Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-190
Chương 190: MUỐN THẤY CẬU ĐỨNG TRÊN ĐỈNH CAO TỎA SÁNG[7].
Sở Lạc Duy: “...” Thì ra vẫn còn nhiều vấn đề như vậy.
“Nói chung là cậu mau giải quyết cho ổn thỏa đi, trước khi tôi trở về ít nhất cậu cũng phải giải quyết xong chuyện đất đai.” Sở Lạc Duy còn lâu mới tính kể sau này, giờ anh nghĩ ra là phải làm ngay. Sở Vi có chút bất lực dập điện thoại, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật vô vọng. Sao anh lại dính phải một ông chủ ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Kiều Vị Nhã hái mệt rồi bắt đầu đóng gói3lại giúp ông chủ. Sở Lạc Duy tuyệt đối sẽ không làm công việc này cho nên lúc này chỉ nhìn Kiều Vị Nhã làm thôi.
“Cô gái, cô muốn gửi cho người nhà hả?” Ông chủ vừa đóng gói vừa cười tít mắt hỏi.
“Dạ.” Kiều Vi Nhã vừa chọn vừa đáp lại. Cô muốn gửi một ít cho hội Sư Niệm. “ông chủ, sao trên ngọn núi kia không có ai khai phá thế?” Sở Lạc Duy bỗng hỏi một câu. Ông chủ quay lại liếc anh một cái, hừ nói. “Trên núi thì ai mà khai phá chứ,0cũng chỉ có nhà chúng tôi ở dưới chân núi này cho nên mới dùng mảnh đất này để mở cái vườn trái cây thôi. Trên núi diện tích lớn, nhưng lên núi xuống núi phiền phức chưa kể đến, tưới cây cũng là cả một vấn đề rồi, đâu có ai muốn đổ tiền vào đầu tư các thiết bị tưới tiêu đâu.”
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn Sở Lạc Duy, xì một tiếng, “Anh lại nghĩ cái gì thế hả?” “Không có gì.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp, thấy Kiều Vị Nhã đưa cho hai tờ5giấy chuyển phát lại không khỏi cau mày.
“Nhìn cái gì mà nhìn, viết địa chỉ đi, một cái gửi về Thấm Tâm Viên, một cái gửi cho chị Niệm Niệm ở thành phố B.” Nói xong cô lại quay lại sắp xếp tiếp. Sở Lạc Duy cúi xuống nhìn tờ giấy chuyển phát vô cùng lạ lẫm với mình, cảm thấy hình như vợ anh hiểu lầm gì đó rồi, đôi tay này của anh dùng để kí những bản hợp đồng trăm vạn chứ không phải để gửi chuyển phát.
Nhưng còn lâu Kiều Vị Nhã mới để tâm4tới chuyện đó, không thấy cô đang bận hả? Sở Lạc Duy hít sâu, bắt đầu dùng bàn tay mấy trăm vạn của mình từ từ điền các yêu cầu trên tờ chuyển phát. “Người nhận ghi tên ai?” Sở Lạc Duy cau mày, hình như trước giờ nhà anh chưa nhận hàng chuyển phát bao giờ.
“Mẹ em, mẹ anh hay bác ba đều được, anh có ngốc không thế?” Kiều Vi Nhã còn chẳng buồn quay lại đốp trả
một câu. Người giỏi giang nào đó bị gọi là ngốc lập tức đen mặt lại.
“Không phải, viết tên mẹ9em thì không được, mẹ em không ở nhà.” Kiều Vị Nhã bỗng nhớ ra chuyện hiện tại mẹ cô vẫn đang ở trong quân đội, “Anh viết tên bác Ba đi, bác Ba lúc nào cũng ở nhà mà.”
Sở Lạc Duy nghe vậy liền cúi xuống viết tên Mân Hinh, nghĩ một hồi rồi vẫn để lại số điện thoại của Kiều Vi Nhã. Kiều Vị Nhã nghển cổ nhìn, đơ cả người. Cô nhìn Sở Lạc Duy, dùng đúng cái vẻ mặt “Tôi và bạn bè tôi đều ngây người rồi đây” mà nhìn anh. “Anh ghi số điện thoại của em làm gì?” Kiều Vị Nhã tức giận nói.
“Anh không biết số điện thoại của thím Ba.” Sở Lạc Duy thản nhiên trả lời.
Tốt lắm, đáp án này không hiểu sao vẫn khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy có thể chấp nhận được.
Không thèm chấp nhặt với anh nữa.
Kiều Vi Nhã và ông chủ cùng đóng thùng xong, quay lại quả nhiên phát hiện ngay cả trên tờ giấy gửi hàng cho Sư Niệm anh cũng ghi số điện thoại của cô.
Kiều Vị Nhã thật sự rất muốn bóp chết anh, “Sao anh không để lại số điện thoại của anh ấy?”
“Vậy không được, số điện thoại của anh đáng giá lắm.” Sở Lạc Duy nói với vẻ rất nghiêm túc.
Kiều Vị Nhã: “...”
Nói cũng có lý.
Kiều Vi Nhã lườm anh một cái, sau đó lại nhìn giờ, “Về thôi.” Chỉ có điều Kiều Vi Nhã không ngờ được rằng, sau khi về cô sẽ phát hiện ra một chuyện vô cùng nực cười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy: “...” Thì ra vẫn còn nhiều vấn đề như vậy.
“Nói chung là cậu mau giải quyết cho ổn thỏa đi, trước khi tôi trở về ít nhất cậu cũng phải giải quyết xong chuyện đất đai.” Sở Lạc Duy còn lâu mới tính kể sau này, giờ anh nghĩ ra là phải làm ngay. Sở Vi có chút bất lực dập điện thoại, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật vô vọng. Sao anh lại dính phải một ông chủ ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Kiều Vị Nhã hái mệt rồi bắt đầu đóng gói3lại giúp ông chủ. Sở Lạc Duy tuyệt đối sẽ không làm công việc này cho nên lúc này chỉ nhìn Kiều Vị Nhã làm thôi.
“Cô gái, cô muốn gửi cho người nhà hả?” Ông chủ vừa đóng gói vừa cười tít mắt hỏi.
“Dạ.” Kiều Vi Nhã vừa chọn vừa đáp lại. Cô muốn gửi một ít cho hội Sư Niệm. “ông chủ, sao trên ngọn núi kia không có ai khai phá thế?” Sở Lạc Duy bỗng hỏi một câu. Ông chủ quay lại liếc anh một cái, hừ nói. “Trên núi thì ai mà khai phá chứ,0cũng chỉ có nhà chúng tôi ở dưới chân núi này cho nên mới dùng mảnh đất này để mở cái vườn trái cây thôi. Trên núi diện tích lớn, nhưng lên núi xuống núi phiền phức chưa kể đến, tưới cây cũng là cả một vấn đề rồi, đâu có ai muốn đổ tiền vào đầu tư các thiết bị tưới tiêu đâu.”
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn Sở Lạc Duy, xì một tiếng, “Anh lại nghĩ cái gì thế hả?” “Không có gì.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp, thấy Kiều Vị Nhã đưa cho hai tờ5giấy chuyển phát lại không khỏi cau mày.
“Nhìn cái gì mà nhìn, viết địa chỉ đi, một cái gửi về Thấm Tâm Viên, một cái gửi cho chị Niệm Niệm ở thành phố B.” Nói xong cô lại quay lại sắp xếp tiếp. Sở Lạc Duy cúi xuống nhìn tờ giấy chuyển phát vô cùng lạ lẫm với mình, cảm thấy hình như vợ anh hiểu lầm gì đó rồi, đôi tay này của anh dùng để kí những bản hợp đồng trăm vạn chứ không phải để gửi chuyển phát.
Nhưng còn lâu Kiều Vị Nhã mới để tâm4tới chuyện đó, không thấy cô đang bận hả? Sở Lạc Duy hít sâu, bắt đầu dùng bàn tay mấy trăm vạn của mình từ từ điền các yêu cầu trên tờ chuyển phát. “Người nhận ghi tên ai?” Sở Lạc Duy cau mày, hình như trước giờ nhà anh chưa nhận hàng chuyển phát bao giờ.
“Mẹ em, mẹ anh hay bác ba đều được, anh có ngốc không thế?” Kiều Vi Nhã còn chẳng buồn quay lại đốp trả
một câu. Người giỏi giang nào đó bị gọi là ngốc lập tức đen mặt lại.
“Không phải, viết tên mẹ9em thì không được, mẹ em không ở nhà.” Kiều Vị Nhã bỗng nhớ ra chuyện hiện tại mẹ cô vẫn đang ở trong quân đội, “Anh viết tên bác Ba đi, bác Ba lúc nào cũng ở nhà mà.”
Sở Lạc Duy nghe vậy liền cúi xuống viết tên Mân Hinh, nghĩ một hồi rồi vẫn để lại số điện thoại của Kiều Vi Nhã. Kiều Vị Nhã nghển cổ nhìn, đơ cả người. Cô nhìn Sở Lạc Duy, dùng đúng cái vẻ mặt “Tôi và bạn bè tôi đều ngây người rồi đây” mà nhìn anh. “Anh ghi số điện thoại của em làm gì?” Kiều Vị Nhã tức giận nói.
“Anh không biết số điện thoại của thím Ba.” Sở Lạc Duy thản nhiên trả lời.
Tốt lắm, đáp án này không hiểu sao vẫn khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy có thể chấp nhận được.
Không thèm chấp nhặt với anh nữa.
Kiều Vi Nhã và ông chủ cùng đóng thùng xong, quay lại quả nhiên phát hiện ngay cả trên tờ giấy gửi hàng cho Sư Niệm anh cũng ghi số điện thoại của cô.
Kiều Vị Nhã thật sự rất muốn bóp chết anh, “Sao anh không để lại số điện thoại của anh ấy?”
“Vậy không được, số điện thoại của anh đáng giá lắm.” Sở Lạc Duy nói với vẻ rất nghiêm túc.
Kiều Vị Nhã: “...”
Nói cũng có lý.
Kiều Vi Nhã lườm anh một cái, sau đó lại nhìn giờ, “Về thôi.” Chỉ có điều Kiều Vi Nhã không ngờ được rằng, sau khi về cô sẽ phát hiện ra một chuyện vô cùng nực cười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com