Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-782
Chương 49: CHUYỆN ĐÃ QUA [3]
Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của thứ này.
Là do Thủy Mặc Vân cất nó quá kỹ, đến mức không một ai từng được chạm vào nó.
Thủy An Lạc lặng lẽ bỏ quyển album vào hành lý mà cảnh vệ đang xếp lại. Có lẽ, đây cũng là món đồ mà ba cô mong ngóng nhất.
Trên bàn có một tấm ảnh gia3đình. Thủy An Lạc và em trai đứng phía sau Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân. Cố đang ôm lấy mẹ mình còn em trai ôm lấy ba của cô, không có Lạc Vân, không có Lạc Hiên, chỉ có một nhà bọn họ.
Thủy An Lạc vươn tay, cẩm tới. Cô nhìn những người trong hình, nghĩ ngợi một chút liền rút di động ra rồi gọi cho0em trai đang ở chỗ nào đó không rõ.
Năm nay Lạc An Thần cũng chỉ vừa mới qua hai mươi tuổi nhưng đã là một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.
Tuy rằng Thủy An Lạc hay trêu chọc em trai làm cái nghề chẳng giống nghề của một người đàn ông, thế nhưng cô vẫn thật lòng thương yêu đứa em trai này.
“Chết hay là chạy tới đâu5tán gái rồi thế hả?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Thủy An Lạc hỏi thẳng thừng.
“Chị à, sao lần nào chị cũng hỏi thẳng như thế chứ, chẳng lẽ đứa em trai này của chị ngoài tán gái ra thì chẳng có gì làm nữa sao?” Thanh âm xem lẫn ý cười của Lạc An Thần truyền từ đầu bên kia tới.
“Bị đá rồi chứ gì?”4Thủy An Lạc bật cười ra tiếng.
Đầu bên kia dừng lại một chút, có lẽ cậu cảm nhận được chị gái và anh rể của mình chính là hai người duy nhất trên thế giới này mà cậu không thể đắc tội được.
“Em đang trên biển rồi.” Lạc An Thần đầu hàng: “Mấy ngày trước em có qua Barcelona, tìm được một mô hình súng lục mà ba vẫn9luôn nghiên cứu bấy lâu nay. Em đã gửi cho ba rồi, chờ mấy ngày nữa là có thể nhận được đó.”
“Em gửi cả em tới đây luôn đi!” Thủy An Lạc dứt khoát nói, sau đó đi ra ngoài.
Lạc An Thần khựng lại một chút, có chút không yên lòng hỏi lại: “Chị, lời này của chị là có ý gì?”
“Gần đây ba có vẻ hơi mệt, ba thích em nhất nên em qua đây với ba đi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, không biết vì sao mà gần đây cô luôn cảm thấy bất an, không biết là vì người ba ruột của mình hay là vì đứa con trai mình dứt ruột sinh ra.
Lạc An Thần không nói hai lời mà lập tức đồng ý, nói sau khi lên bờ sẽ lập tức mua vé máy bay để bay về.
Cũng không uổng phía Thủy Mặc Vân yêu thương thằng bé này như vậy.
Sau khi cúp máy, Thủy An Lạc nhìn di động trong tay mình, nghĩ ngợi một chút rồi cuối cùng vẫn không gọi một cú điện thoại kia. Dù sao cô cũng không cần phải quấy nhiễu cuộc sống bình thường của mẹ mình.
Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực trở về thì Thủy Mặc Vân đang ngủ. Người giúp việc nói ông ngồi ở sân thượng một lát rồi đi nghỉ ngơi luôn, ngủ cho tới tận bây giờ.
Thủy An Lạc có chút lo lắng liền vội vàng đi vào phòng của Thủy Mặc Vân, đưa tay nắm lấy cổ tay của ông, sau khi xác định được mạch vẫn đập thì trái tim đang treo lên mới chậm rãi hạ xuống.
Sở Ninh Dực đặt tay lên vai vợ mình, nói: “Gần đây em hay lo lắng quá.”
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực. Chuyện đáng sợ nhất khi làm bác sĩ chính là cô có thể biết trước tình trạng sức khỏe của một người trước chính người đó, bao gồm cả người thân của mình.
Sức khỏe của Thủy Mặc Vân vẫn rất tệ, hiện giờ được như thế này cũng là nhờ ông trời thương xót. Làm sao mà Thủy An Lạc có thể không lo lắng cho được. Mấy năm nay cô đã dùng tất cả mọi cách để có thể giúp Thủy Mặc Vân điều trị thân thể, thế nhưng vẫn không thể bù lại được những tổn thương gây ra thời ông còn trẻ.
“Chắc thế!” Thủy An Lạc thấp giọng nói, thấy Thủy Mặc Vân sắp tỉnh liền vội vàng tiến đến hỏi thăm: “Ba, ba, ba tỉnh rồi à?”
Thủy Mặc Vân chậm rãi mở mắt ra, thấy Thủy An Lạc đang ngồi ở mép giường thì nhỏ giọng gọi một tiếng: “Man Ngân.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của thứ này.
Là do Thủy Mặc Vân cất nó quá kỹ, đến mức không một ai từng được chạm vào nó.
Thủy An Lạc lặng lẽ bỏ quyển album vào hành lý mà cảnh vệ đang xếp lại. Có lẽ, đây cũng là món đồ mà ba cô mong ngóng nhất.
Trên bàn có một tấm ảnh gia3đình. Thủy An Lạc và em trai đứng phía sau Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân. Cố đang ôm lấy mẹ mình còn em trai ôm lấy ba của cô, không có Lạc Vân, không có Lạc Hiên, chỉ có một nhà bọn họ.
Thủy An Lạc vươn tay, cẩm tới. Cô nhìn những người trong hình, nghĩ ngợi một chút liền rút di động ra rồi gọi cho0em trai đang ở chỗ nào đó không rõ.
Năm nay Lạc An Thần cũng chỉ vừa mới qua hai mươi tuổi nhưng đã là một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.
Tuy rằng Thủy An Lạc hay trêu chọc em trai làm cái nghề chẳng giống nghề của một người đàn ông, thế nhưng cô vẫn thật lòng thương yêu đứa em trai này.
“Chết hay là chạy tới đâu5tán gái rồi thế hả?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Thủy An Lạc hỏi thẳng thừng.
“Chị à, sao lần nào chị cũng hỏi thẳng như thế chứ, chẳng lẽ đứa em trai này của chị ngoài tán gái ra thì chẳng có gì làm nữa sao?” Thanh âm xem lẫn ý cười của Lạc An Thần truyền từ đầu bên kia tới.
“Bị đá rồi chứ gì?”4Thủy An Lạc bật cười ra tiếng.
Đầu bên kia dừng lại một chút, có lẽ cậu cảm nhận được chị gái và anh rể của mình chính là hai người duy nhất trên thế giới này mà cậu không thể đắc tội được.
“Em đang trên biển rồi.” Lạc An Thần đầu hàng: “Mấy ngày trước em có qua Barcelona, tìm được một mô hình súng lục mà ba vẫn9luôn nghiên cứu bấy lâu nay. Em đã gửi cho ba rồi, chờ mấy ngày nữa là có thể nhận được đó.”
“Em gửi cả em tới đây luôn đi!” Thủy An Lạc dứt khoát nói, sau đó đi ra ngoài.
Lạc An Thần khựng lại một chút, có chút không yên lòng hỏi lại: “Chị, lời này của chị là có ý gì?”
“Gần đây ba có vẻ hơi mệt, ba thích em nhất nên em qua đây với ba đi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, không biết vì sao mà gần đây cô luôn cảm thấy bất an, không biết là vì người ba ruột của mình hay là vì đứa con trai mình dứt ruột sinh ra.
Lạc An Thần không nói hai lời mà lập tức đồng ý, nói sau khi lên bờ sẽ lập tức mua vé máy bay để bay về.
Cũng không uổng phía Thủy Mặc Vân yêu thương thằng bé này như vậy.
Sau khi cúp máy, Thủy An Lạc nhìn di động trong tay mình, nghĩ ngợi một chút rồi cuối cùng vẫn không gọi một cú điện thoại kia. Dù sao cô cũng không cần phải quấy nhiễu cuộc sống bình thường của mẹ mình.
Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực trở về thì Thủy Mặc Vân đang ngủ. Người giúp việc nói ông ngồi ở sân thượng một lát rồi đi nghỉ ngơi luôn, ngủ cho tới tận bây giờ.
Thủy An Lạc có chút lo lắng liền vội vàng đi vào phòng của Thủy Mặc Vân, đưa tay nắm lấy cổ tay của ông, sau khi xác định được mạch vẫn đập thì trái tim đang treo lên mới chậm rãi hạ xuống.
Sở Ninh Dực đặt tay lên vai vợ mình, nói: “Gần đây em hay lo lắng quá.”
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực. Chuyện đáng sợ nhất khi làm bác sĩ chính là cô có thể biết trước tình trạng sức khỏe của một người trước chính người đó, bao gồm cả người thân của mình.
Sức khỏe của Thủy Mặc Vân vẫn rất tệ, hiện giờ được như thế này cũng là nhờ ông trời thương xót. Làm sao mà Thủy An Lạc có thể không lo lắng cho được. Mấy năm nay cô đã dùng tất cả mọi cách để có thể giúp Thủy Mặc Vân điều trị thân thể, thế nhưng vẫn không thể bù lại được những tổn thương gây ra thời ông còn trẻ.
“Chắc thế!” Thủy An Lạc thấp giọng nói, thấy Thủy Mặc Vân sắp tỉnh liền vội vàng tiến đến hỏi thăm: “Ba, ba, ba tỉnh rồi à?”
Thủy Mặc Vân chậm rãi mở mắt ra, thấy Thủy An Lạc đang ngồi ở mép giường thì nhỏ giọng gọi một tiếng: “Man Ngân.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook