Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-180
Chương 180: SỞ LẠC DUY, TIN TƯỞNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG KHÓ KHĂN NHƯ VẬY ĐÂU [7]
Sở Lạc Duy bỏ đi mãi vẫn không chịu quay về.
Kiều Vị Nhã phỉ nhổ Sở Lạc Duy cùng với hai chị em của mình trong chốc lát rồi cũng bắt đầu rời giường. Cô không có quần áo để3thay cho nên hiện tại phải nghĩ cách kiếm được một bộ đồ mới.
Sở Lạc Duy ra ngoài chừng hai tiếng. Lúc quay trở về lại không thấy Kiều Vi Nhã ở trong phòng, anh khẽ nhíu mày, đặt cái0túi đựng quần áo xuống rồi xoay người đi tìm cô. Cô ngốc kia không biết cô chỉ mặc mỗi đồ ngủ thôi sao?
Dám mặc như vậy ra ngoài đúng là ngứa đòn mà.
Lúc Sở Lạc Duy tìm được Kiều5Vi Nhã chính là lúc cô đang mượn quần áo của một vị khách phòng bên, hoặc có thể nói là mua quần áo.
Vị khách ở phòng bên là nhân viên của một công ty tới đây tổ chức team4building. Tuổi tác của cô gái kia cũng ngang ngửa Kiều Vị Nhã cho nên cũng dễ nói chuyện, chỉ cần tìm một bộ quần áo mà mình chưa mặc đưa cho Kiều Vi Nhã rồi lấy tiền bộ quần9áo đó thôi.
Kiều Vị Nhã chuyển khoản cho đối phương, nói lời cảm ơn rồi rời đi. Vừa mới ra tới cửa đã thấy Sở Lạc Duy đang dựa người cạnh đó, Cô không khỏi giật mình. “Làm tôi giật cả mình, chẳng phải cậu đã đi rồi sao?” Kiều Vị Nhã vỗ vỗ lồng ngực rồi sau đó đi về phía phòng mình.
“Ai cậu cũng dám bắt chuyện, chẳng lẽ cậu không sợ gặp phải người xấu à?” Sở Lạc Duy đi theo sau, không ngừng càm ràm.
Kiều Vị Nhã về đến phòng, sau đó quay đầu nhìn người cũng vừa bước vào: “Anh trai này, người ta đến đây để đi team building thì có thể có cái vấn đề gì chứ? Cậu không thể tin thế giới này tốt đẹp được hả?”
“Không thể: Team building là cái gì?” Sở Lạc Duy nhíu mày trả lời, rõ ràng không hiểu nó là gì. Kiều Vị Nhã như cười như không nhìn anh một cái, quay đầu liền thấy được quần áo đang đặt trên giường cho nên tâm tình của cô lập tức khá hơn nhiều. Kiều Vị Nhã vội vàng vứt bộ đồ trong tay xuống rồi cầm lấy bộ đồ kia: “Cậu đi mua đấy à?”
Sở Lạc Duy “hừ” một tiếng.
Kiều Vị Nhã cúi đầu cười, cô cứ tưởng cái người này bỏ đi thật rồi chứ? Kiều Vi Nhã lấy bộ đồ trong túi ra, một cái quần dài màu đen, một chiếc áo màu xám tro cùng với một cái áo khoác cùng màu.
Được, rất có phong cách của Sở Lạc Duy.
“Team building chính là team building chứ gì nữa. Rất nhiều công ty có hoạt động này! Nói trắng ra thì là cầm tiền của công ty đi ra ngoài ăn chơi giải trí một chuyến, thuận tiện tăng tình cảm đồng nghiệp! Sở Thị cũng có chỉ là cậu không biết thôi! Công ty cho đi chơi nước ngoài cũng là một dạng như vậy đó!” Kiều Vị Nhã nói rồi quay đầu nhìn Sở Lạc Duy đang nhíu chặt chân mày: “Hồi tháng Sáu, phòng tin tức của chúng tôi đi Maldives chính là đi team builing, tôi có rủ cậu đi mà cậu từ chối đấy.”
“Nhiều người như thế có gì hay mà giao với chẳng lưu?” Sở Lạc Duy dựa vào cạnh bàn, rõ ràng không tán thành với lời nói của Kiều Vị Nhã.
Kiều Vị Nhã liếc mắt, muốn mặc đồ mới phải giặt qua một lần cho nên Kiều Vi Nhã vẫn mặc bộ đồ cô vừa tự mua.
“Người như cậu ấy mà, cả đời không có bạn bè cũng đáng lắm, nếu không có tác dụng gì thì cớ sao công ty vẫn tổ chức hoạt động giống như team building này chứ?” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
“Cậu vừa nói rồi đấy thôi, ăn chơi không mất tiền.” Sở Lạc Duy dứt khoát trả lời.
Bước chân của Kiều Vị Nhã hơi khựng lại, suýt nữa thì chân này đá vào chân kia. Cô quay đầu là một tiếng rồi nói: “Nếu không nhờ ba mẹ nuôi vẫn luôn che chở, nếu không phải cậu có xuất thân tốt hơn những người khác thì loại người như cậu đã sớm chết mấy trăm lần rồi! Đúng là cái đồ đáng ghét!”
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã đi vào phòng tắm, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Sở Lạc Duy vẫn nhớ là hôm qua Sở Vị còn bảo anh ký văn kiện gì đó liên quan đến team building, anh vẫn luôn tin tưởng sở Vị cho nên cũng không để ý xem rốt cuộc nó là cái gì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy bỏ đi mãi vẫn không chịu quay về.
Kiều Vị Nhã phỉ nhổ Sở Lạc Duy cùng với hai chị em của mình trong chốc lát rồi cũng bắt đầu rời giường. Cô không có quần áo để3thay cho nên hiện tại phải nghĩ cách kiếm được một bộ đồ mới.
Sở Lạc Duy ra ngoài chừng hai tiếng. Lúc quay trở về lại không thấy Kiều Vi Nhã ở trong phòng, anh khẽ nhíu mày, đặt cái0túi đựng quần áo xuống rồi xoay người đi tìm cô. Cô ngốc kia không biết cô chỉ mặc mỗi đồ ngủ thôi sao?
Dám mặc như vậy ra ngoài đúng là ngứa đòn mà.
Lúc Sở Lạc Duy tìm được Kiều5Vi Nhã chính là lúc cô đang mượn quần áo của một vị khách phòng bên, hoặc có thể nói là mua quần áo.
Vị khách ở phòng bên là nhân viên của một công ty tới đây tổ chức team4building. Tuổi tác của cô gái kia cũng ngang ngửa Kiều Vị Nhã cho nên cũng dễ nói chuyện, chỉ cần tìm một bộ quần áo mà mình chưa mặc đưa cho Kiều Vi Nhã rồi lấy tiền bộ quần9áo đó thôi.
Kiều Vị Nhã chuyển khoản cho đối phương, nói lời cảm ơn rồi rời đi. Vừa mới ra tới cửa đã thấy Sở Lạc Duy đang dựa người cạnh đó, Cô không khỏi giật mình. “Làm tôi giật cả mình, chẳng phải cậu đã đi rồi sao?” Kiều Vị Nhã vỗ vỗ lồng ngực rồi sau đó đi về phía phòng mình.
“Ai cậu cũng dám bắt chuyện, chẳng lẽ cậu không sợ gặp phải người xấu à?” Sở Lạc Duy đi theo sau, không ngừng càm ràm.
Kiều Vị Nhã về đến phòng, sau đó quay đầu nhìn người cũng vừa bước vào: “Anh trai này, người ta đến đây để đi team building thì có thể có cái vấn đề gì chứ? Cậu không thể tin thế giới này tốt đẹp được hả?”
“Không thể: Team building là cái gì?” Sở Lạc Duy nhíu mày trả lời, rõ ràng không hiểu nó là gì. Kiều Vị Nhã như cười như không nhìn anh một cái, quay đầu liền thấy được quần áo đang đặt trên giường cho nên tâm tình của cô lập tức khá hơn nhiều. Kiều Vị Nhã vội vàng vứt bộ đồ trong tay xuống rồi cầm lấy bộ đồ kia: “Cậu đi mua đấy à?”
Sở Lạc Duy “hừ” một tiếng.
Kiều Vị Nhã cúi đầu cười, cô cứ tưởng cái người này bỏ đi thật rồi chứ? Kiều Vi Nhã lấy bộ đồ trong túi ra, một cái quần dài màu đen, một chiếc áo màu xám tro cùng với một cái áo khoác cùng màu.
Được, rất có phong cách của Sở Lạc Duy.
“Team building chính là team building chứ gì nữa. Rất nhiều công ty có hoạt động này! Nói trắng ra thì là cầm tiền của công ty đi ra ngoài ăn chơi giải trí một chuyến, thuận tiện tăng tình cảm đồng nghiệp! Sở Thị cũng có chỉ là cậu không biết thôi! Công ty cho đi chơi nước ngoài cũng là một dạng như vậy đó!” Kiều Vị Nhã nói rồi quay đầu nhìn Sở Lạc Duy đang nhíu chặt chân mày: “Hồi tháng Sáu, phòng tin tức của chúng tôi đi Maldives chính là đi team builing, tôi có rủ cậu đi mà cậu từ chối đấy.”
“Nhiều người như thế có gì hay mà giao với chẳng lưu?” Sở Lạc Duy dựa vào cạnh bàn, rõ ràng không tán thành với lời nói của Kiều Vị Nhã.
Kiều Vị Nhã liếc mắt, muốn mặc đồ mới phải giặt qua một lần cho nên Kiều Vi Nhã vẫn mặc bộ đồ cô vừa tự mua.
“Người như cậu ấy mà, cả đời không có bạn bè cũng đáng lắm, nếu không có tác dụng gì thì cớ sao công ty vẫn tổ chức hoạt động giống như team building này chứ?” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
“Cậu vừa nói rồi đấy thôi, ăn chơi không mất tiền.” Sở Lạc Duy dứt khoát trả lời.
Bước chân của Kiều Vị Nhã hơi khựng lại, suýt nữa thì chân này đá vào chân kia. Cô quay đầu là một tiếng rồi nói: “Nếu không nhờ ba mẹ nuôi vẫn luôn che chở, nếu không phải cậu có xuất thân tốt hơn những người khác thì loại người như cậu đã sớm chết mấy trăm lần rồi! Đúng là cái đồ đáng ghét!”
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã đi vào phòng tắm, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Sở Lạc Duy vẫn nhớ là hôm qua Sở Vị còn bảo anh ký văn kiện gì đó liên quan đến team building, anh vẫn luôn tin tưởng sở Vị cho nên cũng không để ý xem rốt cuộc nó là cái gì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com