Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 15: Kết giao
Độc Cô Bại Thiên đến đại sảnh ở hậu viện, thấy cả năm cao thủ vương cấp đều ngồi trong đó, hai bên chật ních những người như quần tinh ủng nguyệt. Cũng chả trách, năm đại cao thủ vương cấp cùng tụ tập là chuyện nhiều năm mới gặp, lâu lắm rồi mới diễn ra, đương nhiên trở thành vấn đề được quan tâm nhất trên khắp đại lục.
Năm cao thủ hiển nhiên đã quen với trường hợp kiểu này, thoải mái cười nói rất tự nhiên. Lý Phóng là chủ nhân, ngồi ngay bên cạnh, hôm nay hắn cao hứng phi thường, cười đến không ngậm miệng được. Không phải chỉ vì nghĩa phụ hắn thân thể mạnh khỏe, mà Lý Lâm và Lý Xương hôm nay oan thù kết thúc, có thể coi là song hỉ lâm môn, vui lại thêm vui.
Một trường đại chiến cho ai ai cũng hưng phấn hết mức, hóa ra võ đạo lại đạt được đến cảnh giới như vậy. Bọn họ đều thấy được hi vọng và mục tiêu và cả đối tượng siêu việt để phấn đấu, nhất là những người trẻ tuổi, không ai không tràn trề hi vọng vào tương lai, phảng phất như thấy được bản thân có thể tung hoành thiên hạ, xưng hùng đại lục.
Độc Cô Bại Thiên tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống, tấu xảo làm sao lại đúng ngay chỗ hán tử nhỏ thó Đinh Bình chuyên môn tâng bốc bản thân. Cạnh y còn mấy người trẻ tuổi nữa, xem bộ dạng thì đều là người trung thực, đang tập trung tinh thần lắng nghe y bịa đặt “truyền kỳ kinh lịch” chạm trán mấy cao thủ vương cấp.
Lát sau, “truyền kỳ kinh lịch” của Đinh Bình kết thúc, mấy thanh niên nghe đến say mê. Đinh Bình ngẩng lên, thấy có thêm một thanh niên cao lớn, khôi vĩ, tức thì tinh thần phấn chấn, mở lời: “Huynh đệ, vừa rồi lỗi quá, xưng hô thế nào?”
Độc Cô Bại Thiên nghe hỏi, không hiểu sao cảm giác nóng mũi, như thể hai gã xã hội đen chạm trán nhau.
“Tiểu đệ Độc Cô Bại Thiên, đúng là mới ra giang hồ, không biết đại ca xưng hô thế nào?”
Đinh Bình đáp: “Ta được người khác gọi là Vô Địch Hiệp Khách Đinh Bình, Đinh đại hiệp.”
Độc Cô Bại Thiên suýt nữa bật cười, cỡ cao thủ tam lưu như hắn mà dám xưng vô địch sao, nếu không biết thóp chắc đã bị họ Đinh dọa khiếp.
Hằn bèn tuôn ra mấy câu sáo ngữ: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Đinh Bình cực kỳ cao hứng, nắm tay hắn nói: “Huynh đệ, để ta giới thiệu mấy vị bằng hữu cũng mới ra giang hồ như huynh đệ.”
Đoạn kéo hắn đến trước mặt mấy thanh niên, nói: “Các vị huynh đệ, để ta giới thiệu một vị bằng hữu mới.” Rồi chỉ vào Độc Cô Bại Thiên: “Vị thiếu hiệp này là Độc Cô Bại Thiên, cũng mới ra giang hồ như các vị.”
Mấy người gật đầu với Độc Cô Bại Thiên.
Đinh Bình lại nói: “Các vị tự giới thiệu đi.”
Người đầu tiên lên tiếng là một thanh niên nhìn sơ có phần nhu nhược, da trắng, không cao lắm nhưng dung mạo khá xinh trai, nếu y không có cục hầu, nhất định Độc Cô Bại Thiên coi là con gái.
Thanh niên xinh trai lên tiếng: “Tại hạ là Lưu Dật Phong, đệ tử Đại Đạo môn.”
Thanh niên thứ hai đứng dậy khá khôi ngô, mày rậm mắt hổ, mũi cao miệng rộng, ưa nhìn phi thường, hơn nữa khiến người ta cảm nhận rõ ở y một cỗ chính khí, “Tại hạ Chu Thiên Chính, vô môn vô phái.”
Thanh niên thứ ba tỏ ra khá trịnh trọng, dáng người lùn tịt, làn da đen nhẻm, tương đối giống Đinh Bình, “Tại hạ… tên Vương Tử.”
Độc Cô Bại Thiên sút nữa bật cười thành tiếng, tên tuổi gì mà kỳ quái, chả trách y lại tỏ ra trịnh trọng như vậy, té ra là thế, nhưng hắn cố nhịn cười.
Những thanh niên đang ngồi tuy đã biết tên Vương Tử nhưng giờ nghe y giới thiệu lại đều không nhịn được, cười váng lên. Bọn Đinh Bình liếc mắt nhìn sang người thanh niên thứ tư, y đỏ bừng mặt mày nhưng không hề cười.
Vương Tử thấy Độc Cô Bại Thiên không cười, tỏ ra cảm kích, đồng thời trừng mắt nhìn mấy thanh niên đang cười: “Cười cái gì, tên là do cha mẹ đặt, có gì đáng cười.”
Đến lượt thanh niên thứ tư tự giới thiệu, y càng tỏ ra lúng túng. Một thanh niên anh tuấn, mày kiếm mắt sao nhưng lời lẽ lại cụt lủn, “tại hạ tên Vương Phi.”
“Ha ha!”
Cả đám lại cười vang lên, Độc Cô Bại Thiên cũng cười. Chả trách mọi người tỏ ra cổ quái, trước là một Vương Tử, tiếp đó là một Vương Phi, thế giới này nhỏ thật.
Cả bàn cười mãi không dừng, khiến các bàn khác gần đó dõi mắt sang.
Lát sau, tất cả đều trở lại bình thường, Đinh Bình nói: “Mọi người đã biết nhau, sau này cũng coi là bằng hữu, ai gặp nạn, người khác phải rút đao tương trợ. Mọi người từ rày phải thân thiết, giúp đỡ nhau.”
Cả đám lúc đầu tỏ ra trịnh trọng, nhưng qua một lúc trò chuyện đã quen nhau, tất tất mọi chuyện trên trời dưới bể, từ phong tục, tình hình mỗi nơi rồi đến cả giày đi cỡ nào, quần mặc cỡ nào cũng lôi ra bàn.
Độc Cô Bại Thiên phát hiện mấy kẻ này đều lắm mồm, Đinh Bình vốn định tìm mấy thính giả thích nghe chuyện, không ngờ sau rốt bản thân lại thành người nghe.
Tán chuyện đi rồi tán chuyện lại, Vương Phi hỏi: “Độc Cô huynh đệ là người ở đâu? Ở Thanh Phong đế quốc này, họ Độc Cô không nhiều.”
Độc Cô Bại Thiên giật nảy người, hắn không ngờ ở Thanh Phong đế quốc lại có ít người họ Độc Cô như thế. “À, nhà tiểu đệ ở sâu trong núi ngoài thành Thông Châu. Nghe gia gia nói, gia tổ từng ở Hán Đường đế quốc, về sau không hiểu sao lại đến Thanh Phong đế quốc. Từ bé đến lớn tiểu đệ chỉ ở trong núi, đối với những chuyện bên ngoài không hiểu lắm, sau này phải nhờ các vị ca ca quan tâm cho.”
Vương Tử nói: “Đều là huynh đệ của nhau, còn khách khí thế làm gì, sau này chúng ta cùng xông pha giang hồ. Giang hồ không có cái gì gọi là Lục Kiệt, Thất Lang, Thập Công Tử, chúng ta là một khối.”
Lưu Dật Phong tán đồng: “Đúng, chúng ta gọi là Lục Tiểu Thiên Vương đi. Hôm nay được xem hai đại cao thủ vương cấp tỷ võ, đúng là quá mức hưng phấn.”
Chu Thiên Chính góp lời: “Chủ ý hay, Đinh đại ca niên kỉ lớn hơn hết, đương nhiên là đại ca, chúng ta cứ theo tuổi tác mà định thứ tự.”
Kết quả Đinh Bình ba mươi, trở thành đại ca của Lục Tiểu Thiên Vương.
Lão nhị Chu Thiên Chính hai mươi ba tuổi
Lão tam Vương Phi hai mươi hai.
Lão tứ Vương Tử hai mươi.
Lão ngũ Độc Cô Bại Thiên mười chín.
Lão lục Lưu Dật Phong cũng mười chín nhưng nhỏ hơn hai tháng.
Sáu gã càng trò chuyện càng thấy hợp, dần dần Độc Cô Bại Thiên nhận ra Đinh Bình không đến nỗi chỉ biết tâng bốc như hắn tưởng mà kinh nghiệm giang hồ rất phong phú. Gã giảng giải cho năm tên tiểu đệ rất nhiều điều cấm kị trong giang hồ, những ai không nên trêu vào, ai nên trốn tránh, ai đáng kết giao.
Mấy gã liên tục gật đầu, Độc Cô Bại Thiên nói: “Nếu biết Đinh ca sớm mấy hôm, tiểu đệ đã không gây loạn thành trò cười.”
Đinh Bình hỏi: “Gây trò cười gì?”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “E là cả đời này, tiểu đệ không dám trống giong cờ mở về thành Thông Châu. Vì nếu thế, chắc người võ lâm toàn thành sẽ truy sát tức khắc.”
Cả bọn lấy làm kỳ lạ, vội hỏi nguyên nhân.
Độc Cô Bại Thiên bèn kể lại ngày đầu tiên ra giang hồ của hắn kể lại một lượt, nhưng tỉnh lược khá nhiều, không đề cập gì đến Huyên Huyên.
Cả đám bật cười.
Vương Tử cười bảo: “Độc Cô huynh đệ, ta thật sự phục ngươi, đúng là vĩ đại, ngày đầu tiên xuất đạo đã khiến cho toàn bộ các nhân vật võ lâm trong một ngôi tiểu thành phải chạy sau đuôi thì quả là cao thủ.”
Vương Phi kinh ngạc: “Độc Cô huynh, ngày hôm đó là huynh sao?”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “Đương nhiên là tiểu đệ, còn có ai xui tận mạng như thế nữa không.”
Vương Phi quan sát hắn thật kỹ rồi bảo: “Thảo nào thấy huynh đệ quen quá, nguyên lai huynh đệ là người hôm đó bị dân thành Thông Châu bảo là người điên. Lúc ấy ta ghé qua Thông Châu, vừa hay thấy một đám đông đang đuổi một người, có kẻ bảo người bị đuổi là ăn trộm, người thì bảo là cường đạo, trên mình có rất nhiều trân bảo, ai bắt được thì toàn quyền xử lý số trân bảo. Ta liều mạng đuổi theo, sút nữa đã bắt được, kết quả vẫn để huynh đệ chạy thoát.” Nói đoạn lại nhìn Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Bọn khốn đó đúng là thất đức, lại đâm cho đệ một đòn như thế, thảo nào càng lúc người đuổi càng nhiều, ngay cả đại cô nương, tiểu tức phụ, trẻ con mười tuổi lẫn bà già bảy chục đều đuổi theo sát sạt. Lúc đó đệ rất phiền muộn, còn tưởng đâu già trẻ Thông Châu thành đang hội võ, nguyên lai như vậy. Sớm muộn gì cũng có ngày tiểu đệ tìm mấy nhân vật võ lâm Thông Châu tính sổ.”
Cả đám cười ha hả, Lưu Dật Phong bảo: “Thôi cho xong đi, Độc Cô đại ca, ai bảo huynh không biết giữ mồm.”
Cả đám lại nhao nhao kể lại “anh hùng xú sự” của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến trưa, trà lá được dẹp đi, tửu yến thịnh soạn được bày lên. Mọi người cùng cụng ly, cười nói vui vẻ. Đại sảnh náo nhiệt phi thường, tiếng mời rượu, phạt rượu ầm ĩ. Trước bàn năm cao thủ vương cấp, người muốn chúc rượu xếp thành hàng.
Đinh Bình nói: “Các huynh đệ, chúng ta có nên mời rượu mấy đại cao thủ không nhỉ?”
Chu Thiên Chính đáp: “Bỏ qua, mấy tên nhãi chúng ta làm sao đến trước mặt họ được, huynh không thấy những người đến mời râu đều bạc hết rồi sao?”
Lưu Dật Phong tiếp lời: “Sao chúng ta phải chúc rượu bọn họ, chúng ta là tiểu thiên vương, có chỗ nào kém đại thiên vương bọn họ. Có khi mười năm sau, chúng ta còn vượt hơn.”
Vương Phi tán thành: “Nói hay lắm, họ đã già rồi, tương lai thuộc về chúng ta, sớm muộn gì chúng ta cũng vượt qua họ.”
Vương Tử hô: “Đúng, sóng Trường Giang lớp sau đùa lớp trước, lớp người mới sẽ thay lớp người cũ, trong mười năm đệ phải trở thành cao thủ vương cấp.”
Đinh Bình nói: “Các huynh đệ, xem các vị hào tình tráng chí thế này, ta rất cao hứng. Ta cũng giống các vị, khắp người là máu nóng, là hào khí nhưng hiện tại…chà, năm tháng xóa tan mộng anh hùng, giờ ta chỉ còn biết thỏa chí trong mơ.”
Độc Cô Bại Thiên bảo: “Đinh đại ca, huynh như vậy là không được. Đến vực sâu bắt cá, chi bằng trở về đan lưới trước, đệ không tin chúng ta không thể vượt qua bọn họ. Sớm muộn gì cũng có ngày đệ khiến người khắp đại lục phải biết đến cái tên Độc Cô Bại Thiên, biến nó thành một tín ngưỡng.”
Vương Tử xen lời: “Độc Cô huynh đệ quả nhiên có khí phách, nếu người khác nói vậy, ta nhất định bảo hắn điên, nhưng lúc huynh đệ nói, ta lại có cảm giác, huynh đệ nhất định làm được.”
Đinh Bình nâng chén: “Nào, chúc các huynh đệ sớm trở thành cao thủ vương cấp, chúng ta cạn chén.”
“Cạn, cạn!”
Độc Cô Bại Thiên nhủ thầm: Tuổi trẻ thật đẹp, tuổi trẻ tuy cuồng vọng, thậm chí vô tri, nhưng tuổi trẻ tràn đầy kích thích, hi vọng và sức sống.
Năm cao thủ hiển nhiên đã quen với trường hợp kiểu này, thoải mái cười nói rất tự nhiên. Lý Phóng là chủ nhân, ngồi ngay bên cạnh, hôm nay hắn cao hứng phi thường, cười đến không ngậm miệng được. Không phải chỉ vì nghĩa phụ hắn thân thể mạnh khỏe, mà Lý Lâm và Lý Xương hôm nay oan thù kết thúc, có thể coi là song hỉ lâm môn, vui lại thêm vui.
Một trường đại chiến cho ai ai cũng hưng phấn hết mức, hóa ra võ đạo lại đạt được đến cảnh giới như vậy. Bọn họ đều thấy được hi vọng và mục tiêu và cả đối tượng siêu việt để phấn đấu, nhất là những người trẻ tuổi, không ai không tràn trề hi vọng vào tương lai, phảng phất như thấy được bản thân có thể tung hoành thiên hạ, xưng hùng đại lục.
Độc Cô Bại Thiên tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống, tấu xảo làm sao lại đúng ngay chỗ hán tử nhỏ thó Đinh Bình chuyên môn tâng bốc bản thân. Cạnh y còn mấy người trẻ tuổi nữa, xem bộ dạng thì đều là người trung thực, đang tập trung tinh thần lắng nghe y bịa đặt “truyền kỳ kinh lịch” chạm trán mấy cao thủ vương cấp.
Lát sau, “truyền kỳ kinh lịch” của Đinh Bình kết thúc, mấy thanh niên nghe đến say mê. Đinh Bình ngẩng lên, thấy có thêm một thanh niên cao lớn, khôi vĩ, tức thì tinh thần phấn chấn, mở lời: “Huynh đệ, vừa rồi lỗi quá, xưng hô thế nào?”
Độc Cô Bại Thiên nghe hỏi, không hiểu sao cảm giác nóng mũi, như thể hai gã xã hội đen chạm trán nhau.
“Tiểu đệ Độc Cô Bại Thiên, đúng là mới ra giang hồ, không biết đại ca xưng hô thế nào?”
Đinh Bình đáp: “Ta được người khác gọi là Vô Địch Hiệp Khách Đinh Bình, Đinh đại hiệp.”
Độc Cô Bại Thiên suýt nữa bật cười, cỡ cao thủ tam lưu như hắn mà dám xưng vô địch sao, nếu không biết thóp chắc đã bị họ Đinh dọa khiếp.
Hằn bèn tuôn ra mấy câu sáo ngữ: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Đinh Bình cực kỳ cao hứng, nắm tay hắn nói: “Huynh đệ, để ta giới thiệu mấy vị bằng hữu cũng mới ra giang hồ như huynh đệ.”
Đoạn kéo hắn đến trước mặt mấy thanh niên, nói: “Các vị huynh đệ, để ta giới thiệu một vị bằng hữu mới.” Rồi chỉ vào Độc Cô Bại Thiên: “Vị thiếu hiệp này là Độc Cô Bại Thiên, cũng mới ra giang hồ như các vị.”
Mấy người gật đầu với Độc Cô Bại Thiên.
Đinh Bình lại nói: “Các vị tự giới thiệu đi.”
Người đầu tiên lên tiếng là một thanh niên nhìn sơ có phần nhu nhược, da trắng, không cao lắm nhưng dung mạo khá xinh trai, nếu y không có cục hầu, nhất định Độc Cô Bại Thiên coi là con gái.
Thanh niên xinh trai lên tiếng: “Tại hạ là Lưu Dật Phong, đệ tử Đại Đạo môn.”
Thanh niên thứ hai đứng dậy khá khôi ngô, mày rậm mắt hổ, mũi cao miệng rộng, ưa nhìn phi thường, hơn nữa khiến người ta cảm nhận rõ ở y một cỗ chính khí, “Tại hạ Chu Thiên Chính, vô môn vô phái.”
Thanh niên thứ ba tỏ ra khá trịnh trọng, dáng người lùn tịt, làn da đen nhẻm, tương đối giống Đinh Bình, “Tại hạ… tên Vương Tử.”
Độc Cô Bại Thiên sút nữa bật cười thành tiếng, tên tuổi gì mà kỳ quái, chả trách y lại tỏ ra trịnh trọng như vậy, té ra là thế, nhưng hắn cố nhịn cười.
Những thanh niên đang ngồi tuy đã biết tên Vương Tử nhưng giờ nghe y giới thiệu lại đều không nhịn được, cười váng lên. Bọn Đinh Bình liếc mắt nhìn sang người thanh niên thứ tư, y đỏ bừng mặt mày nhưng không hề cười.
Vương Tử thấy Độc Cô Bại Thiên không cười, tỏ ra cảm kích, đồng thời trừng mắt nhìn mấy thanh niên đang cười: “Cười cái gì, tên là do cha mẹ đặt, có gì đáng cười.”
Đến lượt thanh niên thứ tư tự giới thiệu, y càng tỏ ra lúng túng. Một thanh niên anh tuấn, mày kiếm mắt sao nhưng lời lẽ lại cụt lủn, “tại hạ tên Vương Phi.”
“Ha ha!”
Cả đám lại cười vang lên, Độc Cô Bại Thiên cũng cười. Chả trách mọi người tỏ ra cổ quái, trước là một Vương Tử, tiếp đó là một Vương Phi, thế giới này nhỏ thật.
Cả bàn cười mãi không dừng, khiến các bàn khác gần đó dõi mắt sang.
Lát sau, tất cả đều trở lại bình thường, Đinh Bình nói: “Mọi người đã biết nhau, sau này cũng coi là bằng hữu, ai gặp nạn, người khác phải rút đao tương trợ. Mọi người từ rày phải thân thiết, giúp đỡ nhau.”
Cả đám lúc đầu tỏ ra trịnh trọng, nhưng qua một lúc trò chuyện đã quen nhau, tất tất mọi chuyện trên trời dưới bể, từ phong tục, tình hình mỗi nơi rồi đến cả giày đi cỡ nào, quần mặc cỡ nào cũng lôi ra bàn.
Độc Cô Bại Thiên phát hiện mấy kẻ này đều lắm mồm, Đinh Bình vốn định tìm mấy thính giả thích nghe chuyện, không ngờ sau rốt bản thân lại thành người nghe.
Tán chuyện đi rồi tán chuyện lại, Vương Phi hỏi: “Độc Cô huynh đệ là người ở đâu? Ở Thanh Phong đế quốc này, họ Độc Cô không nhiều.”
Độc Cô Bại Thiên giật nảy người, hắn không ngờ ở Thanh Phong đế quốc lại có ít người họ Độc Cô như thế. “À, nhà tiểu đệ ở sâu trong núi ngoài thành Thông Châu. Nghe gia gia nói, gia tổ từng ở Hán Đường đế quốc, về sau không hiểu sao lại đến Thanh Phong đế quốc. Từ bé đến lớn tiểu đệ chỉ ở trong núi, đối với những chuyện bên ngoài không hiểu lắm, sau này phải nhờ các vị ca ca quan tâm cho.”
Vương Tử nói: “Đều là huynh đệ của nhau, còn khách khí thế làm gì, sau này chúng ta cùng xông pha giang hồ. Giang hồ không có cái gì gọi là Lục Kiệt, Thất Lang, Thập Công Tử, chúng ta là một khối.”
Lưu Dật Phong tán đồng: “Đúng, chúng ta gọi là Lục Tiểu Thiên Vương đi. Hôm nay được xem hai đại cao thủ vương cấp tỷ võ, đúng là quá mức hưng phấn.”
Chu Thiên Chính góp lời: “Chủ ý hay, Đinh đại ca niên kỉ lớn hơn hết, đương nhiên là đại ca, chúng ta cứ theo tuổi tác mà định thứ tự.”
Kết quả Đinh Bình ba mươi, trở thành đại ca của Lục Tiểu Thiên Vương.
Lão nhị Chu Thiên Chính hai mươi ba tuổi
Lão tam Vương Phi hai mươi hai.
Lão tứ Vương Tử hai mươi.
Lão ngũ Độc Cô Bại Thiên mười chín.
Lão lục Lưu Dật Phong cũng mười chín nhưng nhỏ hơn hai tháng.
Sáu gã càng trò chuyện càng thấy hợp, dần dần Độc Cô Bại Thiên nhận ra Đinh Bình không đến nỗi chỉ biết tâng bốc như hắn tưởng mà kinh nghiệm giang hồ rất phong phú. Gã giảng giải cho năm tên tiểu đệ rất nhiều điều cấm kị trong giang hồ, những ai không nên trêu vào, ai nên trốn tránh, ai đáng kết giao.
Mấy gã liên tục gật đầu, Độc Cô Bại Thiên nói: “Nếu biết Đinh ca sớm mấy hôm, tiểu đệ đã không gây loạn thành trò cười.”
Đinh Bình hỏi: “Gây trò cười gì?”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “E là cả đời này, tiểu đệ không dám trống giong cờ mở về thành Thông Châu. Vì nếu thế, chắc người võ lâm toàn thành sẽ truy sát tức khắc.”
Cả bọn lấy làm kỳ lạ, vội hỏi nguyên nhân.
Độc Cô Bại Thiên bèn kể lại ngày đầu tiên ra giang hồ của hắn kể lại một lượt, nhưng tỉnh lược khá nhiều, không đề cập gì đến Huyên Huyên.
Cả đám bật cười.
Vương Tử cười bảo: “Độc Cô huynh đệ, ta thật sự phục ngươi, đúng là vĩ đại, ngày đầu tiên xuất đạo đã khiến cho toàn bộ các nhân vật võ lâm trong một ngôi tiểu thành phải chạy sau đuôi thì quả là cao thủ.”
Vương Phi kinh ngạc: “Độc Cô huynh, ngày hôm đó là huynh sao?”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “Đương nhiên là tiểu đệ, còn có ai xui tận mạng như thế nữa không.”
Vương Phi quan sát hắn thật kỹ rồi bảo: “Thảo nào thấy huynh đệ quen quá, nguyên lai huynh đệ là người hôm đó bị dân thành Thông Châu bảo là người điên. Lúc ấy ta ghé qua Thông Châu, vừa hay thấy một đám đông đang đuổi một người, có kẻ bảo người bị đuổi là ăn trộm, người thì bảo là cường đạo, trên mình có rất nhiều trân bảo, ai bắt được thì toàn quyền xử lý số trân bảo. Ta liều mạng đuổi theo, sút nữa đã bắt được, kết quả vẫn để huynh đệ chạy thoát.” Nói đoạn lại nhìn Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên nói: “Bọn khốn đó đúng là thất đức, lại đâm cho đệ một đòn như thế, thảo nào càng lúc người đuổi càng nhiều, ngay cả đại cô nương, tiểu tức phụ, trẻ con mười tuổi lẫn bà già bảy chục đều đuổi theo sát sạt. Lúc đó đệ rất phiền muộn, còn tưởng đâu già trẻ Thông Châu thành đang hội võ, nguyên lai như vậy. Sớm muộn gì cũng có ngày tiểu đệ tìm mấy nhân vật võ lâm Thông Châu tính sổ.”
Cả đám cười ha hả, Lưu Dật Phong bảo: “Thôi cho xong đi, Độc Cô đại ca, ai bảo huynh không biết giữ mồm.”
Cả đám lại nhao nhao kể lại “anh hùng xú sự” của mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến trưa, trà lá được dẹp đi, tửu yến thịnh soạn được bày lên. Mọi người cùng cụng ly, cười nói vui vẻ. Đại sảnh náo nhiệt phi thường, tiếng mời rượu, phạt rượu ầm ĩ. Trước bàn năm cao thủ vương cấp, người muốn chúc rượu xếp thành hàng.
Đinh Bình nói: “Các huynh đệ, chúng ta có nên mời rượu mấy đại cao thủ không nhỉ?”
Chu Thiên Chính đáp: “Bỏ qua, mấy tên nhãi chúng ta làm sao đến trước mặt họ được, huynh không thấy những người đến mời râu đều bạc hết rồi sao?”
Lưu Dật Phong tiếp lời: “Sao chúng ta phải chúc rượu bọn họ, chúng ta là tiểu thiên vương, có chỗ nào kém đại thiên vương bọn họ. Có khi mười năm sau, chúng ta còn vượt hơn.”
Vương Phi tán thành: “Nói hay lắm, họ đã già rồi, tương lai thuộc về chúng ta, sớm muộn gì chúng ta cũng vượt qua họ.”
Vương Tử hô: “Đúng, sóng Trường Giang lớp sau đùa lớp trước, lớp người mới sẽ thay lớp người cũ, trong mười năm đệ phải trở thành cao thủ vương cấp.”
Đinh Bình nói: “Các huynh đệ, xem các vị hào tình tráng chí thế này, ta rất cao hứng. Ta cũng giống các vị, khắp người là máu nóng, là hào khí nhưng hiện tại…chà, năm tháng xóa tan mộng anh hùng, giờ ta chỉ còn biết thỏa chí trong mơ.”
Độc Cô Bại Thiên bảo: “Đinh đại ca, huynh như vậy là không được. Đến vực sâu bắt cá, chi bằng trở về đan lưới trước, đệ không tin chúng ta không thể vượt qua bọn họ. Sớm muộn gì cũng có ngày đệ khiến người khắp đại lục phải biết đến cái tên Độc Cô Bại Thiên, biến nó thành một tín ngưỡng.”
Vương Tử xen lời: “Độc Cô huynh đệ quả nhiên có khí phách, nếu người khác nói vậy, ta nhất định bảo hắn điên, nhưng lúc huynh đệ nói, ta lại có cảm giác, huynh đệ nhất định làm được.”
Đinh Bình nâng chén: “Nào, chúc các huynh đệ sớm trở thành cao thủ vương cấp, chúng ta cạn chén.”
“Cạn, cạn!”
Độc Cô Bại Thiên nhủ thầm: Tuổi trẻ thật đẹp, tuổi trẻ tuy cuồng vọng, thậm chí vô tri, nhưng tuổi trẻ tràn đầy kích thích, hi vọng và sức sống.
Bình luận facebook