Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Anh trai đến đón
Trước khi về nhà Trịnh Tây Tây đã nghỉ ba ngày ở tiệm bánh ngọt.
Vốn dĩ cô chỉ xin nghỉ hai ngày, nhưng lại xin ba ngày để dư dả thời gian hơn. Mặc dù lúc ấy cô đã nghe được ý của bà chủ nói nếu trong mấy ngày đó tìm được người mới thì sẽ sa thải cô, nhưng bà chủ là bà chủ, cô không thể vô trách nhiệm được.
Quan trọng nhất là, tiền lương của cô vẫn chưa được thanh toán.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng thành quả lao động không thể bị chà đạp.
Lúc tối Trịnh Tây Tây đã gọi cho đồng nghiệp của cô là Thất Thất, hỏi tình hình.
Thất Thất nói: “Có lẽ cháu gái của bà chủ sẽ đến đây làm, nhưng ngày kia mới đến, mai cậu rảnh thì nên đến đây một chuyến.”
Trịnh Tây Tây làm thêm ca đêm, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối mỗi ngày.
Ban ngày bà chủ ở tiệm một mình, nhưng đến tối bà chủ sẽ về nhà nên đã thuê người làm thêm. Lúc nghỉ hè Trịnh Tây Tây đã từng làm thêm ở một tiệm bánh ngọt nên rất nhanh cô đã được tuyển, bà vẫn luôn rất hài lòng với cô.
Trịnh Tây Tây vẫn hy vọng mọi người có thể dễ hợp dễ tan.
Sáng sớm hôm sau cô đến cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở cửa không lâu, Thất Thất đang chuẩn bị các loại nguyên liệu hôm nay phải dùng, bà chủ đang đếm doanh thu của hôm qua.
Lúc Trịnh Tây Tây bước vào, bà chủ hơi sửng sốt một chút.
“Cô đến rồi.” Bà chủ nói.
Qua mấy ngày rồi nên bà chủ không còn tức giận nữa: “Cô đến thật đúng lúc, hôm nay trong tiệm thiếu người, cô làm nốt hôm nay được không?”
“Vậy tiền lương…”
“Tôi sẽ thanh toán cho cô.” Bà chủ nói: “Thêm cả hôm nay nữa.”
Thời gian Trịnh Tây Tây làm ở đây cũng không lâu, tiền lương cũng chỉ mấy trăm đồng thôi.
Sau khi bà chủ giao việc xong liền rời đi, hình như có việc gì bận nên cho Trịnh Tây Tây có thêm thời gian làm việc.
Trịnh Tây Tây không ngại làm thêm một ngày.
Chỉ cần nhận được tiền lương là tốt rồi.
Cô ngây người ở tiệm bánh ngọt cả ngày.
Vị trí của tiệm bánh ngọt ở đầu ngõ, vị trí không tồi, kinh doanh cũng ổn.
Đến gần chín giờ tối, lượng khách trong cửa hàng giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng mới có một người bước vào.
Thất Thất lấy điện thoại ra dành chút thời gian xem phim, lúc trước Trịnh Tây Tây sẽ nhân tiện làm bài tập nhưng hôm nay cô không có bài tập để làm. Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra mở game hôm qua cô vừa học chơi.
Trịnh Tây Tây một mình chơi một ván, không có Cố Duẫn hộ tống, trải nghiệm chơi game của Trịnh Tây Tây tệ hơn nhiều, hai đồng đội của cô mất tích, chỉ còn một người không đáng tin liên tục chửi thề.
Trịnh Tây Tây tắt âm thanh, chơi một lúc thì cả đội bị giết.
Vẫn không có ai vào tiệm, cô đang do dự không biết có nên chơi thêm một ván không thì Cố Duẫn gửi tin nhắn đến:〘Em gái đừng chơi game nữa.〙
Tin tức hiện trên màn hình một lúc rồi mới biến mất, Trịnh Tây Tây đang định thoát ra trả lời anh thì tin nhắn lập đội của Cố Duẫn gửi đến.
Trịnh Tây Tây cong khóe môi, nhấp vào chữ “Chấp nhận”.
Có Cố Duẫn bên cạnh quan sát, Trịnh Tây Tây cầm súng lao tới, không lo lắng phía sau nữa, như thể đây không còn giống trò chơi lúc nãy.
Sau khi vui vẻ thắng một ván, ngoài cửa truyền đến tiếng động, hai cô gái cùng nhau đứng ở cửa nhìn vào, Trịnh Tây Tây vội vàng nói với Cố Duẫn: “Em làm việc đây, anh chơi trước đi.”
Trịnh Tây Tây cất điện thoại, nhìn về phía cửa, hai cô gái đẩy cửa đi vào, gọi một phần dương chi cam lộ⁽¹⁾.
⁽¹⁾ Dương chi cam lộ là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).
Trịnh Tây Tây lên đơn, Thất Thất xoay người bắt đầu làm đồ.
Tất cả các nguyên liệu và đồ dùng đã làm sẵn, không đợi lâu Thất Thất đã làm xong.
Trịnh Tây Tây đặt hai cái thìa đưa bánh bạn cho cô gái ngồi bên cửa sổ: “Mời dùng.”
Sau khi trở về, Trịnh Tây Tây mở điện thoại ra, Cố Duẫn gửi một tin nhắn đến:〘?〙
Cố Duẫn:〘Làm việc? Đã muộn thế này em còn làm ở đâu?〙
Trịnh Tây Tây nhìn qua tin nhắn mới nhận ra cô trả lời anh hơi vội.
Lẽ ra cô phải nói cô có việc bận.
Nhưng tin nhắn cũng gửi rồi, Trịnh Tây Tây đành trả lời thật:〘Hôm nay là ngày cuối cùng em làm việc lúc trước em tìm được.〙
Cố Duẫn cầm điện thoại nhíu mày, đáp:〘Gửi địa chỉ cho anh.〙
Ban đầu Trịnh Tây Tây không cho nên Cố Duẫn trực tiếp gọi điện đến, Trịnh Tây Tây đành phải gửi địa chỉ cho anh.
Sau đó có vài khách lục đục vào cửa hàng.
Sắp đến giờ tan làm, cửa lại bị đẩy ra.
Trịnh Tây Tây cười nói về phía cửa: “Hoan nghênh…”
Sau đó cô đơ ra một lúc.
Cố Duẫn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ đồng phục trên người cô, nhướng mày nhìn cô.
Thất Thất bên cạnh lén chọc vào tay Trịnh Tây Tây, nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá.”
Là quá đẹp trai.
Trịnh Tây Tây lấy lại bình tĩnh: “Vị… Khách này, anh muốn gọi món gì?”
Cố Duẫn không hay ăn đồ ngọt, ánh mắt anh dừng trên người Trịnh Tây Tây một lát, sau đó nói: “Cứ gọi một phần… thứ em làm ngon nhất.“
“Vậy mời anh ngồi đợi một lát.”
Trịnh Tây Tây đã từng ăn cơm với Cố Duẫn, cô cũng không cảm thấy anh sẽ thích ăn đồ ngọt, nên cô pha một tách cà phê mới xay cho anh.
Bản thân bà chủ rất thích uống cà phê, trong tiệm có mấy loại cà phê nhập từ nhiều nơi.
Cà phê mới xay rất thơm và đậm đà, Trịnh Tây Tây dùng bọt sữa vẽ một hình mèo con, đưa cho Cố Duẫn: “Ưu đãi đặc biệt hôm nay, miễn phí cho những soái ca.”
Cố Duẫn nhướng mày: “Ồ? Hôm nay em đã ưu đãi mấy đơn rồi?”
“Mới một đơn.” Trịnh Tây Tây nói: “Ưu đãi này vừa có một giây trước.”
Số tiền miễn giảm phải do chính mình bù đắp, Cố Duẫn là người đầu tiên Trịnh Tây Tây miễn hóa đơn.
Trịnh Tây Tây cong môi, cảm giác mình thật sự rất hào phóng với Cố Duẫn.
Không biết Cố Duẫn đến đây đã mất bao nhiêu tiền đổ xăng, cô hào phóng miễn mười mấy đồng cho anh.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây lại cười vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn uống cà phê do Trịnh Tây Tây pha, kỹ thuật có vẻ khá thành thạo, chú mèo con bên trên cũng rất đáng yêu.
Anh uống một ngụm, cà phê có mùi rất thơm, hơn nữa là cà phê mới xay, hương vị rất ngon.
Trịnh Tây Tây đưa cà phê xong thì đi về, cởi đồng phục trên người ra chuẩn bị tan làm.
Thất Thất nhìn thoáng qua bên đó, nhỏ giọng hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Ừm, là một anh trai.”
“Anh ấy thật đẹp trai!” Thất Thất kích động nói.
Trịnh Tây Tây và Thất Thất cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, Cố Duẫn cũng uống cà phê xong.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Cố Duẫn còn giúp hai người đóng cửa tiệm.
Thất Thất ngồi lên xe máy điện: “Tớ đi trước.”
“Ừm, tạm biệt.”
Xe Cố Duẫn đậu bên đường, anh mở cửa, Trịnh Tây Tây ngồi vào.
Lúc Cố Duẫn đến cửa hàng đã gần 10 giờ, giờ cũng đã hơn 10 giờ tối.
Cố Duẫn hỏi: “Em ra ngoài người nhà biết không?”
“Em nói với chú Lý rồi.”
Biệt thự Trịnh gia rất lớn, có ba tầng ở và có một gác mái, bên dưới có 2 tầng hầm, một tầng là hồ bơi và phòng tập thể thao, một tầng là gara ô tô.
Mỗi tầng chiếm một diện tích rất lớn.
Dù ở cùng một nhà nhưng chưa chắc mọi người đã gặp nhau.
Ba Trịnh là người bận rộn nhất trong nhà, trừ ngày đầu tiên trở về Trịnh Tây Tây gặp ông ta thì bình thường rất khó gặp được, cơm tối ông ta cũng rất ít khi về ăn.
Trịnh Hoài cũng ở bên ngoài cả ngày, Trịnh Nghi và Trịnh phu nhân đều có quan hệ xã giao của riêng mình.
Mọi người không ai ngồi không ở nhà, không ai quản được ai, có lẽ chú Lý là người biết rõ lịch trình của gia đình họ nhất.
Nhưng vậy cũng tốt, không chạm vào sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.
Cố Duẫn hơi trào phúng “Xùy” một tiếng.
Ba Trịnh có lẽ bận thật, nhưng những người khác tranh nhau chạy ra ngoài đơn giản vì họ không muốn ở nhà.
Vì sao không muốn ở nhà, vì không muốn đối mặt với Trịnh Tây Tây.
Tim Trịnh Nghi bằng thủy tinh, lúc trước còn làm ầm ĩ bỏ nhà đi. Những người khác lo lắng cho Trịnh Nghi, không biết phải đối mặt Trịnh Tây Tây như thế nào. Bọn họ đều biết, Trịnh Tây Tây mới là đứa con bọn họ đánh mất, là người cần được bồi thường.
Trịnh gia có nhiều người như vậy, ngoại trừ chú Lý thì không ai thật sự chấp nhận cô.
Tiệm bánh ngọt gần Văn Đại, ban đầu Trịnh Tây Tây định về trường ngủ, không để chú Lý sắp xếp người đến đón cô, nhưng không ngờ Cố Duẫn lại tới.
Khi cô về Trịnh gia, bất kể người Trịnh gia hay bản thân cô vẫn không thể nhập vai.
Cô vốn không quen gần gũi với người khác, những người trong Trịnh gia dường như cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm với cô. Trạng thái này thoải mái hơn cho cả hai bên.
Ngược lại Cố Duẫn – người vốn dĩ không có quan hệ gì với cô lại có vẻ nhập vai hơn cả bọn họ, anh đưa cô về, buổi tối lái xe cả đoạn đường dài đến đón cô.
Anh trai sao? Trịnh Tây Tây nghĩ.
Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây về Trịnh gia.
Xe dừng ở bên ngoài, Trịnh Tây Tây cúi đầu suýt ngủ quên, nhưng khi xe dừng lại cô lập tức tỉnh táo.
“Đưa điện thoại cho anh.” Cố Duẫn nói.
Trịnh Tây Tây không rõ lý do, lúc cô mở mắt còn ngây ngốc một lúc, cô xoa đầu, đưa điện thoại qua.
Cố Duẫn nhập một dãy số, lưu lại: “Đây là số tài xế của anh, em có thể gọi chú ấy là chú Lâm, nếu Trịnh gia không sắp xếp tài xế cho em thì em cứ gọi cho chú ấy, anh sẽ nói trước với chú ấy.”
Anh trả điện thoại cho cô, gõ đầu cô một cái: “Từ nay về sau buổi tối không được ra ngoài một mình, cũng không được tùy tiện bắt taxi.”
“Vào nhà đi, đi ngủ sớm.”
“Cảm ơn.”
Trịnh Tây Tây không biết phải nói gì.
Lúc Cố Duẫn nghiêm túc dặn dò cô, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, đột nhiên xảy ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Cô cởi dây an toàn ra, xuống xe.
Đèn đường lờ mờ chiếu xuống, cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay lại gõ cửa sổ xe Cố Duẫn.
“Hả?” Cố Duẫn hạ cửa sổ xuống.
“Em đột nhiên nhớ ra, buổi tối không nên cho anh uống cà phê.” Trịnh Tây Tây do dự một chút: “Anh uống cà phê, buổi tối có ngủ được không?”
Cà phê có tác dụng tỉnh táo, lúc đấy cô chỉ nghĩ thứ Cố Duẫn có thể uống mà quên mất không nghĩ đến chuyện này.
Từ cửa sổ xe Trịnh Tây Tây đưa một hộp sữa bò qua, đóng trong hộp carton, vị dâu tây: “Nghe nói trước khi đi ngủ uống một ít sữa có thể ngủ ngon hơn.”
Cố Duẫn nhìn hình quả dâu in trên hộp giấy, từ chối: “Không cần, cái này vô dụng với anh.”
Trịnh Tây Tây vẫn đưa sữa bò cho anh: “Hộp này cho anh, em còn rất nhiều.”
Cố Duẫn ghét bỏ nhìn nhưng vẫn miễn cưỡng không ném ra ngoài.
Anh lái xe về nhà, bỏ hộp sữa vào tủ lạnh.
Cố Duẫn sống một mình, trừ những lúc cố định dì giúp việc sẽ đến đây dọn dẹp hoặc mang cơm đến thì những lúc khác anh không thích bị người khác quấy rầy.
Anh không uống sữa, trong nhà càng không có sữa, hộp sữa dâu này để trong tủ lạnh có vẻ không hợp lắm.
Anh đóng tủ lạnh lại, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường nằm.
Anh nằm trên giường một lúc vẫn không thấy buồn ngủ.
Lật người, không buồn ngủ.
Lại trở mình.
Bình thường anh cũng uống cà phê, không cảm thấy nó ảnh hưởng gì lắm, nhưng hôm nay không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý không, trong đầu anh cứ hiện lên những lời Trịnh Tây Tây nói với anh.
Buổi tối, có ngủ được không?
Ngủ được không, không ngủ được.
Không ngủ được.
…
Lại nằm thêm một tiếng, Cố Duẫn đột nhiên ngồi dậy: “Đm!”
Anh xuống lầu, lấy sữa dâu Trịnh Tây Tây đưa cho anh ở trong tủ lạnh ra, mặt vô cảm uống hết.
Chậc, khó uống quá.
Vốn dĩ cô chỉ xin nghỉ hai ngày, nhưng lại xin ba ngày để dư dả thời gian hơn. Mặc dù lúc ấy cô đã nghe được ý của bà chủ nói nếu trong mấy ngày đó tìm được người mới thì sẽ sa thải cô, nhưng bà chủ là bà chủ, cô không thể vô trách nhiệm được.
Quan trọng nhất là, tiền lương của cô vẫn chưa được thanh toán.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng thành quả lao động không thể bị chà đạp.
Lúc tối Trịnh Tây Tây đã gọi cho đồng nghiệp của cô là Thất Thất, hỏi tình hình.
Thất Thất nói: “Có lẽ cháu gái của bà chủ sẽ đến đây làm, nhưng ngày kia mới đến, mai cậu rảnh thì nên đến đây một chuyến.”
Trịnh Tây Tây làm thêm ca đêm, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối mỗi ngày.
Ban ngày bà chủ ở tiệm một mình, nhưng đến tối bà chủ sẽ về nhà nên đã thuê người làm thêm. Lúc nghỉ hè Trịnh Tây Tây đã từng làm thêm ở một tiệm bánh ngọt nên rất nhanh cô đã được tuyển, bà vẫn luôn rất hài lòng với cô.
Trịnh Tây Tây vẫn hy vọng mọi người có thể dễ hợp dễ tan.
Sáng sớm hôm sau cô đến cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở cửa không lâu, Thất Thất đang chuẩn bị các loại nguyên liệu hôm nay phải dùng, bà chủ đang đếm doanh thu của hôm qua.
Lúc Trịnh Tây Tây bước vào, bà chủ hơi sửng sốt một chút.
“Cô đến rồi.” Bà chủ nói.
Qua mấy ngày rồi nên bà chủ không còn tức giận nữa: “Cô đến thật đúng lúc, hôm nay trong tiệm thiếu người, cô làm nốt hôm nay được không?”
“Vậy tiền lương…”
“Tôi sẽ thanh toán cho cô.” Bà chủ nói: “Thêm cả hôm nay nữa.”
Thời gian Trịnh Tây Tây làm ở đây cũng không lâu, tiền lương cũng chỉ mấy trăm đồng thôi.
Sau khi bà chủ giao việc xong liền rời đi, hình như có việc gì bận nên cho Trịnh Tây Tây có thêm thời gian làm việc.
Trịnh Tây Tây không ngại làm thêm một ngày.
Chỉ cần nhận được tiền lương là tốt rồi.
Cô ngây người ở tiệm bánh ngọt cả ngày.
Vị trí của tiệm bánh ngọt ở đầu ngõ, vị trí không tồi, kinh doanh cũng ổn.
Đến gần chín giờ tối, lượng khách trong cửa hàng giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng mới có một người bước vào.
Thất Thất lấy điện thoại ra dành chút thời gian xem phim, lúc trước Trịnh Tây Tây sẽ nhân tiện làm bài tập nhưng hôm nay cô không có bài tập để làm. Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra mở game hôm qua cô vừa học chơi.
Trịnh Tây Tây một mình chơi một ván, không có Cố Duẫn hộ tống, trải nghiệm chơi game của Trịnh Tây Tây tệ hơn nhiều, hai đồng đội của cô mất tích, chỉ còn một người không đáng tin liên tục chửi thề.
Trịnh Tây Tây tắt âm thanh, chơi một lúc thì cả đội bị giết.
Vẫn không có ai vào tiệm, cô đang do dự không biết có nên chơi thêm một ván không thì Cố Duẫn gửi tin nhắn đến:〘Em gái đừng chơi game nữa.〙
Tin tức hiện trên màn hình một lúc rồi mới biến mất, Trịnh Tây Tây đang định thoát ra trả lời anh thì tin nhắn lập đội của Cố Duẫn gửi đến.
