kín lòng cốc.



Chúng nhân trong cốc nhìn hắn đứng trên không với tâm tình phức tạp.



Nước mưa, máu, nước mắt hòa vào nhau trên mặt hắn.
















“Ầm.”



Tia chớp xe toang màn đêm.



Thế giới trong mắt Độc Cô Bại Thiên biến đổi, làn sáng nổi liền với hắn đưa tới vô số hình anhe.



Niềm ưu thương của Tư Đồ Minh Nguyệt tràn xuống Trường Sinh cốc, nàng như mất hết sinh khí.



“Bại Thiên ca ca, huynh nhất định sẽ hận muội đến chết, sẽ không còn thích Nguyệt nhi nữa.”



“Vì sao vận mệnh cứ trêu cợt chúng ta, vì sao chúng ta không thể bên nhau?” Tư Đồ Minh Nguyệt đau buồn.



“Vong Tình ma quân là tiểu nhân bỉ ổi, xưa nay hắn không phải đối thủ của chàng, chỉ biết ám toán sau lưng…”



“Chàng có biết ngày đầu tiên rời nhà đi học nghệ, thiếp đã gặp một việc không tin nổi, một tên ma quỷ đến gặp, cho thiếp thấy được quá khứ, biết được một phần kiếp trước. Thiếp kinh ngạc, đau lòng… cảm thán trò đùa của vận mệnh với mình…”



“Ma quỷ đó gọi là Vong Tình ma quân, hắn dùng Tỏa phách đại trận giam giữ một phách của chàng, khi thời cơ đến sẽ khiến chàng hồn phi phách tán. Hắn biết mình không thể thành cường giả mạnh nhất, không thể phá tan ngăn cách để đến vùng đất mộng tưởng của thánh cảnh cao thủ ---- Bỉ Ngạn. Hắn phải dựa vào chàng mở cánh cửa thông sang Bỉ Ngạn. Nhưng hắn vừa hận vừa sợ chàng, muốn đồng hóa chàng phải khiến chàng tuyệt tình rồi vong tình, cũng như hắn…”



“Ma quỷ cho thiếp hai lựa chọn, một là giúp hắn khiến chàng tuyệt tình rồi vong tình, thì giữ được tính mạng chàng. Hai là không hợp tác, hắn lập tức vận dụng Đoạt phách đại trận diệt hồn phách chàng, trừ đi hậu hoạn vĩnh viễn. Thiếp thỏa hiệp, thiếp không muốn chàng chết, dù chàng diệt tình tuyệt tính, không để ý đến thiếp thì thiếp cũng muốn chàng sống.”



“Thiếp làm theo lời hắn, dùng Lưu sư huynh đả kích chàng, thiếp biết lúc đó chàng hận Nguyệt nhi lắm. Thiếp cùng buốt lòng, định bất chấp tất cả cho chàng biết chân tướng nhưng rồi thiếp nhẫn nhịn được, thiếp… chỉ muốn chàng sống… còn về thiếp… đợi chờ kiếp sau…” Tư Đồ Minh Nguyệt ràn rụa nước mắt, khóc không thành tiếng.



“Trên đỉnh Vân sơn, dù những cao thủ chính đạo không biết chàng từng xá thân thành ma, ma quỷ đó cũng sẽ tiết lộ… sát na chủy thủ đâm vào chàng, lòng thiếp nát tan… thấy chàng nhỏ tuyệt tình lệ tinh trong truyền thuyết, thiếp cảm giác linh hồn mình bay xa…”



“Hắn muốn sau ba năm thiếp sẽ tổn thương đến chàng, nhưng thiếp thật không làm được, dù như vậy giữ được tính mạng chàng thì chàng sẽ thống khổ cả đời…”



“Thiếp không tin Đoạt phách đại trận không phá được, hôm nay thiếp cảm ứng được sức mạnh bị phong ấn---- tình chi lệ tinh. Vong Tình ma quân nằm mộng cũng không ngờ việc này, giờ hắn đang say ngủ, linh lực sinh mệnh của thiếp có thể phá trận. Thiếp lấy tinh huyết làm vật dẫn, có thể triệu hoán sức mạnh trong tình chi lệ tinh, nhưng… thiếp không được thấy chàng nữa…”



Thần sắc Tư Đồ Minh Nguyệt thê lương, phảng phất như sinh li tử biệt, sau cùng dứt bước đi đến giữa Trường Sinh cốc.



Năng lượng sinh mệnh của nàng tan đi, nàng bay lên như nữ thần, vô số ánh sáng rực rỡ trong Trường Sinh cốc chiếu xuống mình nàng, một thân ảnh mờ mờ từ thể nội nàng bay ra.



“Tạm biệt, Bại Thiên ca ca, thiếp không biết chàng có thấy được tin tức này không. Chỉ sợ chàng không thấy, lại sợ càng chàng thấy nó. Không thấy tất lòng chàng cay đắng lắm, cho rằng thiếp tuyệt tình phản bội. Thấy rồi, chàng sẽ đau lòng…” Thân ảnh mờ dần, rồi không thấy nữa.



“Nếu…sau khi hồn thiếp tan… còn giữ được một chút linh thức… linh thức lạc ấn, thiếp sẽ.. lang thang giữa đất trời…đợi chàng, nếu chàng lên được thiên đường, thiếp sẽ… theo chàng. Nếu chàng ở địa ngục… thiếp sẽ.. ở cạnh chàng… thiếp thật lòng… yêu chàng…”



Quang ảnh tiêu tan, người cũng tiêu tan.



Độc Cô Bại Thiên ràn rụa, nước mắt và nước mưa đọng trước ngực Tư Đồ Minh Nguyệt, hai giọt lệ tinh đỏ rực tan chảy…



Đập vào mắt hắn là hình ảnh gia gia và phụ thân đầy máu, bên tai vang vọng tiếng thị Tư Đồ Minh Nguyệt đầy thê thương: “Nếu…sau khi hồn thiếp tan… còn giữ được một chút linh thức… linh thức lạc ấn, thiếp sẽ.. lang thang giữa đất trời…đợi chàng, nếu chàng lên được thiên đường, thiếp sẽ… theo chàng. Nếu chàng ở địa ngục… thiếp sẽ.. ở cạnh chàng… thiếp thật lòng… yêu chàng…”



Trước mắt hắn đỏ rực, cảm giác huyết dịch bản thân sôi trào, chiến hỏa trong lòng rực cháy, hận không thể đá tan trời, đạp nát đất, hận không thể hủy diệt cả thế giới. Sức mạnh vô biên tràn ngập thân thể, hắn lại hành động được.



Hắn đạp lên hư không, hú lên thê lương: “A… ta không muốn lên thiên đường, không muốn xuống địa ngục, ta muốn yêu muốn hận, không cần siêu thoát, muốn đọa lạc trong hồng trần cuồn cuộn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom