Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-778
Chương 45: ANH KHÔNG XỨNG [9]
“Em thì vì gì đây? Bất Điểm lại khó ở cái gì mà gây hấn với em suốt mấy tháng như thế?!” Sở Lạc Ninh lên tiếng hỏi.
Sở Lạc Duy nốc một ngụm rượu, sau đó mới trả lời: “Em biết thế quái nào được!” Bất kể Sở Lạc Duy có hỏi thế nào thì Kiều Vị Nhã cũng nhất quyết không chịu nói, mà bản thân anh thì quả thực không biết mình đã làm sai điều gì.
Không một ai có thể cho rằng bản thân quá giỏi giang lại là một lỗi lầm cả!
Ít nhất Sở Lạc Duy3không cho rằng sự tài giỏi của bản thân là một lỗi lầm gì đó.
Sở Lạc Ninh nhướng mi, sau đó nói: “Không biết sao?”
“Đúng vậy! Không biết?” Sở Lạc Duy cảm thấy hành động thở dài đã không còn thể hiện được hết sự rối bời trong trái tim mình lúc này nữa, thôi thì cứ uống tiếp đi!
“Em nói không cho cô ấy đi ra ngoài phỏng vấn, cô ấy nhất định không chịu. Em cũng không hiểu tại sao mà tự dưng cô ấy lại biến thành bộ dạng như bây giờ nữa!” Sở Lạc Duy nghĩ0đến nát cả óc cũng chỉ nghĩ được rằng là do chuyện phỏng vấn mới khiến hai người họ cãi nhau.
Sở Lạc Ninh xoay người, dựa vào lan can, nhìn cậu em mình uống rượu.
“Hai người ở bên nhau không phải là người nào điều khiển người nào, mà là nghĩ cách để hai người trở nên phù hợp với nhau. Em cướp đi niềm yêu thích của con bé thì làm sao mà con bé có thể yên tâm ở lại bên cạnh em chứ?”
“Cho nên em cũng đâu có bắt ép cô ấy không được đi làm, chẳng5có chút đầu óc gì cả!” Sở Lạc Duy lại phiền muộn nói.
Lần này thì ngay cả Sở Lạc Ninh cũng cảm thấy vi diệu.
Hai anh em họ thật đúng là một giuộc.
Lòng của con gái khác nào mò kim dưới đáy biển.
Sở Lạc Duy nghĩ nghĩ rồi đặt chai rượu lên lan can: “Em đi ngủ đây, đau đầu quá.”
Sở Lạc Ninh gật đầu.
Thế nhưng khi Sở Lạc Duy đi được vài bước lại quay đầu, nhìn Sở Lạc Ninh rồi nói: “Anh Cả, em cảm thấy điều mà em có thể chắc chắn với anh là, chị Miên4Miên tuyệt đối không thay lòng đổi dạ!”
Sở Lạc Ninh phất tay, ý bảo Sở Lạc Duy mau đi nghỉ ngơi đi.
Tất nhiên là anh biết tuyệt đối An Hinh Duyệt sẽ không thay lòng, nhưng vấn đề hiện giờ là cô đã đóng cửa trái tim của mình mất rồi.
Đã thế bà An lại còn nói anh không xứng nữa.
Đây đều là vấn đề cả đấy.
Sở Lạc Ninh đứng trên sân thượng, mãi cho đến khi mặt trời mọc lên từ hướng Đông thì mới lảo đảo đi về phòng nghỉ ngơi, mà rơi vãi trên mặt đất là9số vỏ chai rượu mà anh đã uống suốt một đêm.
Lúc Thủy An Lạc thức dậy đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đám vỏ chai lăn lóc trên mặt đất chỉ có thể lắc đầu. Cả hai đứa con trai chẳng có đứa nào khiến cho cổ an tâm cả.
Thủy An Lạc bảo người giúp việc lên thu dọn trên sân thượng rồi mới đi vào phòng của con trai lớn.
Sở Lạc Ninh tắm rửa xong đi ra, trên người vẫn còn mang theo hơi men. Anh thấy mẹ đang ngồi trong phòng liền vội vàng dùng khăn tắm quấn người lại: “Mẹ, mẹ vào lúc nào thế? Mẹ nghĩ con trai mình vẫn chỉ là đứa bé hai, ba tuổi thôi sao?”
Thủy An Lạc liếc mắt một cái: “Có gì để mà nhìn chứ, con là do mẹ sinh ra đó!”
Sở Lạc Ninh: “...”
Thủy An Lạc nhìn con trai bước đến gần liền đưa tay đánh vào gáy của Sở Lạc Ninh: “Nhìn lại cái bộ dạng bây giờ của con xem? Có còn là đứa con trai hăng hái của mẹ nữa không?”
“Con trai của mẹ cả đêm không ngủ, thật sự không có cách nào hăng hái được. Mẹ, xin mẹ rủ lòng thương để con trai của mẹ được ngủ một giấc thật ngon được không?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa đẩy Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Thủy An Lạc đi đến trước cửa rồi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn con trai.
Sở Lạc Ninh cũng dựa vào cửa, nói: “Yên tâm đi, con trai của mẹ không có vấn đề gì cả, chỉ cần ngủ một giấc thôi là được.”
“Bà nội An xót thương cháu gái mình, bà nói gì mẹ biết hết, nhưng trong chuyện này là con sai trước, mẹ cũng không thể nói gì được cả.” Thủy An Lạc nhìn con trai rồi gật đầu: “Cho nên con phải hiểu, nếu không phải vì con nhát thì mẹ cũng không đến mức phải đau lòng như bây giờ đâu?
Sở Lạc Ninh: “...”
Chờ đã, anh không hiểu!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Em thì vì gì đây? Bất Điểm lại khó ở cái gì mà gây hấn với em suốt mấy tháng như thế?!” Sở Lạc Ninh lên tiếng hỏi.
Sở Lạc Duy nốc một ngụm rượu, sau đó mới trả lời: “Em biết thế quái nào được!” Bất kể Sở Lạc Duy có hỏi thế nào thì Kiều Vị Nhã cũng nhất quyết không chịu nói, mà bản thân anh thì quả thực không biết mình đã làm sai điều gì.
Không một ai có thể cho rằng bản thân quá giỏi giang lại là một lỗi lầm cả!
Ít nhất Sở Lạc Duy3không cho rằng sự tài giỏi của bản thân là một lỗi lầm gì đó.
Sở Lạc Ninh nhướng mi, sau đó nói: “Không biết sao?”
“Đúng vậy! Không biết?” Sở Lạc Duy cảm thấy hành động thở dài đã không còn thể hiện được hết sự rối bời trong trái tim mình lúc này nữa, thôi thì cứ uống tiếp đi!
“Em nói không cho cô ấy đi ra ngoài phỏng vấn, cô ấy nhất định không chịu. Em cũng không hiểu tại sao mà tự dưng cô ấy lại biến thành bộ dạng như bây giờ nữa!” Sở Lạc Duy nghĩ0đến nát cả óc cũng chỉ nghĩ được rằng là do chuyện phỏng vấn mới khiến hai người họ cãi nhau.
Sở Lạc Ninh xoay người, dựa vào lan can, nhìn cậu em mình uống rượu.
“Hai người ở bên nhau không phải là người nào điều khiển người nào, mà là nghĩ cách để hai người trở nên phù hợp với nhau. Em cướp đi niềm yêu thích của con bé thì làm sao mà con bé có thể yên tâm ở lại bên cạnh em chứ?”
“Cho nên em cũng đâu có bắt ép cô ấy không được đi làm, chẳng5có chút đầu óc gì cả!” Sở Lạc Duy lại phiền muộn nói.
Lần này thì ngay cả Sở Lạc Ninh cũng cảm thấy vi diệu.
Hai anh em họ thật đúng là một giuộc.
Lòng của con gái khác nào mò kim dưới đáy biển.
Sở Lạc Duy nghĩ nghĩ rồi đặt chai rượu lên lan can: “Em đi ngủ đây, đau đầu quá.”
Sở Lạc Ninh gật đầu.
Thế nhưng khi Sở Lạc Duy đi được vài bước lại quay đầu, nhìn Sở Lạc Ninh rồi nói: “Anh Cả, em cảm thấy điều mà em có thể chắc chắn với anh là, chị Miên4Miên tuyệt đối không thay lòng đổi dạ!”
Sở Lạc Ninh phất tay, ý bảo Sở Lạc Duy mau đi nghỉ ngơi đi.
Tất nhiên là anh biết tuyệt đối An Hinh Duyệt sẽ không thay lòng, nhưng vấn đề hiện giờ là cô đã đóng cửa trái tim của mình mất rồi.
Đã thế bà An lại còn nói anh không xứng nữa.
Đây đều là vấn đề cả đấy.
Sở Lạc Ninh đứng trên sân thượng, mãi cho đến khi mặt trời mọc lên từ hướng Đông thì mới lảo đảo đi về phòng nghỉ ngơi, mà rơi vãi trên mặt đất là9số vỏ chai rượu mà anh đã uống suốt một đêm.
Lúc Thủy An Lạc thức dậy đi ra khỏi phòng, nhìn thấy đám vỏ chai lăn lóc trên mặt đất chỉ có thể lắc đầu. Cả hai đứa con trai chẳng có đứa nào khiến cho cổ an tâm cả.
Thủy An Lạc bảo người giúp việc lên thu dọn trên sân thượng rồi mới đi vào phòng của con trai lớn.
Sở Lạc Ninh tắm rửa xong đi ra, trên người vẫn còn mang theo hơi men. Anh thấy mẹ đang ngồi trong phòng liền vội vàng dùng khăn tắm quấn người lại: “Mẹ, mẹ vào lúc nào thế? Mẹ nghĩ con trai mình vẫn chỉ là đứa bé hai, ba tuổi thôi sao?”
Thủy An Lạc liếc mắt một cái: “Có gì để mà nhìn chứ, con là do mẹ sinh ra đó!”
Sở Lạc Ninh: “...”
Thủy An Lạc nhìn con trai bước đến gần liền đưa tay đánh vào gáy của Sở Lạc Ninh: “Nhìn lại cái bộ dạng bây giờ của con xem? Có còn là đứa con trai hăng hái của mẹ nữa không?”
“Con trai của mẹ cả đêm không ngủ, thật sự không có cách nào hăng hái được. Mẹ, xin mẹ rủ lòng thương để con trai của mẹ được ngủ một giấc thật ngon được không?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa đẩy Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Thủy An Lạc đi đến trước cửa rồi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn con trai.
Sở Lạc Ninh cũng dựa vào cửa, nói: “Yên tâm đi, con trai của mẹ không có vấn đề gì cả, chỉ cần ngủ một giấc thôi là được.”
“Bà nội An xót thương cháu gái mình, bà nói gì mẹ biết hết, nhưng trong chuyện này là con sai trước, mẹ cũng không thể nói gì được cả.” Thủy An Lạc nhìn con trai rồi gật đầu: “Cho nên con phải hiểu, nếu không phải vì con nhát thì mẹ cũng không đến mức phải đau lòng như bây giờ đâu?
Sở Lạc Ninh: “...”
Chờ đã, anh không hiểu!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook