Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-17
Chương 17: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [17]
Sau hôm độc mồm độc miệng kia, Sở Lạc Ninh cũng không gặp được An Hinh Duyệt nữa, bởi vì An Hinh Duyệt vừa về, còn bận đi thăm họ hàng bên nhà họ An. Ông bà An không thể nói rõ họ vui hay không vui, dù sao thì cô gái yểu3điệu thục nữ sao lại biến thành thế này cơ chứ, họ không dám ngờ tới nữa kìa.
Lúc trước An Kỳ Nhu hy sinh trong lúc làm cảnh sát, cho nên đối với việc cháu gái mình làm quân nhân, thực sự từ sâu trong thâm tâm, bà An rất phản đối.
Cho nên0thành kiến của bà An với Sở Lạc Ninh càng sâu thêm, đến mức mà không ai dám nhắc tới anh trước mặt bà. Kể cả Mân Hinh vốn định nói đỡ cho anh vài câu cũng không dám lên tiếng nữa.
Ba ngày sau, An Hinh Duyệt đến quân doanh báo danh.
Mắt To5cảm thấy từ sáng sớm hôm ấy, lão đại của họ đã không ổn lắm, đặc điểm lớn nhất là mới sáng sớm ra đã lôi đầu họ dậy, chạy mười ki-lô-mét việt dã, mà ngày mai đã là Tết rồi, Tết cũng không cho họ nghỉ nữa.
Cho nên, đối với người vừa4chạy xong mười ki-lô-mét về, chưa kịp nghỉ ngơi, Lữ đoàn trưởng của họ đã tươi cười bước tới, sau khi nhìn Sở Lạc Ninh, tươi cười nói, “Cần mẫn gớm nhỉ.”
Mí mắt Sở Lạc Ninh khẽ giật một cái, Lữ đoàn trưởng này còn không đáng tin hơn anh nhiều, nhất là9với nụ cười này đây.
“Báo cáo, luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc hổ to.
“Luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Mắt To và các anh em cũng hồ theo.
“Thôi đi, cậu nghĩ cái gì tôi còn không biết chắc?” Lữ đoàn trưởng bật cười, sau đó quay đầu nhìn cảnh vệ của mình, “Nói với cậu ấy đi.”
Cảnh vệ cười hì hì, “Là thế này, lữ đoàn của chúng ta có một hướng dẫn tâm lý chiến đấu mới đến, ý của lữ đoàn trưởng là để các anh đi đón người đó?”
“Gì cơ? Đi đón người á?” Ba Sút đột ngột lên tiếng, “Bảo chúng tôi đi đón người á?”
“Hừ, ban nãy ai nói luôn chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ không phải là chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy à?” Lữ đoàn trưởng nói to.
“Không phải chứ, Thủ trưởng, chúng tôi chuẩn bị nhưng không phải đi đón người, chuyện thế này ngài tìm ai làm mà chẳng được?” Mắt To cũng lên tiếng.
Chim Chọi đảo mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cho nên anh ta cười tít cả mắt, nói, “Đón chứ, chúng tôi bắt buộc phải đón.”
“Ừm, ba giờ chiều nay, nhớ đấy nhé.” Lữ đoàn trưởng hài lòng rời đi.
Ba Sứt nhìn Chim Chọi, Mắt To cũng nhìn Chim Chọi.
Chim Chọi lại nhìn về phía Sở Lạc Ninh, sau đó tươi cười hỏi, “Lão đại, người này chúng ta bắt buộc phải đón nhi?”
Sở Lạc Ninh tươi cười nhìn Chim Chọi. Anh thích những người hiểu mình như thế này:
Bé Bị Ăng-Ten từ đầu đến cuối không hề nói gì bỗng dưng chửi thề một tiếng, “Không phải con rùa biển đó đến đấy chứ?”
Mắt To và Ba Sứt bỗng chốc kinh hoàng, định hù chết ai đây.
Con rùa biển đó nghĩa là chị dâu của họ.
Ban nãy cậu có nói gì không nên nói không?
Trong cơn run sợ lẩy bẩy của Mắt To và Ba Sứt, thời gian vẫn trôi đến chiều. Chim Chọi nói ngay, “Chuyện này không cần nhiều người đến vậy đâu, một mình lão đại đi là xong hết.”
“Đúng vậy, một mình lão đại đi là đủ rồi.” Mắt To và các anh em lần đầu tiên nhất trí đồng tình với Chim Chọi đến vậy.
Sở Lạc Ninh nhìn bác sĩ của mình với vẻ hài lòng, làm tốt lắm, không hổ là người theo anh mấy năm nay.
Khi Sở Lạc Ninh thong dong bước tới cửa quân doanh, An Hinh Duyệt cũng vừa xuống xe. Năm đó, khi cô vừa thi đỗ nghiên cứu sinh tâm lý học của trường quân đội, cũng ở nơi này, cô phấn khởi chạy tới khoe cùng anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau hôm độc mồm độc miệng kia, Sở Lạc Ninh cũng không gặp được An Hinh Duyệt nữa, bởi vì An Hinh Duyệt vừa về, còn bận đi thăm họ hàng bên nhà họ An. Ông bà An không thể nói rõ họ vui hay không vui, dù sao thì cô gái yểu3điệu thục nữ sao lại biến thành thế này cơ chứ, họ không dám ngờ tới nữa kìa.
Lúc trước An Kỳ Nhu hy sinh trong lúc làm cảnh sát, cho nên đối với việc cháu gái mình làm quân nhân, thực sự từ sâu trong thâm tâm, bà An rất phản đối.
Cho nên0thành kiến của bà An với Sở Lạc Ninh càng sâu thêm, đến mức mà không ai dám nhắc tới anh trước mặt bà. Kể cả Mân Hinh vốn định nói đỡ cho anh vài câu cũng không dám lên tiếng nữa.
Ba ngày sau, An Hinh Duyệt đến quân doanh báo danh.
Mắt To5cảm thấy từ sáng sớm hôm ấy, lão đại của họ đã không ổn lắm, đặc điểm lớn nhất là mới sáng sớm ra đã lôi đầu họ dậy, chạy mười ki-lô-mét việt dã, mà ngày mai đã là Tết rồi, Tết cũng không cho họ nghỉ nữa.
Cho nên, đối với người vừa4chạy xong mười ki-lô-mét về, chưa kịp nghỉ ngơi, Lữ đoàn trưởng của họ đã tươi cười bước tới, sau khi nhìn Sở Lạc Ninh, tươi cười nói, “Cần mẫn gớm nhỉ.”
Mí mắt Sở Lạc Ninh khẽ giật một cái, Lữ đoàn trưởng này còn không đáng tin hơn anh nhiều, nhất là9với nụ cười này đây.
“Báo cáo, luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc hổ to.
“Luôn chuẩn bị sẵn sàng.” Mắt To và các anh em cũng hồ theo.
“Thôi đi, cậu nghĩ cái gì tôi còn không biết chắc?” Lữ đoàn trưởng bật cười, sau đó quay đầu nhìn cảnh vệ của mình, “Nói với cậu ấy đi.”
Cảnh vệ cười hì hì, “Là thế này, lữ đoàn của chúng ta có một hướng dẫn tâm lý chiến đấu mới đến, ý của lữ đoàn trưởng là để các anh đi đón người đó?”
“Gì cơ? Đi đón người á?” Ba Sút đột ngột lên tiếng, “Bảo chúng tôi đi đón người á?”
“Hừ, ban nãy ai nói luôn chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ không phải là chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy à?” Lữ đoàn trưởng nói to.
“Không phải chứ, Thủ trưởng, chúng tôi chuẩn bị nhưng không phải đi đón người, chuyện thế này ngài tìm ai làm mà chẳng được?” Mắt To cũng lên tiếng.
Chim Chọi đảo mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cho nên anh ta cười tít cả mắt, nói, “Đón chứ, chúng tôi bắt buộc phải đón.”
“Ừm, ba giờ chiều nay, nhớ đấy nhé.” Lữ đoàn trưởng hài lòng rời đi.
Ba Sứt nhìn Chim Chọi, Mắt To cũng nhìn Chim Chọi.
Chim Chọi lại nhìn về phía Sở Lạc Ninh, sau đó tươi cười hỏi, “Lão đại, người này chúng ta bắt buộc phải đón nhi?”
Sở Lạc Ninh tươi cười nhìn Chim Chọi. Anh thích những người hiểu mình như thế này:
Bé Bị Ăng-Ten từ đầu đến cuối không hề nói gì bỗng dưng chửi thề một tiếng, “Không phải con rùa biển đó đến đấy chứ?”
Mắt To và Ba Sứt bỗng chốc kinh hoàng, định hù chết ai đây.
Con rùa biển đó nghĩa là chị dâu của họ.
Ban nãy cậu có nói gì không nên nói không?
Trong cơn run sợ lẩy bẩy của Mắt To và Ba Sứt, thời gian vẫn trôi đến chiều. Chim Chọi nói ngay, “Chuyện này không cần nhiều người đến vậy đâu, một mình lão đại đi là xong hết.”
“Đúng vậy, một mình lão đại đi là đủ rồi.” Mắt To và các anh em lần đầu tiên nhất trí đồng tình với Chim Chọi đến vậy.
Sở Lạc Ninh nhìn bác sĩ của mình với vẻ hài lòng, làm tốt lắm, không hổ là người theo anh mấy năm nay.
Khi Sở Lạc Ninh thong dong bước tới cửa quân doanh, An Hinh Duyệt cũng vừa xuống xe. Năm đó, khi cô vừa thi đỗ nghiên cứu sinh tâm lý học của trường quân đội, cũng ở nơi này, cô phấn khởi chạy tới khoe cùng anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com