Trịnh Tây Tây cong khóe môi, nhấp vào chữ “Chấp nhận”.
Có Cố Duẫn bên cạnh quan sát, Trịnh Tây Tây cầm súng lao tới, không lo lắng phía sau nữa, như thể đây không còn giống trò chơi lúc nãy.
Sau khi vui vẻ thắng một ván, ngoài cửa truyền đến tiếng động, hai cô gái cùng nhau đứng ở cửa nhìn vào, Trịnh Tây Tây vội vàng nói với Cố Duẫn: “Em làm việc đây, anh chơi trước đi.”
Trịnh Tây Tây cất điện thoại, nhìn về phía cửa, hai cô gái đẩy cửa đi vào, gọi một phần dương chi cam lộ⁽¹⁾.
⁽¹⁾ Dương chi cam lộ là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).
Trịnh Tây Tây lên đơn, Thất Thất xoay người bắt đầu làm đồ.
Tất cả các nguyên liệu và đồ dùng đã làm sẵn, không đợi lâu Thất Thất đã làm xong.
Trịnh Tây Tây đặt hai cái thìa đưa bánh bạn cho cô gái ngồi bên cửa sổ: “Mời dùng.”
Sau khi trở về, Trịnh Tây Tây mở điện thoại ra, Cố Duẫn gửi một tin nhắn đến:〘?〙
Cố Duẫn:〘Làm việc? Đã muộn thế này em còn làm ở đâu?〙
Trịnh Tây Tây nhìn qua tin nhắn mới nhận ra cô trả lời anh hơi vội.
Lẽ ra cô phải nói cô có việc bận.
Nhưng tin nhắn cũng gửi rồi, Trịnh Tây Tây đành trả lời thật:〘Hôm nay là ngày cuối cùng em làm việc lúc trước em tìm được.〙
Cố Duẫn cầm điện thoại nhíu mày, đáp:〘Gửi địa chỉ cho anh.〙
Ban đầu Trịnh Tây Tây không cho nên Cố Duẫn trực tiếp gọi điện đến, Trịnh Tây Tây đành phải gửi địa chỉ cho anh.
Sau đó có vài khách lục đục vào cửa hàng.
Sắp đến giờ tan làm, cửa lại bị đẩy ra.
Trịnh Tây Tây cười nói về phía cửa: “Hoan nghênh…”
Sau đó cô đơ ra một lúc.
Cố Duẫn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ đồng phục trên người cô, nhướng mày nhìn cô.
Thất Thất bên cạnh lén chọc vào tay Trịnh Tây Tây, nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá.”
Là quá đẹp trai.
Trịnh Tây Tây lấy lại bình tĩnh: “Vị… Khách này, anh muốn gọi món gì?”
Cố Duẫn không hay ăn đồ ngọt, ánh mắt anh dừng trên người Trịnh Tây Tây một lát, sau đó nói: “Cứ gọi một phần… thứ em làm ngon nhất.“
“Vậy mời anh ngồi đợi một lát.”
Trịnh Tây Tây đã từng ăn cơm với Cố Duẫn, cô cũng không cảm thấy anh sẽ thích ăn đồ ngọt, nên cô pha một tách cà phê mới xay cho anh.
Bản thân bà chủ rất thích uống cà phê, trong tiệm có mấy loại cà phê nhập từ nhiều nơi.
Cà phê mới xay rất thơm và đậm đà, Trịnh Tây Tây dùng bọt sữa vẽ một hình mèo con, đưa cho Cố Duẫn: “Ưu đãi đặc biệt hôm nay, miễn phí cho những soái ca.”
Cố Duẫn nhướng mày: “Ồ? Hôm nay em đã ưu đãi mấy đơn rồi?”
“Mới một đơn.” Trịnh Tây Tây nói: “Ưu đãi này vừa có một giây trước.”
Số tiền miễn giảm phải do chính mình bù đắp, Cố Duẫn là người đầu tiên Trịnh Tây Tây miễn hóa đơn.
Trịnh Tây Tây cong môi, cảm giác mình thật sự rất hào phóng với Cố Duẫn.
Không biết Cố Duẫn đến đây đã mất bao nhiêu tiền đổ xăng, cô hào phóng miễn mười mấy đồng cho anh.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây lại cười vui vẻ.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn uống cà phê do Trịnh Tây Tây pha, kỹ thuật có vẻ khá thành thạo, chú mèo con bên trên cũng rất đáng yêu.
Anh uống một ngụm, cà phê có mùi rất thơm, hơn nữa là cà phê mới xay, hương vị rất ngon.
Trịnh Tây Tây đưa cà phê xong thì đi về, cởi đồng phục trên người ra chuẩn bị tan làm.
Thất Thất nhìn thoáng qua bên đó, nhỏ giọng hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Ừm, là một anh trai.”
“Anh ấy thật đẹp trai!” Thất Thất kích động nói.
Trịnh Tây Tây và Thất Thất cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, Cố Duẫn cũng uống cà phê xong.
Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Cố Duẫn còn giúp hai người đóng cửa tiệm.
Thất Thất ngồi lên xe máy điện: “Tớ đi trước.”
“Ừm, tạm biệt.”
Xe Cố Duẫn đậu bên đường, anh mở cửa, Trịnh Tây Tây ngồi vào.
Lúc Cố Duẫn đến cửa hàng đã gần 10 giờ, giờ cũng đã hơn 10 giờ tối.
Cố Duẫn hỏi: “Em ra ngoài người nhà biết không?”
“Em nói với chú Lý rồi.”
Biệt thự Trịnh gia rất lớn, có ba tầng ở và có một gác mái, bên dưới có 2 tầng hầm, một tầng là hồ bơi và phòng tập thể thao, một tầng là gara ô tô.
Mỗi tầng chiếm một diện tích rất lớn.
Dù ở cùng một nhà nhưng chưa chắc mọi người đã gặp nhau.
Ba Trịnh là người bận rộn nhất trong nhà, trừ ngày đầu tiên trở về Trịnh Tây Tây gặp ông ta thì bình thường rất khó gặp được, cơm tối ông ta cũng rất ít khi về ăn.
Trịnh Hoài cũng ở bên ngoài cả ngày, Trịnh Nghi và Trịnh phu nhân đều có quan hệ xã giao của riêng mình.
Mọi người không ai ngồi không ở nhà, không ai quản được ai, có lẽ chú Lý là người biết rõ lịch trình của gia đình họ nhất.
Nhưng vậy cũng tốt, không chạm vào sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.
Cố Duẫn hơi trào phúng “Xùy” một tiếng.
Ba Trịnh có lẽ bận thật, nhưng những người khác tranh nhau chạy ra ngoài đơn giản vì họ không muốn ở nhà.
Vì sao không muốn ở nhà, vì không muốn đối mặt với Trịnh Tây Tây.
Tim Trịnh Nghi bằng thủy tinh, lúc trước còn làm ầm ĩ bỏ nhà đi. Những người khác lo lắng cho Trịnh Nghi, không biết phải đối mặt Trịnh Tây Tây như thế nào. Bọn họ đều biết, Trịnh Tây Tây mới là đứa con bọn họ đánh mất, là người cần được bồi thường.
Trịnh gia có nhiều người như vậy, ngoại trừ chú Lý thì không ai thật sự chấp nhận cô.
Tiệm bánh ngọt gần Văn Đại, ban đầu Trịnh Tây Tây định về trường ngủ, không để chú Lý sắp xếp người đến đón cô, nhưng không ngờ Cố Duẫn lại tới.
Khi cô về Trịnh gia, bất kể người Trịnh gia hay bản thân cô vẫn không thể nhập vai.
Cô vốn không quen gần gũi với người khác, những người trong Trịnh gia dường như cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm với cô. Trạng thái này thoải mái hơn cho cả hai bên.
Ngược lại Cố Duẫn – người vốn dĩ không có quan hệ gì với cô lại có vẻ nhập vai hơn cả bọn họ, anh đưa cô về, buổi tối lái xe cả đoạn đường dài đến đón cô.
Anh trai sao? Trịnh Tây Tây nghĩ.
Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây về Trịnh gia.
Xe dừng ở bên ngoài, Trịnh Tây Tây cúi đầu suýt ngủ quên, nhưng khi xe dừng lại cô lập tức tỉnh táo.
“Đưa điện thoại cho anh.” Cố Duẫn nói.
Trịnh Tây Tây không rõ lý do, lúc cô mở mắt còn ngây ngốc một lúc, cô xoa đầu, đưa điện thoại qua.
Cố Duẫn nhập một dãy số, lưu lại: “Đây là số tài xế của anh, em có thể gọi chú ấy là chú Lâm, nếu Trịnh gia không sắp xếp tài xế cho em thì em cứ gọi cho chú ấy, anh sẽ nói trước với chú ấy.”
Anh trả điện thoại cho cô, gõ đầu cô một cái: “Từ nay về sau buổi tối không được ra ngoài một mình, cũng không được tùy tiện bắt taxi.”
“Vào nhà đi, đi ngủ sớm.”
“Cảm ơn.”
Trịnh Tây Tây không biết phải nói gì.
Lúc Cố Duẫn nghiêm túc dặn dò cô, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, đột nhiên xảy ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Cô cởi dây an toàn ra, xuống xe.
Đèn đường lờ mờ chiếu xuống, cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay lại gõ cửa sổ xe Cố Duẫn.
“Hả?” Cố Duẫn hạ cửa sổ xuống.
“Em đột nhiên nhớ ra, buổi tối không nên cho anh uống cà phê.” Trịnh Tây Tây do dự một chút: “Anh uống cà phê, buổi tối có ngủ được không?”
Cà phê có tác dụng tỉnh táo, lúc đấy cô chỉ nghĩ thứ Cố Duẫn có thể uống mà quên mất không nghĩ đến chuyện này.
Từ cửa sổ xe Trịnh Tây Tây đưa một hộp sữa bò qua, đóng trong hộp carton, vị dâu tây: “Nghe nói trước khi đi ngủ uống một ít sữa có thể ngủ ngon hơn.”
Cố Duẫn nhìn hình quả dâu in trên hộp giấy, từ chối: “Không cần, cái này vô dụng với anh.”
Trịnh Tây Tây vẫn đưa sữa bò cho anh: “Hộp này cho anh, em còn rất nhiều.”
Cố Duẫn ghét bỏ nhìn nhưng vẫn miễn cưỡng không ném ra ngoài.
Anh lái xe về nhà, bỏ hộp sữa vào tủ lạnh.
Cố Duẫn sống một mình, trừ những lúc cố định dì giúp việc sẽ đến đây dọn dẹp hoặc mang cơm đến thì những lúc khác anh không thích bị người khác quấy rầy.
Anh không uống sữa, trong nhà càng không có sữa, hộp sữa dâu này để trong tủ lạnh có vẻ không hợp lắm.
Anh đóng tủ lạnh lại, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường nằm.
Anh nằm trên giường một lúc vẫn không thấy buồn ngủ.
Lật người, không buồn ngủ.
Lại trở mình.
Bình thường anh cũng uống cà phê, không cảm thấy nó ảnh hưởng gì lắm, nhưng hôm nay không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý không, trong đầu anh cứ hiện lên những lời Trịnh Tây Tây nói với anh.
Buổi tối, có ngủ được không?
Ngủ được không, không ngủ được.
Không ngủ được.
…
Lại nằm thêm một tiếng, Cố Duẫn đột nhiên ngồi dậy: “Đm!”
Anh xuống lầu, lấy sữa dâu Trịnh Tây Tây đưa cho anh ở trong tủ lạnh ra, mặt vô cảm uống hết.
Chậc, khó uống quá.
Bình luận facebook