• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BẤT TỬ BẤT DIỆT (2 Viewers)

  • Quyển 7 - Chương 5: Giang hồ chi loạn (Hạ)

Công lực Huyết Ma cao thâm mạc trắc khiến tất cả hoảng sợ, một cao thủ không ai đoán được công lực nông sâu thế nào đã hoành không xuất thế.



Huyết Ma không giết người nhưng nơi nào đi qua đều khiến người ta sợ hãi. Hia trăm ba mươi nhân khẩu một võ lâm thế gia ở Tân Minh đế quốc bị treo lên xà nhà đánh cho tóe máu, nhưng không ai mất mạng. Một danh phái ở Bái Nguyệt đế quốc bị lột sạch y phục ném ra chợ khiến toàn phái mất hết danh dự. Thanh Phong đế quốc…



Lại thêm một sự kiện chứng minh Huyết Ma đang muốn theo gió bẻ măng, khuấy loạn giang hồ vốn đang loạn động khiến cả thiên hạ võ lâm đại loạn, nhưng luôn hạ thủ lưu tình, không lấy mạng ai.



Lúc Độc Cô Bại Thiên trở lại giang hồ, cũng là khi Huyết Ma dừng tay. Hắn ngồi trong góc một tửu lâu, lặng lẽ nghe người giang hồ kể chuyện mới nhất.



“Ôi, Nộ Đế cùng Huyết Đế vừa im hơi thì lại mọc ra một Huyết Ma, đúng là chưa qua tai lại đến nạn.”



“Thật ra Huyết Ma là kẻ thế nào? Sao lại đột nhiên xuất hiện kẻ như thế, trước đây đâu có nghe ai nói đến?”



“Ai biết được, tự nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.”



“Có người nói hắn là tỷ tỷ của Bất tử chi ma, không biết là thật hay giả.”



“Nói láo, cái gì mà chị ruột, là vợ hắn.”



“Vớ vẩn thật, không phải…chuyện này… hai cao thủ siêu cấp hợp lại thì đúng là ác mộng.”



“Bất tử chi ma đúng là hạnh phúc, nghe nói dung nhan Huyết Ma chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, khuynh thành khuynh quốc, đúng là quốc sắc thiên hương.”



“Nghĩ thôi cũng đủ hâm mộ.”



“Hừ, nhỏ tiếng chút đi, cách đây không lâu có mấy võ lâm bằng hữu bàn đến Huyết Ma, bị hắn tìm đến, kết quả miệng sưng đến nỗi đủ để cho cả con lừa chui vừa.”



“Đúng, nhỏ tiếng chút đi, nghe nói cả Tu La thiên vương Triệu Trình của Hán Đường đế quốc cũng bị hắn chế ngự dễ dàng, cạo sạch râu tóc Triệu thiên vương, khắc một con rùa đen lên mặt, còn tô cả màu, e rằng cả đời Triệu thiên vương không rửa được dấu vết trên mặt.”



“Đúng là đáng sợ.”



“Nghe nói mọi vương cấp cao thủ đều bị dọa chết khiếp.”



“Sợ cái gì, không nghe nói gì ư, Huyết Ma đã lui khỏi giang hồ, chắc trở về bên cạnh Bất tử chi ma.”



“Ối, Huyết Ma và Bất tử chi ma đúng là xứng đôi, ối ối.” Một sợi tóc xuyên qua tai người vừa nói, máu theo tóc mai chảy xuống.



Một nữ tử che mặt tiến vào tửu lâu, khí thế phát ra khiến người ta nghẹt thở, run lên.



“Các ngươi đang bàn luận về ta?” Giọng nữ tử lạnh tanh.



Mấy cao thủ đang bàn luận lập tức run rẩy, cao thủ siêu cấp như Huyết Ma xuất hiện trước mắt mà ban nãy họ còn nói này nói kia về đối phương.



“Xin tha mạng.”



“Huyết cô nương tha mạng…”



……



“Cút.”



Mấy cao thủ cắm đầu bỏ chạy.
















Độc Cô Bại Thiên không lấy làm lạ khi Huyết Ma xuất hiện ở đây, hắn đoán trước từ quy luật hoạt động của đối phương, đoán rằng sẽ từ đây trở về Thiên Ma cốc.



Thấy dáng vẻ đáng thương các cao thủ, hắn chợt nảy ra cảm giác không thật, vốn không có thù hận gì với họ, tìm họ báo thù không có ý nghĩa gì. Hắn tự hỏi lẽ nào sau khi sức mạnh đạt mức quá cao, liền mất hứng thú với đối thủ nhược tiểu.



“Hắc hắc, nàng đến rồi.”



“Hừ.” Huyết Ma hừ lạnh, chiếc ghế Độc Cô Bại Thiên ngồi nổ tung, vội lách sang một bên.



“Không cần nổi nóng, mấy người vừa nãy gán cho chúng ta quan hệ, không phải việc của ta.”



Huyết Ma lạnh lùng nói: “Không ngờ sau ngàn năm người giang hồ lại vô sỉ đến thế, được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, phải về Thiên Ma cốc.”



“Ngươi mới ra ngoài mấy ngày, vội trở lại làm gì? Hơn nữa mới chỉ mấy ngày, ngươi làm được gì?”



“Trước khi ta xuất hiện, cha ngươi và một vị đế cảnh cao thủ lật tung cả giang hồ lên, ta chỉ vẽ rắn thêm chân mà thôi, hiện tại giang hồ loạn đủ rồi.”



Độc Cô Bại Thiên ngẫm nghĩ: “Thế này đi, ngươi đến ngũ đại thánh địa một chuyến đi, hắc hắc, hiểu ý ta chứ? Rồi hẵng về Thiên Ma cốc.”



“Không được.” Huyết Ma đáp: “Ta đã đến ngũ đại thánh địa, nơi nào cũng cảm ứng được khí tức thánh giả, hiện tại ta không thể động thủ với nhân vật cấp Võ thánh, phải về Thiên Ma cốc triệt để khôi phục công lực.”



“Gì vậy? Ngũ đại thánh địa đều có khí tức thánh giả, thật vậy ư?” Độc Cô Bại Thiên cả kinh.



“Đương nhiên là thật, ngươi tưởng ngũ đại thánh địa đều chỉ là hư danh ư, cổ phái qua ngàn năm sao lại không có thánh cấp cao thủ.”



“Được rồi, ngươi về Thiên Ma cốc đi.”



Độc Cô Bại Thiên thất thần, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra.



Huyết Ma, tuyệt thế cao thủ mạnh đến mức khiến người ta không đoán được, như hoa đàm chợt nở trên giang hồ rồi biến mất, khiến người ta nghi hoặc vô tận, có điều không ai ngờ trong trường đại loạn động sau đó, Huyết Ma lại xuất hiện, nhưng không trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý.



Trên đường về nhà, Độc Cô Bại Thiên lo lắng vô vàn, biết ngũ đại thánh địa có khí tức thánh giả, hắn thầm nóng lòng, bởi trước đó phụ thân hắn từng đại chiến ở Vụ Ẩn phong.



Gần quê tình cảm càng dâng trào, đến gần Trường Phong trấn, hắn càng khẩn trương, từ lúc đặt chân vào giang hồ đã nửa năm, đa phần thời gian hắn đều chạy trốn, gần như ngày nào cũng bên bờ tử vong. Thấy bốn bề cảnh sắc ngày càng trở nên quen thuộc, hắn thêm kích động.



Chuyện cũ như mây khói, niềm vui ngày xưa đều từ vùng đất đáng mến này.



Lúc hắn đi qua vạt rừng bên ngoài trấn, bất giác dừng lại, đó là nguồn gốc của niềm vui, cũng là nơi bất hạnh của hắn bắt đầu.



Để tránh sự quản thúc của người nhà, hắn và bạn bè trong trấn từng coi nơi này là mảnh đất lành, đánh đấm, vật lộn, nướng thức ăn ở đây…vui vẻ vô cùng, không ai ước thúc hay quản lý. Từng chút việc xưa nổi lên trong lòng, bao tiếng cười vui, bao nhiêu năm tháng vô lo trôi qua trong khu rừng đó.



Nhưng bất hạnh cả hắn cũng từ đây, hắn đã gặp Minh Nguyệt và sư huynh nàng, rồi rời nàng ra giang hồ, hát khúc bi ca. “Nguyệt nhi khả ái sao lại ngốc như vậy, có gì không nói được với ta?” Hắn ràn rụa nước mắt.



Nhớ đến cô bé thường theo chân mình lúc năm, sáu tuổi, lòng hắn ấm áp, lúc đó Minh Nguyệt mũm mĩm, xinh đẹp như búp bê sứ, gương mặt ngây thơ đó càng khiến người ta yêu thương.



Thoáng chốc y như nhìn thấy Tiểu Minh Nguyệt nhảy chân sáo đến chỗ mình, bên tai còn vang lên những lời nũng nịu.



“Bại Thiên ca ca đợi muội.”



“Bại Thiên ca ca, muội mệt rồi, cõng muội đi.”



“Bại Thiên ca ca, lớn lên muội sẽ gả cho huynh.”
















……



Lòng hắn như dao cắt, nhớ đến những chuyện cùng Minh Nguyệt, chỉ muốn phát cuồng, muốn hủy thiên, muốn diệt địa. Hắn vĩnh viễn không quên cảnh vĩnh biệt ở Trường Sinh cốc: đại chiến các lộ hào hùng trong thiên hạ, huyết sát ngàn dặm cũng không vãn hồi được sinh mệnh nữ tử tâm ái, thấy nàng héo tàn như đóa hoa nhu nhược, lòng hắn tan nát…



Con đường dằng dặc, gạt hết niềm vui từng có và cả nỗi buồn, tay hắn nắm chắc tình chi lệ tinh lấy được trong Thiên Ma cốc.



Tiểu trấn không thay đổi, vẫn náo nhiệt như thế, tiếng chào hàng vang lên bất tuyệt. Hắn cũng khác xưa, thanh danh của hắn ngày nay như “mặt trời chính ngọ”, không muốn gây lên sóng gió với quê hương, bèn thi triển Thần Hư bộ, như một đạo điện quang lướt qua đường, người đi đường chỉ cảm thấy gió vụt qua mà thôi.



Vượt qua bức tường cao, hắn vào trong sân nhà, hai cỗ thần thức siêu cấp đột nhiên hướng tới, uy thế khiến tuyết đọng trên phòng rơi xuống.



Hắn vui mừng ra mắt, hiện tại khẳng định được rằng cha hắn không sao, bằng không trong nhà lấy đâu ra hai đế cảnh cao thủ.



Hai nhân ảnh như hai đạo điện quang vụt tới, một người tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, người còn lại mới trung niên, phong thái nho nhã, chính là gia gia Độc Cô Phi Vũ và phụ thân Độc Cô Ngôn Chí.



“Cha, gia gia…” Độc Cô Bại Thiên nghẹn ngào.



Rời nhà nửa năm, tuy gặp mặt hai người hai lần nhưng chưa kịp nói ra câu nào, hắn đã kích động.



Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí không dám tin vào mắt mình, họ đồng thời cảm ứng thấy thần thức đế cấp tiếp cận Độc Cô gia, không ngờ lại là Độc Cô Bại Thiên.



“Ha ha…” Độc Cô Phi Vũ cười vang: “Không thẹn là cháu ta, hai mươi tuổi đã đạt đến đế cấp cảnh giới, ha ha, Độc Cô gia suy tàn lại đồng thời xuất hiện ba võ đế, ha ha…”



Độc Cô Ngôn Chí thấy con trai bình an trở về liền kích động mãi: “Độc Cô gia chúng ta không muốn lặp lại tình cảnh ngàn năm trước, luôn bồi dưỡng ở chốn nhân gian, không ngờ vẫn bị người ta đến đè đầu, cả thiên hạ truy sát con trai ta, thật khinh người thái quá. Lần này tam đế của Độc Cô gia cùng xuất hiện, quét sạch cả võ lâm cũng không ai ngăn được.”



Hắn cảm giác phụ thân đã biến đổi, trên mình xuất hiện bá khí, không còn nụ cười của người chăm chăm lo kiếm cơm, có lẽ đó là cơn giận chân chính.



Độc Cô Phi Vũ nói: “Đây không phải nơi chuyện trò, chúng ta vào nhà.”



Mẫu thân và nãi nãi Độc Cô Bại Thiên nghe nói hắn về, liền vui mừng đến phát khóc.



“Bại Thiên cháu về rồi… “



“Thiên nhi, con đã về rồi…”



Thân tình khó rũ bỏ nhất, dù sa vào hoản cảnh ác liệt đến đâu, hắn vẫn nhớ đến người nhà, sau nửa năm vào sinh ra tử mới trở vể, mắt hắn đẫm lệ.



Thân tình vấn vít, cả nhà đoàn tụ, già trử đều cười vui, nghe hắn kể lại những gì trải qua trong nửa năm này.



Đương nhiên có những việc phải đợi mẫu thân và nãi nãi đi rồi hắn mới cho Độc Cô Phi Vũ cùng Độc Cô Ngôn Chí biết, bởi quá kinh thế hãi tục.



Kì ngộ ở cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành đại chiến tiên linh ở Vụ Ẩn phong, nguồn gốc Kinh Thiên, Chiến Thiên, Khiếu Thiên tam đại thần quyết, thánh cấp đại chiến ở Trường Sinh cốc cùng chuyến đi Thiên Ma cốc…



Hắn không giấu giếm gì, kể lại rõ ràng, Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí chấn kinh mãi, rồi trầm tư, có những việc họ đã biết, có những việc họ chưa từng nghe, dù kiến đa thức quảng cũng phải im lặng.



Độc Cô Phi Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu: “Nhưng việc này và điều cổ quái trong thân thể cháu, ta cho rằng tất cháu cũng có ý thức mơ hồ, ôi, có những việc phải tự cháu làm.”



Độc Cô Ngôn Chí hỏi: “Con định thế nào?”



Độc Cô Bại Thiên đáp: “Con không muốn cha và gia gia nhúng vào, con đủ khả năng xử lý.”



Độc Cô Ngôn Chí đáp: “Nghe những kì ngộ vừa rồi, cha biết con đã đi lên con đường không đoán trước được, con tự lo cho mình đi.”



Độc Cô Bại Thiên gật đầu mỉm cười: “Cha và gia gia đừng lo, thánh cấp cao thủ thì sao, con là Bất tử chi ma, tự có cân nhắc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom