Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-110
Chương 110: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [6]
Đúng vậy, từ góc độ của An Hinh Duyệt, Sở Lạc Ninh đã quá tự tin, cũng đã quá tin tưởng cô. Anh không phải đối thủ của Sách Đạp Mục, mà cô, cũng chưa chắc đã xử trí được với mười mấy người ở
đây. Một Chó Vàng thôi cũng đủ khiến Chim Chọi và các anh em đối phó không xuể rồi.
“Tôi còn tưởng là một đầu sỏ cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một con chó săn.” An Hinh Duyệt vừa dứt lời, Chó Vàng đã ra tay với cô. An Hinh Duyệt nhanh chóng3tránh né.
Mà bởi vì Chó Vàng ra tay, đám thuộc hạ của ga cũng đồng loạt lao lên theo.
Mắt To quát lên một tiếng, nấp vào sau ghế sofa.
Tiếng súng vang lên, người trong phòng bình tĩnh nhấp một hộp trà. “Cô gái của cậu hình như khiến cậu phải thất vọng rồi, cô ấy chủ trương dùng bạo lực giải quyết vấn đề.” Sách Đạp Mực mỉm cười nói.
Sở Lạc Ninh dựa người vào ghế sofa, “Chắc ông không hiểu lắm, có đôi lúc, bạo lực có hiệu quả hơn cái miệng của ông nhiều.” Sở Lạc0Ninh nói. Khi Sách Đạp Mục chưa kịp phản ứng, anh đã đè hắn ta lên ghế sofa, sau đó phế bỏ cánh tay hắn, “Sao tôi có thể nhàn nhã đến mức ngồi nghe ông càm ràm ở đây được.” Sở Lạc Ninh nói rồi rút súng gí vào đầu Sách Đạp Mục trong ánh mắt không thể tin nổi của hắn ta, “Dạng người như tôi chỉ thích bạo lực, tại sao tôi phải cho ông thời gian để dụ dỗ tôi chứ, tôi có bị khùng đâu.” “Thế sao cậu lại vào đây?” Ánh mắt5Sách Đạp Mục bỗng trở nên tàn ác.
“Con người tôi không thích bị cắt ngang lúc đang giết người, đám chó săn của ông bây giờ còn đang đợi ông lôi kéo tôi. Nếu ông có bản lĩnh đó thật, xuống địa ngục mà dụ dỗ Diêm Vương lấy mạng tôi đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi bóp cò súng, không cho người bên dưới bất cứ cơ hội nào để phản ứng.
Chắc đến lúc chết Sách Đạp Mục cũng không ngờ rằng, người duy nhất mà hắn ta không thể dụ dỗ được là vì người đó4không cho hắn ta thời gian! Hắn ta lên kế hoạch lâu như thế, phải dẫn được người vào, nhưng người đó không cho hắn ta cơ hội đã giết hắn ta rồi? E là Sách Đạp Mục chết cũng không nhắm mắt được nổi. Sở Lạc Ninh giải quyết xong Sách Đạp Mục, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, lúc này An Hinh Duyệt đã ở thế yếu, bị Chó Vàng chế ngự bên dưới, mà các anh em Ba Sứt đang xoay vòng vòng với đám người ngoài, chắc hắn cũng không có cách nào thoát9thân.
Sở Lạc Ninh ở phía trên giơ chân đạp Chó Vàng một cái, khiến gã bay ra khỏi người An Hinh Duyệt, kéo An Hinh Duyệt đứng dậy.
An Hinh Duyệt kinh ngạc, nhìn vào bên trong.
“Anh ghét nhất là đám trí thức càm ràm nhiều chuyện như bọn em. Ông đây là dân thất học.” Sở Lạc Ninh nói, đưa khẩu súng của mình cho An Hinh Duyệt, sau đó cởi cúc tay áo, nhìn Chó Vàng ở đối diện.
Khóe miệng An Hinh Duyệt co giật, thế nghĩa là người ta bừng bừng hứng khởi muốn dụ dỗ anh, còn anh đồng ý chui vào phòng, tránh mặt đám người này để giết người ta? Quả nhiên, anh Sở là người trên giang hồ, nói ít, dùng súng nhiều.
“Chó Vàng, ba năm trước để mày chạy thoát, lần này chúng ta gom hết nợ cũ nợ mới tính chung một thể nhé.” Sở Lạc Ninh nói rồi tới gần Chó Vàng.
“Mày không phải đối thủ của tạo đầu, kể cả mày cộng thêm một Sở Húc Ninh nữa cũng không phải đối thủ của tao.” Chó Vàng cười lạnh. “Cái đấy khó nói lắm, qua ba năm, tao vẫn còn trẻ, còn dai. Nhưng mày á, khọm rồi.” Sở Lạc Ninh nói, trực tiếp ra tay với Chó Vàng.
An Hinh Duyệt: “...” Anh Sở, thực ra anh không cần động thủ, một cái miệng của anh đủ dìm chết người ta rồi.
An Hinh Duyệt giơ tay lên, có ý định nổ súng.
“Đồ ngốc, có đạn thì anh đã nổ súng từ nãy rồi, còn tốn công ra tay với gã làm gì?” Sở Lạc Ninh vừa tiếp chiêu của Chó Vàng vừa không quên gắt lại vợ mình một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đúng vậy, từ góc độ của An Hinh Duyệt, Sở Lạc Ninh đã quá tự tin, cũng đã quá tin tưởng cô. Anh không phải đối thủ của Sách Đạp Mục, mà cô, cũng chưa chắc đã xử trí được với mười mấy người ở
đây. Một Chó Vàng thôi cũng đủ khiến Chim Chọi và các anh em đối phó không xuể rồi.
“Tôi còn tưởng là một đầu sỏ cỡ nào, hóa ra cũng chỉ là một con chó săn.” An Hinh Duyệt vừa dứt lời, Chó Vàng đã ra tay với cô. An Hinh Duyệt nhanh chóng3tránh né.
Mà bởi vì Chó Vàng ra tay, đám thuộc hạ của ga cũng đồng loạt lao lên theo.
Mắt To quát lên một tiếng, nấp vào sau ghế sofa.
Tiếng súng vang lên, người trong phòng bình tĩnh nhấp một hộp trà. “Cô gái của cậu hình như khiến cậu phải thất vọng rồi, cô ấy chủ trương dùng bạo lực giải quyết vấn đề.” Sách Đạp Mực mỉm cười nói.
Sở Lạc Ninh dựa người vào ghế sofa, “Chắc ông không hiểu lắm, có đôi lúc, bạo lực có hiệu quả hơn cái miệng của ông nhiều.” Sở Lạc0Ninh nói. Khi Sách Đạp Mục chưa kịp phản ứng, anh đã đè hắn ta lên ghế sofa, sau đó phế bỏ cánh tay hắn, “Sao tôi có thể nhàn nhã đến mức ngồi nghe ông càm ràm ở đây được.” Sở Lạc Ninh nói rồi rút súng gí vào đầu Sách Đạp Mục trong ánh mắt không thể tin nổi của hắn ta, “Dạng người như tôi chỉ thích bạo lực, tại sao tôi phải cho ông thời gian để dụ dỗ tôi chứ, tôi có bị khùng đâu.” “Thế sao cậu lại vào đây?” Ánh mắt5Sách Đạp Mục bỗng trở nên tàn ác.
“Con người tôi không thích bị cắt ngang lúc đang giết người, đám chó săn của ông bây giờ còn đang đợi ông lôi kéo tôi. Nếu ông có bản lĩnh đó thật, xuống địa ngục mà dụ dỗ Diêm Vương lấy mạng tôi đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi bóp cò súng, không cho người bên dưới bất cứ cơ hội nào để phản ứng.
Chắc đến lúc chết Sách Đạp Mục cũng không ngờ rằng, người duy nhất mà hắn ta không thể dụ dỗ được là vì người đó4không cho hắn ta thời gian! Hắn ta lên kế hoạch lâu như thế, phải dẫn được người vào, nhưng người đó không cho hắn ta cơ hội đã giết hắn ta rồi? E là Sách Đạp Mục chết cũng không nhắm mắt được nổi. Sở Lạc Ninh giải quyết xong Sách Đạp Mục, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, lúc này An Hinh Duyệt đã ở thế yếu, bị Chó Vàng chế ngự bên dưới, mà các anh em Ba Sứt đang xoay vòng vòng với đám người ngoài, chắc hắn cũng không có cách nào thoát9thân.
Sở Lạc Ninh ở phía trên giơ chân đạp Chó Vàng một cái, khiến gã bay ra khỏi người An Hinh Duyệt, kéo An Hinh Duyệt đứng dậy.
An Hinh Duyệt kinh ngạc, nhìn vào bên trong.
“Anh ghét nhất là đám trí thức càm ràm nhiều chuyện như bọn em. Ông đây là dân thất học.” Sở Lạc Ninh nói, đưa khẩu súng của mình cho An Hinh Duyệt, sau đó cởi cúc tay áo, nhìn Chó Vàng ở đối diện.
Khóe miệng An Hinh Duyệt co giật, thế nghĩa là người ta bừng bừng hứng khởi muốn dụ dỗ anh, còn anh đồng ý chui vào phòng, tránh mặt đám người này để giết người ta? Quả nhiên, anh Sở là người trên giang hồ, nói ít, dùng súng nhiều.
“Chó Vàng, ba năm trước để mày chạy thoát, lần này chúng ta gom hết nợ cũ nợ mới tính chung một thể nhé.” Sở Lạc Ninh nói rồi tới gần Chó Vàng.
“Mày không phải đối thủ của tạo đầu, kể cả mày cộng thêm một Sở Húc Ninh nữa cũng không phải đối thủ của tao.” Chó Vàng cười lạnh. “Cái đấy khó nói lắm, qua ba năm, tao vẫn còn trẻ, còn dai. Nhưng mày á, khọm rồi.” Sở Lạc Ninh nói, trực tiếp ra tay với Chó Vàng.
An Hinh Duyệt: “...” Anh Sở, thực ra anh không cần động thủ, một cái miệng của anh đủ dìm chết người ta rồi.
An Hinh Duyệt giơ tay lên, có ý định nổ súng.
“Đồ ngốc, có đạn thì anh đã nổ súng từ nãy rồi, còn tốn công ra tay với gã làm gì?” Sở Lạc Ninh vừa tiếp chiêu của Chó Vàng vừa không quên gắt lại vợ mình một câu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com