Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 10 - Chương 11: Bát thế truyền nhân (thượng).
Độc Cô Bại Thiên mang tâm tình lạc lõng rời khỏi Nguyệt thần cung rồi li khai luôn cung điện dưới lòng đất.
Ba năm, nói dài không dài, ngắn cũng không phải ngắn.
Dẹp hết tình cảm ủ rũ sang một bên, hắn đằng không lướt đi.
Có bao nhiêu việc đang đợi hắn làm, nhất định sẽ tấn công sang tận Bỉ Ngạn. Bất quá trận chiến tương lai không chỉ của một mình hắn, mọi Cổ võ thánh của Thiên Vũ đại lục đều tham dự trường đại chiến vô tiền khoáng hậu này. Đại đa số các Cổ võ thánh đều tận mắt chứng kiến mấy vạn năm nay biết người Bỉ Ngạn đàn áp Thiên Vũ đại lục thế nào nên hiểu rõ chỗ nguy hại.
Thời gian còn lại, việc quan trọng nhất là liên hợp mọi cao thủ cùng nhất trí đối kháng với họ.
Đương nhiên trong số các tuyệt thế cao thủ của Thiên Vũ đại lục, không loại trừ có kẻ tâm hoài phản trắc, đó là những mầm độc đáng sợ, như kẻ đứng đằng sau đám ngụy tuần thiên sứ luôn nghe lệnh của người Bỉ Ngạn.
Độc Cô Bại Thiên bay qua một ngọn núi cao, đến một dải núi ở Thanh Phong đế quốc, vừa đi vừa suy tư.
Nhưng trải nghiệm của kiếp này trôi qua như chớp trong óc hắn, đã xảy ra bao nhiêu ân oán với người ta nhưng đến giờ ân oán đó còn lại gì? Việc hắn cầm làm là tập trung đối phó với người của Bỉ Ngạn.
Hắn dừng lại giữa dãy núi, đứng trên đỉnh cao, dung thần thức mãnh liệt phát ra tám đạo linh niệm phân thành tám hướng tiến về tám địa phương thần bí, ở đâu cũng ẩn chứa một cỗ sức mạnh hùng hậu.
Vừa nãy, hắn nhớ đến truyền nhân tám kiếp của mình, lần chuyển thế thứ chín này, hắn có thu tám đồ đệ, mỗi người đều học được thần công một đời của hắn.
Ngày trước hắn tận mắt thấy họ thàn thánh, biết rằng hiện tại tu vi của bát đại đệ tử khẳng định đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, người nào cũng có năng lực quỷ thần mạc trắc.
Từ khi dung hợp công lực của tám kiếp tại Trường Sinh cốc, hắn cảm ứng được nơi ẩn thân của tám đời đệ tử, hầu hết đều đang say ngủ.
Khi tám đạo ý thức truyền đi tám nơi khác nhau, những người này đều kinh hãi, những người còn tỉnh cảm giác được khí tức thân thuộc, những người ngủ say nhanh chóng tỉnh lại, nghe theo lời triệu hoán.
Thiên Ma là người đầu tiên nhận được đạo ý thức, y kích động: “Sư phụ…” đoạn từ Thiên Ma cốc lao lên trời, nhanh chóng bay đến Thanh Phong đế quốc.
oOo
Trên Lạc Thiên phong tuyết trắng phau phau, Lạc Thiên cung chủ ngồi trong Lạc Thiên động trên đỉnh cao nhất trong dãy núi thuộc quyền quản hạt của võ phái này. Mấy ngàn năm nay, kẻ chân chính vào được Lạc Thiên động học trọn vẹn công pháp Lạc Thiên công không quá năm người. Người đầu tiên vào động đương nhiên là khai phái tổ sư.
Nhưng có ai ngờ vị khai phái tổ sư này từ khi học thành Lạc Thiên quyết lại bị người ta uy hiếp phải ở lại đấy trông coi mấy ngàn năm.
Vật ông ta phải trông coi là một chiếc chìa khóa khổng lồ, mãi đến khi một thanh niên mang chiếc chìa khóa đi mất, ông ta mới được giải thoát, được rời khỏi cổ động chưa từng bước chân ra ngoài suốt mấy ngàn năm.
Đương nhiên thanh niên đó là Độc Cô Bại Thiên, khi hắn mang chìa khóa đi, vị tổ sư này lập tức đi luôn. Có được tự do, ông ta cũng không đi đâu quá xa mà ẩn cư tại hậu sơn, hưởng thụ đời sống thanh tịnh.
Hôm nay, đời sống ấy bị phá vỡ, hậu sơn phủ đầy tuyết chợt rung động kịch liệt, phảng phất như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung kinh hãi vô cùng, dựa vào tu vi cao thâm, ông ta biết đó không phải là hiện tượng tự nhiên, hình như có người muốn lật đổ cả ngọn núi tuyết ở hậu sơn. Ông ta kinh hãi bay lên không, chăm chú nhìn xuống, quả nhiên đúng như sở liệu.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đỉnh núi phủ tuyết sụp xuống, cùng với tiếng ầm ầm, một bóng người từ trong lòng núi bay ra. Người này toàn thân trắng toát: áo, tóc, râu, da đều trắng như tuyết.
Một tràng cười lồng lộng, khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung nghe thấy âm thanh cả đời lão không thể quên được: “Hắc chắc, tiểu quỷ, hảo đồ nhi ngươi đúng là hiếu thuận, đến tận đây nghênh tiếp vi sư xuất quan.”
“Lão tặc ngươi…ngươi chưa chết…” khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung vừa sợ vừa giận, thanh âm này là của lão quái vật năm xưa đã uy hiếp lão phải ở lại trong động trong nom chìa khóa.
Với lão, quái vật này quả thật là một lão lưu manh, khốn kiếp, vô lại, không có phong phạm tiền bối chút nào, lại đi uy hiếp hậu bối, đúng là vô sỉ cực độ.
Đương nhiên, dù hận thế nào thì lão vẫn có đôi chút cảm kích với lão quái vật trắng như tuyết này, toàn bộ sở học thần công ngạo thế đều do lão quái vật truyền cho, khiến lão trường sinh bất tử. Tuy nhiên nghĩ đến thủ đoạn của lão quái vật, lão lại nổi giận.
“Hảo đồ nhi, tuy ngươi tự học thành tài, nhưng không thể phủ nhận mọi thứ ngươi học được đều do ta khắc trong Lạc Thiên động. Nói thế nào ngươi cũng phải khách khí một chút, còn không mau ra mắt vi sư.”
“Lão lưu manh khốn kiếp, xét cho cùng lão đích xác là sư phụ ta nhưng quá đáng ghét.” Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung tuy giận, nhưng vẫn cung cung kính kính dập đầu ba cái với quái nhân trên không trung.
“Ha ha, vậy mới đúng, hảo đồ nhi, đợi ta về nhé. Giờ ta phải đi gặp sư tổ của ngươi.” Quái nhân nói xong liền nhanh chóng lướt đi.
oOo
Tại Tân Minh đế quốc, Vương gia là võ lâm thế gia nổi danh nhất, Khiếu Thiên kiếm pháp gia truyền danh dương thiên hạ, tương truyền chính là công pháp không đầy đủ của thượng cổ kì công Khiếu Thiên quyết. Tuy công pháp không đủ nhưng cũng đủ để Vương gia uy chấn thiên hạ, cả gia tộc đều là cao thủ.
Người có tư chất cao nhất trong lớp trẻ thuộc về Vương Tây Phong. Năm xưa ở đại thảo nguyên Thanh Phong đế quốc, y gặp được Độc Cô Bại Thiên nhân lúc đêm mưa thi triển thức sau chót của Khiếu Thiên kiếm pháp, từ lúc về nhà bèn tự nhốt mình, cả ngày ngẫm nghĩ kiếm pháp mà Độc Cô Bại Thiên thi triển, mấy tháng nay dần hiểu được kiếm ý thâm ảo.
Hôm nay, y diễn luyện kiếm pháp tại hậu viện, đột nhiên nghe có âm thanh kì quái vang lên, từ miệng giếng cổ xưa trong viện vang lên những tiếng “ầm ầm”, đoạn một lão nhân tóc muối tiêu, áo quần lam lũ từ dưới giếng bay lên.
Y há hốc mồm vì kinh hãi, lão nhân lại bay lơ lửng trên không nhìn mình, đó là công lực thánh giả trong truyền thuyết. Y cảm giác như đang trong mộng nhưng nhanh chóng tỉnh lại, quỳ sụp xuống.
Lão nhân mỉm cười nhìn y: “Tiểu tử ngươi không tệ, từ lúc ngươi còn nhỏ ta đã chú ý đến, vốn định đợi đến lúc ngươi ba mươi tuổi sẽ truyền cho một ít công pháp nhưng giờ không kịp nữa, cầm lấy này.”
Nói đoạn, lão nhân vung tay quảng cho y một quyển cổ thư rách nát, bên trên bìa đề ba chữ cổ thể: Khiếu Thiên quyết.
Vương Tây Phong kích động cơ hồ ngất xỉu, run rẩy chạm vào quyển sách, không ngờ hôm nay lại có được thượng cổ kì công trong truyền thuyết.
“Đa tạ tiền bối, đệ tử nhất định để tâm nghiên cứu, quyết không khiến người thất vọng.”
Lão nhân mỉm cười: “Nói đúng ra ta và tổ tiên ngươi có chút uyên nguyên nên xưa này vẫn chiếu cố hậu nhân của lão, rồi thuận tay truyền cho một chút công pháp, không ngờ vì thế mà chúng có được danh vọng. Nội dung cuốn sách này đủ cho ngươi học cả đời, là một công pháp tuyệt thế để thành thánh. Bất quá cuối cùng có thành thánh không phải trông vào ngươi. Tương lai sẽ có một trường đại chiến kinh thiên động địa giữa các thánh giả, thân thủ như ngươi đừng để bị cuốn vào, ta hi vọng tương lai ngươi học được bản lĩnh có thể tạo dựng sự nghiệp trong võ lâm, bảo tồn chính khí cho võ lâm sau cơn sóng gió.”
Vương Tây Phong cung cung kính kính dập đầu, lớn tiếng: “Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định không khiến người thất vọng.” Lúc ngẩng lên thì thân ảnh lão nhân đã biến mất.
Truyền nhân của Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Kinh Thiên, Chiến Thiên, Loạn Thiên cũng lần lượt hành động, bát đại truyền nhân, tám đạo ma khí xung thiên, bay thẳng lên mây cao.
Các cao thủ trên Thiên Vũ đại lục cùng kêu lên: “Bát ma tề xuất!”
“Tám Võ thánh đáng sợ.”
“Bát đại cường giả từng có quá khứ huy hoàng, ai nấy đều từng xâm nhập Bỉ Ngạn…”
“Dự ngôn từ xa xưa nói rằng: bát ma xuất, thiên hạ loạn, cửu ma tụ, thiên hạ biến, thập ma xuất, loạn thiên địa!”
“Bát ma đã hướng về ma tôn, đệ cửu ma ở đâu? Đệ thập ma ở chỗ nào?”
Độc Cô Bại Thiên lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, hắn không hề có ý ẩn tàng công lực, khí tức mãnh liệt che kín cả dãy núi. Chim bay thú chạy, sau cùng cả dãy núi yên tĩnh lại, hắn như một vị ma thần đứng sững trên đỉnh cao, lạnh lùng nhìn khắp tứ phương.
Thiên Ma là người đầu tiên đến nơi, ma diễm ngút trời đổ tới. Ánh mắt chứa chan nước, từ trên không quỳ xuống: “Sư phụ…cuối cùng người cũng hoàn thành nghịch thiên cửu chuyển!”
Độc Cô Bại Thiên dụ giọng: “Con không thể đổi cách xưng hô sao?”
Thiên Ma run giọng: “Phụ thân…con xin lỗi người.”
Độc Cô Bại Thiên thở dài: “Là ta không phải với con và mẹ con, nếu không tại ta vội vàng chuyển thế, tu luyện nghịch thiên cửu chuyển, mấy tên khốn của Bỉ Ngạn tuyệt đối không dám đến tìm mẹ con, khiến bà ấy suýt nữa hồn phi phách tán, bất đắc phải chịu nỗi khổ chuyển thế tại trần gian. Ta biết, mấy năm đó con chịu không ít khổ cực, cha không phải với các người, không hoàn thành trách nhiệm của một người cha.”
“Phụ thân không cần nói nữa, ai có thể đoán trước mọi việc sẽ xảy ra, nếu cha đoán được đã không bỏ rơi con và mẹ. Con chỉ hận mình năm xưa đã quá vô dụng, hại mẹ phải chịu bao nhiêu khổ cực.”
Độc Cô Bại Thiên nói: “Năm xưa con bị chúng bắt sang Bỉ Ngạn, là Chu Bá cứu con ra?”
“Vâng, là ông ấy cứu con. Sao đó con khổ tu ngàn năm, lại tiến sang đó gây loạn một phen, lúc quay về mới lập ra ma giáo…”
“Ha ha…hay lắm, không hổ là con trai ta, có thể đơn thân xâm nhập Bỉ Ngạn rồi an toàn rút lui.”
“Bởi con đã không gặp cao thủ hàng đầu của họ.”
“Không nên tự coi thường mình, con đã làm rất tốt, đạt đến cảnh giới năm xưa của ta.”
Thiên Ma tỏ ra ngưng trọng: “Lúc con sang Bỉ Ngạn, ban đầu rất thuận lợi, giết chết không ít cao thủ nhưng nói ra thật hổ thẹn, sau cùng con bị người ta hăm dọa phải quay về…”
“Ồ, là ai?” Độc Cô Bại Thiên cũng tỏ ra ngưng trọng, công lực của Thiên Ma đã đạt đến cảnh giới người ta ngưỡng vọng, không kém hơn hắn năm xưa. Công lực như vậy dẫu không địch nổi người ta cũng không đến nỗi bị hăm dọa nhưng y lại có cảm giác như thế, chứng tỏ thực lực của cao thủ đó đã đạt đến mức kinh người.
Thiên Ma nói: “Là một cường giả chưa từng thấy, hình như hắn còn đang ngủ say nhưng khí tức phát ra khiến con cảm giác vô cùng bất an. Trong lòng con không tài nào đốt lên chiến ý, bị cường giả đang ngủ đó hăm dọa phải quay về. Về đến Thiên Vũ đại lục, con lập tức vào Thiên Ma động trong Thiên Ma cốc bế quan, ngủ một giấc qua liền vạn năm.”
Ba năm, nói dài không dài, ngắn cũng không phải ngắn.
Dẹp hết tình cảm ủ rũ sang một bên, hắn đằng không lướt đi.
Có bao nhiêu việc đang đợi hắn làm, nhất định sẽ tấn công sang tận Bỉ Ngạn. Bất quá trận chiến tương lai không chỉ của một mình hắn, mọi Cổ võ thánh của Thiên Vũ đại lục đều tham dự trường đại chiến vô tiền khoáng hậu này. Đại đa số các Cổ võ thánh đều tận mắt chứng kiến mấy vạn năm nay biết người Bỉ Ngạn đàn áp Thiên Vũ đại lục thế nào nên hiểu rõ chỗ nguy hại.
Thời gian còn lại, việc quan trọng nhất là liên hợp mọi cao thủ cùng nhất trí đối kháng với họ.
Đương nhiên trong số các tuyệt thế cao thủ của Thiên Vũ đại lục, không loại trừ có kẻ tâm hoài phản trắc, đó là những mầm độc đáng sợ, như kẻ đứng đằng sau đám ngụy tuần thiên sứ luôn nghe lệnh của người Bỉ Ngạn.
Độc Cô Bại Thiên bay qua một ngọn núi cao, đến một dải núi ở Thanh Phong đế quốc, vừa đi vừa suy tư.
Nhưng trải nghiệm của kiếp này trôi qua như chớp trong óc hắn, đã xảy ra bao nhiêu ân oán với người ta nhưng đến giờ ân oán đó còn lại gì? Việc hắn cầm làm là tập trung đối phó với người của Bỉ Ngạn.
Hắn dừng lại giữa dãy núi, đứng trên đỉnh cao, dung thần thức mãnh liệt phát ra tám đạo linh niệm phân thành tám hướng tiến về tám địa phương thần bí, ở đâu cũng ẩn chứa một cỗ sức mạnh hùng hậu.
Vừa nãy, hắn nhớ đến truyền nhân tám kiếp của mình, lần chuyển thế thứ chín này, hắn có thu tám đồ đệ, mỗi người đều học được thần công một đời của hắn.
Ngày trước hắn tận mắt thấy họ thàn thánh, biết rằng hiện tại tu vi của bát đại đệ tử khẳng định đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, người nào cũng có năng lực quỷ thần mạc trắc.
Từ khi dung hợp công lực của tám kiếp tại Trường Sinh cốc, hắn cảm ứng được nơi ẩn thân của tám đời đệ tử, hầu hết đều đang say ngủ.
Khi tám đạo ý thức truyền đi tám nơi khác nhau, những người này đều kinh hãi, những người còn tỉnh cảm giác được khí tức thân thuộc, những người ngủ say nhanh chóng tỉnh lại, nghe theo lời triệu hoán.
Thiên Ma là người đầu tiên nhận được đạo ý thức, y kích động: “Sư phụ…” đoạn từ Thiên Ma cốc lao lên trời, nhanh chóng bay đến Thanh Phong đế quốc.
oOo
Trên Lạc Thiên phong tuyết trắng phau phau, Lạc Thiên cung chủ ngồi trong Lạc Thiên động trên đỉnh cao nhất trong dãy núi thuộc quyền quản hạt của võ phái này. Mấy ngàn năm nay, kẻ chân chính vào được Lạc Thiên động học trọn vẹn công pháp Lạc Thiên công không quá năm người. Người đầu tiên vào động đương nhiên là khai phái tổ sư.
Nhưng có ai ngờ vị khai phái tổ sư này từ khi học thành Lạc Thiên quyết lại bị người ta uy hiếp phải ở lại đấy trông coi mấy ngàn năm.
Vật ông ta phải trông coi là một chiếc chìa khóa khổng lồ, mãi đến khi một thanh niên mang chiếc chìa khóa đi mất, ông ta mới được giải thoát, được rời khỏi cổ động chưa từng bước chân ra ngoài suốt mấy ngàn năm.
Đương nhiên thanh niên đó là Độc Cô Bại Thiên, khi hắn mang chìa khóa đi, vị tổ sư này lập tức đi luôn. Có được tự do, ông ta cũng không đi đâu quá xa mà ẩn cư tại hậu sơn, hưởng thụ đời sống thanh tịnh.
Hôm nay, đời sống ấy bị phá vỡ, hậu sơn phủ đầy tuyết chợt rung động kịch liệt, phảng phất như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung kinh hãi vô cùng, dựa vào tu vi cao thâm, ông ta biết đó không phải là hiện tượng tự nhiên, hình như có người muốn lật đổ cả ngọn núi tuyết ở hậu sơn. Ông ta kinh hãi bay lên không, chăm chú nhìn xuống, quả nhiên đúng như sở liệu.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đỉnh núi phủ tuyết sụp xuống, cùng với tiếng ầm ầm, một bóng người từ trong lòng núi bay ra. Người này toàn thân trắng toát: áo, tóc, râu, da đều trắng như tuyết.
Một tràng cười lồng lộng, khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung nghe thấy âm thanh cả đời lão không thể quên được: “Hắc chắc, tiểu quỷ, hảo đồ nhi ngươi đúng là hiếu thuận, đến tận đây nghênh tiếp vi sư xuất quan.”
“Lão tặc ngươi…ngươi chưa chết…” khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung vừa sợ vừa giận, thanh âm này là của lão quái vật năm xưa đã uy hiếp lão phải ở lại trong động trong nom chìa khóa.
Với lão, quái vật này quả thật là một lão lưu manh, khốn kiếp, vô lại, không có phong phạm tiền bối chút nào, lại đi uy hiếp hậu bối, đúng là vô sỉ cực độ.
Đương nhiên, dù hận thế nào thì lão vẫn có đôi chút cảm kích với lão quái vật trắng như tuyết này, toàn bộ sở học thần công ngạo thế đều do lão quái vật truyền cho, khiến lão trường sinh bất tử. Tuy nhiên nghĩ đến thủ đoạn của lão quái vật, lão lại nổi giận.
“Hảo đồ nhi, tuy ngươi tự học thành tài, nhưng không thể phủ nhận mọi thứ ngươi học được đều do ta khắc trong Lạc Thiên động. Nói thế nào ngươi cũng phải khách khí một chút, còn không mau ra mắt vi sư.”
“Lão lưu manh khốn kiếp, xét cho cùng lão đích xác là sư phụ ta nhưng quá đáng ghét.” Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung tuy giận, nhưng vẫn cung cung kính kính dập đầu ba cái với quái nhân trên không trung.
“Ha ha, vậy mới đúng, hảo đồ nhi, đợi ta về nhé. Giờ ta phải đi gặp sư tổ của ngươi.” Quái nhân nói xong liền nhanh chóng lướt đi.
oOo
Tại Tân Minh đế quốc, Vương gia là võ lâm thế gia nổi danh nhất, Khiếu Thiên kiếm pháp gia truyền danh dương thiên hạ, tương truyền chính là công pháp không đầy đủ của thượng cổ kì công Khiếu Thiên quyết. Tuy công pháp không đủ nhưng cũng đủ để Vương gia uy chấn thiên hạ, cả gia tộc đều là cao thủ.
Người có tư chất cao nhất trong lớp trẻ thuộc về Vương Tây Phong. Năm xưa ở đại thảo nguyên Thanh Phong đế quốc, y gặp được Độc Cô Bại Thiên nhân lúc đêm mưa thi triển thức sau chót của Khiếu Thiên kiếm pháp, từ lúc về nhà bèn tự nhốt mình, cả ngày ngẫm nghĩ kiếm pháp mà Độc Cô Bại Thiên thi triển, mấy tháng nay dần hiểu được kiếm ý thâm ảo.
Hôm nay, y diễn luyện kiếm pháp tại hậu viện, đột nhiên nghe có âm thanh kì quái vang lên, từ miệng giếng cổ xưa trong viện vang lên những tiếng “ầm ầm”, đoạn một lão nhân tóc muối tiêu, áo quần lam lũ từ dưới giếng bay lên.
Y há hốc mồm vì kinh hãi, lão nhân lại bay lơ lửng trên không nhìn mình, đó là công lực thánh giả trong truyền thuyết. Y cảm giác như đang trong mộng nhưng nhanh chóng tỉnh lại, quỳ sụp xuống.
Lão nhân mỉm cười nhìn y: “Tiểu tử ngươi không tệ, từ lúc ngươi còn nhỏ ta đã chú ý đến, vốn định đợi đến lúc ngươi ba mươi tuổi sẽ truyền cho một ít công pháp nhưng giờ không kịp nữa, cầm lấy này.”
Nói đoạn, lão nhân vung tay quảng cho y một quyển cổ thư rách nát, bên trên bìa đề ba chữ cổ thể: Khiếu Thiên quyết.
Vương Tây Phong kích động cơ hồ ngất xỉu, run rẩy chạm vào quyển sách, không ngờ hôm nay lại có được thượng cổ kì công trong truyền thuyết.
“Đa tạ tiền bối, đệ tử nhất định để tâm nghiên cứu, quyết không khiến người thất vọng.”
Lão nhân mỉm cười: “Nói đúng ra ta và tổ tiên ngươi có chút uyên nguyên nên xưa này vẫn chiếu cố hậu nhân của lão, rồi thuận tay truyền cho một chút công pháp, không ngờ vì thế mà chúng có được danh vọng. Nội dung cuốn sách này đủ cho ngươi học cả đời, là một công pháp tuyệt thế để thành thánh. Bất quá cuối cùng có thành thánh không phải trông vào ngươi. Tương lai sẽ có một trường đại chiến kinh thiên động địa giữa các thánh giả, thân thủ như ngươi đừng để bị cuốn vào, ta hi vọng tương lai ngươi học được bản lĩnh có thể tạo dựng sự nghiệp trong võ lâm, bảo tồn chính khí cho võ lâm sau cơn sóng gió.”
Vương Tây Phong cung cung kính kính dập đầu, lớn tiếng: “Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định không khiến người thất vọng.” Lúc ngẩng lên thì thân ảnh lão nhân đã biến mất.
Truyền nhân của Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Kinh Thiên, Chiến Thiên, Loạn Thiên cũng lần lượt hành động, bát đại truyền nhân, tám đạo ma khí xung thiên, bay thẳng lên mây cao.
Các cao thủ trên Thiên Vũ đại lục cùng kêu lên: “Bát ma tề xuất!”
“Tám Võ thánh đáng sợ.”
“Bát đại cường giả từng có quá khứ huy hoàng, ai nấy đều từng xâm nhập Bỉ Ngạn…”
“Dự ngôn từ xa xưa nói rằng: bát ma xuất, thiên hạ loạn, cửu ma tụ, thiên hạ biến, thập ma xuất, loạn thiên địa!”
“Bát ma đã hướng về ma tôn, đệ cửu ma ở đâu? Đệ thập ma ở chỗ nào?”
Độc Cô Bại Thiên lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, hắn không hề có ý ẩn tàng công lực, khí tức mãnh liệt che kín cả dãy núi. Chim bay thú chạy, sau cùng cả dãy núi yên tĩnh lại, hắn như một vị ma thần đứng sững trên đỉnh cao, lạnh lùng nhìn khắp tứ phương.
Thiên Ma là người đầu tiên đến nơi, ma diễm ngút trời đổ tới. Ánh mắt chứa chan nước, từ trên không quỳ xuống: “Sư phụ…cuối cùng người cũng hoàn thành nghịch thiên cửu chuyển!”
Độc Cô Bại Thiên dụ giọng: “Con không thể đổi cách xưng hô sao?”
Thiên Ma run giọng: “Phụ thân…con xin lỗi người.”
Độc Cô Bại Thiên thở dài: “Là ta không phải với con và mẹ con, nếu không tại ta vội vàng chuyển thế, tu luyện nghịch thiên cửu chuyển, mấy tên khốn của Bỉ Ngạn tuyệt đối không dám đến tìm mẹ con, khiến bà ấy suýt nữa hồn phi phách tán, bất đắc phải chịu nỗi khổ chuyển thế tại trần gian. Ta biết, mấy năm đó con chịu không ít khổ cực, cha không phải với các người, không hoàn thành trách nhiệm của một người cha.”
“Phụ thân không cần nói nữa, ai có thể đoán trước mọi việc sẽ xảy ra, nếu cha đoán được đã không bỏ rơi con và mẹ. Con chỉ hận mình năm xưa đã quá vô dụng, hại mẹ phải chịu bao nhiêu khổ cực.”
Độc Cô Bại Thiên nói: “Năm xưa con bị chúng bắt sang Bỉ Ngạn, là Chu Bá cứu con ra?”
“Vâng, là ông ấy cứu con. Sao đó con khổ tu ngàn năm, lại tiến sang đó gây loạn một phen, lúc quay về mới lập ra ma giáo…”
“Ha ha…hay lắm, không hổ là con trai ta, có thể đơn thân xâm nhập Bỉ Ngạn rồi an toàn rút lui.”
“Bởi con đã không gặp cao thủ hàng đầu của họ.”
“Không nên tự coi thường mình, con đã làm rất tốt, đạt đến cảnh giới năm xưa của ta.”
Thiên Ma tỏ ra ngưng trọng: “Lúc con sang Bỉ Ngạn, ban đầu rất thuận lợi, giết chết không ít cao thủ nhưng nói ra thật hổ thẹn, sau cùng con bị người ta hăm dọa phải quay về…”
“Ồ, là ai?” Độc Cô Bại Thiên cũng tỏ ra ngưng trọng, công lực của Thiên Ma đã đạt đến cảnh giới người ta ngưỡng vọng, không kém hơn hắn năm xưa. Công lực như vậy dẫu không địch nổi người ta cũng không đến nỗi bị hăm dọa nhưng y lại có cảm giác như thế, chứng tỏ thực lực của cao thủ đó đã đạt đến mức kinh người.
Thiên Ma nói: “Là một cường giả chưa từng thấy, hình như hắn còn đang ngủ say nhưng khí tức phát ra khiến con cảm giác vô cùng bất an. Trong lòng con không tài nào đốt lên chiến ý, bị cường giả đang ngủ đó hăm dọa phải quay về. Về đến Thiên Vũ đại lục, con lập tức vào Thiên Ma động trong Thiên Ma cốc bế quan, ngủ một giấc qua liền vạn năm.”
Bình luận facebook