• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full BẤT TỬ BẤT DIỆT (1 Viewer)

  • Quyển 7 - Chương 16: Ma Đế quy lai.

Độc Cô Bại Thiên sững người nhìn Lãnh Vũ, nàng ngượng ngập vô cùng, bởi ánh mắt mọi người đều theo hắn nhìn vào nàng.



Lãnh Phong ho lên: “Mọi người dừng đứng đây nữa, Độc Cô công tử vừa thoát khốn, nhất định rất mệt, chúng ta đừng quấy nhiễu nữa, để công tử nghỉ.”



Môn nhân Lạc Thiên cung tản đi, Lãnh Phong dẫn Độc Cô Bại Thiên đến một gian đại điện, vị trưởng lão đế cảnh cũng theo chân.



Lãnh Phong nói: “Độc Cô công tử sao giờ mới ra, chúng tôi lo cho công tử lắm, đồng thời rất hổ thẹn, thật không nên để công tử vào đó, nếu có gì không may, cả đời chúng tôi sẽ hối hận.”



Mẫu thân Lãnh Vũ nói: “Tạ ơn trời đất, coi như Độc Cô công tử bình an quay về, bằng không lão thân sẽ hối hận cả đời.”



Độc Cô Bại Thiên vô cùng ngượng ngập, Lãnh Vũ đứng bên lạnh lùng nhìn hắn. Nàng vốn định lén về phòng nhưng bị mẫu thân kéo vào.



Lão đế cảnh cao thủ của Lạc Thiên cung nói: “Ha ha, chuyến vào Lạc Thiên động này, Độc Cô công tử thu hoạch không nhỏ, lão phu thấy công tử mắt lộ thần quang, hô hấp miên man, hiển nhiên công lực đại tiến. Lão đầu tử e rằng không so được, công tử chắc đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao đến cấp. Quả thật anh hùng xuất thiếu niên.”



Độc Cô Bại Thiên chỉ biết cười trừ trước nhứng câu hỏi nhiệt tình của chúng nhân.



Lúc đó mẫu thân Lãnh Vũ kéo nàng tới: “Độc Cô công tử đa tạ công tử liều mạng vào động cứu Vũ nhi, tuy không gặp nó nhưng tâm ý của công tử khiến chúng tôi cảm kích bất tận. Vũ nhi sao không mau đa tạ Độc Cô công tử, vì con mà công tử suýt mất mạng.”



Hắn vội nói: “Không cần cảm tạ, việc đó vãn bối nên làm, vãn bối từng nói là nợ Lãnh tiểu thư một mạng.”



Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn, nhưng thấy cha mẹ đều tỏ vẻ cảm kích, liền cúi đầu: “Đa tạ, bây giờ không ai nợ ai. Mẹ, con không khỏe, con nghỉ trước đây.”



Mẫu thân nàng lấy làm lạ, nhưng không cả nghĩ: “À, được rồi, con chú ý giữ sức khỏe.”



“Vâng.”



Lãnh Vũ dần đi xa.



Lão đế cảnh cao thủ nhìn hắn với vẻ ám muội: “Ha ha, tiểu tử có chuyện mờ ám gì, bằng không sao lại nhìn Vũ nhi của ta với ánh mắt đó.”



Hắn kêu lớn: “Lão nhân gia nói phải tính đến trách nhiệm, Lãnh tiểu thư không nhìn vãn bối chứ vãn bối không tránh né. Có lẽ trước kia vãn bối từng theo đuổi nhưng tiểu thư cự tuyệt, giờ thấy vãn bối nên tiểu thư không tự nhiên.”



“À, tiểu tử từng theo đuổi Vũ nhi?” Lão đế cảnh cao thủ lấy làm thích thú, không tỏ ra đứng đắn tí nào.



“Vâng.”



Lão đế cảnh cao thủ nói: “Cung chủ, lão phu thấy hôn nhân này không tệ, Vũ nhi đã đạt đế cảnh, trong giang hồ trừ Độc Cô thiếu hiệp, còn ai xứng với nó?”



Lãnh Phong nhíu mày, tuy Độc Cô Bại Thiên tạo cho ông ấn tượng không tệ nhưng danh tiếng của hắn trong gị không tốt đẹp gì, dù trước kia hắn không phải ma thật sự thì những gì đang làm cũng là tiêu chuẩn của ma. Ông ta phải lo cho tiền đồ của Lạc Thiên cung, không thể quyết định sai lầm vì một chút ơn mà dồn Lạc Thiên cung vào tuyệt lộ.



Nếu thật sự gả Lãnh Vũ cho ma đế, với ác danh của hắn nhất định sẽ bị mắng chửi không ngớt. Hiện thời uy danh của hắn cao ngất, nhất thời sẽ không sao nhưng lâu dài tất sẽ khiến cả võ lâm vây công, có thể khiến Lạc Thiên cung bước vào tuyệt lộ, thậm chí đứng trước nguy cơ diệt phái.



Hơn nữa, hai đế cảnh cao thủ trẻ tuổi kết hợp đủ khiến mọi cừu nhân chịu lui bước nhưng miệng đời vu hãm, các lão đế cảnh cao thủ ẩn thế nhất định sẽ xuất động, lúc đó mới không ổn.



Tính đến chuyện đó, Lãnh Phong nói: “Việc này…để Vũ nhi tự chủ, việc của những người trẻ tuổi mà.”



Mẫu thân Lãnh Vũ nói: “Đúng, Độc Cô công tử tuy là nhân trung chi long, nhưng việc của Vũ nhi cứ để nó làm chủ.”



Độc Cô Bại Thiên đáp: “Chuyện này… Lãnh cung chủ, vãn bối có thể gặp Lãnh tiểu thư chăng, vãn bối có lời muốn nói, xong rồi sẽ đi.”
















Lãnh Phong đồng ý: “Đương nhiên được, bất quá Độc Cô công tử đừng vội đi, vì Vũ nhi mà công tử vào Lạc Thiên động mãi giờ mới ra, chúng tôi còn chưa báo đáp.”



“Không, việc của vãn bối còn nhiều, gặp Lãnh tiểu thư rồi thì nên đi.”



“Vậy à, thế cũng được, theo ta.”



Lão đế cảnh cao thủ ở sau lưng giơ ngón tay cái lên: “Người trẻ tuổi có thừa dũng khí, chúc cậu thành công.”



Vợ chồng Lãnh Phong giả bộ không nghe thấy những lời nhăng cuội của sư thúc, Độc Cô Bại Thiên chỉ biết cười khổ.



Đến nơi Lãnh Vũ ở, mẫu thân nàng vào trước, một lúc sau mới ra: “Độc Cô công tử vào đi.”



Vợ chồng Lãnh Phong nhìn nhau rồi lui đi.



Độc Cô Bại Thiên thấp thỏm đi vào tiểu viện của Lãnh Vũ, một gốc hàn mai đang nở tung trong tuyết, hương thơm ngan ngát. Nàng đứng trong sân nhìn cây hoa, sắc mặt liên tục biến đổi.



“Lãnh tiểu thư...”



“Không phải ta bảo ngươi đi rồi sao, sao còn chưa đi?” Giọng nói lạnh lẽo cất lên.



“Tại hạ muốn gặp tiểu thư một lần.”



“Đã gặp rồi, ngươi đi đi.”



“Không, tại hạ còn lời muốn nói.”



Lãnh Vũ giận giữ: “Nói đi, nói xong đi mau, bằng không ta sẽ giết ngươi lần nữa.”



Độc Cô Bại Thiên không biết mở miệng thế nào, động não một lúc mới nói: “Lãnh tiểu thư, tại hạ…muốn cầu hôn tiểu thư.”



“Cái gì?!” Lãnh Vũ không sao ngờ rằng hắn lại nói như vậy.



“Ngươi…ngươi lớn mật thật, tha mạng cho ngươi thì ngươi lại được chân lân đầu, vọng tưởng…” Nàng xanh mặt.



Độc Cô Bại Thiên nói: “Lãnh tiểu thư vạn lần đừng nổi giận, nghe xong đã được không?”



“Nói.”



“Vì không thể xử lí mọi việc trên đời hoàn hảo, tại hạ thừa nhận có lỗi với tiểu thư, nhưng tiểu thư có biết, tại hạ… từ lúc chia tay rồi không thể dứt khỏi tình yêu với tiểu thư. Trong những ngày đào vong đầu óc tại hạ chỉ có hình bóng tiểu thư, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều nhung nhớ…” Chợt hắn không thể nói tiếp, hóa ra nói láo khó như thế.



Hắn muốn đền bù cho nàng nhưng không biết nên thế nào, sau cùng cho rằng cưới nàng là phương pháp lưỡng toàn kì mĩ, nên mới bịa ra những lời đó.



“Sao không nói nữa, nói đi…” Lãnh Vũ lạnh lùng: “Những lời xấu xa đó là ngươi nói ra ư?”



“Đúng vậy, Lãnh tiểu thư, tại hạ xin thề, thật sự muốn cưới tiểu thư.”



Lãnh Vũ lạnh lùng đáp: “Có những thứ không thể đền bù, sự tình xảy ra rồi vĩnh viễn không thể quay lại, ngươi đừng nói nhăng cuội nữa.”



Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ nóng nảy: “Bằng cách nào tiểu thư mới chịu lấy tại hạ, phải có điều kiện chứ.”



“Ta không gả cho ngươi đâu, ta biết ngươi muốn đền bù nhưng không cần, tình cảm không thể nói có là có, đâu cần phải thương lượng.”
















“Không được, tiểu thư nói điều kiện ra đi.”



Lãnh Vũ cười lạnh: “Ngươi muốn vậy thì ta nói, muốn cưới ta phải cần thần linh khiêng kiệu, võ thánh dẫn đường.”



Độc Cô Bại Thiên tỏ ra thật thà: “Nếu tại hạ làm được, tiểu thư sẽ lấy tại hạ?”



“Nếu ngươi làm được, ta sẽ. Ngươi đi đi.”



“Được, tại hạ sẽ quay lại.”



Độc Cô Bại Thiên rảo bước ra.



Lúc rời khỏi Lạc Thiên phong, hắn không cáo biệt vợ chồng Lãnh Phong, nhưng Lãnh Vũ hòa và lão đế cảnh cao thủ nhất định cảm giác được hắn đã đi.



Từ hướng Lãnh Vũ truyền lại dao động khe khẽ, còn từ hướng lão đế cảnh cao thủ vang lên tiếng nói khẽ: “Tiểu hữu đi mạnh giỏi…”



Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình trước Lãnh Vũ, hắn chợt tẽn tò, mọi hành động đó không khác gì kẻ đần độn.



“Chuyện này…đúng là bêu xấu, lão tử không có thiên phú về phương diện này.”



“Ôi, lòng hổ thẹn nên không làm gì nên hồn, nếu là tiểu tiện nhân Nam Cung Tiên Nhi đó thì , hắc hắc...”



Sau cùng hắn cũng rời Lạc Thiên phong, lại bước chân vào giang hồ.



“Đúng rồi, lão bà Hoa Vân Tiên của ta đi đâu nhie, sao không có tin gì trên giang hồ?”



Đêm trăng trong, Thanh Phong đế quốc, tại một tiểu trấn vô danh, hai làn đế cảnh thần thức giao phong.



Cảm giác bức bối trùm khắp tiểu trấn, nặng nề đến mức người ta không thở nổi.



Độc Cô Bại Thiên biết trong trấn có một đế cảnh cao thủ, lai giả bất thiện, hắn nhận ra địch ý của đối phương.



“Hắc hắc, đế cảnh cao thủ đã xuất động rồi, tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết cơ đấy.” Từ lúc vào giang hồ, đế cảnh cao thủ đầu tiên hắn gặp là Huyên Huyên, rồi đến Nam Cung Vô Địch. Vào Thiên Ma cốc, hắn gặp mấy lão quái già đến không thể già hơn, trong đầu óc hắn không mấy lão quái vật là người thường, sống được đến giờ cũng là kì tích rồi.



Giờ hắn hiểu rõ thực lực của đế cảnh cao thủ, biết rằng hậu quả đại chiến rất đáng sợ.



“Hắc hắc, mấy lão bất tử không cầm lòng được rồi, đã đến thì đừng trách lão tử không khách khí.”



Hắn thu lại đế cảnh thần thức, tĩnh tâm ngưng thần điều tức, chuẩn bị cho một trường đại chiến.



Nửa đêm, hắn đứng lên, hai mắt rực thần quang, bắn ra quang mang lãnh khốc.



“Hắc hắc, đế cảnh cao thủ thì sao, lão tử giết tất kẻ nào cản đường. Hôm nay ta phải cho võ lâm thấy hậu quả, dù đế cảnh cao thủ trêu vào ta cũng đổ máu như thường.”



Ở góc khác của tiểu trấn, đế cấp thần thức hùng hồn tràn ra, va chạm với thần thức của hắn.



Hắn đứng dậy nhanh chóng lướt ra ngoài trấn.



Dưới ánh trăng, một thân ảnh dài thượt đứng dưới gốc cây, đế cảnh thần thức phát ra từ người này.



Hắn thầm cười lạnh: “Hắc hắc, Thanh Phong đế quốc sẽ bắt đầu đổ máu từ đây."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom