Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 15: Ma Tử Thân Sinh
Lý Thi đi cùng Độc Cô Ngôn Chí đến thư phòng không dám có chút trì hoãn, tường tận mang sự tình phát sinh ở khu rừng ngoài trấn nói lại. Đồng thời cũng nói đến 1 số tình hình trong võ lâm có liên quan đến tinh nguyên thạch. Đương nhiên việc Độc Cô Bại Thiên chọc ghẹo nàng đã được giảm bớt rồi.
Độc Cô Ngôn Chí trầm ngâm hồi lâu mới nói: “không ngờ chỉ 1 Lưu gia và Lạc gia nhỏ bé mà cũng dám vuốt râu hùm, quả đúng là ko muốn sống nữa”
Nếu như không thấy võ công của Độc Cô Ngôn Chí trong lúc tức giận để lộ ra. Lý Thi nhất định cho rằng ông đang nói khoát. Lạc Gia cùng Lưu Gia tuy không phải hung bá thiên hạ, nhưng mà cũng là thế lực uy chấn nhất phương. Bất quá hiện tại nàng tin tưởng Độc Cô Gia có thực lực, một gia tộc trong võ lâm mọi người nhìn đều thấy suy tàn kì thật là tránh né sự đời lại khó mà tưởng tưởng tượng nỗi thật lực
“Ta biết cô nương là đệ tử của Vụ Ẩn Phong, đã nắm được không ít tình trạng của Độc Cô Gia, nhưng mà có một số sự tình không như tưởng tượng của các người, võ công của ta không tầm thường như những gì các người tưởng tượng phải ko?
Tròng lòng Lý Thi ngầm thì thầm: không chỉ tầm thường, mà thật ra là cao đến đáng sợ. Miệng thì trả lời: Tiền bối võ công cao cường, cao thâm mạc trắc, quả là vượt suy nghĩ của mọi người, cùng với tư liệu mà sư môn có được hoàn toàn khác biệt.”
“Độc Cô Gia thật sự từ lâu đã không còn màng đến võ lâm nữa rồi, chúng ta định rút chân ra khỏi võ lâm, ‘chỉ là hổ không muốn đả thương người, người lại muốn đả thương hổ”. Độc Cô Gia tịnh không sợ chuyện gì hết, ai định cưỡi lên đầu lên cổ chúng tôi mà tác oai tác oái, chúng tôi sẽ không nể mặt họ. Khi nào lo liệu tang sự cho Bại Thiên xong, ta muốn Lạc Gia cùng Lưu Gia tên tuổi bị xóa khỏi võ lâm.”
Lí Thi nghe mà cảm thấy run rẩy, nàng tuyệt đối tin tưởng lời của Độc Cô Ngôn Chí, lúc đầu một người mất đi ái tử đều có thể làm mọi chuyện.
Độc Cô Ngôn Chí thì thầm: “Bại Thiên lúc nhỏ rất khả ái. Tuy có nghịch ngợm, hang ngày bên ngoài thường đánh nhau với người ta, nhưng mà ở nhà lại rất ngoan.
Lý Thi nghĩ thầm: sớm đã biết không tốt lành gì, ở nhà giả bộ, lúc bé đã xấu xa như vậy, thảo nào lớn lên cũng như vậy.
“Nó rất thông minh, với lại căn cốt rất tốt, là kì tài luyện võ. Nhưng tính tình hiếu động, lại lười tập võ. Chẳng qua mới một năm nay tập luyện một chút võ công đơn giản. Nếu như chịu tập luyện từ bé, với tư chất như thế, thì sớm đã danh động thiên hạ, thì làm sao lại có thể nằm dưới sân như thế này được “ Độc Cô Ngôn Chí vẻ mặt chìm trong bi thương.
Lý Thi lặng lẽ đứng bên cạnh, nàng biết lúc này có nói gì thì cũng vô dụng, còn không bằng để ông ta nói hết những gì trong lòng, phát tiết ra một chút.
Ngay lúc đó, trong sân có một am thanh vang dội truyền đến: “ các người đừng có nói lung tung, cháu ta sao chết được, cháu ta ở đâu?”
Độc Cô Ngôn Chí và Lý Thi từ thư phòng bước ra vẻ mặt khó coi nhìn Độc Cô Phi Vũ vừa quay về, một lão nhân hình dáng tiên phong đạo cốt sao có thể là lãng tử năm xưa? Lý Thi có cảm thấy khó tin.
“Phụ thân, Bại Thiên thật sự đã…”
Không để ý đến Độc Cô Ngôn Chí, Độc Cô Phi Vũ đi trực tiếp đến cái cáng phía trước, lật mí mắt của hắn lên quan sát, nhắm mắt trầm tư, như đang suy nghĩ, cuối cùng song thủ để lên trên đầu hắn. Chúng nhân đều không dám thở mạnh, chăm chú nhìn hắn, hy vọng có kì tích xảy ra. Một lúc sau Độc Cô Phi Vũ buông hai tay ra, sau đó nở nụ cười: “Thằng cháu ta… không chết”
Chúng nhân nghe xong hận ko thể đánh cho lão một cái, sau đó đều thở hổn hển. Lý Thi cũng đồng cảm, hận không thể bứt râu của lão. Chúng nhân trong nội tâm đều cao hứng, hôm nay đã xảy ra quá nhìu việc, vui mừng đau buồn, chúng nhân đều không thể ngừng khóc, lớn tiếng chúc mừng. Lão phu nhân cùng phu nhân càng vui hơn và đang khóc thút thít, mỉm cười mà rơi lệ.
Qua một lúc mọi người đều bình tĩnh lại hết, lão già nói: “Ngôn Chí, Ngươi sao lại mất bình tĩnh thế, làm kinh động đến mẹ ngươi”
“Dạ, Phụ thân nói phải ạ”
“Còn không gọi người đưa Bại Thiên vào trong đi”
Chúng nhân cẩn thận mang Bại Thiên vào trong, lão đầu lại tiếp tục nói: “Bại Thiên chỉ chết giả, não vẫn còn hoạt động, nhịp tim và hô hấp không ngừng hẳn chỉ là đập rất chậm, các ngươi về nhà đi, chắc vài ngày nữa là tỉnh lại thôi.”
Chúng nhân ào ào bỏ đi.
Lý Thi dựa vào có duyên với ngọc thạch mà ở lại, đồng thời cũng muốn lấy lại dây chuyền mặt ngọc. Nàng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Nguyệt trước khi về còn cùng với mẫu thân của Độc Cô Bại Thiên to nhỏ với nhau, còn hướng về phía nàng, torng lòng hận không thể cắn hắn. Quả không sai, thoáng sau mẫu thân Độc Cô Bại Thiên đi về phía nàng, nhiệt tình dị thường. Lý Thi được “sủng ái” nhưng “kinh sợ”, thân thể thây không thoải mái.
Đợi chúng nhân đi hết, còn lại một mình Độc Cô Phi Vũ, ông ta lẩm bẩm tự nói: “xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.”
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên đang thần du thái hư, liên tục mơ màng. Lúc này phát sinh sự tình vô cùng đặ biệt, ngọc thạch lại lóe sang lần nữa, màu sắc dần dần trở nên trong trẻo trở thành một khối cực phẩm ngọc thạch. Lý Thi nghĩ lặng lẽ thu hồi dây chuyền mặt ngọc, nhưng không thể nào lấy rời khỏi Độc Cô Bại Thiên.
Sauk hi Ngọc Thạch phát sinh biến hóa, Độc Cô Bại Thiên tiến vào một loại trạng thái kì diệu. Hắn cảm giác được mình không chết, mà còn đã tỉnh lại rồi chỉ là không thể nói năng động đậy. Bên ngoài phát sinh sự tình gì hắn đều biết, Lý Thi muốn lậy lại dây chuyền mặt ngọc, thế nhưng không cách gì tách nổi ngón tay của hắn, hắn cảm thấy buồn cười, một tuyệt sắc mỹ nữ lại có thể làm ăn trộm. Sau đó hắn mới cảm thấy sợ: mỹ nữ lấy bảo kiếm ra tưởng chừng như muốn chặt tay phải của hắn, do dự cả nữa ngày, cuối cùng bảo kiếm không chặt tay hắn. Sau đó lưu lại một câu: “Đê tiện, hạ lưu vô sỉ chính là tiểu tử nhà ngươi.”
Độc Cô Bại Thiên đối với Lý Thi cũng có them những nhận định mới: mĩ nữ này hết sức ghê gớm ---------- hắn hoan hỉ. Nghĩ đến Lý Thi hắn lại bắt đầu nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt, cứ nghĩ đến nàng, nội tâm hắn lại có chút đau thương.
Mấy ngày tiếp theo, Độc Cô Bại Thiên có vẻ như đã tỉnh lại nhưng vẫn trong trạng thái không thể động đậy. Thời gian này, mỗi ngày bằng hữu của hắn đều đến trông nom hắn, mâu thân và tổ mẫu thay nhau chăm sóc hắn, ban ngày cứ cách nữa thời thần lại đến chăm sóc, phụ thân hắn cũng tới vài lần, bình thường rất thương yêu hắn là gia gia lại chỉ tới một lần.
Độc Cô Bại Thiên thầm phát thệ: “nhất định phải lấy hết số rượu ngon của gia gia”
Trong mật thất Độc Cô Ngôn Chí cùng Độc Cô Phi Vũ đang thì thầm bàn bạc.
Độc Cô Ngôn Chí nói: “Phụ Thân, Bại Thiên xá thân thành ma sau này có dị chứng gì không?”
“Có, nhưng mà nếu võ công không đạt thánh cấp thì không có chuyện gì, nếu như nó đạt tới thánh cấp, hậu quả cực kỳ khó dự liệu. xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.”
Độc Cô Ngôn Chí sắc mặt biến sắc “chẳng lẽ là bất tử chi……”
Sắc mặt của Độc Cô Phi Vũ khác thường, “Đúng rồi, nhất định là bất tử chi thân, còn gọi là bất tử ma thân. Sau khi chết sẽ thành ma, giết hết tất cả. Nếu như ma bị diệt rồi cũng sẽ phục sinh cứ như vậy tiếp diễn.”
“Vậy hiện tại nó chẳng phải là kẻ thù chung của toàn võ sao, chúng ta nhất định phải giử kín bí mật này. Biết được việc này con nghĩ chỉ có Vụ Ẩn Phong - Lý Thi là biết được, vì Bại Thiên, chúng ta không nên…"
Độc Cô Phi Vũ từ từ nói: “nhất thiết phải đợi Bại Thiên tỉnh lại hẵng tính.”
Độc Cô Ngôn Chí trầm ngâm hồi lâu mới nói: “không ngờ chỉ 1 Lưu gia và Lạc gia nhỏ bé mà cũng dám vuốt râu hùm, quả đúng là ko muốn sống nữa”
Nếu như không thấy võ công của Độc Cô Ngôn Chí trong lúc tức giận để lộ ra. Lý Thi nhất định cho rằng ông đang nói khoát. Lạc Gia cùng Lưu Gia tuy không phải hung bá thiên hạ, nhưng mà cũng là thế lực uy chấn nhất phương. Bất quá hiện tại nàng tin tưởng Độc Cô Gia có thực lực, một gia tộc trong võ lâm mọi người nhìn đều thấy suy tàn kì thật là tránh né sự đời lại khó mà tưởng tưởng tượng nỗi thật lực
“Ta biết cô nương là đệ tử của Vụ Ẩn Phong, đã nắm được không ít tình trạng của Độc Cô Gia, nhưng mà có một số sự tình không như tưởng tượng của các người, võ công của ta không tầm thường như những gì các người tưởng tượng phải ko?
Tròng lòng Lý Thi ngầm thì thầm: không chỉ tầm thường, mà thật ra là cao đến đáng sợ. Miệng thì trả lời: Tiền bối võ công cao cường, cao thâm mạc trắc, quả là vượt suy nghĩ của mọi người, cùng với tư liệu mà sư môn có được hoàn toàn khác biệt.”
“Độc Cô Gia thật sự từ lâu đã không còn màng đến võ lâm nữa rồi, chúng ta định rút chân ra khỏi võ lâm, ‘chỉ là hổ không muốn đả thương người, người lại muốn đả thương hổ”. Độc Cô Gia tịnh không sợ chuyện gì hết, ai định cưỡi lên đầu lên cổ chúng tôi mà tác oai tác oái, chúng tôi sẽ không nể mặt họ. Khi nào lo liệu tang sự cho Bại Thiên xong, ta muốn Lạc Gia cùng Lưu Gia tên tuổi bị xóa khỏi võ lâm.”
Lí Thi nghe mà cảm thấy run rẩy, nàng tuyệt đối tin tưởng lời của Độc Cô Ngôn Chí, lúc đầu một người mất đi ái tử đều có thể làm mọi chuyện.
Độc Cô Ngôn Chí thì thầm: “Bại Thiên lúc nhỏ rất khả ái. Tuy có nghịch ngợm, hang ngày bên ngoài thường đánh nhau với người ta, nhưng mà ở nhà lại rất ngoan.
Lý Thi nghĩ thầm: sớm đã biết không tốt lành gì, ở nhà giả bộ, lúc bé đã xấu xa như vậy, thảo nào lớn lên cũng như vậy.
“Nó rất thông minh, với lại căn cốt rất tốt, là kì tài luyện võ. Nhưng tính tình hiếu động, lại lười tập võ. Chẳng qua mới một năm nay tập luyện một chút võ công đơn giản. Nếu như chịu tập luyện từ bé, với tư chất như thế, thì sớm đã danh động thiên hạ, thì làm sao lại có thể nằm dưới sân như thế này được “ Độc Cô Ngôn Chí vẻ mặt chìm trong bi thương.
Lý Thi lặng lẽ đứng bên cạnh, nàng biết lúc này có nói gì thì cũng vô dụng, còn không bằng để ông ta nói hết những gì trong lòng, phát tiết ra một chút.
Ngay lúc đó, trong sân có một am thanh vang dội truyền đến: “ các người đừng có nói lung tung, cháu ta sao chết được, cháu ta ở đâu?”
Độc Cô Ngôn Chí và Lý Thi từ thư phòng bước ra vẻ mặt khó coi nhìn Độc Cô Phi Vũ vừa quay về, một lão nhân hình dáng tiên phong đạo cốt sao có thể là lãng tử năm xưa? Lý Thi có cảm thấy khó tin.
“Phụ thân, Bại Thiên thật sự đã…”
Không để ý đến Độc Cô Ngôn Chí, Độc Cô Phi Vũ đi trực tiếp đến cái cáng phía trước, lật mí mắt của hắn lên quan sát, nhắm mắt trầm tư, như đang suy nghĩ, cuối cùng song thủ để lên trên đầu hắn. Chúng nhân đều không dám thở mạnh, chăm chú nhìn hắn, hy vọng có kì tích xảy ra. Một lúc sau Độc Cô Phi Vũ buông hai tay ra, sau đó nở nụ cười: “Thằng cháu ta… không chết”
Chúng nhân nghe xong hận ko thể đánh cho lão một cái, sau đó đều thở hổn hển. Lý Thi cũng đồng cảm, hận không thể bứt râu của lão. Chúng nhân trong nội tâm đều cao hứng, hôm nay đã xảy ra quá nhìu việc, vui mừng đau buồn, chúng nhân đều không thể ngừng khóc, lớn tiếng chúc mừng. Lão phu nhân cùng phu nhân càng vui hơn và đang khóc thút thít, mỉm cười mà rơi lệ.
Qua một lúc mọi người đều bình tĩnh lại hết, lão già nói: “Ngôn Chí, Ngươi sao lại mất bình tĩnh thế, làm kinh động đến mẹ ngươi”
“Dạ, Phụ thân nói phải ạ”
“Còn không gọi người đưa Bại Thiên vào trong đi”
Chúng nhân cẩn thận mang Bại Thiên vào trong, lão đầu lại tiếp tục nói: “Bại Thiên chỉ chết giả, não vẫn còn hoạt động, nhịp tim và hô hấp không ngừng hẳn chỉ là đập rất chậm, các ngươi về nhà đi, chắc vài ngày nữa là tỉnh lại thôi.”
Chúng nhân ào ào bỏ đi.
Lý Thi dựa vào có duyên với ngọc thạch mà ở lại, đồng thời cũng muốn lấy lại dây chuyền mặt ngọc. Nàng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Nguyệt trước khi về còn cùng với mẫu thân của Độc Cô Bại Thiên to nhỏ với nhau, còn hướng về phía nàng, torng lòng hận không thể cắn hắn. Quả không sai, thoáng sau mẫu thân Độc Cô Bại Thiên đi về phía nàng, nhiệt tình dị thường. Lý Thi được “sủng ái” nhưng “kinh sợ”, thân thể thây không thoải mái.
Đợi chúng nhân đi hết, còn lại một mình Độc Cô Phi Vũ, ông ta lẩm bẩm tự nói: “xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.”
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên đang thần du thái hư, liên tục mơ màng. Lúc này phát sinh sự tình vô cùng đặ biệt, ngọc thạch lại lóe sang lần nữa, màu sắc dần dần trở nên trong trẻo trở thành một khối cực phẩm ngọc thạch. Lý Thi nghĩ lặng lẽ thu hồi dây chuyền mặt ngọc, nhưng không thể nào lấy rời khỏi Độc Cô Bại Thiên.
Sauk hi Ngọc Thạch phát sinh biến hóa, Độc Cô Bại Thiên tiến vào một loại trạng thái kì diệu. Hắn cảm giác được mình không chết, mà còn đã tỉnh lại rồi chỉ là không thể nói năng động đậy. Bên ngoài phát sinh sự tình gì hắn đều biết, Lý Thi muốn lậy lại dây chuyền mặt ngọc, thế nhưng không cách gì tách nổi ngón tay của hắn, hắn cảm thấy buồn cười, một tuyệt sắc mỹ nữ lại có thể làm ăn trộm. Sau đó hắn mới cảm thấy sợ: mỹ nữ lấy bảo kiếm ra tưởng chừng như muốn chặt tay phải của hắn, do dự cả nữa ngày, cuối cùng bảo kiếm không chặt tay hắn. Sau đó lưu lại một câu: “Đê tiện, hạ lưu vô sỉ chính là tiểu tử nhà ngươi.”
Độc Cô Bại Thiên đối với Lý Thi cũng có them những nhận định mới: mĩ nữ này hết sức ghê gớm ---------- hắn hoan hỉ. Nghĩ đến Lý Thi hắn lại bắt đầu nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt, cứ nghĩ đến nàng, nội tâm hắn lại có chút đau thương.
Mấy ngày tiếp theo, Độc Cô Bại Thiên có vẻ như đã tỉnh lại nhưng vẫn trong trạng thái không thể động đậy. Thời gian này, mỗi ngày bằng hữu của hắn đều đến trông nom hắn, mâu thân và tổ mẫu thay nhau chăm sóc hắn, ban ngày cứ cách nữa thời thần lại đến chăm sóc, phụ thân hắn cũng tới vài lần, bình thường rất thương yêu hắn là gia gia lại chỉ tới một lần.
Độc Cô Bại Thiên thầm phát thệ: “nhất định phải lấy hết số rượu ngon của gia gia”
Trong mật thất Độc Cô Ngôn Chí cùng Độc Cô Phi Vũ đang thì thầm bàn bạc.
Độc Cô Ngôn Chí nói: “Phụ Thân, Bại Thiên xá thân thành ma sau này có dị chứng gì không?”
“Có, nhưng mà nếu võ công không đạt thánh cấp thì không có chuyện gì, nếu như nó đạt tới thánh cấp, hậu quả cực kỳ khó dự liệu. xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.”
Độc Cô Ngôn Chí sắc mặt biến sắc “chẳng lẽ là bất tử chi……”
Sắc mặt của Độc Cô Phi Vũ khác thường, “Đúng rồi, nhất định là bất tử chi thân, còn gọi là bất tử ma thân. Sau khi chết sẽ thành ma, giết hết tất cả. Nếu như ma bị diệt rồi cũng sẽ phục sinh cứ như vậy tiếp diễn.”
“Vậy hiện tại nó chẳng phải là kẻ thù chung của toàn võ sao, chúng ta nhất định phải giử kín bí mật này. Biết được việc này con nghĩ chỉ có Vụ Ẩn Phong - Lý Thi là biết được, vì Bại Thiên, chúng ta không nên…"
Độc Cô Phi Vũ từ từ nói: “nhất thiết phải đợi Bại Thiên tỉnh lại hẵng tính.”
Bình luận facebook